“A Loan, ngươi còn chần chừ nữa, sẽ trễ giờ lành đó” Chân Diệu cười nhẹ nhìn A Loan.
Dĩ nhiên, việc lập gia đình này chỉ để che mắt, nhưng để giấu người trong phủ, vẫn cần phải diễn trò.
A Loan quỳ xuống, dập đầu “Đại nãi nãi, A Loan bái biệt người”
Nàng rầm rầm dập đầu ba cái, sau đó đứng lên, kín đáo đưa bao vải nhung màu hồng cho Chân Diệu “Cầu mong ngài và thế tử gia, ân ái đến già”
Nói xong tựa như sợ Chân Diệu mở ra xem, nhanh chân chạy ra ngoài.
Chờ A Loan ra phủ trong tiếng sáo tiếng trống, nghe tiếng nghị luận ngưỡng mộ của nha hoàn bà tử, Chân Diệu nhanh chân trở về phòng.
La Thiên Trình thấy nàng có chút buồn bã, đi theo vào.
“Không nỡ như vậy?”
Chân Diệu ngước mắt, đụng phải ánh mắt thâm thúy kia, không tự chủ nói ra lời trong lòng “A Loan là một trong số nha hoàn phụng bồi ta vượt qua thời điểm cuộc sống gian nan nhất, khác với nha hoàn sau này”
Nàng nói tới khó khăn, không chỉ là tình cảnh ác liệt của nguyên chủ khi đó, mà còn sự sợ hãi không thể thổ lộ với người khác của nàng khi tới một không gian thời gian hoàn toàn xa lạ.
Chân Diệu cầm bao vải nhung lên cười nói “Không biết A Loan lưu lại cái gì, lúc ấy nhìn bộ dạng của nàng rất kỳ quái.
La Thiên Trình liếc mắt một cái, tùy ý nói “Nhìn giống như một quyển sách nhỏ”
Chân Diệu đã lấy quyển sách nhỏ ra. Mùi mực nồng nặc hiển nhiên là được viết chưa lâu, trong lòng nàng càng thêm tò mò. Lập tức mở ra xem, sau đó tay run lên, cuốn sách nhỏ rơi trên mặt đất.
La Thiên Trình xoay người nhặt lên.
Chân Diệu nhào tới “Không cần, để tự ta lấy”
La Thiên Trình gật đầu, thừa dịp Chân Diệu chưa kịp hành động lưu loát nhặt lên, cười nói “Hay là cứ để ta đi …”
Tiếng cười đột nhiên ngừng lại. Hắn nhìn quyển sách nhỏ kia, mặt ửng đỏ. Vẻ mặt cực kỳ cổ quái.
Chân Diệu chộp tới, căm tức nhìn hắn “Chàng thấy được rồi?”
“Không có, ta cái gì cũng không có thấy” La Thiên Trình nhét cuốn sách nhỏ vào ngực Chân Diệu, chạy thật nhanh đi.
Chân Diệu nắm cuốn sách trong tay, khóc không ra nước mắt.
A Loan a. Ngươi muốn rèn luyện nơi đó thế nào, không thể nói được sao?
Chân Diệu cảm thấy thật mất mặt, thầm nghĩ, thế tử khằng định đang nghĩ nàng cả ngày cùng bọn nha hoàn đều nghĩ những thứ này.
Lúc dùng cơm, bởi vì có La Thiên Trình ở đó, nàng có chút không được tự nhiên, cúi đầu xuống dùng cơm.
“Còn cúi nữa, mặt nàng cũng nhét luôn vào chén cơm” Dù sao cũng là nam nhân, sau khi nghĩ lại, La Thiên Trình ngược lại có mấy phần mong đợi.
“Khụ khụ, ta chỉ cảm thấy mùi cơm hôm nay rất tốt mà thôi”
Thanh Cáp ở một bên xông tới “Đại nãi nãi, hôm nay là dùng gạo bích ngọc, trước khi nấu nô tỳ còn thả một muỗng dầu…”
La Thiên Trình đen mặt “Thanh Cáp, hay ngươi đi ra ngoài đi”
“Dạ?”
La Thiên Trình miễn cưỡng lộ ra một nụ cười “Hôm nay ngươi làm cơm rất tốt, đi chỗ Bạch Thược lĩnh thưởng đi”
Gương mặt Thanh Cáp tỏa sáng “Tạ thế tử gia. Thế tử gia, Đại nãi nãi, nô tỳ còn làm canh trứng gà phù dung, một lát nữa lại bừng lên cho người”
Thật là đủ rồi!
La Thiên Trình xém chút nữa ném đũa. Chờ sau khi Thanh Cáp đi, hắn cắn răng nói với Chân Diệu “Sau này chúng ta dùng cơm không cần những người dư thừa hầu hạ”
“Ừ.”
Thật vất vả ăn xong bữa cơm, Chân Diệu thở ra, vội vàng đứng lên gọi người thu dọn.
La Thiên Trình không nhanh không chậm nhắc nhở “Kiểu Kiểu, biện pháp trong cuốn sách nhỉ kia, nàng thử ghi nhớ một chút nhé”
Nói xong không đợi Chân Diệu kịp phản ứng đã nhanh chóng rời đi.
Này thật là không biết xấu hổ!
Chân Diệu đi vào nội thất, lấy cuốn sách nhỏ tính hủy thi diệt tích, tay dừng một chút, rốt cuộc lòng hiếu kỳ chiếm thế thượng phong, có tật giật mình nhìn bốn phía một cái, lặng lẽ mở ra xem.
Chờ xem qua mấy lần nhớ kỹ rồi, coi như làm việc đại nghĩa, tự nhiên là hủy thi diệt tích.
Khụ khụ, hiện tại không cần dùng tới, tương lai sinh hài tử, nói không chừng …
Ban bên, sau khi hai người mệt mỏi nằm lại, La Thiên Trình ổn định lại hô hấp hỏi “Kiểu Kiểu, cuốn sách kia, nàng có đọc?”
“Cái gì?”
Mặt hắn giật giật, thanh âm có chút khàn khàn “Cuốn sách kia …”
Hai tay Chân Diệu vòng qua vai hắn, móng tay bấm vào da thịt bóng loáng, mạnh miệng nói “Sách gì, ta sớm đốt đi rồi”
“Đốt?” La Thiên Trình ngừng lại, mồ hôi hột lăn xuống phía dưới xương quai xanh tinh sảo.
“Tự nhiên là đốt rồi, đồ như vậy, giữ lại làm gì?”
“Đốt cũng tốt” La Thiên Trình cười trầm thấp “Nàng nhất định đã nhớ kỹ”
Chân Diệu ngây ngốc, sau đó giận dữ “Đi chết đi”
Đoán chính xác như vậy, còn để cho người khác sống tốt hay không?
“Sẽ tới ngay” La Thiên Trình nắm chạt vòng eo mảnh khảnh của nàng, lại một trận phiên đảo.
Xong chuyện, hai người ai cũng không còn khí lực thu thập, cũng không muốn gọi nước, ôm nhau ngủ thẳng tới sáng.
Rất nhanh đã đến cuối tháng chạp, La tứ thúc cùng Tam lang từ binh doanh trở về, phủ Quốc Công hiếm khi được đông đủ.
Trời càng lúc càng lạnh, liên tục ba bốn ngày trời đổ tuyết dày đặc, Đông thành truyền tới tin tức, rất nhiều nhà dân bị bão tuyết đè sập, nạn dân không chỗ tránh rét đã chết rét rất nhiều người.
Vì thế Chiêu Phong đế đem chỉ huy sứ Đông thành hung hăng khiển trách một trận, khiến cho chỉ huy sứ bốn thành người người cảm thấy bất an.
Các nhà giàu có đề mở rạp phát cháo miễn phí, phủ Trấn Quốc Công tất nhiên cũng không ngoại lệ.
Phát cháo miễn phí là làm việc thiện, theo như lệ cũ, tiền bạc không phải xuất ra từ công quỹ, cả nhà trên dưới, từ chủ tới tôi tớ, theo tâm ý và năng lực để góp tiền.
Chân Diệu đang dư dả, lại thương tiếc nạn dân, ra tay chính là năm trăm lượng bạc.
Cứ như vậy, người khác còn dễ nói, nhưng Tam nãi nãi Điền Tuyết ra hai mươi lượng bạc cũng có chút khó coi.
Điền thị tại chỗ liền nói “Vợ Đại lang xuất thủ thật lớn. Tuyết nhi, vòng ngọc nương cho con hôm dâng trà đâu rồi, cũng lấy ra đi. Con là em dâu, cũng nên học tập theo Đại tẩu”
Trong lòng bà giận Chân Diệu làm náo động, lại căm tức Điền Tuyết đồ cưới mỏng, nói như vậy, vừa khích bác quan hệ của hai người, còn làm cho người khác cảm thấy Chân Diệu không hiểu quy củ.
Ấn theo lệ cũ, tiền bạc cũng xuất ra theo thứ tự, nhìn trưởng bối và huynh đệ làm việc. mà huynh trưởng cùng với đại tẩu cũng nên chiếu theo khả năng của huynh đệ để hành động.
Điền Tuyết bị Điền thị nói vậy mặt đỏ lên, đưa tay tính cởi vòng ngọc ra lại bị Chân Diệu ngăn lại.
“Nhị thẩm, lời của thẩm khiến chất tức thẹn không dám nhận, cháu lấy năm trăm lượng bạc là đại diện Đại phòng quyên góp”
Nàng hướng lão phu nhân cười nói “Tổ mẫu, người không chê cháu và thế tử xuất ra ít là tốt rồi”
Lời này vừa nói, làm lời nói của Điền thị có chút gây sự vô lý, Đại phòng chỉ có hai vợ chồng Thế tử, Chân Diệu là nữ chủ nhân tương lai của Quốc Công phủ, nếu lấy Điền Tuyết so sánh với nàng, ngược lại lòng dạ Điền thị quá cao.
Lão phu nhân nhìn Điền thị một cái “Hoạt động từ thiện, không xem ra bao nhiêu bạc mà phải xem vào năng lực của từng cá nhân. Vợ Tam lang ra hai mươi lượng cũng không coi là nhỏ. Nào có đạo lý đem lễ ra mắt của bà bà ra quyên góp?”
Môi Điền thị run lên, khô cằn đáp một tiếng phải
Chân Diệu vỗ tay “Tổ mẫu nói thật đúng”
Lão phu nhần cầm sách ghi chép quyên tiền ra xem, ánh mắt xẹt qua tên Hồ di nương, dừng dừng lại nói “Hồ di nương lần này quyên hai trăm lượng bạc, cũng coi như có lòng”
Nói tới đây, bà để sách xuống nói với Chân Diệu “Vợ Đại lang, Tứ thẩm cháu sắp tới khi sinh nở, sợ rằng không có tinh lực trông coi trong viện, chỗ Lục lang, làm phiền Đại tẩu cháu coi chừng chút ít”
“Tổ mẫu yên tâm, cháu dâu đã biết”
Ngay sau đó đã đến tất niên ba mươi, đại gia đình tụ tập trong khách sảnh ăn cơm tất niên, bày hai bàn ăn, náo nhiệt hồi lâu mới rời đi.
Hồ di nương nhìn bàn ăn tinh xảo, không có nửa điểm khẩu vị.
Nàng rõ ràng nghe nói, hôm đó lão phu nhân tán thưởng nàng, tại sao bữa cơm tất niên, vẫn phải cô đơn một người ngồi ăn?’
Ở huyện Bảo Lăng, ngày lễ ngày tết ăn cơm đoàn viên, cũng sẽ bày một bàn cho thị thiếp, đừng nói tới nàng và Thất lang.
Hiện tại, thời khắc này, nàng ngay cả cơ hội sống chung với nhi tử của mình cũng không có.
Hồ di nương càng nghĩ càng không cam lòng, hỏi bà tử tâm phúc “Trước đó vài ngày, viết thư cho Kỳ đệ, còn chưa có hồi âm sao?”
“Tới lễ mừng năm mới rồi, Kỳ đệ ở huyện Bảo Lăng một mình cũng không biết như thế nào. Mama, sao ta cảm thấy, từ lúc ta vào kinh, Kỳ đệ cùng ta ngày càng trở nên xa lạ”
“Làm sao có thể, thái thái người đừng nghĩ loạn, Nhị thiếu gia từ nhỏ đều rất nghe lời người”
Hồ di nương có chút yên lòng, lại hỏi “Lão gia đâu rồi, bữa cơm tất niên chắc là đã xong rồi?
Mama tâm phúc chần chừ một chút mới nói “Đã xong, nghe nói muốn cùng Lục thiếu gia và Thất thiếu gia đón giao thừa…”
Hồ di nương hung hăng vặn khắn, giận tới không thở được “Đây là cuộc sống của con người sao!”
Nàng vừa vuốt ve bụng vừa nói “Từ lúc Thích thị mang thai, lão gia cũng để cho ta hầu hạ nhiều lần, nhưng không biết lúc nào có thể mang thai!”
“Thái thái còn trẻ, sớm muộn gì cũng sẽ có”
“Đúng” Hồ di nương nghĩ tới La tứ thúc tuy khắp nơi coi chừng quy củ nhưng khi ở cùng nàng, ôn nhu cũng không kém trước kia, có thể thấy được trong lòng vẫn có nàng.
Nàng cầm túi thơm lên ngửi, mama tâm phúc liền nói “Thái thái, mặc dù lão gia có phân phó người trong viện ít ra ngoài, cũng không có bao gồm người. Túi hương này, cũng không phải phân xuống theo quy củ mà là lão gia tự mình mua cho người”
Hồ di nương cười “chàng chính là có điểm tốt này. Đúng rồi, chờ qua năm mới lại phái người đi, đón Kỳ đệ tới kinh thành, thuận tiện đem Trương mama tinh thông điều dưỡng tới luôn”
Cuộc sống tháng giêng luôn luôn bận rộn, tới cuối tháng, cùng một ngày Thích thị và Yên Nương đều sinh.
Quý phủ đã sớm chuẩn bị thỏa đáng, Thích thị và Yên Nương đều có hai bà mụ, bốn bà tử đỡ đẻ, cứ như vậy hành hạ tới khi trời rối, Thích thị sinh hạ một nữ hài tử trước.
La tứ thúc có hai nam tử, lại có thêm một đích nữ, mừng tới không khép miệng được.
Yên Nương thân thể nhỏ, lại là thai đầu, sinh cũng khó khăn hơn, đến ngày thứ hai mới sinh hạ một nam hài.
Có thêm một tôn tử một tôn nữ, Lão phu nhân vô cùng vui mừng, tất nhiên thưởng hậu cho bà mụ cùng bà tử.
Nhưng qua hai ngày sau, bỗng nhiên có nha hoàn vội vàng tới bẩm báo “Lão phu nhân, không xong, Tứ phu nhân hậu sản bị rong huyết”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT