“Buổi sáng Tiểu Hoàng Tôn dùng cơm xong, nói muốn xem cá chép, bắt lão nô tự đến hồ Bích Ba tìm lấy hai con, nói nếu là người khác thì sợ sẽ dọa cá chép, cá chép sẽ không thể động nữa. Vì vậy lão nô chỉ đành phải tự đi, không ngờ đến lúc lão nô về, thì đã không thấy Tiểu Hoàng Tôn đâu rồi.” Ngưu ma ma nói xong, oán hận trừng mắt nhìn những người kia một cái.
Bà vú Dung nương tử nơm nớp lo sợ mà nói: “Tiểu Hoàng tử muốn uống sữa bò mật ong, muốn nô tài xuống phòng bếp nhỏ thông báo một tiếng ——”
Lời còn chưa dứt đã bị Tam Hoàng tử đánh gãy: “Nhiều hạ nhân như vậy, sao cứ phải là ngươi đi?”
“Tiểu Hoàng Tôn nói chỉ có nô tỳ mới biết thứ ngài ấy muốn uống như thế nào ——” Dung nương tử quỳ trên mặt đất cúi thấp đầu, không dám nói thêm gì nữa.
Từ lúc đi đến phủ Trấn Quốc Công một chuyến, nhìn thấy Tiểu Hoàng Tôn ỷ lại Huyện chủ Giai Minh, thì tâm tư của nàng lại chuyển động.
Tiểu Hoàng tử mới vừa mất mẹ, vào lúc này, một khi trở thành người cậu bé thân cận, thì sẽ được lợi vô cùng. Chỗ Huyện chủ Giai Minh đó là cơ duyên xảo hợp thì không nói, nếu nàng tốn thêm chút tâm tư trong việc ăn uống, để Tiểu Hoàng Tôn quen khẩu vị nàng sắp xếp, tích lũy theo thời gian, cảm tình sẽ càng sâu hơn.
Tam Hoàng tử lạnh lùng quét mắt nhìn người trên mặt đất một cái: “Bổn vương nhớ là không tính hai người các ngươi, Cảnh ca nhi cũng phải có bốn nha hoàn cận thân đi theo a?”
Một nha hoàn mặc lục y quỳ trên mặt đất nói: “Dạ, sau khi Dung nương tử rời đi, Tiểu Hoàng Tôn vì......”
“Có gì cứ nói!”
Nha hoàn lục y cắn răng một cái: “Bởi vì chờ Ngưu ma ma đến nỗi buồn bực nên đã đuổi hết bọn nô tỳ ra ngoài, chúng nô tỳ trông coi ngoài cửa, chờ Ngưu ma ma trở lại thì cùng vào phòng, mới phát hiện cửa sổ bị mở, Tiểu Hoàng Tôn lại không thấy đâu.”
“Ăn xong điểm tâm Tiểu Hoàng Tôn đã không thấy tăm hơi, mà bây giờ các ngươi mới đến bẩm báo, có lẽ đã đi tìm rồi?”
Mấy người bị dọa đến mức cuống quýt dập đầu.
Ngưu ma ma cố lấy dũng khí nói: “Vâng, chúng nô tỳ đã tìm khắp cả vườn......”
Nghe xong được ngọn nguồn, rốt cuộc Tam Hoàng tử đã mất kiên nhẫn, khoát tay: “Người đâu, kéo những nô tài vô dụng này xuống, nhốt trong nhà củi trước, chờ khi tìm được Tiểu Hoàng Tôn rồi rồi nói!”
“Vương gia tha mạng, Vương gia tha mạng a ——”
Cho dù mấy người dập đầu như giã, nhưng một lát sau vẫn bị kéo xuống.
Cả Yến vương phủ bị lật tung, rốt cục tìm được Cảnh ca nhi ở Phật đường nhỏ mà Vương Phi thường đến lúc còn sống.
Tam Hoàng tử đi vào. Cảnh ca nhi đang nấp trong góc tường, không cho người khác tới gần.
“Cảnh ca nhi ——” Tam Hoàng tử vươn tay.
Cảnh ca nhi rụt về phía sau.
Tam Hoàng tử từng chút ôm lấy cậu bé, trở về chỗ ở, hỏi: “Sao Cảnh ca nhi lại đi vào đó?”
“Con, con nhớ mẫu phi.”
Tam Hoàng tử giận tái mặt: “Không phải Phụ vương đã nói với con là mẫu phi con đã mất rồi sao? Con còn bỏ mặc người hầu hạ lén chạy đi, vạn nhất xảy ra chuyện thì làm thế nào đây?”
“Con nói ra thì bọn họ sẽ không cho con đi tìm mẫu phi nữa.” Cảnh ca nhi ủy khuất nói.
Tam Hoàng tử nhìn cửa sổ một cái, đánh giá Cảnh ca nhi: “Cảnh ca nhi, cửa sổ cao như vậy, làm sao con nhảy xuống được, có bị thương ở đâu không?”
Cảnh ca nhi mím môi, không nói.
Mặt Tam Hoàng tử trầm xuống: “Thế nào? Còn muốn gạt phụ vương sao?”
Với phụ vương, Cảnh ca nhi vẫn có phần sợ hãi, vừa nghe hắn nói thế bèn không dám giấu, ủy ủy khuất khuất mà nói: “Con không có nhảy cửa sổ, mà chỉ mở cửa sổ ra, sau đó chui xuống gầm giường, chờ lúc bọn họ vào không nhìn thấy con, đi ra ngoài tìm, con liền ra bằng cửa chính.”
Ánh mắt Tam Hoàng tử lập tức sáng ngời.
Hắn không ngờ Cảnh ca nhi dù hơi nhát gan, nhưng lại thông minh như thế!
Đối với Cảnh ca nhi, hắn vốn có vài phần thất vọng. Hắn còn trẻ, sau này leo lên được vị trí kia, bao nhiêu nhi tử mà không sinh được? Nếu Cảnh ca nhi thật sự không phấn đấu, thì hắn sẽ chọn một Thái tử biết phấn đấu tương xứng.
Nhưng không ngờ, Cảnh ca nhi lại thông minh vượt xa trí tưởng tượng của hắn. Một trưởng tử thông minh, dĩ nhiên phân lượng sẽ khác.
“Phụ vương ——” Cảnh ca nhi sợ hãi kéo tay áo Tam Hoàng tử, “Ở Phật đường nhỏ con cũng không tìm được mẫu phi. Mẫu phi thật sự bị chôn xuống đất như cá chép nhỏ rồi sao?”
“Ừ.”
Cảnh ca nhi suy nghĩ một chút, nghiêm túc hỏi: “Vậy, chờ sang năm, dưới đất sẽ mọc lên rất nhiều mẫu phi sao?”
“Dĩ nhiên không ——” Tam Hoàng tử còn chưa dứt lời, khi chạm đến ánh mắt đau thương thấp thỏm của Cảnh ca nhi, thì chuyển lời, “Dĩ nhiên không thành vấn đề, Cảnh ca nhi yên tâm, chờ sang năm con sẽ có mẫu phi.”
Cảnh ca nhi nở nụ cười vui sướng: “Giống như đúc mẫu phi sao ạ?”
Gân xanh trên trán Tam Hoàng tử giật không ngừng, nhi tử hơi quá thông minh một chút, thật không dễ lừa.
“Cảnh ca nhi con xem, quả kết trên cây, còn có đào và lê, thì người làm sao lại giống nhau được.”
Cảnh ca nhi trầm mặc.
Sau một hồi nhẹ giọng nói: “Không giống mẫu phi, Cảnh ca nhi không thích.”
Nói đến đây do dự một chút nói: “Giống Giai Minh cô cô, Cảnh ca nhi cũng thích, trên người cô cô có mùi giống như mẫu phi vậy.”
Tam Hoàng tử nghe thế, ánh mắt hơi hơi lóe lên: “Cảnh ca nhi rất thích Giai Minh cô cô?”
Cảnh ca nhi gật đầu thật mạnh.
“Vậy, sau khi Cảnh ca nhi vào học, phải cố gắng, nếu con biểu hiện tốt, phụ vương sẽ cho con gặp Giai Minh cô cô nhiều hơn, có được không?”
“Được ạ.” Cảnh ca nhi giòn giòn giã giã đáp, cuối cùng cũng lộ ra nụ cười đầu tiên gần đây.
Tam Hoàng tử thấy vậy trong lòng khẽ động.
Nếu Cảnh ca nhi thật sự có thể thành tài, sau này hắn chưa hẳn không thể tha mạng cho Huyện chủ Giai Minh, âm thầm nạp nàng vào cung.
Về phần La Thiên Trình, tạm thời lôi kéo thì được, còn tương lai hắn không muốn hắn ta còn sống.
Nắm trong tay đội cảnh vệ thân tín nhất bên cạnh đế vương cũng thôi, nhưng từ trong ánh mắt hắn ta, hắn chưa từng đã thấy sự hèn mọn của kẻ thân là thần tử. Người như vậy, hắn không yên tâm dùng!
Vốn hắn cũng không muốn bỏ qua cho Huyện chủ Giai Minh, nhưng nếu Cảnh ca nhi thích, nghĩ rằng một nữ tử như nàng cũng không gây nổi sóng gió gì.
Trong đầu Tam Hoàng tử hiện lên bộ dáng của Chân Diệu, cũng thỏa mãn gật đầu, lại mơ hồ sinh ra vài phần cảm giác kích thích khó nói.
Từ sau khi Vương Phi mất, hắn đã ăn chay hơn một tháng, rốt cuộc đêm đó không nhịn được, lặng lẽ phá thân thị nữ vẫn luôn hầu hạ trong thư phòng.
Thời gian trôi mau, rất nhanh đã đến tháng ba mùa xuân, trăm hoa đua nở, cỏ xanh đón gió mà lớn, khắp nơi đều là ánh sáng mùa xuân mênh mang.
Tử Tô xuất giá vào một ngày tốt.
Chân Diệu cho nàng hai trăm lượng bạc áp rương tiền, còn thưởng một bộ đồ trang sức vàng ròng, hai bộ đồ trang sức bạc, vài cuộn gấm tốt.
Bọn nha hoàn các viện khi đến tặng quà cưới, trong lòng đều cực kỳ hâm mộ.
Tử Tô rưng rưng dập đầu ra cửa, ba ngày sau trở lại bái kiến chủ tử, Chân Diệu thấy khóe miệng nàng hàm chứa nụ cười thản nhiên, so với ngày thường ngược lại nhìn dễ thân hơn nhiều, lúc này mới yên tâm.
“La Báo đối xử tốt với ngươi thì ta yên tâm rồi. Các ngươi mới tân hôn, ta cho ngươi nghỉ hai tháng. Hai tháng sau ngươi lại về sân nhỏ, làm tức phụ quản sự.”
“Đại nãi nãi, nô tỳ không cần nghỉ hai tháng. Hiện tại bắt đầu làm việc là được.”
Chân Diệu bèn trên ghẹo nói: “Yên tâm đi, nghỉ phép cũng phát tiền lương tháng cho ngươi mà.”
“Đại nãi nãi, ý của nô tỳ không phải vậy ——”
Chân Diệu xì cười: “Ngươi thật sự không cần gấp gáp. Tuy nói La Báo thích ngươi trước, nhưng hai người chưa từng chính thức tiếp xúc, vẫn nên ở cùng nhau thêm một đoạn thời gian, thì tình cảm mới nhiều được.”
Vừa nói như thế, Tử Tô lập tức đỏ mặt.
Thấy Tử Tô từ trước đến giờ nghiêm túc cẩn thận cũng biết xấu hổ, bọn nha hoàn trong phòng đều trêu ghẹo.
“Đúng vậy đấy Tử Tô tỷ, mặc dù bọn muội hơi đần một chút, nhưng hầu hạ Đại nãi nãi mấy ngày nay cũng chưa bị mắng đâu. Tỷ cứ yên tâm đi.”
“Sai rồi, bây giờ không phải gọi là Tử Tô tỷ nữa, hẳn phải gọi là La gia đấy.”
Tử Tô vừa thẹn vừa giận, mấy nha hoàn cười đùa thành một mảnh.
Chân Diệu liếc xéo các nàng một cái: “Các ngươi yên tâm, sau này các ngươi xuất giá, ta bảo đảm không nặng bên này nhẹ bên kia, mỗi người đều cho nghỉ hai tháng.”
Lúc này, mấy nha hoàn lớn tuổi một chút rối rít đỏ mặt, tìm cớ trốn ra ngoài, chỉ có Thanh Cáp mang vẻ mặt mờ mịt: “Đại nãi nãi, nô tỳ không muốn nghỉ, nghỉ thì không thể ở phòng bếp nhỏ làm đồ ăn được.”
Bạch Thược đứng phía sau Chân Diệu không nhịn cười được, chờ người đi hết mới nói với Chân Diệu: “Đại nãi nãi, nhìn bộ dáng u mê kia của Thanh Cáp, nô tỳ cũng buồn thay nàng.”
“Người ngốc có ngốc phúc, ngược lại là ngươi đấy, thật sự không có ý định lập gia đình ư?”
Bạch Thược thu nụ cười, gật đầu.
“Nếu có người không quan tâm đến dấu vết trên mặt ngươi?”
Thật ra điều dưỡng hai năm qua, trên mặt Bạch Thược chỉ còn một vết mờ, Chân Diệu thực sự không cảm thấy vì vết sẹo này mà lại không tìm được phu quân đâu.
Trầm mặc chốc lát, Bạch Thược khẽ nói: “Nhất thời không quan tâm, không có nghĩa sau này không quan tâm, nô tỳ vẫn nên hầu hạ Đại nãi nãi, vui vẻ tự tại.”
Cuối cùng Chân Diệu đã hiểu được ý nghĩ của Bạch Thược, bởi vì khuôn mặt nàng bị phá tướng mà tự ti, chứ không thật sự kháng cự chuyện lập gia đình, mà chỉ không có lòng tin với nam nhân mà thôi.
Chân Diệu bèn ghi nhớ chuyện này, sau này lưu ý người thích hợp nhiều hơn.
Tháng này, đã đến thời điểm Chân Nghiên sinh con, sinh ra được một tiểu tử mập mạp nặng tám cân. Vào Lễ tắm ba ngày, nhìn cái tay cái chân non mềm y như đoạn ngó sen, còn cả khuôn mặt ú núc ních, Chân Diệu yêu không chịu được.
Ôn thị lại bắt đầu nhắc nhở bên tai nàng: “Lúc này Nhị tỷ con xem như đứng vững ở nhà chồng rồi. Diệu Nhi, con về nhà chồng cũng được một năm rồi, sao còn chưa có động tĩnh?”
Thế còn chưa xong, nữ quyến tham gia Lễ tắm ba ngày đều có quan hệ thân thích hoặc xa hoặc gần, có quan tâm thật sự, cũng có ghen ghét Chân Diệu còn trẻ đã có thân phận hiện tại, nhịn không được nói một vài lời châm chọc, ngoài sáng trong tối đều đang nói về chuyện bụng Chân Diệu không có động tĩnh.
Chân Diệu bực bội hơn nửa ngày, rồi mới cùng mấy vị thím trở về phủ.
Điền thị trở về Hinh Viên, lặng lẽ gọi Tuyết Nhạn đến.
Tuyết Nhạn là nha hoàn dung mạo xuất chúng nhất bên cạnh Điền thị, vì chèn ép Yên Nương, Điền thị đã khai kiểm cho nàng, chỉ tiếc La Nhị lão gia một lòng đều dồn hết lên người Yên Nương, nên một mỹ nhân như hoa như ngọc như thế, cũng chỉ thu dùng hai lần rồi lạnh nhạt đi.
Điền thị phân phó nàng mấy câu.
Tuyết Nhạn nghe, sắc mặt thay đổi, nhưng trông thấy ánh sáng lạnh Điền thị phóng tới, chỉ yên lặng gật đầu.
Lão gia không đáng tin cậy, người nàng có thể dựa vào chỉ có chủ mẫu, nếu lại đắc tội, vậy chỉ có một con đường chết, như Lục Nga đã từng.
Lúc này Điền thị mới hài lòng gật đầu.
Có một ngày Tuyết Nhạn trốn trong lán hoa khóc, bị Viễn Sơn đến hái hoa nhìn thấy.
Các nàng vốn là nha hoàn cùng một nhóm, có mấy phần tình cảm, sau đó lại bị phân đến các sân khác nhau, Viễn Sơn lại sớm trở thành thông phòng của Thế tử, lúc này mới phai nhạt.
Nhưng hiện tại thấy Tuyết Nhạn khóc, Viễn Sơn bị đổi tên là Trầm Ngư vẫn dừng bước.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT