Ngày đó trời cao mây  thưa, trời trong như được gột rửa, trên đường trồng rất nhiều dải cúc, bầu không khí tràn đầy hương cúc.

La Thiên Trình tiến vào xe ngựa, cười nói: “Đến lúc ăn cua rồi, năm ngoái qua thu thì xảy ra chuyện, rối loạn nên không để ý, năm nay không thể bỏ qua. Kiểu Kiểu, trù nghệ của nàng tốt, nên làm món cua gì?”

Chân Diệu lắc đầu: “Ta không biết làm cua đâu.”

Nàng ăn cua thì dạ dày khó chịu, cho nên chưa từng dùng cua làm thức ăn.

La Thiên Trình ngạc nhiên nhướn nhướn mi: “Ta còn tưởng không gì nàng không biết làm đây.”

Hai người nói chuyện phiếm dọc đường, xe ngựa không lâu sau thì dừng trước phủ Thần Vương.

La Thiên Trình đi xuống trước, xoay người đỡ Chân Diệu.

Chân Diệu xuống xe, ngẩng đầu nhìn khí khái phủ đệ, cười nói: “Từ lúc Lục hoàng tử được phong Thần vương, đây vẫn là lần đầu tiên đến phủ ngài ấy.”

“Đi thôi, đừng cười đến ngọt ngào như vậy, mọi người sẽ truyền ta và Thần vương không hợp đó.” La Thiên Trình thấp giọng nhắc.

Chân Diệu giận liếc hắn một cái, hai người được hạ nhân dẫn vào.

Lục hoàng tử đón: “Ta còn sợ hai người không đến đây.”

“Vương gia mừng thiên kim, sao thần lại không đến chúc.” La Thiên Trình vẫn duy trì cự ly thỏa đáng, không thất lễ lại khiến người khác nghĩ hai người không thân cận lắm.

Hắn chào hỏi người đến sớm.

Sau đó không lâu Tam hoàng tử được phong Yến vương đến, theo hắn là tiểu hoàng tôn, thấy Chân Diệu thì hai mắt sáng ngời, tránh khỏi tay thị nữ đang nắm, chạy đến chỗ Chân Diệu.

“Cô cô…….”

Nhìn đứa bé từ xa xông tới ôm chân, thân thể Chân Diệu cứng đờ.

Ôn Nhã Kỳ chết có liên quan đến Tam hoàng tử. Thế tử đã từng một năm một mười nói với nàng, ngăn cách bởi một mạng người nàng thực sự không thể qua lại bình thường với Cảnh ca nhi được.

Không từ mà biệt, Cảnh ca nhi vô cùng không muốn rời xa nàng, nếu tiếp tục phát triển, tương lai đứng ở lập trường đối lập với Tam hoàng tử, đó chẳng phải là càng khó xử sao.

“Cô cô, cô Giai Minh, cô không nhận ra Cảnh ca nhi nữa ư?” Cảnh ca nhi lay lay góc áo Chân Diệu bĩu môi, ủy khuất muốn khóc.

“Làm sao có thể, là Cảnh ca nhi cao hơn cho nên cô Giai Minh mới không dám nhận.” Chân Diệu ôn tồn nói, so với trước thiếu vài phần ấm áp.

Trẻ con vô cùng mẫn cảm, bé đã nhận ra nhưng không nói rõ. Kéo góc áo Chân Diệu, quật cường mím môi.

Tam hoàng tử mở miệng: “Cảnh ca nhi, đến đây với phụ vương, đừng quấy rầy cô Giai Minh của con.”

Hắn nói, ánh mắt rơi vào nét mặt Chân Diệu, đen tối không ánh sáng.

Lục hoàng tử hắng giọng: “Giai Minh, muội trước vào xem đứa nhỏ đi, Tịnh Nương cũng rất mong muội tới đây, Hàn phu nhân đã tới trước rồi.”

Hàn phu nhân trong miệng Lục hoàng tử là Đại cô nương phủ Kiến An bá Chân Ninh, nàng gả cho trưởng tử của phủ Trưởng công chúa, được phong là phụng quốc tướng quân Hàn Khánh Vũ.

Chân Diệu vỗ vỗ Cảnh ca nhi. Lòng than khẽ một tiếng, xoay người đi.

Cảnh ca nhi rầu rĩ không vui trở lại bên người Tam hoàng tử.

Tam hoàng tử thấy nhi tử như vậy, trong lòng không rõ là tư vị gì. Nữ nhân kia quá không coi cha con họ ra gì, chờ sau này nàng ta hối hận!

Tam hoàng tử không tự chủ nhìn theo bóng lưng Chân Diệu. Hôm nay nàng mặc chiếc váy màu vàng, bên ngoài là một tầng sa mỏng,  đuôi váy đổi thành màu xanh nhạt. Điểm xuất rất nhiều hồ điệp màu tím. Bên hông là đai lưng màu xanh ngọc rộng chừng một ngón tay, tua rua thật dài rũ xuống. Càng khiến vòng eo thêm nhỏ nhắn có thể nắm chặt, chân dài, mông cong.

Tam hoàng tử chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.

Từ lúc Tam hoàng tử phi đi, để lưu lại ấn tượng tốt trước mặt phụ hoàng và thái hậu hắn quyết định thủ một năm, sau lưng mặc dù không tránh được việc tìm nữ nhân nhưng không tùy ý như trước kia, đoạn thời gian này thật nín một bụng hỏa khí.

Hắn trước kia nghĩ đến nữ nhân đã bị người khác phá thân thì chỉ cảm thấy bẩn không chịu nổi, nhưng gần đây không hiểu vì sao cảm thấy phụ nhân trẻ tuổi so với thiếu nữ lại mang đến một phen tư vị khác.

Tam hoàng tử đột nhiên cảm thấy sát ý, trong lòng rùng mình, không dấu vết quan sát khắp nơi, lại phát giác vẻ mặt của mọi người đều bình thường, đặc biệt thế tử phủ Trấn Quốc Công còn đang nói giỡn với Tú vương, hiển nhiên chưa từng để ý đến hắn.

Lúc này Tam hoàng tử mới thở phào một hơi, thầm nghĩ không thể sơ xuất.

La Thiên Trình nhân lúc bưng trà liếc nhìn Tam hoàng tử một cái, trong lòng bốc lên.

Tam hoàng tử nổi lên tâm tư với Kiểu Kiểu? Thật tức chết hắn!

Vốn Tam hoàng tử và Lục hoàng tử còn long tranh hổ đấu vài lần, Lục hoàng tử mới có thể trổ hết tài năng, thành người thắng cuối cùng, hiện tại xem ra, hắn phải trợ giúp Lục hoàng tử một tay, để Tam hòang tử sớm đi tìm vương phi của hắn!

Lúc Chân Diệu nhìn thấy Chân Tịnh, phát hiện nàng ta mượt mà thêm không ít, cằm vốn nhọn biến thành độ cong nhu hòa, đang bế một đứa bé được bọc tã đỏ rực cho đám phụ nhân nhìn.

Những phụ nhân này đều xuất thân cao quý, nếu như trước kia ai lại để ý đến một thiếp thất, nhưng Lục hoàng tử trước đó không lâu từ sông Hoài về, được khen ngợi trước mặt hoàng thượng, đây là nữ nhi thứ hai của hắn, Chân Tịnh xuất thân ở Bá phủ, sổ thỉnh phong trắc phi đã được đưa lên, vì vậy, nàng ta cũng coi như là một lần nữa bước chân vào vòng tròn quý phụ.

Lúc Chân Diệu vào, cả phòng an tĩnh. Không ít người bị dung nhan của nàng chấn nhiếp, thầm nghĩ huyện chủ Giai Minh dù bị chỉ trích nhiều, nhưng quý nữ khắp kinh thành không ai có dung mạo có thể sánh với nàng, cũng khó trách được phu quân che chở đây.

Lại nhìn Chân Tịnh, có vẻ đẹp hương cúc thoang thoảng, còn phu nhân tướng quân ung dung minh diễm, mọi người phải than một tiếng Chân gia là một nơi sản xuất ra mĩ nữ.

“Tứ muội đến rồi.” Chân Tịnh cười khanh khách nghênh tiếp, dù là ai cũng không nhìn ra được tỷ muội có ngăn cách.

“Hôm nay Lục hoàng huynh mừng thiên kim, đương nhiên ta phải đến.” Chân Diệu nhàn nhạt nói, câu nói đầu tiên đã chỉ ra là nể mặt mũi Thần vương mới đến, lại không liên quan đến tình tỷ muội.

“Đại tỷ đã ở đây rồi.” Chân Diệu hơi hành lễ với Chân Ninh.

Nàng có phong hào huyện chủ trong người, Chân Ninh nào dám khinh thường, vội hoàn lễ: “Biết Thần vương có thêm thiên kim, sáng sớm Trưởng công chúa đã giục tỷ mau tới.”

Hai người hỏi đáp như vậy mọi người mới chợt nghĩ đến hai vị này đều là hoàng thân tôn thất, lần này đến đây lại không liên quan đến Chân Tịnh xuất thân bá phủ.

Từ đó có thể nhìn ra Chân Diệu lãnh đạm với Chân Tịnh, vốn nhiệt tình cũng phai nhạt chút.

Thần vương là tôn quý, nhưng năm sau ngài ấy sẽ cưới vương phi, nếu trắc phi Chân Tịnh không có nhà mẹ đẻ trợ lực, vậy thì cái gì cũng không phải.

Chân Tịnh tức đến phổi sắp nổ tung, nàng khép mi che giấu tâm tình phẫn nộ, lại mở mắt đã khôi phục tiếu ý dịu dàng, nghiêng người: “Tứ muội xem, đứa bé giống ai đây?”

Thần sắc Chân Diệu cổ quái: “Tất nhiên không giống Tam tỷ thì cũng giống Vương gia.”

Ý trong lời, không thì còn giống ai đây?

Kỳ thực Chân Diệu nói lời này không có cố ý châm chọc, chỉ không nóng không lạnh tùy ý đáp thôi, rơi vào tai Chân Tịnh lại dị thường chói tai.

Nàng tiến vào phủ Hoàng tử đã không còn hoàn bích, phá lệ mẫn cảm về phương diện này. Luôn cảm thấy lời này của Chân Diệu là châm chọc con nàng không biết là của người nào.

Nếu đứng ở lập trường người đứng xem, tỷ muội hai người chính là không hợp ý không nói thêm nửa câu.

Chân Tịnh miễn cưỡng cười cười: “Vương gia nói giống ta, nhưng ta thấy giống vương gia nhiều hơn a.”

Mọi người vội vàng phụ họa theo.

Gần đây Tứ hoàng tử và Tam hoàng tử đi lại khá gần gũi, thất thiết. Quan hệ có phần lạnh nhạt với Lục hoàng tử, Tứ hoàng tử phi nay đã trở thành Tú vương phi không ưa bộ dạng có con đắc ý của Chân Tịnh, liền cười gây xích mích nói: “Để ta nói thì tiểu nữu nữu giống dì tư là tốt nhất, toàn kinh thành không tìm được người có thể so với huyện chủ Giai Minh, nếu tiểu nữu nữu giống dì tương lai cũng không cần sầu.”

Ý cười trên mặt Chân Tịnh cứng ngắc, như mặt nạ đắp lên, một lúc sau mới trả lời.

Vì sao từ lúc Chân Tứ đến mọi chuyện liền không đúng? Rõ là con gái nàng mới là nhân vật chính! Chân Tứ quả là trời sinh đối đầu với nàng!

Có người hòa giải nói: “Lời này của Tú vương phi sai rồi, đâu phải không buồn a, chắc chắn phải là càng sầu mới đúng. Phát sầu vì có nhiều chàng trai tốt, biết chọn ai đây?”

Tất cả mọi người đều cười rộ lên.

Chờ đến khi xem hết lễ tắm ba ngày, Chân Diệu đến cơm cũng không ăn, theo La Thiên Trình về.

Ban đêm Lục hoàng tử theo thường lệ đến chỗ Chân Tịnh, thấy mặt nàng ta mang vẻ buồn rầu, hỏi: “Ban ngày mệt mỏi?”

“Không có, làm lễ tắm ba ngày cho cô nương, cao hứng còn không kịp, sao lại mệt mỏi.” Chân Tịnh dịu ngoan nói.

Sinh một nữ nhi, đáy lòng nàng có thất vọng, nếu sinh con trai, đây chính là trưởng tử của vương gia. Khiến nàng không ngờ chính là vương gia lại rất thương nữ nhi này, hai ngày này đều đến chỗ nàng nghỉ ngơi, hậu viện chẳng biết có bao nhiêu ánh mắt muốn đục một lỗ trên người nàng.

“Ta nhìn tiểu nữu nữu một chút.”

Thấy Lục hoàng tử hăng hái bừng bừng đùa với đứa bé, Chân Tịnh lần thứ hai thở dài.

Nếu là con trai còn không biết vương gia cao hứng đến mức nào nữa.

Nàng nghĩ vậy lặng lẽ vuốt bụng, theo độ sủng ái của vương gia với nàng hiện tại, nói vậy không lâu nữa sẽ có tin tức.

“Tịnh Nương.”

“Dạ?” Chân Tịnh phục hồi tinh thần, tiến lại.

“Ban ngày có phải đã xảy ra chuyện gì không? Nếu tâm tình nàng không tốt sẽ ảnh hưởng đến con.”

Chân Tịnh cười nói: “Vương gia, ngài cũng quá thương tiểu nữu nữu.”

Lục hoàng tử nhướn mi cười nói: “Con bé là con của chúng ta, ta sao có thể không thương đây?”

Nghe lục hoàng tử nói vậy, Chân Tịnh chẳng biết sao lại lo lắng, than nhẹ một tiếng: “Hôm nay Tứ muội cũng không lưu lại ăn cơm, có phải vì chuyện của biểu cô nương mà trách thiếp không? Chỉ là trách thiếp thì cũng thôi, nếu ảnh hưởng đến quan hệ của ngài và La thế tử vậy là lỗi của thiếp rồi.”

Lục hoàng tử tiếu tự phi tiếu: “Tịnh Nương, chuyện bên ngoài không cần nàng quan tâm.”

“Vâng.” Chân Tịnh liếc mắt nhìn Lục hoàng tử, làm bộ vô ý oán giận nói: “Hôm nay mọi người hỏi nhìn tiểu nữu nữu giống thiếp hay vương gia, thiếp thấy tiểu nữu nữu và vương gia như từ một khuôn đúc ra đây vậy mà Tú vương phi lại nói tiểu nữu nữu giống Tứ muội, ngài nói lời này có bao nhiêu thú vị……”

Lời nàng còn chưa dứt, cổ tay đã bị Lục hoàng tử nắm, ánh mắt hắn sáng kinh người, giọng nói kì quái: “Tú vương phi quả nói thế?”

Chờ không được câu trả lời của Chân Tịnh, hắn lập tức xoay người nhìn về phía nôi của trẻ sơ sinh, sợ nhìn không kĩ, còn cố ý tiến lại gần, đắc ý nói: ” A, đã nhìn  ra, ánh mắt Tú vương phi không sai a!”

Chân Tịnh……….

Một lúc lâu, sắc mặt khó coi thử hỏi: “Vương gia, ngài…..”

Thần thái lục hoàng tử khôi phục như thường, lơ đễnh nói: “Đứa bé còn nhỏ như vậy sao có thể nhìn ra là giống ai, ta còn chút chuyện, đi thư phòng trước.”

Lưu lại Chân Tịnh ngạc nhiên nghĩ, không đúng a, rõ ràng ngài mới rồi không nói vậy………

Nghĩ kỹ hơn, cả người nàng run lên, toàn thân không thoải mái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play