Edit: Huệ Mẫn
Beta: Sakura

Lời này vừa thốt ra, cả căn phòng đều tĩnh lặng, không khí yên tĩnh đó khiến người khác cảm thấy không thể tin, lúng túng khó xử, không tìm được âm thanh chính mình.

Đặc biệt là hai chị em Chân Băng, Chân Ngọc, hai mắt nhìn nhau một cái, ánh mắt đều rất mờ mịt.

Tiệm Quan tài? Đó là tiệm bán những thứ đồ âm phủ mà?

Mà lại  —— muốn đến liên hệ bàn chuyện hôn sự sao?

“Không thể nào, ta phải đi hỏi rõ ràng!” Ôn Nhã Kỳ thét một tiếng chói tai, phá vỡ sự yên lặng của căn phòng, sau đó nhanh chân liền chạy ra cửa, đụng vào Chân Diệu lảo đảo một cái.

“Tứ biểu muội ——” Chân Diệu nhịn đau, nhấc chân đuổi theo.

Sau lưng truyền tới giọng nói của lão phu nhân: “Diệu nha đầu, để cho biểu muội cháu đi đi.”

Để nàng đi hỏi, mới có thể chết tâm.

“Ôn thị, Nhã Kỳ là cháu gái nhà mẹ con, tuy ở tại trong phủ chúng ta, ta cũng không muốn chưa hỏi qua ý kiến con mà đi nhúng tay vào hôn sự của nàng. Nhưng hôm nay Nhị thiếu gia tiệm quan tài kia đã tới cửa cầu hôn, cuối cùng làm cho cả phố đều biết chuyện tối hôm qua trong hội đèn lồng, hai người tư định chuyện chung thân. Chuyện đã loạn thành như vậy, thì không phải là chuyện của một mình bên nhà con nữa.” Lão phu nhân trầm giọng nói.

Ôn thị rất thẹn thùng xấu hổ: “Con dâu biết, đều là lỗi con dâu dạy dỗ nàng không đến nơi đến chốn (sơ sài), mới gây ra chuyện như vậy.”

Ôn thị lại hướng phía Tưởng thị khom người: “Đại tẩu, để cho tẩu thêm phiền toái rồi.”

Tiếp đến nói với Lý thị: “Nhị tẩu, xin lỗi.”

Tưởng thị làm đương gia chủ mẫu, trong phủ phát sinh chuyện như vậy, tính ra chỉ là mất mặt mũi, tuy trong lòng phiền não, nhưng ba đứa con của Ôn thị đều có tiền đồ, Hàm ca nhi lại còn nhỏ, ngày sau sẽ có thời điểm cần anh em trong nhà giúp đỡ, sao có thể gây khó khăn cho Ôn thị được, lập tức liền nói: “Đều là người một nhà, Tam đệ muội đừng nói lời như vậy, việc cần kíp là đem chuyện này giải quyết cho tốt.”

Lý thị vuốt ve tóc mai, thầm nghĩ hôm nay Ôn thị xem ra còn biết điều, lúc bồi tội cũng chưa quên bà, nhưng sau đó liền kinh sợ.

Ôi mẹ ơi! Các cô nương trong phủ, chỉ còn hai tiểu cô nương của nàng là chưa gả ra ngoài, Băng nhi đến hôm nay còn không tìm được chỗ thích hợp, cuối cùng vẫn là để cho Ngọc nhi định hôn cùng công tử Vương Các ở quê nhà.

Tuy nói em gái định hôn trước chị là không hợp quy củ, nhưng bởi vì là chị em sinh đôi. Thì cũng có thể được.

Nhưng lần này xảy ra chuyện như vậy. Khắp kinh thành mà thảo luận lên, nhất định sẽ đem chuyện của Kiến An bá phủ mà nghị luận, danh tiếng của Băng nhi sẽ bị cái con nhỏ cợt nhã kia (Ôn Nhã Kỳ) làm liên lụy!

Nghĩ tới đây. Lý thị cả người liền không tốt, đổi sắc mặt khóc lóc nói: “Lão phu nhân, ngài phải làm chủ cho Băng nhi ah. Băng nhi đáng thương của con sẽ bị đứa con gái cợt nhã kia làm liên lụy mất!”

“Nhị tẩu ——” Ôn thị mặt đầy khó chịu, câu nói “Đứa con gái cợt nhã” kia giống như tát một bạt tai lên mặt nàng. Vừa xấu hổ lại đau lòng.

Lý thị khoát tay: “Đừng, đừng nói xin lỗi làm gì, nếu lời xin lỗi có thể dùng được, còn phải có những quy củ lễ phép này làm chi? Lão phu nhân, đứa con gái biểu cô (cháu họ ngoại) như nàng đi bộ cũng hận không thể giang rộng hai chân ra câu dẫn đàn ông, ngài còn không mau đem nàng đưa trở về, để cho bà mẹ của nàng đi mà bận tâm nàng!”

” Mẹ!” Chân Băng cùng Chân Ngọc ngượng bừng đỏ mặt. Dậm chân kêu một tiếng.

Lão phu nhân giận đến phát run: “Đủ rồi, Lý thị, con còn ngại không đủ loạn sao? Ngay trước mặt con gái con, nhìn xem con nói lời gì!”

Lý thị thấy lão phu nhân tức giận, hai cô con gái xấu hổ. Tự biết lỡ lời, tức tối ngậm miệng.

“Tổ mẫu, ngài đừng có gấp, chuyện có lớn hơn nữa luôn có biện pháp giải quyết.” Chân Diệu sợ lão nhân gia tức giận mà tức khí xông lên xảy ra nguy hiểm, vội vàng đi qua vuốt lưng cho bà.

Lão phu nhân thở dài một tiếng, nhìn chằm chằm Ôn thị: “Ôn thị, ta hỏi con, con có ý kiến gì về chuyện này?”

Cái nha đầu kia, đúng là không chịu yên ổn ở trong phòng, nếu là Ôn thị còn định che chở để nàng kén cá chọn canh, Lý thị nói cũng phải, thừa dịp còn sớm đuổi nàng trở về thôi, danh dự Bá phủ nhất thời bị tổn thương, so với tương lai không biết còn gây ra chuyện lớn cười nhạo gì nữa.

Ôn thị lần này ngược lại là không do dự, nói: “Con dâu đã nghĩ qua, Nhị thiếu gia tiệm quan tài kia xuất thân tuy kém chút, chỉ cần nhân phẩm không có gì quá đáng, gả Nhã Kỳ qua, nếu là người nhân phẩm không xứng đáng phối hôn(lập gia thất), vậy trước tiên đưa Nhã Kỳ về Hải Định phủ tránh qua ngọn gió nghị luận này rồi lại nói.”

Lão phu nhân gật đầu một cái: “Làm như vậy cũng tốt.”

Vừa nói vừa nhìn về phía Chân Diệu: “Diệu nhi, cháu phụng bồi mẹ gọi Nhã Kỳ trở về.”

Lúc này, nha đầu kia có lẽ cũng đã hỏi rõ rồi.

Ôn Nhã Kỳ như một cơn gió chạy vọt vào phòng khách nhỏ bên cạnh gian nhà chính (chính viện).

Người nam tử kia ngồi trong phòng nguy nga lộng lẫy có chút bất an, nghe được động tĩnh lập tức ngẩng đầu, thấy là Ôn Nhã Kỳ, mừng rỡ đứng lên: “Ôn Tứ cô nương.”

Ôn Nhã Kỳ ngây ngẩn nhìn người nam tử này.

Đêm qua dưới ánh đèn gặp nhau, tất nhiên là công tử phong lưu hào phóng, tuấn mỹ như ngọc, đổi lại ban ngày, cũng có thể thấy được người này thật ra thì có chút hơi đen, có điều tướng mạo vẫn là đoan chính.

Ôn nhã kỳ hít hơi một cái, giống như là sợ đánh nát mộng đẹp vinh hoa phú quý yếu ớt nơi đáy lòng kia, dè dặt hỏi: “Mọi người bảo huynh là Nhị thiếu gia tiệm quan tài, có phải huynh nói đùa không?”

Người nam tử kia thật sâu ngưng mắt nhìn Ôn Nhã Kỳ, hơi ngượng ngùng: “Nhà ta là mở tiệm quan tài.”

Ôn Nhã Kỳ trái tim an ổn nơi kia đột nhiên lạnh hơn phân nửa, trên mặt không còn huyết sắc, lui về phía sau một bước, chất vấn: “Nhưng là, nhưng là đêm qua huynh rõ ràng nói huynh là Nhị công tử của nhà Trường Đình Bá!”

Nam tử ngược lại lần này lời nói lý lẽ thẳng thắng: “Trường Đình là tên cha ta, từ lúc anh em chúng ta trưởng thành, hàng xóm láng giềng đều gọi ông là Trường Đình Bá!”

Ôn Nhã Kỳ thân thể nhỏ bé lắc lư mơ màng.

Giỏi cho một cái Trường Đình Bá!

Người nam tử tiến lên một bước, cặp mắt thâm tình nhìn Ôn Nhã Kỳ: “Ôn Tứ cô nương, đêm qua ta đối với nàng vừa thấy liền cảm mến, trở về đã cùng cha mẹ nói, bọn họ cũng rất cao hứng. Ta biết nàng trong lòng cũng là có ta, nàng đáp ứng đi, ngày sau này ta sẽ đối tốt với nàng.”

Nói tới chỗ này lại nhớ ra cái gì đó, vội vàng nói: “Tiệm Quan tài tuy khó nghe, nhưng nhà ta làm ăn là cực tốt, mỗi một tháng có thể kiếm trên mười lượng bạc đây! Mặc dù ngày sau cửa hàng là của đại ca ta, nhưng cha mẹ ta nói, chờ khi phân nhà, tài sản tích góp nhà cửa cũng sẽ cho ta một nửa.”

Ôn Nhã Kỳ lại hoảng sợ run người .

Đêm qua nói ngày sau phân ra, nguyên lai là cái ý này!

“Ôn Tứ cô nương —— ”

Ôn Nhã Kỳ lại lui về phía sau , hét lên một tiếng: “Đừng nói nữa!”

Nam tử kia vẫn thâm tình đưa mắt nhìn: ” Được, ta không đi qua, nàng chớ lui về phía sau, coi chừng té. Ôn Tứ cô nương nàng nhìn, đây là túi thơm tối hôm qua nàng đưa cho ta, mẹ ta thấy túi thơm này thêu thủ công tinh xảo, nhất thời cao hứng liền lấy ra cho các thím đi dạo buổi sáng xem qua, các nàng đều nói ta có phúc đây.”

Ôn Nhã Kỳ gắt gao cắn môi nhìn chằm chằm túi thơm kia, lần này là tuyệt vọng hoàn toàn.

Đồ vật thiếp thân bên người rơi vào trong tay người nam tử này, còn là mọi người đều biết, nàng làm thế nào!

Người nam tử vẫn còn nói tiếp: “Ôn Tứ cô nương, ta thật tâm thương nàng.”

Thấy hắn thâm tình ngắm nhìn mình. Trái tim của Ôn nhã kỳ kia liền ấm áp trở lại mấy phần, ánh mắt không khỏi lại nhìn lâu thêm.

Chính là như vậy nhìn một cái, đột nhiên cảm giác được là có chỗ nào là lạ.

Hắn như vậy mặt đầy thâm tình nhìn mình, làm sao cảm thấy trái ngược với sự hài hòa bình thường* đây!

( *违和Vi hòa: đây là từ ngữ mạng . Vi = vi bối违背= trái ngược, hòa =和谐= hài hòa bình thường. )

Đến khi cùng đối phương đối mặt trong nữa khắc (5-7phút), mới đột nhiên kinh ngạc phát giác chỗ nào không đúng.

“Ngươi. Ngươi là mắt gà chọi?”

(斗鸡眼Mắt gà chọi:  hình ảnh chú thích :  )

Khó trách. Khó trách đêm qua mấy lần vô tình gặp được, mỗi lần ánh mắt hắn nhìn tới, giống như là trong mắt hắn chỉ có nhìn mình một người. Một loại tình thâm ý trọng như vậy.

Người nam tử mặt đầy cảm động:  “Vậy nên hôn sự ta mới trễ nãi đến nay, may là Ôn Tứ cô nương không ngại —— ”

“A!” Ôn Nhã Kỳ hoàn toàn tan vỡ, xoay người liền xông ra ngoài, chân lại vấp phải váy quần.

Người nam tử kia vội vàng chạy tới muốn đỡ nàng dậy, ánh mắt thẳng tắp rơi vào trên người nàng. Vẫn là triền miên thương yêu như vậy, Ôn Nhã Kỳ nhưng lại cảm thấy từng trận nôn mửa, chật vật giãy giụa xông ra ngoài.

Nửa đường gặp phải mẹ con Chân Diệu, nhào tới trên người Ôn thị nói: “Cô mẫu, để cho hắn cút đi, để cho hắn cút đi, ta chết cũng sẽ không gả cho hắn!”

Thấy người nam tử kia đuổi sát theo ra. Ôn thị giao Ôn Nhã Kỳ cho Chân Diệu: “Diệu nhi, con xem Nhã Kỳ, mẹ đi cùng người nọ nói chuyện một chút.”

Thấy Ôn thị đi tới, không biết nói cái gì, người nam tử kia theo cùng đi trở về phòng khách (thiên thính). Ôn Nhã Kỳ hoảng sợ không thôi, hô: “Cô mẫu, cô và hắn có cái gì để nói, mau mau sai người đuổi hắn đi!”

Chân Diệu thấy vậy kéo Ôn Nhã Kỳ: “Tứ biểu muội, muội trước theo ta trở về nhà đi.”

Ôn Nhã Kỳ muốn giãy giụa, Chân Diệu trên tay dùng chút khí lực, mạnh mẽ kéo nàng rời đi.

Đến trong phòng, Ôn Nhã Kỳ ngơ ngác ngồi ngây ngốc, Chân Diệu cũng không để ý nàng, chỉ bưng ly trà cầm ở trong tay ngồi đợi.

Một lát sau Ôn thị quay về, đối với lão phu nhân nói: “Con dâu cùng người nọ trò chuyện mấy câu, nhìn thấy là một người thật tâm thật ý, chẳng qua là để chắc ăn hơn xin lão phu nhân phái người hỏi dò một phen, nếu là không có vấn đề, liền sớm ngày đem chuyện hai đứa trẻ quyết định.”

Lão phu nhân trong lòng cười nhạt, nếu thật là người nhà đàng hoàng, há lại trước để cho mọi người đều biết sau mới tìm tới cửa, nhưng hôm nay danh tiết nàng đã hủy, nhà đàn trai chỉ cần không có vấn đề quá lớn, cũng chỉ có thể gật đầu nhận lấy thiệt thòi.

“Vương ma ma, ngươi kêu quản sự tiền viện đi tìm hiểu cẩn thận một chút.”

Lão phu nhân thanh âm phân phó vừa dứt, Ôn Nhã Kỳ liền luống cuống: “Cô mẫu, cháu gái không muốn gả cho người như vậy!”

Ôn thị trong lòng tuy khó xử, nhưng lần này lại không mềm lòng: “Nhã kỳ, nhà kia tuy chỉ là nhà bình thường, nếu có thể đối đãi thật lòng với cháu thì cũng là có phúc khí. Cháu cũng chớ sợ chịu khổ, hiện nay Mặc Ngôn đã có bản lĩnh, lại có cô mẫu ở đây, về phần đồ cưới sẽ không ủy khuất cháu.”

Những người khác đã không biết bày ra biểu tình gì rồi, cô bé này đối với chuyện này, lại còn muốn kén cá chọn canh sao.

Ôn Nhã Kỳ ngẩng đầu nhìn Ôn thị, thấy vẻ mặt nàng kiên quyết, trong mắt lóe lên tuyệt vọng, dư quang khóe mắt quét đến Chân Diệu đang ngồi yên lặng, đột nhiên mắt sáng lên, liền quỳ nhào tới, giọng tràn đầy thanh lệ (nước mắt), nói : “Nhị biểu tỷ, Nhã Kỳ biết lỗi rồi, tỷ trước không phải nói… Nói anh rể sẽ —— ”

Không đợi nàng nói xong, Chân Diệu liền lên tiếng cắt đứt: “Biểu muội, lần này chuyện đã bể ra, thì không còn giống như trước kia rồi.”

Lời này gãi đúng chỗ ngứa, Ôn Nhã Kỳ nghẹn lời một lúc lâu không có phản ứng, sau đó khóc lóc nói: “Các người biết cái gì, người nọ, người nọ là mắt gà chọi, ta nhìn hắn, liền muốn nôn không chịu được, nếu thật gả cho hắn, còn không bằng chết đi!”

Chân Ngọc nghe không được nữa, cười nhạo một tiếng: “Lời này thật tức cười, chẳng lẽ tối hôm qua, là người ngoài buộc tỷ cùng người nọ đính ước sao? Hừm, khó trách mấy ngày nay cùng Chân Tịnh đi lại gần gũi như vậy, thật là cái tốt không học lại học cái xấu!”

“Ngọc nhi!” Lão phu nhân quát một tiếng.

Ôn nhã kỳ ngẩn ngơ, lẩm bẩm nói: “Chân Tịnh?”

Hai chữ này giống như là một chậu nước đá xối từ đỉnh đầu xuống, tưới vào lòng bà, lạnh đến thấu tim!

Ả ta đã kể với nàng, ả từng bước gian nan khi còn là thứ nữ, nói về nhân duyên thiên định với Lục hoàng tử, kể về vẻ phú quý đàng hoàng của phủ hoàng tử.

Nàng thêu thủ công tốt như vậy, không kém với tỷ tỷ, ả liền chỉ điểm nàng trong từng đường kim mũi chỉ, đem những chuyện này như vô tình hay hữu ý mà nói cho nàng nghe.

Nàng đã xem tình ý tương hợp của ả ta như tỷ tỷ của nàng, thậm chí đem làm tấm gương, còn học theo thói quen của ả, trong việc ả thêu tên lên đồ vật mà tự mình làm theo.

(chú thích :  “ ả “: xưng hô miệt thị chán ghét đối với 1 người con gái. )

Chưa từng có giờ khắc nào mà Ôn Nhã Kỳ suy nghĩ thông suốt như vậy, nỗi tức giận to lớn dâng trào, giống như ngọn lửa muốn thiêu đốt nàng.

Nàng muốn đi hỏi một chút ả tiện nhân kia, vì sao lại hãm hại nàng như vậy!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play