“Ta xem Nhị lang gần đây gầy đi nhiều, không biết có phải quá dụng công khắc khổ hay không” Điền thị vẻ mặt lo lắng.
“Lòng đàn bà. Không khắc khổ, người nào là cống sĩ mà không như vậy?” La Nhị lão gia xem thường nói “Giống như Tam lang ngươi mới nên lo lắng”
“Lão gia, Tam lang cũng đã lập gia đình, lại nghe Tứ đệ nói, hắn ở binh doanh biểu hiện không tệ, quan trên cũng thưởng thức hắn …”
La Nhị lão gia hừ lạnh một tiếng cắt đứt lời Điền thị “Thưởng thức?Chỉ sợ là do nó xuất thân từ phủ Quốc Công”
Lão quốc công cả đời trên lưng ngựa, nay mặc dù trở nên ngây ngô, uy danh của phủ Trấn Quốc Công trong quân vẫn rất lớn.
Điền thị nghe vậy không vui “Bất kể nói thể nào, cũng là Tam lang dựa vào bản lãnh của mình. Lão gia, lại nói ngài, cả ngày ôm Bát lang trên tay thì thành bộ dáng gì? Ôm tôn không ôm tử, đây chính là quy củ”
“Quy củ?” La Nhị lão gia lập tức trở mặt “Khi Nhị lang còn bé, ta ôm nó còn ít hay sao? Điền thị, ta biết bà không vừa mắt Yên Nương, nhưng thời gian dài như vậy, bà cũng phải nhìn ra, Yên Nương là người quy củ, bình thường không ra khỏi viện, bà cũng không phải loại người chanh chua không biết điều, làm sao vẫn không thể hòa hợp với nàng ấy?”
Điền thị nghe vậy, sắc đến mặt trắng bệch.
“Ta còn có việc, đi thư phòng trước” La Nhị lão gia thấy gương mặt vàng khô và nếp nhăn nơi khóe mắt Điền thị thì nhất thời sinh lòng ghét bỏ, xoay người bỏ đi.
“Phụ thân” La nhị lang chắp tay đứng ngoài
“Nhị lang, sao con lại tới đây?”
La Nhị lang nhìn La Nhị lão gia một cái, ánh mắt có chút phức tạp, nhưng rất nhanh rũ vành mắt “Qua hai ngày nữa là yến tiệc cho các thí sinh. Mẹ có làm cho con mấy bộ đồ mới, mẹ gọi con tới xem thử”
Yến tiệc này là hoạt động truyền thống trước đêm thi hội. Các thí sinh tụ hội cùng nhau trao đổi sở học, thư giãn một chút trước kỳ thi.
Sau yến tiệc hai ngày chính là ngày tập trung lại trường thi, là Long hay Ngư, rất nhanh thấy được rõ ràng. Sau đó sẽ là Quỳnh Lâm yến, yến tiệc tạ ơn ân sư …. Yến tiệc đầu tiên này ngược lại là yến tiệc náo nhiệt nhất.
La Nhị lão gia nghe thấy, gật đầu “Nên chuẩn bị kỹ lưỡng một chút, đây chính là thể diện sau này. Vậy con mau vào đi”
La Nhị lang nghiêng người, mắt nhìn La nhị lão gia đi xa, không tự chủ nhìn theo phương hướng tới Tây khóa viện, sau đó mới đi tới chỗ Điền thị
“Sắc mặt mẹ có chút không tốt”
Trước mặt nhi tử, Điền thị không che dấu tâm tình “Còn không phải do phụ thân con sao, mỗi ngày đều qua Tây viện, ôm đứa nhãi con kia ở trong ngực, hắn già như vậy còn hồ đồ, làm ra thực lo lắng”
La Nhị lang nghe thấy hai chữ “nhãi con” cảm thấy có chút chói tai, cười lớn nói “Nương, Bát lang còn nhỏ, phụ phân có cưng chiều chút ít cũng là bình thường”
“Nhỏ? Khi các con còn bé, cũng không thấy phụ thân các con yêu thương như vậy. Lời của mẹ bây giờ, con cứ chờ sẽ thấy, tên nhãi con kia khi trưởng thành chính là một tại họa, đến lúc đó huynh đệ các con có sốt ruột cũng đã muộn”
Lời này, là lời tiên đoán không tốt, làm trong lòng La Nhị lang rùng mình, chờ đi ra từ phòng Điền thị, thấy bốn bề lặng ngắt, hắn lặng lẽ vòng qua sau tường, trèo lên cây cổ thụ, lẻn vào trong Tây viện.
Nghe thấy tiếng mèo kêu. Yên nương từ trên giường quý phi ngồi dậy, hướng nha hoàn nói “Ở trong này nằm không thoải mái, ta vào trong nghỉ ngơi, ngươi cũng lui xuống đi”
Nàng vào trong, tới trước cửa sổ mở ra, La Nhị lang nhẹ nhàng nhảy vào.
Yên Nương lạnh mặt nói “Nhị công tử thật là càng ngày càng lớn mật rồi, không sợ bị người bắt gặp? Hay đến lúc đó lại tự xưng là Tam lang? chỉ tiếc Tam lang đang ở binh doanh xa xôi, ngươi như vậy, làm sao đây?”
La Nhị lang nắm bàn tay nhẵn nhụi như son của nàng “Nàng nha, chính là đóa hoa gai, thích nhất là đâm vào lòng người”
Yên Nương lườm hắn một cái, mỹ nhân giận hờn, mang một phong tình khác.
Trong lòng La Nhị lang rung động, nắm tay Yên Nương, hôn đầu ngón tay nàng, sau đó ôm lấy nàng hướng trên giường đi tới.
Yên Nương liều mạng giãy dụa “Ngươi điên rồi, đây là ban ngày”
“Phụ thân đi thư phòng rồi, còn ai tới nữa?”
“Vậy cũng không được, ta mới ra tháng …”
La Nhị lang ngậm vành tai nàng “Đã nửa tháng rồi, ta nghe nói, là có thể … Yên Nương, nàng nghe lời ta, mấy ngày nữa ta phải vào trường thi rồi, sau đó hơn nửa năm sẽ không có một ngày thư thái”
Hình như Yên Nương bị những lời này làm cho xúc động, ngưng giãy dụa.
La Nhị lang thuận thế đè lên, cũng không thoát y phục, chỉ cởi bỏ nửa quần, nâng quần áo Yên Nương lên, đi vào.
Yên Nương đã kiêng cữ một thời gian, nơi đó thật chặt chẽ, làm La Nhị lang hít vào một hơi, càng cảm thấy vô cùng tuyệt vời, đúng lúc này nha hoàn ở cửa thông báo “Chủ tử, lão gia tới”
La Nhị lang chật vật từ trên người Yên Nương xuống, bởi vì quá gấp gáp, thoáng cái ngã trên mặt đất, phát ra âm thanh vang dội.
Tiếng nói của nha hoàn cao hơn “Chủ tử, người không sao chứ?”
“Không có chuyện gì, đụng phải gối đầu thôi” Yên Nương lạnh lùng chỉnh lại xiêm y, dùng chân đá đá La Nhị lang, nhẹ giọng nói “Dưới gầm giường”
Nàng đứng lên mở cửa, La Nhị lão gì đi vào, thuận miệng hỏi “Làm sao đang ban ngày, còn đóng cửa?”
Yên Nương day thái dương, lười biếng nói “Có chút mệt mỏi, lại sợ mèo hoang chạy vào”
La nhị lão gia cười “Những thứ tiểu súc sinh kia, quả thật khó chịu, trước đó vài ngày con mèo Chân thị nuôi còn làm Lục lang bị thương”
Yên Nương không muốn nói tiếp, chỉ cười cười.
La Nhị lão gia nhìn cái cổ nõn nà của nàng, trong lòng vừa động, không nhịn được sáp tới.
Yên Nương lạnh mặt đẩy hắn “Lão gia đừng sáp tới, vẫn chưa được”
“Yên Nương ngoan, ta không chịu nổi nữa”
La Nhị lang ở dưới sàng nghe được động tĩnh, mặt đen như mực.
Thật vất vả chịu đựng tới lúc La Nhị lão gia rời đi, La Nhị lang từ dưới sàng chui ra, chân đã tê dại.
Chờ sau khi hồi phục, hắn mở miệng “Ta muốn gặp con”
Yên nương lạnh lùng nói “Ta đã nói, con không có quan hệ với ngươi”
La Nhị lang cười lạnh “Ta nói con là của ta thì nhất định là của ta, điểm này, không phải nàngphủ nhận là được”
Thấy Yên Nương không nói tiếng nào, hắn ác độc nói “Nói thật cho nàng biết, phụ phân thường phải uống thuốc, lại đã lớn tuổi như vậy, nàng nói đứa nhỏ là của ai?”
Yên Nương ngẩn người, sau đó đi ra ngoài ôm đứa bé vào.
La Nhị lang nhìn đứa nhỏ trong tã lót nhất thời xuất thần, cảm giác như lông mi, mí mắt, còn có cái miệng kia giống như hắn, nhưng hết lần này tới lần khác tướng mạo huynh đệ họ lại giống Điền thị.
Yên Nương hoa dung thất sắc, liều mạng đẩy hắn ra, lại không dám cao giọng hét lớn, thấy ánh mắt La Nhị lang mê mang, tâm ngoan hung hăng cắn trên tay hắn.
La Nhị lang bị đau mới tỉnh thần lại, nhưng trong lòng cũng không hối hận.
Có lẽ từ sâu trong thâm tâm hắn không muốn đứa bé này tồn tại, mới không nhịn được làm vậy.
“Thì ra, ngươi xác nhận đứa nhỏ là của ngươi, nên muốn giết nó?” Trong lòng Yên Nương rét run.
Nàng chán ghét cuộc sống hiện tại, chán ghét việc bị kẹp nữa hai nam nhân, nhưng lại chưa từng nghĩ tới tổn thương đứa bé này, đây là cốt nhục của nàng, là người thân duy nhất trên cõi đời này của nàng.
“Ngươi cút đi, ta không muốn thấy ngươi”
La Nhị lang tỉnh táo lại “Yên Nương, một đứa bé giống mẹ cả, tương lai như thế nào, nàng tự suy nghĩ một chút, ta trở về trước, chờ thi xong trở lại thăm nàng”
Chờ La Nhị lang rời đi, người xưa nay trong trẻo lạnh lùng như Yên Nương lần đầu tiên lộ ra thần sắc thất hồn lac phách.
Trong vườn tháng ba muôn hoa khoe sắc, nhiều loại hoa cùng nở.
Chân Diệu nghĩ ra một cách nướng vịt đơn giản, mùi thơm nức mũi, liền dùng dao cắt thành từng lát, dùng bánh cuốn gói lại, phía trên rưới thêm nước tương ngọt, mĩ vị khó tả.
Cho nên nàng và La Thiên Trình đều ăn nhiều, ai cũng không ngủ được liền cùng nhau tản bộ.
“Không được, chân ta mỏi rồi, ở nơi này nghỉ một chút” Chân Diệu vuốt vuốt bụng.
La Thiên Trình không chút lưu tình nói “Ai bảo nàng cố đoạt miếng thịt vịt cuối cùng”
Mặt Chân Diệu chìm xuống “Không phải do chàng cố đoạt của ta sao, một chút nhường nhịn cũng không có”
La Thiên Trình cắn răng “Đó là đoạt sao? Đó là bởi vì nàng uy hiếp ta nếu dám đoạt, sau này chỉ khi ta ở nha môn mới làm vịt nướng”
Ý niệm tàn nhẫn như vậy, sao nàng có thể nghĩ ra.
“Làm thịt vịt nướng, khiến cả người ta ám toàn mùi đó, chàng chỉ ăn không có tư cách oán trách”
Chân Diệu hận không chịu được, nàng vẫn cho là nàng gả cho một kẻ lươn lẹo như rắn, thì ra là nàng sai rồi, nàng chính là gả cho một thùng cơm.
Thấy nàng sưng mặt lên, trên gò má lại đậu cánh hoa đào, trong lòng La Thiên Trình vừa động đưa tay lấy cánh hoa xuống, cười nói “Được rồi, lần sau nàng dậy ta, ta nướng cho nàng ăn”
“Chàng phải ghi nhớ đó”
Hai người cười cười nói nói, sóng vai đi về phía trước, gặp La Nhị lang.
Ánh mắt hắn rơi trên chân Chân Diệu, phía dưới là hoa đào, cười nói “Đại tẩu thật có nhã hứng”
La Thiên Trình cười đến ôn hòa “Khó có khi gặp Nhị đệ ra ngoài, mấy ngày nay đệ gầy hơn nhiều, học hành cực khổ, cũng nên vận động nhiều một chút, nếu không dù có học vấn tốt nhưng thân thể không ổn, tới cuộc thi cũng không tốt”
Lời này nghe như khuyên giải, nhưng lại có chút hàm ý như nguyền rủa, La Nhị lang không thích cau mày “Đại ca, Đại tẩu, tiểu đệ không quấy rầy hai người nữa”
Nhìn bóng lưng La Nhị lang rời đi, Chân Diệu thu hồi ánh mắt, mấp máy môi “Cảm giác như hắn ngày càng âm dương quái khí, tâm tình không tốt. người như vậy tuy là đầy bụng tài hoa, đề danh bảng vàng cũng chỉ thành kẻ ác mà thôi”
Ở trong nhà, có thể hướng bàn tay tới nữ nhân của phụ thân, chờ làm quan còn có thể trông cậy vào loại người này?
La Thiên Trình xem thường cười cười “Đề danh bảng vàng, cũng không phải là dễ dàng như thế”
“Ta chống mắt nhìn, hình như Nhị thẩm và Nhị lang đã đem danh hiệu Tiến Sĩ bỏ vào trong túi rồi”
“Cứ đợi xem” La Thiên Trình nhếch khóe miệng, khẽ vuốt gò má Chân Diệu “Không nói tới hắn nữa, chúng ta qua bên kia”
Qua một dãy phong lan, lại thấy nha hoàn dẫn thái y cầm theo hòm thuốc đi tới, thấy hai người Chân Diệu vội vàng thi lễ.
Chân Diệu hỏi “Là từ phía Tam nãi nãi tới sao? Tình hình Tam nãi nãi thế nào?”
Nha hoàn vui mừng “Nô tỳ đang muốn bẩm báo lão phu nhân tin mừng, Tam nãi nãi có tin vui”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT