Edit: Yen Nguyen

Beta: Sakura

“Mạch thượng hoa khai, khả hoãn hoãn quy hĩ”

Chuyện kể là Ngô Việt Vương và Vương phi tình cảm mặn nồng, có lần Vương Phi về nhà mẹ thăm họ hàng, lâu quá không về, Ngô Việt Vương viết thư nói “Mạch thượng hoa khai, khả hoãn hoãn quy hĩ”, dịch ra là “Hoa trên đường đã nở, nàng có thể vừa ngắm cảnh vừa thong thả quay về”. Tuy viết là thong thả nhưng ý là ở chữ “về”, tuy rằng là “từ từ” nhưng lại dịu dàng hối thúc Vương phi trở về bên ông, diễn tả nỗi nhớ nhung của chồng đối với vợ. Nghe nói Vương phi nhận được thư, nước mắt tuôn chảy, lập tức trở về Hàng Châu.(nguồn – st)

La Thiên Trình thúc ngựa mà đến, xuất hiện ở trước mặt Chân Diệu, Chân Diệu đang đỡ eo, chỉ huy hai người Bạch Thược và Thanh Đại làm bánh rán ngọt. Bánh rán xinh xắn vàng óng vớt ra ngoài, bốc hơi nóng, cắn lên một miếng nhân chè đỗ ngọt ngào liền chảy ra, ăn ngon miễn bàn.

Chân Diệu ăn gấp, bỏng đến nước mắt chảy ròng, bóng dáng kia xuất hiện ở trong tầm mắt có chút không rõ, không nhịn được xoa xoa mắt, trên mặt chợt bắn ra ánh sáng vui sướng: “Thế tử ——”

La Thiên Trình bước tới, đưa tay lên lau nước mắt cho nàng, thở dài nói: “Biết nàng nhớ ta, đừng khóc, không phải ta đã tới rồi.”

Chân Diệu......

“Đây là cái gì?”

“Bánh rán.”

“Ta nếm thử một chút.” La Thiên Trình cúi đầu, liền cắn cái bánh đang trong tay Chân Diệu một cái, nhếch mày, vài miếng ăn sạch sẽ một cái bánh rán, thở dài nói, “Lâu lắm không ăn được cơm nàng làm rồi, nhớ vô cùng.”

“Muốn ăn cái gì, đợi buổi tối ta làm cho chàng.”

“Ngốc ạ, lúc này nàng bận tâm lung tung cái gì, con không có làm nàng mệt chứ?” La Thiên Trình dời tầm mắt xuống, rơi vào cái bụng đã nhô lên của Chân Diệu, đưa thay sờ sờ, không nhịn được nói, “Vậy mà đã lớn nhiều như vậy.”

Chân Diệu gạt tay hắn ra: “Rửa tay rồi hẵng sờ.”

Hai người trở về nội thất, ngồi đối diện nhau, chàng nhìn nàng, nàng nhìn chàng, phảng phất như nhìn không đủ, cuối cùng cùng cười lên.

Mặc dù Chân Diệu bụng ưỡn lên, tay chân vẫn mảnh mai thon dài, gương mặt mất đi vẻ mập mạp của trẻ con, trái lại lộ ra vẻ hơi gầy, La Thiên Trình thấy vậy, trong lòng có chút không phải là tư vị, vuốt ve bụng nàng thở dài nói: “Kiểu Kiểu, đều là ta có lỗi với nàng, nàng đang có thai, nhưng ta vẫn luôn không thể ở bên nàng.”

Mắt Chân Diệu cong thành hình trăng lưỡi liềm, cười híp mắt nói: “Chàng đã đánh thắng trận lớn, sống khỏe mạnh quay về, rất không có lỗi với ta rồi. Đúng rồi, ta nghe Trì phó tướng nói. Trong tay chàng còn có hỏa khí ư, đồ vật này, Đại Chu ta không có thì phải?”

La Thiên Trình cười nói: “Việc này may nhờ Tam cữu, lúc ấy uống rượu tán gẫu, nghe ông ấy nhắc tới đầu đại dương bên kia có thần khí như vậy, ông ấy còn phô bày hỏa khí mang theo bên người một phen, ta thấy uy lực bất phàm, bèn nhờ ông ấy kiếm một ít. Lần này, quả nhiên có ích rồi.”

“Chàng còn nói ư, lúc trước bên đó toàn là tin tức không tốt truyền đến. Ta thấp tha thấp thỏm cả ngày, chỉ sợ ngày nào đó nghe nói tin tức thành Hắc Mộc bị phá, không nghĩ tới đột nhiên lại chuyển bại thành thắng.” Chân Diệu có chút sợ nói.

La Thiên Trình cười: “Lúc trước cục diện bất lợi đúng là thật. Có điều đẩy vào tuyệt cảnh mới có thể quyết đánh đến cùng, đánh quân Tĩnh Bắc bất ngờ không kịp phòng bị.”

Sở dĩ trong lòng hắn có cơ sở, hỏa khí vẫn là thứ yếu, mà biết một con đường bí mật cực vắng vẻ có thể đi vòng qua sau núi phía sau quân địch, con đường đó, vẫn là hắn kiếp trước dẫn binh tác chiến. Có một lần quân địch nhân số nhiều, quân ta nhân số ít, bị giết bảy tám phần. Tình cờ phát hiện. Mà sau đó xảy ra chuyện áo bông hoa lau, mặc dù mang đến cho quân Đại Chu tổn thất không nhỏ. Nhưng cũng thành một cơ hội mê hoặc quân địch.

Trận chiến này, nếu không phải đánh được bất ngờ không kịp đề phòng như vậy. Chiến sự kéo dài, song phương vẫn tiếp tục giằng co, nói không chừng cuối cùng tướng sĩ tổn thất còn nhiều hơn bây giờ rất nhiều.

Như vậy xem ra, chuyện áo bông hoa lau, trái lại là phúc họa đi cùng rồi, cũng không biết làm cho trong kinh bao nhiêu người khóc hôn mê.

La Thiên Trình cười lạnh một tiếng, sau đó thu hồi tâm tư, cúi người áp vào bụng Chân Diệu: “Ta nghe một chút, nghe nói lúc em bé lớn như vậy sẽ động đấy.”

“Đã động chưa?” Chân Diệu nổi hứng thú.

Nàng cũng nghe hai bà tử hầu hạ nói, thai nhi đến bốn năm tháng, là có thể cảm giác được động đậy rồi, cũng không biết đứa nhỏ này có phải cực kỳ lười hay không, đến tận bây giờ nàng cũng chưa từng phát hiện động tĩnh.

“Chắc không có......” La Thiên Trình bỗng nhiên hưng phấn mà ngẩng đầu, “Ta nghe thấy ở bên trong nó đã kêu.”

Chân Diệu đen mặt: “Đó là bụng ta đang kêu, bánh rán mới ăn một miếng đã bị chàng ăn sạch rồi!”

Nàng lấy gối mềm kê ở phía sau ngang hông, đổi tư thế ngồi thoải mái: “Thế tử, có chuyện muốn nói với chàng một tiếng, bây giờ Nguyên Nương đang ở trong viện tử này.”

“Nguyên Nương?” La Thiên Trình vừa mới đầu không kịp phản ứng, nhìn vào con mắt trong suốt của Chân Diệu, sắc mặt thay đổi, “Tri Nhã?”

Chân Diệu gật đầu, kể lại chân tướng: “Nguyên Nương lúc trước bất kể đúng sai, gặp phải nam tử như vậy, ta thật sự không thể làm như không thấy, có điều sau này sắp xếp thế nào, vẫn phải do chàng quyết định.”

La Thiên Trình đã khôi phục vẻ bình tĩnh, thản nhiên nói: “Vậy ta sẽ đi gặp muội ấy một lần, nếu muội ấy chịu đau khổ hiểu chuyện rồi, như vậy thì ở lại Bắc Lệ, muội ấy muốn lấy chồng cũng được, hoặc là tự lập nữ hộ cũng được, sẽ luôn có người trông nom. Nếu còn không có tiến bộ gì, vậy thì từ đâu tới thì về đó đi. Đại cô nương phủ Quốc Công đã chết từ lâu rồi, chỉ là người Điền gia bị đày đi biên quan, còn chưa chết hết thôi.”

“Ta thấy mấy ngày nay nàng ta rất quy củ.” Chân Diệu đến nay vẫn không có cách nào thân cận với La Tri Nhã, nhưng vẫn không nhịn được nói một câu cho nàng ta.

Cho dù ai mới trốn từ trong cơn ác mộng ra được, sau khi đạt được an bình chốc lát lại trở về lần nữa, cũng sẽ sụp đổ nhỉ?

Sau đó, La Thiên Trình và La Tri Nhã nói chuyện gì, Chân Diệu không hỏi tới, rất nhanh đã đến ngày bọn họ hồi kinh.

Hôm lên đường, cảnh xuân đến muộn vô cùng rực rỡ, Phúc ca nhi ôm chân Chân Diệu nhất quyết không buông tay: “Dì dì, ăn bánh bánh......”

Chân Diệu bụng lớn không tiện khom lưng, trực tiếp ngồi xổm xuống vuốt đỉnh đầu Phúc ca nhi: “Chờ Phúc ca nhi lớn thêm hai tuổi, cũng có thể đi Kinh thành thăm dì rồi, đến lúc đó dì làm bánh bột ngô ăn rất ngon cho cháu.”

Vốn nhậm chức đủ ba năm, Hàn Chí Viễn nên hồi kinh báo cáo công tác, hắn đánh giá thành tích đã được thượng đẳng, cho dù không thể ở lại kinh vào lục bộ, cũng sẽ điều đi nhậm chức ở vùng giàu có, chỉ tiếc gặp phải loạn Tĩnh Bắc, sức khỏe Chiêu Phong Đế lại không được tốt, những chuyện này đều bị lỡ, cứ như vậy, còn phải làm ở Bắc Lệ ba năm nữa.

Có điều Chân Diệu lặng lẽ nhìn, vợ chồng bọn họ trái lại không hề khó chịu. Nghĩ đến gia đình hòa thuận, cuộc sống trôi chảy, chỉ sợ kham khổ hơn một chút, cũng tốt hơn trong ổ phú quý cả ngày giao thiệp với chuyện phiền lòng.

Ôn Nhã Hàm đưa mắt ra hiệu, một vị phụ nhân tiến lên ôm lấy Phúc ca nhi.

“Nhị biểu muội, còn tưởng rằng có thể thấy con muội ra đời, không nghĩ tới nhanh như vậy muội đã phải trở về kinh rồi. Thân thể muội nặng nề, trên đường nhất định phải hết sức cẩn thận.”

“Tam biểu tỷ yên tâm đi, toàn đi quan đạo, lại sắp vào hạ rồi, đang là thời điểm ôn hòa, trên đường sẽ không quá gian nan, muội sẽ vừa đi vừa nghỉ ngơi, một đường ngắm cảnh trở lại kinh thành, nói đến còn là cơ hội khó có được đấy.”

Bên kia La Thiên Trình v à Hàn Chí Viễn cũng hàn huyên xong rồi, đi trở về bên cạnh Chân Diệu, đưa tay đỡ nàng: “Kiểu Kiểu! Chúng ta đi thôi.”

“Vâng.”

Lúc này một âm thanh truyền đến: “Phu nhân ——”

La Thiên Trình đang ôm vai Chân Diệu quay đầu lại, bình tĩnh nhìn La Tri Nhã đi tới.

La Tri Nhã cúi đầu, khẽ phúc thân với La Thiên Trình: “La tướng quân, phu nhân, nhờ hai vị thu lưu chiếu cố, ta tới tiễn một đoạn.”

“Chỉ là tiện tay mà thôi, Điền nương tử không cần phải khách khí đâu.” La Thiên Trình giọng điệu lạnh nhạt nói.

Chân Diệu cũng nói: “Tướng quân nói không sai. Điền nương tử, sau này nếu người có khó khăn gì, cứ nói với Ôn thái thái, chúng ta quen biết một thời gian, cũng là duyên phận khó có được.”

Thân phận La Thiên Trình xếp cho La Tri Nhã, chính là biểu muội bà con xa của Ôn Nhã Hàm, bởi vì mới góa chồng tới đây tìm nơi nương tựa. Không muốn tái giá, lập nữ hộ riêng, mở một cửa hàng châm tuyến nho nhỏ.

La Tri Nhã giương mắt nhìn về phía Ôn Nhã Hàm, Ôn Nhã Hàm cười gật đầu.

Nàng thu hồi ánh mắt, ngưng mắt nhìn La Thiên Trình, trong mắt mờ mờ ngấn lệ thoáng hiện. Thấy hắn không phản ứng chút nào, yên lặng nén lại, nhìn về phía Chân Diệu. Bỗng nhiên liền làm một lễ thật sâu.

“Ngươi ——” Chân Diệu có chút ngoài ý muốn, muốn nói lại thôi.

La Tri Nhã đã nhanh chóng xoay người. Bước nhanh rời đi.

Bởi vì có Thánh thượng triệu gấp trong người, chờ ra khỏi cảnh giới Bắc Lệ, La Thiên Trình phải chạy tới kinh thành trước một bước.

Sau khi lưu luyến chia tay với Chân Diệu. Hắn dặn đi dặn lại hai vị phó tướng Trương, Trì: “Nhất định phải bảo vệ tốt Huyện chủ, nếu không, các ngươi xách đầu tới gặp!”

Hai vị phó tướng Trương, Trì ôm quyền, đồng thanh nói: “Quyết không phụ tướng quân nhờ vả!”

Tiếng vó ngựa gấp rút, bụi mù nổi lên bốn phía, La Thiên Trình để lại trái tim lo lắng thắp thỏm, dẫn một đội nhân mã lao đi.

Chân Diệu thu hồi ánh mắt, được Bạch Thược, Thanh Đại đỡ lên xe ngựa.

Xe ngựa này trải qua cải tạo đặc biệt, lại trải thảm thật dày, đi đường không hề xóc nảy.

Một đường chậm rãi hướng nam như vậy, theo tâm ý muốn dừng lại ở nơi nào mấy ngày thì dừng lại mấy ngày. Thời tiết ấm dần, hoa cỏ um tùm, các nơi phong cảnh nhân vật đều không giống nhau, thú vị tràn trề, đẹp không sao tả xiết.

Thân thể Chân Diệu mặc dù nặng dần, ngược lại có loại cảm giác thích thú.

Nàng cảm thấy khắp người từng cái lỗ chân lông, đều đang hô hấp tự do, mà cơ hội như vậy, sợ rằng sau này cũng khó mà có nữa.

Càng về sau tâm niệm nhất trí, mua giấy và bút mực thượng hạng, vẽ phong cảnh dọc đường giết thời gian, lại thấm thoát đi được hơn hai tháng, cuối cùng Kinh thành ngay trong tầm mắt.

La Thiên Trình sớm nhận được tin tức chạy tới đường Bách Lí đón, thấy Chân Diệu ưỡn cái bụng tròn xoe xuống xe, sợ tới mức mồ hôi lạnh ứa ra.

“Xuống làm gì, ta đi tới là được.”

Chân Diệu không kịp vui mừng khi vợ chồng gặp lại, mím môi thấp giọng nói: “Ta còn có việc.”

“Việc gì, nàng nói một tiếng là được rồi, còn phải tự mình đi làm?” La Thiên Trình dứt khoát bế thẳng Chân Diệu vào xe ngựa.

Chân Diệu kìm nén mặt đỏ bừng: “Ngu ngốc, ta buồn tiểu!”

Vất vả lắm mới đến trạm dịch, nàng xuống xe ngựa dễ dàng sao, ấy thế mà lại bị bế lên!

La Thiên Trình cười khan hai tiếng, mặc Chân Diệu kinh hô, trực tiếp bế nàng đi xuống.

Lại dừng lại nghỉ ở trạm dịch một lát, lúc này mới lên đường, chờ đến phủ Trấn Quốc Công, trời đã sẩm tối rồi.

“Tổ mẫu, sao ngài lại chờ ở đây?” Chân Diệu được La Thiên Trình bế xuống xe ngựa, lại phát hiện lão phu nhân chống quải trượng, dẫn một đám người đông nghịt chờ ở cửa đại môn, không khỏi sợ hết hồn.

Lão phu nhân thấy sắc mặt Chân Diệu đỏ ửng, thở phào nhẹ nhõm, lộ ra nụ cười thư thái: “Cái con bé này, ta nghe nói cháu có thai, hỗn tiểu tử Đại Lang kia lại còn để cho cháu một mình đi đường, liền lấy quải trượng đánh nó một trận. Trái tim này của ta ấy à, vẫn chưa từng để xuống, hôm nay thấy cháu bình an trở lại, cuối cùng cũng đã rơi xuống, nếu không, ta nhất định phải đánh chết hỗn tiểu tử kia!”

Nếu theo ý nghĩ của lão phu nhân, Hoàng mệnh trong người, dĩ nhiên không thể trì hoãn, nhưng vợ đang mang thai, làm sao có thể lên đường, nên tìm một chỗ đáng tin cậy, chờ sinh con rồi, đứa bé lớn hơn một chút đón hẵng đón về mới là đúng lẽ.

Việc đầu tiên khi vào phủ, chính là mời thái y am hiểu phụ khoa chẩn mạch bình an cho Chân Diệu.

Ngón tay thái y bắt một lúc lâu, vẻ mặt càng ngày càng trịnh trọng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play