La Tam lang chỉ cần vung tay một cái đã gạt được Nhị lang ra. Sự thật chứng minh cùng điều kiện thân thể, về sau rèn luyện thân thể thì có lực hơn.

“Nhị lang, ngươi có nổi điên cũng đừng trến trong sân của ta, không được ở đây!” Sợ hắn làm ầm ĩ sẽ làm bị thương đến hài tử trong bụng Điền Tuyết. La Tam lang nắm lấy vạt áo Nhị lang, kéo hắn ra ngoài.

Điền Tuyết đứng trên bậc thang che miệng kinh hô, mặc dù sắc mặt trắng bệch nhưng vẫn khẽ phân phó nha hoàn: “Nhanh đi gọi Nhị phu nhân.”

Tiểu nha hoàn đi dọc theo hành lang, tránh khỏi hai huynh đệ đang tranh chấp.

La Nhị lang trừng mắt gắt gao nhìn Tam lang, ánh mắt đầy căm hận, có chút điên cuồng nói: “Tam lang, ngươi hại ta thế này, còn mình lại đóng cửa mong qua khỏi. Đừng có mơ!”

Hắn vung tay, nện qua một đấm. La Tam lang nhanh chóng né tránh, nắm đấm kia rơi trúng vào vai hắn.

La Tam lang nhìn Nhị lang có chút điên cuồng, trong đầu liên nảy sinh một ý niệm.

Tên khốn này, sao lúc còn trong bụng mẹ hắn không chèn chết hắn ta cho rồi!

Thẳng đến khi một quyền nữa vung tới, trong tiếng thét gọi của Điền Tuyết, La Tam lang mới hoàn hồn, một phát bắt được nắm tay của La Nhị lang, không khách khí ngoặc tay hắn lại, cười lạnh nói: “Nhị lang, ngươi vì tư lợi làm được đến bực này đến hôm nay ta mới biết được! Ngươi nói xem, Tam lang ta hại ngươi thế nào? Chẳng lẽ bởi vì đêm đó đi tìm ngươi đối chất sao?”

Hắn ngoảnh đầu lại: “Tuyết biểu muội, nàng vào phòng trước đi.”

Điền Tuyết cắn cắn môi dưới, chần chừ một lát mới nhẹ gật đầu.

Thấy mép váy nàng sắp biến mất vào trong, La Nhị lang nhìn chòng chọc vào bóng lưng nàng, bỗng nhiên cười lạnh ra tiếng: “Sao Tam đệ vội vã bảo Tuyết biểu muội tránh vào trong thế? Lẽ nào ngươi chột dạ?”

La Tam lang trợn trừng mắt, nhìn người dưới đất gắt một tiếng: “Ta chột dạ? Ngay cả ngươi còn không chột dạ, ta chột dạ cái gì? La Tam lang ta đi thẳng ngồi thật, không như ai đó xui xẻo, không biết là bị báo ứng, ngược lại còn không ý thức được đổ lên đầu người khác.”

La Nhị lang nhíu mày, cười rộ lên: “Như vậy Tam đệ đối với thông phòng của phụ thân vừa gặp đã yêu, nhớ mãi không quên, cũng là đi thẳng ngồi thật sao?”

Không ngờ được La Nhị lang sẽ nói ra những lời này trước mặt Điền Tuyết và Chân Diệu, La Tam lang lập tức biến sắc, nắm chặt lấy cổ áo La Nhị lang, cả giận nói: “Ngươi nói bậy bạ gì đó?”

“Dừng tay!” Điền thị thét thất thanh, gấp gáp chạy đến trách mắng: “Tam lang, con làm cái gì vậy? Nhị ca con vốn tâm tình không được tốt, nó giáo huấn con, con nghe là được rồi, cần gì phải động thủ như thế?”

La Tam lang nhẹ buông tay, nhìn qua gương mặt giận dữ của Điền thị, lui về sau hai bước cười lạnh nói: “Mẫu thân nói đúng, người như vậy không đáng để ta bẩn tay!”

“Tam lang! Sao con có thể nói huynh trưởng mình như vậy! Nhị lang đang trong lúc khổ sở, các con là huynh đệ ruột nên giúp đỡ lẫn nhau, sao còn gặp lửa đổ thêm dầu?” Điền thị kẻ cả lấn át người, thở dài: “Tam lang, con không có tình huynh đệ như vậy, mẹ thật quá thất vọng về con.”

La Nhị lang nhìn qua La Tam lang có chút bi thương, không hề thương tiếc.

Hắn hiểu rất rõ đứa đệ đệ này. Chỉ bằng La Tam lang từng động tâm với Yên Nương, liền cũng không gợi ra chuyện hắn và Yên Nương nữa. Phải biết một khi thân thế Bát lang bị khơi ra ánh sáng, thì Yên Nương chỉ có đường chết. Mà La Tam lang thương hương tiếc ngọc như thế, sao dám vì mấy câu nói mà hại một mạng người đây.

Trong mấy phút ngắn ngủi không khí trầm xuống, Chân Diệu đã cất lời: “Nhị thẩm, người hiểu lầm Tam đệ rồi. Cháu dâu nãy giờ ở đây, tận mắt nhìn thấy Nhị đệ đánh đến tận cửa đấy ạ.”

Nàng nhàn nhạt nhìn trận náo loạn này, thật sự nhìn không nổi nữa.

Trên đời này lại có người tráo trở đổi trắng thay đen như La Nhị lang. Hôm nay nếu không vạch được mặt thật của hắn, nàng sẽ không đi!

Lúc này Điền thị mới phát hiện Chân Diệu cũng ở đây, chợt cảm thấy mất hết mặt mũi, lạnh giọng châm chọc: “Hóa ra vợ Đại lang cũng ở đây đấy à! Cháu là Đại tẩu đấy, sao lại mặc cho hai huynh đệ bọn hắn đánh nhau mà không tiến đến can ngăn?”

Chân Diệu có chút ngạc nhiên: “Nhị thẩm, ta chỉ thấy Nhị đệ đánh đến tận cửa, mà Tam đệ hoàn toàn không đánh trả, sao có thể gọi là đánh nhau được chứ?”

Nàng liếc qua Nhị lang và Tam lang cười nói: “Nếu thật sự đánh nhau, với bản lãnh Tam đệ luyện được ở binh doanh, chỉ sợ sẽ không như Nhị thẩm nhìn thấy bây giờ đâu.”

Điền thị bị nói căng cứng cả người, trầm mặt nói: “Vợ Đại lang, cháu không biết tình huống thì đừng nhiều lời. Nhị lang đến tìm Tam lang là do mấy ngày nay tâm tình bị đè nén mà không kiềm chế được.”

Nhị lang hiện tại đã trở thành trò cười cho mọi người trong kinh bàn tán, không thể truyền ra tin động thủ đánh huynh đệ thêm nữa.

Nếu không phải tên nghiệp chướng Tam lang này không hiểu chuyện, Nhị lang sao có thể gặp tai bay vạ gió thế này đây!

Nghĩ vậy, Điền thị nhịn không được phải lườm Tam lang một cái.

Chân Diệu đứng ra khiến cho trong lòng Tam lang thầm ấm áp, nhưng cái nhìn kia của Điền thị lại khiến hắn rơi vào hầm băng.

Khóe miệng Chân Diệu nhếch lên nụ cười khẽ: “Nhị thẩm, cháu dâu nghe nói Nhị đệ có tâm tư không nên có với thông phòng Yên Nương của Nhị thúc, bị Tam đệ biết được, cảm thấy hành vi không ổn nên mới phải chạy đến đây lý luận.”

“Chớ nói bậy!” Chưa đợi La Nhị lang kịp phản ứng, Điền thị bấc giác đã gạt đi.

Trông thấy phản ứng của Điền thị, lòng La Tam lang càng thêm nguội lạnh, hắn cười tự giễu. Hóa ra đây là mẫu thân từ nhỏ hắn kính trọng yêu thương. Bà thà không hề do dự ụp lên đầu hắn tội danh ô uế, còn hơn nghĩ rằng La Nhị lang đã làm sai chút việc.

Chân Diệu che miệng, thần sắc có vẻ quái lạ: “Nhị thẩm, người đừng kích động, cháu dâu chỉ là ngẫu nhiên nghe thấy bọn hạ nhân lén đàm tiếu thôi mà.”

Dù sao La Nhị lang tư thông với Yên Nương là sự thật, không tính là nàng vu hãm người ta.

“Tiện nhân, ngươi im ngay!” La Nhị lang trừng lớn mắt, như thể hung thần át sát muốn cắn người, vươn tay định túm lấy Chân Diệu.

La Tam lang bị chọc giận: “Nhị lang, ngươi dám chạm vào Đại tẩu một cái, hôm nay ta sẽ phế cánh tay này của ngươi!”

“Tam lang!” Điền thị lộ vẻ mặt không thể tin, hung ác nhìn Chân Diệu: “Vợ Đại lang, huynh đệ chúng nó bởi vì cháu mà đánh nhau. Nhị thẩm cần phải đến trước mặt Lão phu nhân nói cho ra lẽ.”

Chân Diệu vô tội cười chớp chớp mắt mấy cái: “Sao Nhị thẩm lại nói vậy? Rõ ràng là Nhị đệ sinh lòng bất chính với Yên Nương, bọn hắn mới đánh nhau. Cho dù đến trước mặt tổ mẫu đi nữa cháu dâu vẫn sẽ nói như vậy.”

Điền thị tức giận đến cả ngực đều đau, lại không chịu được Chân Diệu hắt nước bẩn lên người La Nhị lang, bật thốt ra: “Là Tam lang…”

Lời nói ra đến miệng mới cảm thấy không ổn, mạnh mẽ cắn chặt răng, hận không thể ngay lập tức khiến cho Chân Diệu biến mất.

Chân Diệu sóng mắt lưu chuyển, liếc nhìn hai huynh đệ lắc đầu: “Đều là con trai ruột thịt, Nhị thẩm hà tất phải ủy khuất Tam đệ, thay Nhị đệ che lấp, ngay cả ta người làm chị dâu này cũng không nhìn nổi nữa.”

Điền thị hít vào một hơi lãnh khí.

Chân Diệu lời này thật sự là chữ chữ xuyên tim. Tam lang vốn đã xa cách với bà, nghe xong lời này sẽ nghĩ thế nào nữa đây? Chỉ sợ cả đời sẽ oán trách người làm mẹ như bà?

Tiểu tiện nhân này tâm tư thật thâm độc!

Điền thị vừa định quát mắng, chợt nghe Chân Diệu không nhanh không chậm nói tiếp: “Nếu như những gì Nhị thẩm nói, là Tam lang làm sai, Nhị lang muốn giáo huấn Tam lang, vậy thì đêm đó nên là Nhị đệ đến sân của Tam đệ, sao lại là ngược lại được chứ? Theo ta thấy, dù có là người lớn gan cũng sẽ không ai dám thừa nhận loại chuyện này, người nào phạm sai cũng muốn che giấu thật kỹ, nơm nớp lo sợ bị người khác biết, làm gì có người nào chủ động đến tìm người khác gây chuyện?”

Ánh mắt nàng rơi vào vẻ mặt ngây ngẩn của Điền thị, vẻ mặt như tro tàn, nàng ngậm cười nói: “Cho nên nói, con mắt của đám hạ nhân sáng lắm đấy. Đều là nhi tử, đứa nào phạm sai dạy dỗ một trận là được. Nhưng nếu đã không làm sai mà bị ủy khuất, đứa làm sai lại không để ý đến, chuyện này mới làm người ta thất vọng đau khổ. Nhị thẩm, người nói có đúng không?”

Chân Diệu nói xong, liếc xéo La Nhị lang, nhún người chào Điền thị đang ngây ra như phỗng: “Nhị thẩm, cháu về trước nhé.”

Đợi Chân Diệu đi xa, Điền thị mới chậm rãi quay đầu, nhìn La Nhị lang bờ môi có chút run rẩy: “Nhị lang, nàng nói là thật sao?”

Bà thật sự không muốn tin, nhưng tận sâu trong đáy lòng lại cảm thấy Chân Diệu nói có vài phần đạo lý.

“Không…” Điền thị đột nhiên lắc đầu, đá bay ý nghĩ kia.

Nhất định là Chân thị châm ngòi ly gián, muốn hủy hoại nhi tử bà đắc ý nhất!

Bà nhìn về phía Tam lang: “Tam lang, lúc trước rõ ràng là con có ý với Yên Nương, sao con lại mặc cho người khác tùy ý hắt nước bẩn lên người Nhị ca mình được chứ?”

“Mẫu thân!” La Tam lang không thể tin được, hắn quay đầu lại nhìn Điền Tuyết.

Hắn không nên ôm hy vọng xa vời rằng mẫu thân sau khi nghe thấy lời Đại tẩu nói sẽ nhìn rõ bộ mặt thật của Nhị lang. Không như hiện tại, ngay tại trước mặt thê tử hắn bà lại cố tình kéo chuyện của Yên Nương đổ lên người hắn!

Ánh mắt La Tam lang triệt để nguội lạnh.

Điền thị bị ánh mắt lạnh như băng của La Tam lang dọa sợ, đầu quay mòng mòng, tâm hoảng ý loạn: “Nhị lang…”

La Nhị lang bỗng nhiên bật cười, cười đã rồi xoay người lại, bước chân lảo đảo đi ra ngoài.

Điền thị có chút hốt hoảng, gấp gáp gọi với theo: “Nhanh đi mời thái y.”

Bà có chút hoảng sợ, thầm cảm thấy từ lúc Nhị lang thất bại ở trường thi, thần trí liền có chút không bình thường. Nhìn dáng vẻ này, lẽ nào đã phát bệnh?

La Tam lang không hề đuổi theo mà quay người bước lên bậc thang, ôm lấy vòng eo của Điền Tuyết mệt mỏi nói: “Tuyết biểu muội, chúng ta vào nhà thôi.”

“Dạ” Điền Tuyết thuận theo đè ép tất cả tâm tình không yên vào đáy lòng, bước theo hắn.

Đợi thái y đến, Điền thị nhìn La Nhị lang vừa uống thuốc xong an tĩnh ngủ trên giường, sắc mặt căng thẳng: “Lão gia còn chưa về đến sao?”

“Đúng vậy, phu nhân.”

“Đi gọi mấy bà tử tráng kiện đến đây.”

Đợi người đến rồi, Điền thị nhấc chân đi đến Tây Sương viện.

“Phu nhân…” Bà tử ra mở cửa vội vàng hành lễ.

Điền thị đến mí mắt cũng không nâng lên liền hấc cằm phân phó: “Các ngươi đi vào, mời Yên Nương ra đây.”

Mấy bà tử liếc nhìn nhau có chút trù trừ.

La Nhị lão gia sủng ái mẫu tử Yên Nương, các nàng ai cũng đều trông thấy rõ.

Điền thị giận dữ: “Như thế nào, ta không còn sai sử được các ngươi nữa hả? Nếu còn ai không đi, lập tức đánh đuổi ra ngoài cho ta!”

Mấy bà tử lạnh run trong lòng, vội vã vào phòng, không lâu sau đã kéo Yên Nương ra.

Yên Nương nhàn nhạt liếc nhìn Điền thị, vẫn còn trấn định: “Yên Nương thỉnh an phu nhân.”

Điền thị gắt gao nhìn chằm chằm vào Yên Nương, hồi lâu sau mới nói: “Xem ra Yên Nương ra tháng cũng còn chưa chăm sóc bản thân thật tốt, người đâu, tới giúp Yên Nương rửa mặt!”

Trong sân liền xuất hiện một cặp bồn đựng nước bằng sứ men xanh, cao bằng nửa người, bình thường chỉ dùng để nuôi cá. Nghe Điền thị sai bảo, mấy bà tử kéo Yên Nương đi qua, ấn đầu của nàng vào trong.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play