Sóng cỏ chập chùng, mặt trời đỏ rừng rực, thảo nguyên mênh mông bát ngát như biển xanh lục, ở phía xa giao với chân trời xanh thẳm, mà ngay ở một đường trời biển kia, bụi đất tung bay, vó ngựa vang dồn dập, một đoàn người thúc ngựa chạy tới.

Đến phụ cận, đoàn người này dừng lại, trong khoảng thời gian ngắn yên tĩnh không tiếng động, chỉ nghe được gió thổi cỏ lay.

Làm người ta kinh ngạc chính là, đoàn người này toàn là một bộ y phục đỏ gọn gàng, ống quần nhét vào trong giày da hươu, lại đều là nữ tử.

Nữ tử dẫn đầu tay kéo trường cung, hai chân kẹp bụng ngựa lại đi về phía trước một hồi, liếc thấy một điểm màu đỏ trong sóng cỏ, mắt phượng híp lại, tay đột nhiên buông lỏng, tên lông chim bay vút ra ngoài.

Cùng lúc đó, lại một mũi tên từ trong tay một nữ tử khác đứng song song với nữ tử cầm đầu bay ra, hai mũi tiên cùng nhau bay nhanh về phía điểm màu đỏ kia.

Liền nghe một tiếng gào thét, điểm màu đỏ kia rung động một hồi, đè cong cỏ xanh bốn phía.

Nữ tử cầm đầu khẽ nhếch mắt phượng, tức giận nói: “Âu Dương Đào, muội lại tranh giành với ta!”

Gương mặt tròn trịa kia của Âu Dương Đào, không có trắng nõn như hồi ở kinh thành, hai gò má hồng hào khỏe mạnh lại làm cho người khác cảm thấy càng thêm tinh thần phấn chấn mạnh mẽ, nàng híp mắt lại, cười hì hì nói: “Công chúa, rõ ràng đã nói trước, ai phát hiện cáo đỏ trước tính là của người đó. Vả lại, tài bắn cung của ta không phải là hơi mạnh hơn ngài một tí tí như vậy sao, thêm một mũi tên, tránh cho con hồ ly đỏ hiếm thấy này chạy mất.”

“Âu Dương Đào, muội nói lại một lần nữa cho ta!” Quận chúa Sơ Hà toàn thân y phục đỏ con mắt trợn tròn, hiển nhiên là có chút tức giận rồi, có điều từ thần thái lời nói và hành động có thể thấy được loại tùy ý thân mật đó giữa hai người.

Âu Dương Đào cũng không sợ nàng, le lưỡi nói: “Tẩu tẩu tốt, đừng giận ta mà, ta biết, tẩu muốn hồ ly đỏ này là vì làm khăn quàng cổ hồ ly cho người nào đó, ta không tranh giành với tẩulà được rồi.”

Quận chúa Sơ Hà đưa tay ra sức véo gương mặt hồng hào của nàng ta một cái: “Không được gọi ta là tẩu tẩu! Ai là tẩu tẩu của muội? Ta mới sẽ không làm khăn quàng cổ hồ ly gì đó cho tên khốn kia đâu, hắn thích như thế nào thì như thế đó, kệ hắn đi tìm chết!”

Ánh mắt Âu Dương Đào lóe lên, cũng không để ý con hồ ly đỏ còn đang nằm trong bụi cỏ nữa, kéo dây cương tiến lại gần hơn, đè thấp tiếng hỏi: “Công chúa, vẫn giận dỗi với Thanh Lang Vương hả?”

Đại vương tử năm trước kế thừa vương vị. Nhân xưng Thanh Lang Vương. Quận chúa Sơ Hà đã thành Đại vương hậu.

“Giận dỗi cái gì, vậy mà hắn nhất quyết không cho ta trở về thăm người thân, ta không muốn để ý tới hắn nữa!” Quận chúa Sơ Hà vừa nghĩ tới Đại vương tử đã cự tuyệt thỉnh cầu nàng xin về thăm kinh thành. Lại vô cùng tức giận.

Ánh mắt Âu Dương Đào liếc nhìn về phía trên người những nữ tử phía sau Quận chúa Sơ Hà, thản nhiên cười: “Không để ý tới cũng tốt, ài, ta đi nhặt lấy con hồ ly đỏ kia.”

Nàng vừa giục ngựa chạy về phía hồ ly đỏ. Vừa cười thầm, vì Đại vương tử chùi một phen nước mắt đồng tình.

Chưa từng thấy vợ chồng nhà ai giận dỗi. Thê tử mang theo tiểu lão bà khác ăn uống chơi bời khắp nơi, ném nam nhân sang một bên, xem ra không cần bao lâu, Thanh Lang Vương sẽ phải cúi đầu rồi.

Đang suy nghĩ thì nghe thấy một trận tiếng vó ngựa vang lên, quay đầu nhìn lại, một đoàn người giục ngựa chạy tới, dẫn đầu chính là Đại vương tử.

Hắn xông thẳng tới bên cạnh Quận chúa Sơ Hà, mày rậm mắt to hiện ra vẻ tức giận trên mặt càng thêm rõ ràng. Một phát bắt được cánh tay Quận chúa Sơ Hà: “Sơ Hà, nàng lại làm liều, không biết bên này nhiều sói sao, lỡ như đi ra đả thương người, một đám nữ nhân các nàng, làm thế nào?”

Quận chúa Sơ Hà giãy khỏi cánh tay hắn, hừ lạnh một tiếng: “Ai cần ngươi lo!”

Vừa xong ra sức vỗ lên mông ngựa một cái: “Cha!”

Đại vương tử vừa thấy, vội đuổi tới.

Chỉ còn lại Nhị vương tử theo tới giơ tay lên xoa bóp huyệt Thái Dương, nhìn thấy hồ ly đỏ trong tay Âu Dương Đào thì ánh mắt sáng lên: “Đào Tử, da hồ ly đỏ này rất đẹp đó, hì hì, có phải nàng muốn tặng cho ta hay không?”

Nữ tử Man Vỹ đều giỏi cỡi ngựa bắn cung, đích thân săn được con mồi tặng cho người yêu, cũng là tập tục từ xưa đến nay.

“Mới không phải, đây là công chúa muốn tặng cho Vương.” Âu Dương Đào cười nói.

Mặt Nhị vương tử khẽ suy sụp: “Công chúa biết tặng lễ vật cho Đại ca, nàng lại không biết tặng sao? Nàng còn chưa từng tặng cho ta lễ vật đích thân săn được đó!”

Âu Dương Đào khẽ chuyển sóng mắt, hất cằm nói: “Muốn ta tặng cũng được, có điều chàng phải đáp ứng ta một yêu cầu.”

“Yêu cầu gì?” Nhị vương tử sán lại gần.

“Hai ngày trước Ba Luân kia không phải là muốn gả con gái cho chàng làm Tiểu Vương phi sao, chàng mau đi từ chối, ta sẽ tặng!”

Nếu là ở Đại Chu, dâng tiểu thiếp trái lại nàng không quan tâm, nhưng Man Vỹ này quy củ khác biệt, nam tử vương thất có thể cưới mấy thê tử, đến lúc đó sinh ra đều là đích tử, đều có tư cách cạnh tranh Vương vị, nàng cũng không muốn để cho con trai mình sau này gặp phải cục diện như thế.

Nhị vương tử suy nghĩ một chút đến cô con gái xinh đẹp kia của Ba Luân, rất có phần không bỏ được.

Đào Tử đương nhiên là rất tốt, nhưng đã lâu như vậy, hắn cũng muốn nếm thử mùi vị quả mận, quả hạnh, đến ngay cả đám Vương huynh Vương đệ kia đều đang cười hắn, những năm này chỉ giữ một nữ nhân tới từ Đại Chu, lại không biết nữ nhân khác là dạng gì.

Nhị vương tử có chút xoắn xuýt, ánh mắt rơi vào trên người con hồ ly đỏ kia, vẫn là tâm tư muốn nhận được lễ vật thê tử đích thân săn được chiếm thượng phong.

Thôi, hắn cũng chỉ là có chút động lòng tò mò, nhưng những thứ này đều không sánh bằng lễ vật Đào Tử tặng đâu!

“Được, từ chối thì từ chối đi, nhưng nàng phải tặng ta da hồ ly tốt hơn con này.”

Âu Dương Đào cười híp mắt đáp ứng, chờ hai người trở về tẩm cung, đến buổi tối, sẽ đưa nữ nô xinh đẹp lựa chọn được đến trong màn của Nhị vương tử.

Sắp xếp chuyện như vậy, trong lòng nàng đương nhiên là có chút không thoải mái, nhưng nàng cũng hiểu, Nhị vương tử đối với nàng mặc dù ngưỡng mộ, nhưng thành thân lâu như vậy, có chút chộn rộn cũng là bản tính nam tử, ngăn không bằng khai thông, nàng ngăn cản một lần không ngăn cản được hai lần, thay vì qua mấy năm cũng không ngăn cản được nữa, cho trong cung này thêm mấy vị Vương phi ngồi ngang hàng với nàng, không bằng hiện tại để cho hắn thêm kinh nghiệm, không còn ham mới mẻ là được.

Nữ tử Man Vỹ chẳng hề coi trọng trinh tiết, những nữ nô lựa chọn tới này, thân phận thấp kém, tương lai vẫn có thể lập gia đình như thường.

Vừa nghĩ như thế, Âu Dương Đào không buồn bực nữa, ít nhất cuộc sống bây giờ có thể tự do thúc ngựa phi nhanh, trước đây ở kinh thành là chưa bao giờ dám nghĩ.

Sự trói buộc của Man Vỹ đối với nữ tử, ít đến mức làm người ta không thể tưởng tượng nổi.

Nhị vương tử đang tuổi tráng niên, thói quen ăn uống lấy ăn thịt làm chủ tạo cho thể trạng tốt, đối mặt với nữ nô còn thấp kém hơn cả súc vật Vương phi đưa tới, tất nhiên không xem ra gì, tùy ý hưởng dụng.

Liên tiếp hơn nửa tháng này đều là nữ nô xinh đẹp, mới đầu còn mới mẻ trầm mê, thời gian lâu dài dần dần cảm thấy không thú vị, chạy đi đến chỗ Âu Dương Đào, Âu Dương Đào cũng không giận, nhưng không cho hắn đụng, không vượt quá nửa năm, Nhị vương tử đã chán ghét cuộc sống như vậy trước, thưởng những nữ nô kia cho thủ hạ, ôm Vương Phi không buông tay nữa.

Cũng chính là hôm đó, Âu Dương Đào tặng hắn một cái mũ làm từ da sói, Nhị vương tử nở gan nở ruột, chỉ cảm thấy Đào Tử của hắn mới là tốt nhất, đám huynh đệ kia do không ăn được nho thì nói nho còn xanh mà thôi, hắn không bao giờ mắc lừa nữa!

Mà Quận chúa Sơ Hà đang ở trong cung mang theo mấy Vương Hậu đánh bài giấy, có người chưa được vào chơi xếp thành hàng, bèn đứng ở bên cạnh nhìn bài, thỉnh thoảng len lén mật báo cho nàng, Quận chúa Sơ Hà đã thắng một đống bạc nhỏ, ba người kia thua mặt cũng đã tái rồi, trực tiếp liền làm rùm beng lên với người nhìn bài.

Đại vương tử đi vào, liền thấy cảnh tượng ầm ĩ như vậy, lại không có người nhìn hắn thêm một cái.

Hắn yên lặng rơi lệ.

Vương Hậu nhà người ta đều là xoay quanh Vương, vì sao đám Vương Hậu nhà hắn đều xoay quanh Đại Vương hậu chứ?

Trong khoảng thời gian này cuộc sống trôi qua hết sức khó khăn, Đại vương tử ho khan một tiếng, nhắc nhở người trong màn hắn đã tới.

Ai ngờ đám Vương Hậu đều nhìn ra cửa một cái, đồng thời mặt lộ vẻ khẩn trương, trong đó một người còn không nhịn được nói: “Lập tức sẽ đến lượt ra vào xới rồi, Vương, nếu ngài muốn đánh, thì xếp hàng phía sau ta đi.”

Hai người khác nhìn bài là không bằng lòng: “Không được không được, đó không phải là chen ngang sao!”

Đại Vương tử đen mặt: “Đủ rồi, các nàng đều đi ra ngoài cho ta!”

Con cọp không phát uy, các nàng đây là tưởng hắn là mèo bệnh à, ai ai cũng lại có thể lật trời rồi!

Mấy Vương Hậu sửng sốt, đồng loạt nhìn về phía Quận chúa Sơ Hà.

Quận chúa Sơ Hà khoát khoát tay: “Các muội đi ra ngoài trước đi, còn muốn chơi, ngày khác lại tới là được, ta còn có cách chơi khác nữa cơ.”

Mấy Vương Hậu lúc này mới đứng lên đi ra ngoài.

Tâm tình ba người thua thảm không tốt, tâm tình ba người chưa đến lượt lại càng không tốt, nhìn khách không mời mà đến ở cửa càng thêm không vừa mắt.

Vương Hậu đi ở phía trước là theo Đại Vương tử lâu nhất, đi tới trước mặt hắn bước chân dừng lại, phi mắt lạnh nói: “Vương, mấy ngày này trên người ta có chút không thoải mái, không có cách nào hầu hạ ngài, ngài nhớ đi chỗ mấy vị muội muội nha.”

Đại vương tử không lên tiếng, chờ sau khi liên tiếp nghe được năm lý do tương tự, rốt cục nổi giận, nói với người cuối cùng: “Nàng cũng là trên người không thoải mái sao? Cởi quần xuống cho ta nhìn thử!”

Người cuối cùng là cưới sau vài năm Quận chúa Sơ Hà gả tới đây, trẻ tuổi nhất, nghe Đại vương tử vừa nói như thế, còn có chút khẩn trương, vội lắc lắc đầu.

“Vậy Bổn vương buổi tối sẽ đi chỗ nàng.” Đại vương tử cảm thấy tìm về mấy phần mặt mũi trầm mặt nói.

“Ai nha, không được.” Tiểu Vương hậu cắn môi, nặn ra một câu, “Ta, thớt ngựa con ta nuôi kia không thoải mái, ta phải đi xem một chút!” Nói xong, không dám nhìn Đại vương tử một cái nào nữa, chạy đi như bay.

Đại vương tử đứng tại chỗ, y như đã hóa đá, hồi lâu mới tỉnh hồn lại trong tiếng cười như chuông bạc của Quận chúa Sơ Hà, bước đi đến bên cạnh nàng, cái gì cũng không nói, một phát kéo nàng qua, ra sức hôn.

Quận chúa Sơ Hà liều mạng giãy dụa, ra sức dẫm Đại vương tử một phát.

Lúc này Đại vương tử mới buông ra, bất đắc dĩ nói: “Sơ Hà, sao nàng cứ tùy hứng như vậy chứ, ta bây giờ là Vương của Man Vỹ, không thể dễ dàng rời khỏi đi Đại Chu, nàng là Đại vương hậu, nào có một mình đi về như vậy?”

“Ai nói một mình ta, ta còn muốn mang theo Âu Dương Đào cơ!”

Đại vương tử sờ sờ mũi, vì huynh đệ đồng bệnh tương liên mà thở dài.

Quận chúa Sơ Hà liền nghiêm mặt: “Chàng còn không biết xấu hổ nói, một năm đó nói sẽ dẫn ta trở về, kết quả ta đã mang thai, hai năm sau thật vất vả có thể thoát thân, chàng lại để cho ta mang thai! Hai năm nữa, chàng làm Vương, sau đó nói Vương Man Vỹ không thể dễ dàng vào kinh. Chàng đừng có bắt nạt ta như vậy, chàng tính thử xem, ta đã bao nhiêu năm không trở về rồi, ta không muốn đời này không gặp lại được cha mẹ, người thân và bạn bè của ta, nếu như chàng không đáp ứng, cũng đừng đến chỗ ta!”

Nàng càng nói càng ấm ức, vành mắt lại đỏ rồi.

Đại vương tử vừa nhìn, có chút đau lòng, cuối cùng đã chịu thua: “Được, được, ta đáp ứng còn không được sao!”

“Thế, sau này qua mỗi hai năm ta đều muốn trở về một lần.” Quận chúa Sơ Hà nhân cơ hội được voi đòi tiên.

“Được.” Tất cả vợ đều bị Quận chúa Sơ Hà bắt cóc, Đại vương tử bị gài bẫy chỉ đành nhận mệnh gật đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play