“Vị cô nương kia là ai thế? Vệ trưởng đây là anh hùng cứu mỹ nhân sao?”

“Thế mà còn hỏi à? Không thấy Vệ trưởng muốn tự mình đưa vị cô nương kia về phủ ư? Ta thấy nha, lần này chẳng những Vệ trưởng thu được cả danh lẫn lợi, lại còn muốn ôm được mỹ nhân về rồi.”

“Lời này không thể nói lung tung đâu. Không phải đã Vệ trưởng đính hôn sao? Vị cô nương kia có thể xuất hiện ở nơi này, đích thị là tiểu nương tử gia đình huân quý, cũng không thể làm thiếp được?”

“Ai da, nói như vậy, Vệ trưởng và vị cô nương kia chỉ có thể là ‘ hận không gặp nhau lúc chưa gả ’ rồi?”

Có lẽ nguyên nhân vì lập được công nên tâm tình rất tốt, bọn thị vệ trẻ tuổi đều lấy La Thiên Trình ra nói đùa.

Bọn họ vừa đến đây đã bắt đầu chém giết, kế tiếp, khi khống chế được tình hình mới biết Quận chúa mất tích, sau này Quận chúa trở lại, Triệu Phi Thúy cũng được tìm về, họ chỉ biết là còn một tên sát thủ chạy thoát, chứ không rõ tên sát thủ đó bắt ai.

“Được rồi, các ngươi không uống rượu mà say rồi à? Nói bậy bạ cái gì thế!” Long Tam mở miệng quát bảo bọn họ ngưng lại.

Bọn thị vệ trẻ tuổi đều cười ha ha.

Một thị vệ không nhịn được nói: “Các ngươi có cảm thấy Vệ trưởng còn lợi hại hơn cả tưởng tượng của chúng ta hay không?”

Có người đạp hắn một cước: “Nhảm nhí, Vệ trưởng không lợi hại thì làm sao làm được Vệ trưởng?”

Người nọ lắc đầu nguầy nguậy: “Không phải, các ngươi thử nghĩ xem, rõ ràng thân thủ mấy tên sát thủ cao hơn chúng ta nhiều, dù chúng không đông bằng chúng ta, nhưng chúng ta lại không có ai chết. Điều này nói lên cái gì hả?”

Hắn vừa nhắc nhở như vậy, có người bừng tỉnh đại ngộ: “Không sai, thực lực mấy tên sát thủ cao cường, mấy người chúng ta bao vây một cái vẫn còn nguy cơ trùng trùng, mỗi lần gặp nạn đều do Vệ trưởng chạy tới giải nguy đúng lúc.”

Nói tới đây, mấy người nhìn nhau, cho ra một kết luận kinh người.

Thay vì nói mấy tên sát thủ bị mọi người hợp lực vây bắt, thì không bằng nói đó là công lao của một mình La Thiên Trình!

Tất cả mọi người không hề lên tiếng nữa, trong lòng mơ hồ có thêm một phần kính sợ La Thiên Trình.

La Thiên Trình đánh xe ngựa đưa Chân Diệu về phủ Kiến An Bá.

Chân Diệu xuống xe ngựa, trong lòng ngũ vị tạp trần.

Hắn đích thân đưa mình về phủ là vì chú ý đến thanh danh của mình sao?

A, mà hình như nàng không có thanh danh tốt gì đáng nói nha.

Chân Diệu âm thầm thở dài, thành tâm cảm ơn La Thiên Trình: “Đa tạ La Thế tử đã đưa ta về. Vết thương của ngài vẫn nên xử lý sớm chút đi, tuy không sâu nhưng trời nóng dễ nhiễm trùng.”

La Thiên Trình nhàn nhạt gật đầu: “Ta còn có việc, cáo từ.”

Xoay người cởi dây thừng quàng trên thân ngựa xuống, trở mình lên ngựa, không quay đầu lại mà nghênh ngang rời đi.

Chân Diệu ăn phải thất vọng, ho khan hai tiếng, thầm nghĩ quả nhiên ân cứu mạng gì đó là khó trả nhất nha.

“Tứ cô nương, ngài đã về rồi!” Một người gác cổng nghe thấy tiếng bèn chạy ra.

“Lão Bá gia về chưa?”

“Về rồi ạ, trước đó Lão Bá gia được khiêng về, trong phủ cũng sắp nổ tung rồi. Tứ cô nương, lão nô hơi nhiều lời, nhưng tâm tình Lão phu nhân sợ rằng không được tốt.”

“Ta biết rồi, đa tạ An bá. Đúng rồi, tìm chỗ sắp xếp chiếc xe ngựa này đi.” Chân Diệu nói xong thì đi vào phủ từ cửa hông, sau khi ngồi lên kiệu thì đi thẳng đến chỗ cửa thùy hoa, bước đi như bay vội vàng tới Ninh Thọ Đường.

Đại nha hoàn Bạch Thược vén mành thủy tinh lên cho nàng: “Lão phu nhân, Tứ cô nương tới rồi ạ.”

“Cho con bé vào đi.”

Nghe giọng nói bình tĩnh vô ba của Lão phu nhân, Chân Diệu chỉ cảm thấy bầu không khí mưa gió đang nổi lên đánh tới, kiên trì đi vào, chậm rãi quỳ xuống: “Thưa tổ mẫu, cháu gái đã về.”

“Diệu Nhi ——” Ôn thị vẫn chờ ở Ninh Thọ Đường, mắt khóc cũng muốn sưng, không nhịn được xông lại, kéo Chân Diệu nhìn trái nhìn phải, “Diệu Nhi, con không sao chứ?”

“Mẹ, con không sao.” Chân Diệu lặng lẽ nâng mắt, trông thấy phòng đầy người, có cả Ngu thị mang thai lớn bụng, chỉ thiếu Lý thị.

“Ôn thị, con ngồi vào một bên đi.” Lão phu nhân rốt cuộc mở miệng.

Thấy Chân Diệu mặc dù chật vật một chút, nhưng không bị thương, Ôn thị thả lỏng, yên lặng đứng sang một bên.

“Ngu thị, cháu mang thai nhiều tháng rồi, Tứ nha đầu cũng trở về bình an, cháu đi về nghỉ ngơi đi.”

Lão phu nhân đặc biệt nghiêm túc, Ngu thị không dám phản bác, đành đứng lên đáp vâng, còn lo lắng nhìn Chân Diệu một cái rồi mới rời đi.

Lão phu nhân quét mắt nhìn người trong phòng, nhìn về phía Chân Nghiên: “Mấy người các cháu cũng đi xuống đi.”

Đảo mắt đuổi không ít người ra ngoài, bên trong phòng chỉ còn Đại phu nhân Tưởng thị và Ôn thị.

Lúc này ánh mắt Lão phu nhân mới rơi lên người Chân Diệu, thở dài thật lâu: “Tứ nha đầu, trải qua mấy ngày nay, cháu tính tính toán toán, chọc bao nhiêu phiền toái, cháu bảo tổ mẫu nên nói cháu làm sao đây!”

Chân Diệu đang căng người quỳ thẳng, chuẩn bị xong việc bị Lão phu nhân đau thương khiển trách, không ngờ lại nghe được lời nói như thế, không khỏi đỏ mặt nói: “Đều do cháu không phải.”

Lão phu nhân đứng lên: “Đương nhiên là cháu sai, cháu biết rất rõ tổ phụ cháu, tổ phụ cháu là một ——”

Rốt cuộc cũng không tiện nói Kiến An Bá không phải trước mặt vãn bối, đành tiếp tục nói: “Cháu lại còn đi theo thêm phiền!”

Lão phu nhân ngẫm nghĩ cũng biết Chân Diệu gặp xui xẻo, chắc chắn là bị ông già kia ép đi theo.

Nhưng cứ thế mà tha thứ con bé thì trong lòng bà lại không xuôi được cơn tức này!

“Cho dù lời trưởng bối nói không thể không nghe, thì một cô nương như cháu cũng phải biết cái gì có thể làm, cái gì không thể làm chứ. Nếu thật sự không từ chối được, cháu đến nói với ta, thế thì ai ép dẫn cháu đi được?” Lão phu nhân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói.

“Cháu gái ngu dốt.” Chân Diệu cúi đầu, “Không biết tổ phụ như thế nào rồi ạ?”

“Tổ phụ cháu mạng lớn, Ngự y nói không có gì trở ngại, có điều phải cẩn thận điều dưỡng. Tứ nha đầu, chuyện lần này ta không nói thêm gì nữa, nhưng sau này trừ khi vào cung bồi Công chúa Phương Nhu, thì cháu cũng đừng ra ngoài nữa, ở lại Ninh Thọ Đường hầu hạ tổ phụ cháu đi.”

“Tổ mẫu?” Chân Diệu rất bất ngờ.

Nàng không ngờ Lão phu nhân lại tính toán như vậy, cả khiển trách cũng không có!

Lão phu nhân trầm mặt: “Làm sao, cháu có ý kiến à?”

Chân Diệu vội lắc đầu: “Không có, không có, cháu gái vô cùng sẵn lòng ạ.”

Nàng sử dụng phòng bếp nhỏ chỗ Lão phu nhân còn tiện tay hơn phòng bếp lớn đấy. Hơn nữa hầu hạ cho Lão Bá gia cũng là việc nàng phải làm, nào có đạo lý không bằng lòng chứ.

“Vậy thì cứ quyết định như vậy đi, cháu về thu dọn một chút, tối nay dời đến Ninh Thọ Đường .”

“Vâng ạ.” Chân Diệu đứng lên chuẩn bị lui ra, chợt thấy A Trù vội vã đi vào.

“Bẩm Lão phu nhân, người trong cung đến tuyên Tứ cô nương lập tức tiến cung yết kiến.”

Mọi người ngẩn ra.

Vẫn là Tưởng thị kịp phản ứng trước tiên, cao giọng nói: “Nhanh đi lấy quần áo chưa mặc của Đại cô nương lúc ở Ninh Thọ Đường cho Tứ cô nương thay, nhanh rửa sơ mặt cho Tứ cô nương một chút đi!”

Lập tức tiến cung yết kiến không được trễ nãi chút nào, nhưng bộ dạng Chân Diệu như vậy mà tiến cung thật sự không ổn, dù sao cũng phải chỉnh trang lại một chút.

Trước kia Đại cô nương Chân Ninh do Tưởng thị sinh ra, được Lão phu nhân sủng ái nhất, nên thường ở Ninh Thọ Đường, hiện tại còn giữ lại không ít đồ.

Nơi Chân Diệu sắp vào ở chính là Bích Sa Thụ mà Chân Ninh từng ở.

Mấy nha hoàn đẩy Chân Diệu vào Bích Sa Thụ, động tác nhanh nhẹn chỉnh trang xong cho nàng.

Chân Diệu từ biệt mấy người Lão phu nhân, theo cung nhân vào cung lần nữa.

“Ôn thị, Nhị nha đầu sắp phải lấy chồng rồi, mấy ngày nay nhiều chuyện, Người làm mẫu thân như con phải vô cùng cẩn thận, đừng để xảy ra sơ sót gì.”

“Con dâu biết rồi ạ.” Chân Diệu lại tiến cung, Ôn thị không thể không lo lắng, nghe lời Lão phu nhân nói xong, đành mang vẻ mặt âu lo đi ra ngoài.

Tưởng thị ở lại trong phòng. Lão phu nhân không mở miệng bèn cũng ngồi yên không nói.

Một lúc lâu, Lão phu nhân mới lên tiếng: “Tưởng thị, con nói xem có phải ta quá khoan dung Tứ nha đầu hay không?”

Tưởng thị cười nói: “Diệu nha đầu thông tuệ lại hiếu thuận, mặc dù gây chút phiền toái, nhưng thỉnh thoảng cũng vì thân bất do kỷ. Lão phu nhân thấy rõ ràng như thế, cũng là may mắn của người làm vãn bối như các nàng.”

Lão phu nhân than thở: “Tưởng thị, vẫn là con thông thấu. Tai họa Tứ nha đầu dính vào lần này dù không nhỏ, nhưng hiện tại toàn kinh thành vài nhà đều có người mất, bị thương lại càng không cần nhắc tới. Con bé theo tổ phụ chơi, vốn cũng không phải chuyện lớn gì. Hiện giờ nhà nào cũng lộn xộn, ai còn nhớ một tiểu nha đầu như con bé? Nếu trong phủ chúng ta gióng trống khua chiêng thì trái lại như tự vạch khuyết điểm thôi.”

“Lão phu nhân nói rất đúng ạ.” Tưởng thị vô cùng chấp thuận.

Lão phu nhân âm thầm gật đầu, thầm nghĩ may mà Lý thị không có ở đây, nếu không dựa vào tính tình của nàng chắc chắn lại thêm mắm thêm muối, không có chuyện gì cũng phải quấy cho ra chút chuyện .

Chuyện này Tứ nha đầu quả thật có sai, nếu Lý thị muốn nắm không tha, thì bà cũng không tiện buông xuống nhẹ nhàng như thế.

“Con cũng trông chừng chỗ Lý thị một chút, đừng để chọc ra chuyện cười.” Lão phu nhân lại dặn dò một câu, nghĩ tới Lý thị khiến bà có chút nhức đầu.

Ai mà ngờ nàng vì để Ngũ nha đầu, Lục nha đầu tiến cung làm thư đồng, lại còn cầu đến chỗ đích tỷ nữa.

Kết quả đào hết tiền tích cóp nhiều năm không nói, còn biến thành công dã tràng!

Thế cũng thôi đi, lại còn chạy về nhà mẹ đẻ ầm ĩ, vô duyên vô cớ còn bị liên lụy.

Bà đã từng gặp người ngu xuẩn, nhưng chưa từng thấy ai ngu xuẩn như thế!

Về phủ lại đòi chết bắt Bá phủ làm chủ cho nàng.

Chuyện này có thể làm chủ thế nào đây?

Lão phu nhân hối hận lần nữa, ban đầu không nên vì lão Nhị tang vợ mà vội vã cưới thêm thứ nữ nhà huân quý cho hắn.

Nếu để từ từ tìm một đích nữ gia đình quan lại bình thường thì nhất định tốt hơn bây giờ nhiều.

Hôm nay chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt thôi.

“Tưởng thị, chờ xong hôn sự của Nhị nha đầu, không được cho Lý thị chạm vào chút sự vụ nào trong phủ cả.”

Tiền dành dụm của Lý thị bị người nhà mẹ đẻ lấy hết, chắc chắn sẽ muốn động đến tiền bạc của Bá phủ, đây chính là bản tính con người!

Bằng cái tính khôn vặt kia của nàng, không biết sẽ còn gây ra chuyện gì nữa.

Lão phu nhân chỉ có ba con trai trưởng, sau này hai ông bà không còn, ba đứa con chia nhà sống riêng, chủ mẫu cũng phải có năng lực gánh vác.

Cho nên những năm này tuy Tưởng thị chủ trì việc bếp núc, Lý thị và Ôn thị mỗi người cũng trông coi chút việc vặt, gặp phải chuyện lớn cũng sẽ đi theo cùng xử lý.

Một là muốn rèn luyện năng lực quản gia cho hai đứa con dâu, hai là nhắm một mắt mở một mắt, ngầm đồng ý các nàng bổ khuyết(*)một chút.

(*) ý chỉ kiếm chác một chút

“Con dâu đã biết ạ.” Tưởng thị ngoài mặt bất động thanh sắc, nhưng trong lòng lại vui mừng.

Nơi Chiêu Phong Đế triệu kiến Chân Diệu lần này là Ngự Thư Phòng, trừ bản thân ông, còn có mẹ con Vĩnh Vương và Triệu Phi Thúy, còn cả La Thiên Trình.

Chân Diệu hành lễ xong, Ngụy công công hỏi thay Chiêu Phong Đế: “Chân Tứ cô nương, có thể kể lại tình huống hôm nay khi người cùng Quận chúa Sơ Hà, Triệu Thất cô nương gặp phải sát thủ một lần hay không?”

Chân Diệu sắp xếp câu từ một chút rồi kể lại một lần chuyện đã trải qua.

Chiêu Phong Đế nghe xong thì nhíu mày. Mặc dù lời Chân Diệu nói cặn kẽ hơn lời hai người Quận chúa Sơ Hà một chút, nhưng cũng không có gì sai khác.

Không còn một người nào sống sót, chẳng lẽ manh mối cứ thế mà đứt đoạn sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play