Trong hành trình quay về ngồi trên chiếc Hummer, bọn Lưu Thanh mặt nghiêm túc, thân mặc một bộ quần áo liền mũ màu đen ngồi cạnh anh em Kim gia. Từ khi theo Cung Lê Hân, thần kinh điều chỉnh sắc mặt của bọn họ đã theo những sự kiện thần kỳ mà triệt để đứt đoạn rồi, biến thành cái thứ gọi là “mặt than”

, đương nhiên, sức thừa nhận của bọn họ cũng theo đó mà tăng lên đều đều, tin rằng không bao lâu nữa cũng có thể ‘Thái Sơn sụp đổ mà mặt vẫn không đổi sắc’. Lưu Thanh ngồi cạnh Kim Thượng Huy người cứng ngắc, y như một bức tượng đá, ngay cả đồng tử cũng không dám động, nhưng tiểu nhân trong nội tâm hắn đang rất luống cuống, mặt đầy nước mắt lăn lộn dưới đất, kêu rên nói : Má ơi! Lại tới nữa, tới nữa rồi! Trời ạ! Ai cứu với! o(>﹏<)o “Ca ca, đừng ngửi, không thể ăn anh ấy!”

Có lẽ cảm nhận được cảm xúc gần như muốn bỏ chạy của Lưu Thanh, Kim Thượng Ngọc một tay kéo Kim Thượng Huy đang hít hít ngửi ngửi hắn lại, thấp giọng nói. Đúng vậy, thịt tôi rất chua, còn dính mùi đất, vì tôi là thổ hệ dị năng giả a! Lưu Thanh thật rất muốn xả ra một câu như vậy, lại nửa chữ cũng không nói ra lời. Nhưng nhìn theo tầm mắt người bên cạnh thì trông hắn như đang mỉm cười, khí độ phong thái rất tuyệt đỉnh, làm ba người Tiểu Thủy ngồi gần bội phục không thôi. Đây là lần đầu Kim Thượng Huy bị “nhốt”

trong một không gian chật chội như vậy, cảm xúc cực kỳ bất ổn. Kim Thượng Ngọc không đành lòng chúc phúc làm tổn thương y, lại không thể nguyền rủa khiến tinh lực của y dư thừa mà trở nên thèm ăn, chỉ đành chúc phúc cho những người trong xe, tránh bị Kim Thượng Huy đột nhiên bùng phát gây khó dễ. Nhưng dù vậy, Kim Thượng Huy vẫn rất hứng thú với mấy người trong xe, thường với với người qua nghiên cứu. Đứa nhỏ được ba tuổi, đó chính là thời điểm tâm trí nó chỉ mới vào sơ khai, khó tránh khỏi đôi lúc hiếu kỳ, nên hiện tại khá khổ cho mấy người Lưu Thanh. ╰( ̄▽ ̄)╭ Cứ như vậy, Kim Thượng Huy bị Kim Thượng Ngọc liên tục giáo huấn, tâm tình trở nên bực bội, đột nhiên quay đầu rống một tiếng với Lưu Thanh, tay thì vươn tới, nhanh như điện cắt qua má hắn. Mắt Lưu Thanh giựt giựt, ngây người ngồi yên tại chỗ, hai má chậm rãi chảy xuống hai dòng máu tươi, trong lòng thầm đếm : đã là lần thứ hai mươi chín rồi! 〒▽〒 Kim Thượng Ngọc mạnh tay nhấn tay Kim Thượng Huy lại, mỉm cười ngọt ngào với Lưu Thanh,”

Lưu đại ca, rất xin lỗi a!”

Cô vừa nói vừa đưa tay đặt lên má Lưu Thanh, một luồng sáng trắng lóe lên, mặt Lưu Thanh lại khôi phục như ban đầu. Nếu không phải nhờ có chúc phúc hộ thân, Kim Thượng Huy cũng không chỉ đơn giản cắt qua như thế mà đã cào ngang cổ hắn rồi. “Không sao.”

Lưu Thanh nghiêm mặt lắc đầu, miệng thốt ra hai chữ, người cực kỳ cứng nhắc. “Lưu đại ca, các anh phải giúp em che giấu năng lực trị thương này nha. Bằng không về sau các anh bị thương em sẽ không chữa đâu!”

Kim Thượng Ngọc cười tủm tỉm bổ sung. Đây là uy hiếp trắng trợn a, còn ngang nhiên dụ dỗ nữa. Nói ra, thì về sau bị thương chỉ có thể chờ chết, nhưng không nói, thì về sau sẽ có thêm một bác sĩ vạn năng, tương đương với có thêm vài cái mạng. Bọn Lưu Thanh đều đồng loạt gật đầu,”

Nhất định nhất định!”

Kim Thượng Ngọc vừa lòng, né móng tay sắc nhọn của anh mình, cẩn thận chặn mu bàn tay đang muốn rục rịch của y, nói với thiếu niên ngối phía trước,”

Cung Lê Hân, ca ca tôi chắc đói bụng rồi.”

“Tống đại ca dừng xe, em dẫn tiểu Huy đi săn thức ăn.”

Cung Lê Hân nghe vậy lập tức kêu dừng, chỉ vào một thành trấn nhỏ dưới cây cầu trên đường cao tốc. Hummer đậu bên đường, Kim Thượng Huy đang nóng nảy lập tức an tĩnh lại, đôi kim mâu sáng quắc nhìn về phía Cung Lê Hân, ngồi yên ngay ngắn, biểu tình đầy chờ mong, y như một bạn nhỏ đang đợi hiệu lệnh của thầy giáo, một chút cũng không thấy bồn chồn cùng bộp chộp trước đó. “Tiểu Huy, xuống đây, chúng ta đi tìm đồ ăn.”

Cung Lê Hân xuống xe, mỉm cười ngoắc ngoắc với Kim Thượng Huy ngồi phía sau. Vui vẻ rống một tiếng, Kim Thượng Huy lập tức vọt ra ngoài, theo sau Cung Lê Hân. Mũi chân hai người điểm nhẹ, nhẹ nhàng phóng qua vòng bảo hộ cao cao, dáng người Cung Lê Hân lúc ẩn lúc hiện, vụt nhanh phóng về phía thành trấn dưới cầu, Kim Thượng Huy dùng móng tay sắc bén bấu vào trụ cầu ximăng, nhanh chóng trượt xuống, không tới vài phút, hai thân ảnh đã lần lượt chạy xa khuất bóng. “Ca ca cô được tiểu Hân huấn luyện rất tốt.”

Lâm Văn Bác dựa người vào cửa xe, miệng ngậm một điếu thuốc tự chế, nhả ra một ngụm khói trắng mờ ảo nói. “Là chỉ dẫn, không phải huấn luyện!”

Gân xanh trên thái dương Kim Thượng Ngọc co rút. Tống Hạo Nhiên nhảy xuống từ buồng lái, mắt dõi theo bóng dáng hai người dần thu nhỏ phía xa, ngôn từ sắc bén,”

Có chuyện thì đánh một trận, đánh chừng nào sợ mới thôi, không có thì cho một viên tinh hạch, chơi đùa tới vui vẻ mới dừng, cô xác định đây không phải huấn luyện?”

“Đừng nói nữa được không? Nói nữa tôi sẽ hối hận đã để ca ca đi theo Cung Lê Hân đó.”

Kim Thượng Ngọc ngữ khí đầy ai oán, nghĩ đến ca ca một giây trước bị Cung Lê Hân đánh cho hấp hối, thiếu chút nữa đã tắt thở, giây sau đã bị cậu dùng mấy viên tinh hạch chơi đùa cho trở về ban đầu, liền cảm thấy một trận vô lực. “Bộ đội đặc chủng chúng tôi chính là được huấn luyện như vậy mà ra, một cây gậy thêm một khối táo ngọt, Lê Hân làm không sai. Cô không nên hối hận mà nên thấy may mắn mới đúng. Cô không phát hiện sao? Anh cô bây giờ đã biết cách phối hợp với người khác khi chiến đấu, cũng học được cách nghe được những đoạn đối thoại đơn giản, thậm chí còn biết cách dùng tinh hạch khác hệ đổi lấy tinh hạch kim hệ của bọn tôi. Cậu ta đang dần trưởng thành, hơn nữa tốc độ còn rất nhanh.”

Tống Hạo Nhiên liếc Kim Thượng Ngọc một cái, nghĩ cô cuối cùng vẫn là tuổi nhỏ, không nhìn thấy khổ tâm của Lê Hân. Lời này nói ra khiến Kim Thượng Ngọc ngẩn người, im lặng lâm vào trầm tư. Sau một lúc lâu, cô mới bình tĩnh nhìn Tống Hạo Nhiên, ngữ khí thoải mái mang theo cảm kích nói,”

Anh nói đúng, được đi cùng Cung Lê Hân là may mắn của anh tôi, là tôi nghĩ sai.”

Tống Hạo Nhiên phất tay không nói gì. Lâm Văn Bác vẫy vẫy tro thuốc lá, ôn thanh an ủi,”

Cô chỉ là quá lo lắng cho anh mình, không đành lòng nhìn cậu ta chịu bất kỳ thương tổn nào mà thôi. Muốn một đứa nhỏ trưởng thành, biện pháp tốt nhất là buông tay, để nó trải qua mưa gió. Kỳ thật, có anh cô làm bạn bên cạnh cũng là may mắn của tiểu Hân, lúc trước tôi chưa từng thấy tiểu Hân hoạt bát như vậy bao giờ.”

Nhớ tới các hành động chơi đùa đáng yêu với Kim Thượng Huy của thiếu niên, Lâm Văn Bác và Tống Hạo Nhiên đều không hẹn mà cùng bật cười. Lúc trước thiếu niên rất khả ái, nhưng đó là loại khả ái mềm mại nhu thuận, săn sóc hiểu chuyện, bọn họ nói gì cậu cũng sẽ nghe theo, như không biết cách nào để cự tuyệt. Loại thái độ này tuy rất dễ thương, lại mang theo chút dè dặt cẩn thận cùng lấy lòng. Nhiều lúc, bọn họ cảm nhận rất rõ ràng, đáy lòng thiếu niên như ẩn dấu một thế giới tinh thần nào đó mà bọn họ không thể lý giải cũng không thể tiến vào. Bọn họ không muốn moi móc bí mật của thiếu niên, nhưng vẫn hy vọng có một ngày có thể hoàn toàn đi vào nội tâm cậu, nhìn thấu sâu trong tâm linh cậu. Trước mắt, nhờ có Kim Thượng Huy làm bạn, thiếu niên đã bất tri bất giác để lộ ra càng nhiều bản tính hơn, khiến bọn họ biết được, thì ra thiếu niên cũng có thể hoạt bát sôi nổi, nói năng tùy ý, giảo hoạt bá đạo như thế. Bọn họ không vì thế mà thấy ghen tị, ngược lại còn thấy vui mừng. Bọn họ lấy tư thái ái nhân làm bạn bên người thiếu niên, nhưng không thể thay thể hoàn toàn vị trí của bạn bè được. Kim Thượng Huy thực lực cường hãn, tâm tư đơn thuần, tựa như một khối ngọc thô chưa được mài dũa. Bọn họ không thể không thừa nhận, thuộc hạ bên người thiếu niên nhiều như thế, nhưng Kim Thượng Huy là người hợp với cậu nhất, chính vì có y xuất hiện, nụ cười trên mặt thiếu niên mới rạng rỡ như thế, khiến bọn họ xúc động không thôi. Chỉ cần thiếu niên cảm thấy khoái hoạt, nuôi một tang thi có ngại gì? Tin tưởng rằng ở Trường Xà đảo, không ai dám phản đối. Khi mấy người bên này đang suy nghĩ bộn bề, Cung Lê Hân đã mang Kim Thượng Huy thắng lợi trở về. Hai người phóng qua vòng thép bảo hộ bên cầu, đi về phía ba người đang dựa cửa, khóe miệng Kim Thượng Huy vẫn dính một miếng gì đó trắng hồng sện sệt, có vẻ là tủy não, trên mặt Cung Lê Hân thì nở một nụ cười xán lạn, hàm răng trắng tinh lóe sáng dưới ánh mặt trời. (cứ như đang quảng cáo kem Colgate áh =v=||| ) “Rất cao hứng sao?”

Lâm Văn Bác đưa tay quàng vai thiếu niên, xoa hai má cậu ôn nhu nói. “Ân, võ công của tiểu Huy lại có tiến bộ, phối hợp với em rất ăn ý.”

Cung Lê Hân gật đầu, lấy một cái khăn tay trong người Lâm Văn Bác ra lau lau khóe miệng dính bẩn của nó. Kim Thượng Huy chủ động cúi người, để động tác của cậu thuận tiện hơn, đôi mắt lóe ra hung quang thú tính thường ngày thanh triệt thấy đáy, trở nên dịu ngoan nhu hòa bất khả tư nghị. Cung Lê Hân thường hay luận võ với nó, nửa điểm cũng không lưu tình, nhiều lần còn đánh nó tới hấp hối mới ngừng tay, nó sớm đã bị đánh phát sợ, đối mặt với Cung Lê Hân, trong lòng chỉ có thần phục, không có kháng cự. Có lẽ vì một người đối xử quá tệ với một người, nên chỉ cần để lộ chút thiện ý thôi sẽ nhận được cảm kích thật sâu, đây chính là cái gọi là hội chứng Stockholm[1], tục gọi là M (haizz, chả bik phải ko nữa, chữ gốc nó thế này抖M ). Trước mắt, Kim Thượng Huy chính là bị chứng này, dính chặt lấy Cung Lê Hân, quăng mọi thứ về Kim Thượng Ngọc ra sau đầu, phàm là Cung Lê Hân đối xử với nó ôn nhu xíu thôi, nó đã hưng phấn đến rống ngao ngao lên. Nếu nó có đuôi thì lúc này khẳng định sớm đã vẫy vẫy luôn rồi. Nhìn ca ca thân thiết nằm cạnh thiếu niên, mặt lộ ra biểu tình hưởng thụ, chóp mũi Kim Thượng Ngọc phun ra một cỗ khí chua xót, lập tức leo lên xe, đóng sầm cửa lại. Kim Thượng Huy hoàn toàn không thể hiểu được tâm tình u oán của em gái mình, nó nhìn Tống Hạo Nhiên, mở lòng bàn tay, đưa mấy viên tinh hạch rực rỡ nhiều màu đến trước mặt hắn. Hiểu ý nó, Tống Hạo Nhiên khẽ cười, lấy một viên tinh hạch kim hệ cấp ba đê giai trong túi ra đặt vào lòng bàn tay nó, sau đó lấy đi một viên hỏa hệ cấp hai cao giai. Tinh hạch cấp bậc không ngang nhau có thể đổi, hắn cũng không đi so đo với Kim Thượng Huy, chỉ số IQ của đối phương chỉ tương đương với đứa nhỏ ba tuổi, trong hai ngày đã học được cách trao đổi đồ vật đã xem như rất thông minh rồi. Kim Thượng Huy nhe răng như nói cám ơn, sau đó lướt qua Lâm Văn Bác đang ung dung nhìn mình, vói tay vào trong xe, chờ đám Lưu Thanh trao đổi “hàng”

với mình. Lâm Văn Bác lần trước chẳng những không trao đổi với nó, ngược lại còn cầm đi một viên tinh hạch kim hệ của nó nữa, lúc đó nó nóng nảy đánh tới, động thủ với Lâm Văn Bác, sau đó bị Cung Lê Hân chỉnh rất thảm. Chuyện này ghi tạc trong lòng nó, trong một thời gian ngắn không thể quên được. (Bác ca lưu manh =]]]] ) Bốn người Lưu Thanh vội vàng lấy tinh hạch kim hệ ra trao đổi, không có thì phất tay, đổi lấy tê rống bất mãn cùng ánh mắt hung ác của nó. “Cậu ta rất ghi thù.”

Nhìn thấy tất cả hành động của Kim Thượng Huy, Lâm Văn Bác ôm vai Cung Lê Hân cười nói. “Em cũng thế.”

Cung Lê Hân ngữ khí vô cùng nghiêm túc nói. “Ân, tính cách hai người rất giống nhau, trực lai trực vãng*, không rành thế sự, khó trách hợp nhau như thế.”

Ý cười trên mặt Lâm Văn Bác càng sâu, hôn nhẹ lên trán Cung Lê Hân, nửa tha nửa ôm mang cậu lên xe.(* : ngay thẳng, thẳng thắn, chính trực) Cung Lê Hân vội vàng đưa tay gọi Kim Thượng Huy. Kim Thượng Huy ngồi cạnh cậu, mở lòng bàn tay ra, lộ ra thần sắc ủy khuất cùng khát vọng. Còn hai cái “hàng ế”

a. o(︶︿︶)o Cung Lê Hân mỉm cười, đổi hai viên phong hệ cấp ba đê giai thành một viên kim hệ cấp ba cao giai. Đồng tử Kim Thượng Huy chuyển chuyển, đáy mắt lướt qua một mạt lưu quang sáng rực, dùng ngón tay sắc bén cẩn thận cọ cọ hai gò má trắng nõn của thiếu niên, khóe môi kéo cong về hai bên, biểu lộ vui vẻ sâu trong nội tâm mình. “Anh ấy cười!”

Kim Thượng Ngọc ngồi cạnh Lâm Văn Bác thấy thế thì ngạc nhiên không dám tin nỉ non, chua xót trong lòng tất cả đều biến thành mừng rỡ. Giờ này phút này, cô đã mơ hồ ý thức được, đi theo Cung Lê Hân, có lẽ là quyết định chính xác nhất đời này của cô. ———————————————— [1] Hội chứng Stockholm : Trong tâm lý tội phạm học có 1 hội chứng, gọi là hội chứng Stockholm, đã được thế giới công nhận. Hội chứng này sở dĩ có tên gọi như vậy bắt nguồn từ 1 vụ cướp ngân hàng năm 1973, tại Stockholm, Thụy Điển. Đây là tên khoa học của 1 hội chứng mà nạn nhân lại nảy sinh tình cảm với tội phạm bắt giữ mình. Hay có thể nói 1 cách đơn giản là hội chứng yêu ngược, càng bị đối xử tàn nhẫn, càng bị ngược đãi nhưng chỉ cần họ tốt một chút thì lại nảy sinh tình cảm với người ngược đãi mình. Xét 1 cách toàn diện, triệu chứng tâm lý này đã được chứng minh và kiểm nghiệm qua rất nhiều trường hợp, cho nên chắc chắn là hiện tượng có thật, có khả năng xảy ra. Vì theo các nhà tâm lý học lý giải, hiện tượng này xuất phát từ trạng thức tự vệ tự giác, hoặc tự phát của người bị hại, họ có biểu hiện xây dựng mối quan hệ mất thiết với kẻ bắt cóc, và hoàn toàn ko bị áp lực khi đang bị bắt giữ. Hay nói 1 cách khác, vô thức yêu mến người hại mình. Chuyên gia tâm lý học Frank Ochberg nhận xét: “Đầu tiên, nỗi sợ hãi bất ngờ đến với các con tin, họ đinh ninh rằng mình sẽ chết. Sau đó, họ lại trải nghiệm trạng thái giống như một đứa trẻ – không thể tự ăn, nói hoặc đi vệ sinh mà không có sự cho phép. Vì vậy, những hành động nhỏ của kẻ bắt cóc con tin như cho ăn, uống đã dẫn đến sự biết ơn ban đầu. Các con tin dần rơi vào trạng thái tự phủ nhận thực tế rằng chính những kẻ bắt cóc đã đẩy họ vào tình huống như vậy, và trong tâm trí họ lại cho rằng đó là những kẻ “tối cao”

có quyền quyết định việc họ được sống hay phải chết”

. (Theo Wikipedia) ************************************* C : mấy cái biểu tình là ta tự thêm vào nhá :v cái nào khớp vs hoàn cảnh thì là minh họa, còn ko khớp thì chính là nội tâm ta lúc đó đó =))))))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play