Triệu hoàng hậu liếc nhìn Tưởng quý phi một cái, âm thầm nghiến răng.

Đồ hồ ly tinh, dựa vào bản thân lớn lên có chút nhan sắc, nhà mẹ đẻ lại có thế lực, không đem mình là hoàng hậu để vào trong mắt, thật ghê tởm!

Cưỡng ép nuốt xuống một hơi, quay sang hỏi Chân Diệu đang đứng quy củ một bên: “Chân Tứ không biết ngươi có nguyện ý hay không?”

Tưởng quý phi cười nói: “Tỷ tỷ, ngài nói như vậy, nàng là một tiểu nha đầu cái gì nguyện ý hay không, Hoàng thượng người nói một câu đi?”

Trong bụng cười lạnh, một nữ tử của một bạo phát hộ(nhà giàu mới nổi), cơ duyên xảo hợp được làm Hoàng hậu, thật có thể nghĩ rằng nàng thích gì thì làm vậy sao?

Không thấy rằng Hoàng thượng trừ ngày tổ tông quy định, cũng không bước vào cung Khôn Ninh một bước sao?

Chính là nàng không thích Chân Tứ, cũng chỉ âm thầm động tay chân một chút, khéo léo dẫn dắt thôi, nào có như thế công khai làm khó người đâu.

Để cho đích nữ của một nhà huân quý dạy ngự trù làm cơm, Hoàng thượng có thể đồng ý mới là lạ chứ.

Cảm thấy được sóng ngầm ba động giữa Hoàng hậu với Tưởng quý phi, Chân Diệu thầm than một hơi, ưu nhã thi lễ, nâng mặt lên lộ ra nụ cười rực rỡ nói: “Quý phi nương nương nói rất đúng, có thể vì Hoàng thượng và Hoàng hậu ra sức, dân nữ vạn phần vinh dự, thỉnh Hoàng thượng cứ phân phó là được.”

Triệu hoàng hậu liền giật mình.

Không nghĩ đến nha đầu này lại có thể bảo trì bình thản đến như vậy, một chút cũng không có thẹn quá thành giận.

Đang muốn mở miệng, Chiêu Phong Đế lại lên tiếng nói: “Chân Tứ, Hoàng hậu nói giỡn với ngươi thôi, không cần phải cho là thật, mau đứng lên đi.”

Triệu hoàng hậu âm thầm xoa khăn.

Ai nói giỡn!

Tưởng quý phi nhìn thấy hết, tâm tình vui sướng.

Nhìn cách cư xử của nàng ta, nào có chút phong phạm của hoàng hậu.

Tưởng quý phi nở một nụ cười xinh đẹp, tùy ý nhìn ra bên ngoài, nhất thời nụ cười trên miệng cứng đờ.

Vốn là thời thời khắc khắc chú ý đến Tưởng quý phi, Hoàng hậu lập tức phát hiện ra dị thường, nhìn theo ánh mắt của Tưởng quý phi, chỉ nhìn thấy một tiểu thái giám vốn đang hướng đến bên này đi đến, đột nhiên như phát hiện cái gì, quay đầu muốn chạy đi.

Khuôn mặt tuấn tú của tiểu thái giám bị Triệu hoàng hậu nhìn thấy rõ ràng, trong chốc lát mê mang, đột nhiên như nhớ đến ai, lập tức hô: “Đứng lại!”

Tiểu thái giám nghe thấy, dứt khoát chạy.

“Ngặn tiểu thái giám lén la lén lút kia lại cho Bản cung!” Triệu hoàng hậu lạnh lùng quát.

Tưởng quý phi mặc dù ỷ lại vào Hoàng thượng sủng ái cùng nhà mẹ đẻ có thế lực không để Triệu hoàng hậu vào trong mắt, nhưng những thị vệ kia lại không dám, huống chi Hoàng thượng vẫn còn ở đây, vạn nhất mà để thích khách chạy mất thì làm sao bây giờ?

Một đống lớn thị vệ ầm ầm phóng đi, tóm lại tiểu thái giám.

“Càn rỡ, mau thả ta ra!” Tiểu thái giám giãy dụa mãnh liệt.

Giọng nói quen thuộc làm Chiêu Phong Đế đứng lên, đi lại, trầm giọng nói: “Đây là chuyện gì xảy ra?”

Tiểu thái giám giãy dụa làm rớt xuống cái mũ, lộ ra một đầu tóc đen, nghe thấy vậy liều mạng cúi đầu.

Chiêu Phong Đế phất tay: “Các ngươi lui ra.”

Rầm rầm một tiếng, một đám thị vệ lại lùi lại vị trí của mình, chỉ còn lại tiểu thái giám cô linh đứng lại.

Tiểu thái giám ngẩng đầu, cười lấy lòng: “Phụ hoàng…”

Đúng là công chúa Phương Nhu.

Vẻ mặt Triệu hoàng hậu tỏ ra kinh ngạc nói: “Sao lại là Phương Nhu a, ngươi ăn mặc như thế này là muốn đi đâu?”

Tưởng quý phi cũng đi đến hung hăng trợn mắt nhìn công chúa một cái, quay đầu nói với Chiêu Phong Đế: “Hoàng thượng…”

Chiêu Phong Đế giơ tay lên nói: “Hoàng hậu, quý phi các người đừng nói gì cả, để cho Phương Nhu nói.”

Công chúa Phương Nhu từ nhỏ đã được sủng ái, đối mặt với Hoàng thượng tức giận cũng không có bao nhiêu sợ hãi, lại biết phụ hoàng luôn luôn không thích người khác nói dối, liền thành thật khai báo nói: “Nhi thần, nhi thần muốn ra cung dạo chơi một chút.”

Chiêu Phong Đế trầm mặt lại nói: “Hồ nháo, con đường đường là một công chúa, lại giả trang làm một tiểu thái giám trốn ra ngoài đi chơi, không ra thể thống gì không nói, nếu gặp phải nguy hiểm thì làm thế nào?”

Công chúa Phương Nhu tiến lại gần, lay lay tay áo Chiêu Phong Đế nói: “Phụ hoàng người đừng nóng giận nha, cũng không phải là một mình nhi thần đi ra ngoài.”

“Ách, còn có ai?” Chiêu Phong Đế quét mắt nhìn tứ phía.

Đôi mắt hạnh long lanh của công chúa Phương Nhu xoay một vòng, dịu dàng nói: “Nhi thần đi tìm Thiên Trình biểu ca nữa, hôm nay không phải là biểu ca giao ban được nghỉ sao? Để cho biểu ca đi theo nhi thần. phụ hoàng không phải đã nói là thân thủ của Thiên Trình biểu ca rất tốt sao, có biểu ca bảo vệ nhi thần, ngài không yên tâm sao?”

Chiêu Phong Đế giận tái mặt nói: “Hồ nháo, đây là chuyện yên tâm hay không sao? Con là một công chúa lại tìm một hộ vệ để chuồn êm ra ngoài là sao?”

Công chúa Phương Nhu chớp chớp mắt mấy cái, nước mắt rơi xuống, thút tha thút thít nói: “Phụ hoàng, nhi thần, các tỷ tỷ của nhi thần đều xuất giá cả rồi, ngay cả người chơi cùng cũng không có, chính là thỉnh thoảng muốn đi ra ngoài xem một chút nha, ngài không biết nhi thân một mình có bao nhiêu buồn chán đâu.”
Công chúa Phương Nhu mới chỉ có mười tuổi, Chiêu Phong Đế lại càng thương yêu và cưng chiều, nàng vừa như vậy, vừa khóc vừa thỉnh cầu, thần sắc Chiêu phong đế lại mềm nhũn.

“Hoàng thượng, nô tỳ có lời nó không đúng xin người tha thứ, tuy Phương Nhu còn nhỏ, nhưng chỉ một hai năm nữa là xem xét định phò mã rồi, ngài cũng không thể lúc nào cũng chiều theo ý nàng.” Triệu hoàng hậu lên tiếng nói.

Chiêu Phong Đế đang định nói công chúa Phương Nhu mấy câu, Triệu hoàng hậu lại mở miệng, ngược lại thấy không vừa lòng thản nhiên nói: “Hoàng hậu, chuyện của Phương Nhu, tự trẫm có thể cân nhắc.”

Triệu hoàng hậu bị Chiêu Phong Đế chẹn họng một câu, lại là ngay trước mặt Tưởng quý phi cùng con gái của nàng, lập tức không nhịn được nói: “Hoàng thượng, Phương Nhu cũng gọi thần thiếp một tiếng mẫu thân, lại làm ra chuyện không ra thể thống như thế này, thần thiếp nên quản giáo nàng. Không nói chuyện khác, Phương Nhu muốn tìm Thế tử Trấn Quốc Công, chuyện này thật kỳ cục!”

Công chúa Phương Nhu nghe thấy Hoàng hậu nói thế, oa một tiếng khóc lớn lên, nhào vào trong ngực Chiêu Phong Đế nói: “Phụ hoàng, nhi thần tìm Thiên Trình biểu ca chơi, sao lại kỳ cục, nhi thần làm sai cái gì sao?”

Chiêu Phong Đế vỗ lưng công chúa Phương Nhu, sắc mặt trầm xuống nói: “Hoàng hậu, Phương Nhu năm nay mới mười tuổi, nàng ăn nói cẩn thận.”

Triệu hoàng hậu thấy Chiêu Phong Đế không phân tốt xấu duy trì hai mẹ con này, sắc mặt tức giận, mắt đảo qua thấy Chân Diệu nói: “Hoàng thượng, thần thiếp nghe nói Chân Tứ cô nương là vị hôn thê của Thế tử Trấn Quốc Công, ngài thử hỏi một chút, nàng ấy có thường hay lui tới gặp gỡ Thế tử không?”

Triều Đại Chu, dân phong cởi mở, nam nữ sau khi định ra hôn sự, cùng nhau du ngoạn và vân vân, cũng không trái với lệ thường.

Chân Diệu thiếu chút nữa trợn ngược mắt lên.

Nàng chỉ là một người xem cuộc vui, sao ngọn lửa này lại đốt đến đầu nàng rồi.

Công chúa Phương Nhu lúc này mới phát hiện ra Chân Diệu, không tự chủ hỏi: “Làm sao ngươi lại ở chỗ này?”

Trong giọng nói toát ra phiền chán.

Vẫn không lên tiếng, Tưởng quý phi ngẩn ra.

Phương Nhu như thế này, nhìn như có gì không đúng?

Nhìn mặt của nữ nhi còn chưa thoát ra hết vẻ trẻ con, Tưởng quý phi lại không nghĩ ra lạ ở chỗ nào.

“Hoàng hậu, chuyện của Phương Nhu sẽ có Quý phi quản giáo, nàng lui ra đi.” Mặt Chiêu Phong Đế không đổi mà nói.

Triệu hoàng hậu mặc dù không phải là người có tính tình tốt, nhưng mỗi khi Chiêu Phong Đế lộ ra vẻ mặt như thế này, cũng biết không thể tiếp tục nói nữa, buồn bực thi lễ nói: “Thần thiếp cáo lui.”

Triệu hoàng hậu vừa đi, Chiêu Phong Đế giận tái mặt nói: “Quý phi, tính tình của Phương Nhu càng ngày càng vô lễ rồi, từ giờ trở đi nàng quản giáo nghiêm vào.”

“Dạ, nô tỳ hiểu.”

“Phụ hoàng, người đừng giận nhi thần nữa?”

Chiêu Phong Đế nhìn công chúa Phương Nhu, sắc mặt nhu hòa xuống nói: “Chỉ cần sau này con biết điều một chút, phụ hoàng cũng sẽ không tức giận.”

Công chúa Phương Nhu vội vàng gật đầu nói: “Phụ hoàng yên tâm, sau này nhi thần nhất định sẽ nghe lời của người.”

Thấy sắc mặt của Chiêu Phong Đế chuyển biến tốt đẹp, công chúa chớp chớp mắt nói: “Phụ hoàng, nhi thần còn có một thỉnh cầu, nhìn vào nhi thần sau này biết điều một chút, người nhất định phải đáp ứng.”

“Thỉnh cầu gì?”

“Nhi thần muốn Thiên Trình biểu ca làm hộ vệ thiếp thân cho nhi thần.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play