Edit: Tuyết Y
Beta: Sakura

Điền thị bệnh vừa khỏe, hữu khí vô lực nằm nghiêng trên giường mỹ nhân ở gian ngoài, nghĩ đến việc nhi tử bỗng tìm cho bà, thì lại thở hổn hển không thông rồi.

Tiểu thúc xem trọng thiếp thân nha hoàn bên người chị dâu, nói ra thanh danh cũng không quá dễ nghe!

Dù bà có cưng chiều nhi tử, cũng không có khả năng làm loại chuyện ngu xuẩn này khiến người ta chế nhạo, huống chi hiện tại đúng là thời điểm quan trọng Nhị lang và Tam lang bàn chuyện hôn nhân.

Nữ nhi duy nhất phải gả nơi chưa được khai hóa, lão gia ban đầu đã bị giáng chức, sau lại bị một con hồ ly tinh mê hoặc thất điên bát đảo, nhi tử sắp đính hôn lại sinh ra chuyện nhìn trúng nha hoàn bên người chị dâu.

Điền thị chỉ cần nghĩ đến những chuyện lộn xộn này là cả người đã không khỏe, đầu óc quay cuồng từng cơn.

Bà vừa xoa huyệt thái dương, vừa giận chó đánh mèo thầm mắng một tiếng.

Quả nhiên từ lúc Chân thị vào cửa thì không có chuyện gì tốt, nha hoàn bà đã trông thấy nhiều, nhưng nhà ai lại xinh đẹp như người bên cạnh nàng vậy chứ?! Đây không phải là không có việc gì lại vô duyên vô cớ gây chuyện hay sao!

Nói đến A Loan kia, đừng nói là trong đám nha hoàn phủ Quốc Công, cho dù tính hết cả cô nương nha hoàn trong toàn kinh thành này, chỉ bàn về dung mạo mà đẹp hơn nàng ta cũng đã không nhiều rồi. Từ lúc theo Chân thị vào cửa, không biết bao nhiêu bà tử con dâu đến đây cầu bà thay huynh đệ trong nhà, cầu chủ tử quản gia như bà đi nói một tiếng với cháu dâu.

Bà vẫn không đồng ý, nhưng mà vì nghĩ rằng với dung mạo kia của A Loan, sau này có lẽ còn có thể khiến vợ chồng Đại lang thêm ngột ngạt, nhưng ai mà ngờ nhanh như vậy đã kéo nhi tử của bà vào rồi, quả thực là họa trời giáng!

Điền thị gọi Điền ma ma vào thương nghị một phen, sáng sớm ngày hôm sau, liền đi thỉnh an lão phu nhân.

Lão phu nhân thấy bà bèn trách: “Điền thị, thân thể con vừa khỏe lại, hiện tại đang là lúc trời lạnh nhất, không dưỡng bệnh cho tốt, mới sáng sớm đến đây làm gì?”

Mặt Điền thị có vẻ ngượng ngùng nói: “Trước mắt nhiều việc, con dâu lại vô dụng, ngược lại còn khiến lão phu nhân quan tâm, nếu không cố gắng hết sức tận hiếu nhiều hơn nữa thì con dâu càng ăn ngủ khó an.”

Lão phu nhân nói thêm hai câu rồi chuyển sang chủ đề khác.

“Thất lang xem ra ngược lại có tinh thần hơn nhiều”

Chương ca nhi điều dưỡng mấy ngày nay, cuối cùng cũng đã có tinh thần. Lúc này mới theo Thích thị đến thỉnh an mỗi ngày, theo thứ tự, mọi người trong phủ phải gọi thằng bé là Thất lang.

Thấy Lục lang cùng Thất lang nắm tay nhau đứng bên cạnh Thích thị, lão phu nhân thầm thở phào nhẹ nhõm. Nụ cười trên khuôn mặt càng sâu hơn một chút: “Lục lang. Tổ mẫu nghe nói mấy ngày nay, đều do cháu chăm sóc đệ đệ?”

Lục lang thường ngày giống như tiểu đại nhân, nghe lão phu nhân nói thế, vẻ mặt cậu bé vẫn nghiêm túc: “Mẫu thân đã từng nói với cháu, huynh trưởng như cha vậy.”

Đứa trẻ chỉ mới lớn bằng hạt đậu nói ra lời nói hùng hồn này, khiến mọi người trong phòng đều vui vẻ.

Lão phu nhân càng cười đến mức không ngậm miệng được, bà lại càng hài lòng với Thích thị. Chỉ là khi bà trong thấy bộ dáng nhút nhát e lệ của Thất lang, tăng thêm thân thể nhỏ yếu kia, càng lộ ra đáng thương, khiến bà không khỏi thầm nhíu mày, vẫy tay gọi ba đứa cháu trai và Tam nương La Tri Chân đến trước mặt, đưa mắt ra hiệu cho Hồng Phúc.

Hồng Phúc hiểu ý, xoay người đi vào nhĩ phòng, bê bánh đậu cuốn trứng trên cái lò nhỏ đến.

Lão phu nhân lại gọi: “Nếm thử đi, đây là do Lục Trúc học làm từ công thức của Đại tẩu các cháu đấy.”

Chân Diệu thích mân mê thức ăn, mỗi lần làm món điểm tâm quà vặt gì, đều đưa một phần đến Di An Đường, có điều cũng không thể ngày nào cũng có.

Lão phu nhân ăn món bánh đậu cuốn trứng này hợp khẩu vị nhất, Chân Diệu phát hiện được, không chờ lão phu nhân mở miệng, nàng đã viết công thức đưa cho Lục Trúc am hiểu trù nghệ nhất trong viện này.

Dù sao dựa vào thân phận làm trưởng bối cũng không tiện mở miệng, nàng cũng không thể mỗi ngày làm một món điểm tâm, nên vẫn là dạy nha hoàn hầu hạ Lão phu nhân làm là tiện nhất.

Chỉ là một loại điểm tâm, muối đường bao nhiêu, tỉ lệ dầu nước, lực nhào bột các thứ, cũng không phải một tờ công thức có thể chỉ rõ được. Vì vậy Lục Trúc làm ra, dù thế nào thì hương vị vẫn kém hơn so với Chân Diệu làm.

Dĩ nhiên đối với lão phu nhân mà nói, thường ngày không có việc gì mà ăn được hai miếng cũng coi như đủ rồi, dù sao so với những món điểm tâm đã ăn mấy chục năm qua thì đã xem như đổi khẩu vị mới lạ rồi.

Lại nói tiếp, trong mấy đứa nhỏ, Ngũ lang là bướng bỉnh nhất, tuy nói Điền thị không hợp với Chân Diệu, bà cũng đã ép nhi tử ít qua chỗ Chân Diệu, nhưng lời này không thể nói rõ ra cho đứa nhỏ được, nhỡ đâu đứa nhỏ lỡ miệng nói ra thì không ổn.

Cho nên Ngũ lang tuổi nhỏ đương nhiên không hiểu được tâm tư mẫu thân, vừa nghe nói điểm tâm ấy có liên quan đến Đại tẩu biết làm thức ăn nhất, thì cậu bé là người đầu tiên sáp tới, cầm lấy một cái bánh đậu cuốn trứng cắn một cái.

“Ngon quá!” Thức ăn ngon vừa vào miệng, mặt mày Ngũ lang đã hớn hở.

Điền thị buồn bực vì tiểu nhi tử không biết phấn đấu, không khiến Chân Diệu mất mặt, nhưng trước mắt bao nhiêu người lại không tiện nói gì, bèn trừng Ngũ lang một cái.

Ai biết tiểu hài tử tinh mắt, đã bị Ngũ lang nhìn thấy, tủi thân hỏi: “Mẹ, sao ngài lại hung dữ với con?”

Ánh mắt không vui của Lão phu nhân quét tới, Điền thị âm thầm hít vào một hơi, mới nói: “Hai đệ đệ của con đều chưa động tay mà con đã đợi không được rồi.”

Ngũ lang càng thêm tủi thân, hết lần này tới lần khác lại không biết trả lời câu sau thế nào.

Lúc này Lục lang thản nhiên cầm bánh đậu cuốn trứng qua bắt đầu ăn.

Đứa cháu trai này từ nhỏ trầm mặc cứng nhắc, theo lý thuyết khi có lời nói trước đó của Điền thị, thời điểm này sẽ không ra mặt, trong lòng lão phu nhân khẽ động.

Chẳng lẽ sau khi lão Tứ trở về, đứa nhỏ này đột nhiên có được tất cả sủng ái, lại có chút kiêu căng rồi?

Cho nên thử dò xét mà cười hỏi: “Lục lang, sao cháu không sợ mẹ cháu trừng cháu vậy?”

Bởi vì là lời nói đùa, mấy người Điền thị cũng không nói gì, ngược lại cười mỉm nghe Lục lang trả lời thế nào.

Lục lang nuốt điểm tâm trong miệng xuống, lại lấy khăn nhỏ ra lau miệng, lúc này mới nghiêm túc trả lời: “Mẫu thân sẽ không trừng Lục lang đâu ạ, điểm tâm là tổ mẫu ban thưởng, người lớn ban thưởng không thể từ.”

Lão phu nhân rất kinh ngạc, nhìn Lục lang một cái thật sâu.

Bà thật không ngờ, Lục lang ở tuổi này có thể nói ra lời nói này.

Nhưng chỉ có đồng ngôn đồng ngữ mới hung hăng mà đánh Điền thị một cái bạt tai thật mạnh, sắc mặt bà lập tức trở nên khó coi, miễn cưỡng khống chế mới không thể hiện ra quá rõ, còn trong lòng lại tức đến chết đi được.

Lời nói của Lục lang này, nhanh nhạy hơn Ngũ lang vừa rồi á khẩu không trả lời được nhiều lắm, lại còn nói cái gì mẫu thân hắn cũng sẽ không hung dữ với hắn, phải biết rằng bà vừa mới trừng Ngũ lang, thế không phải bỗng chốc tỏ ra bà không bằng Thích thị sao!

Điền thị âm thầm hít khí, ánh mắt lơ đãng quét đến Chân Diệu, thấy khóe miệng nàng mỉm cười ngồi ngay ngắn tại chỗ đó, thì không khỏi cắn răng.

Bà biết mà, vừa dính dáng tới đồ đĩ nhỏ này là không có chuyện gì tốt!

Nếu không phải nàng ta dính lấy Lão phu nhân cho cái công thức điểm tâm gì đấy, hôm nay Lão phu nhân cũng không có điểm tâm mới lạ mời bọn nhỏ, vậy thì sẽ không có chuyện mất mặt này rồi.

Điền thị ở đó âm thần sinh khí, không ngờ Thất lang lại cho bà một kinh hỉ.

Thất lang chỉ cắn điểm tâm một cái rồi phun ra: “Khó ăn quá!”

Mọi người trong phòng sửng sốt.

Lão phu nhân lại ngưng cười, bình tĩnh nhìn Thất lang.

Thất lang mặc dù tuổi còn nhỏ, cũng mơ hồ cảm thấy bầy không khí làm cậu bé hoảng sợ. Nhưng về thức ăn, thì chút xíu tủi thân cậu bé cũng không chịu được, lại lập tức đỏ mắt, vung chân chạy đến trước mặt Chân Diệu. Nước mắt lưng tròng ngẩng đầu nhìn nàng nói: “Không có ngon bằng màn thầu khoai tím hoa hồng chị dâu làm!”

Nàng thế này là coi như ngồi cũng trúng đạn sao?

Quả nhiên ánh mắt mọi người nhìn đến đều mang theo chút thâm ý.

Điền thị đánh vỡ trầm mặc đầu tiên, nói: “Hóa ra vợ Đại Lang đã từng làm màn thầu khoai tím hoa hồng cho Thất lang. Đây là hoa hồng lại còn là khoai tím, rốt cuộc màn thầu làm ra có hình dạng gì? Ngay cả ta cũng hiếu kỳ, khó trách Thất lang nhớ mãi.”

Tống thị ngồi thẳng không lên tiếng, bộ dáng việc không liên quan đến mình.

Tâm tình Thích thị thì có chút phức tạp.

Lần đó Chân Diệu trực tiếp đưa công thức món ăn Hồ di nương xin cho Thất lang đến chỗ bà, tất nhiên là biểu lộ thái độ, nhưng nhìn bộ dáng Thất lang như vậy, có lẽ cháu dâu lớn có chút phân biện đối xử với Thất lang cũng không chừng.

Phải biết rằng giữa người với người, phải nói đến duyên phận.

Nếu là người khác tốt với Thất lang, bà không thèm để ý, nhưng Chân thị thân phận khác biệt, nàng chẳng những là nữ chủ nhân tương lai của phủ Quốc Công, còn mang thân phận Huyện chủ, nếu nàng có phần xem trọng Thất lang, sau này Lục lang khó mà sống tự nhiên được.

Mặc dù bình thường Thích thị bình thản thông thấu, nhưng làm mẹ phải mạnh mẽ, liên quan đến lợi ích của nhi tử, đương nhiên không tráng khỏi việc suy nghĩ nhiều.

Thất lang rất kén ăn, lại kiêu căng, Chân Diệu không thích đứa nhỏ như thế, nhưng lúc này cậu bé mở một đôi mắt to đầy nước long lanh, như một chú chó nhỏ mới vừa mở mắt không chịu nổi chút sợ hãi. Nàng cũng nói không nổi lời nói quá mức, thậm chí có thêm vài phần thương tiếc với Thất lang.

Những người lớn từng bước lựa chọn cục diện nan giải hôm nay, nhưng trẻ con lại vô tội nhất .

Chân Diệu cười cười với Thất lang, nói: “Nhị thẩm chưa từng thấy màn thầu khoai tím hoa hồng, vậy chờ trở về cháu dâu sẽ làm nhiều một chút cho mọi người nếm thử.”

Sau đó lại nghịch ngợm chớp chớp mắt với lão phu nhân: “Tổ mẫu, ngài là không biết đâu, lúc ấy Đại lang chàng giả mạo người khác đến chỗ Tứ thúc ở, cháu dâu vì không bị loạn côn đánh đuổi ra ngoài nên trước tiên làm một ít thức ăn dỗ cho Thất lang vui vẻ, tục ngữ chẳng nói là cắn người miệng mềm (*) sao?”

(*) cắn người miệng mềm: ý là được lợi từ người ta, thì phải giúp đỡ

“Chỉ có cháu lanh lợi.” Lão phu nhân cười mắng, nói xong nhìn về phía Thích thị, “Thích thị, nếu hiện tại Thất lang đi theo con, việc nên quản con cũng phải quản đi. Hài tử tuổi còn nhỏ, có vài chỗ không ổn, từ từ dạy dỗ cũng sẽ tốt thôi.”

Thích thị đáp vâng.

Lục lang bỗng nhiên nói: “Tổ mẫu, Thất đệ không có ở cùng cháu a, mỗi lần Lục lang đều phải đến Tây Khóa Viện tìm Thất đệ đấy.”

Lão phu nhân nghe xong mặt liền trầm xuống, có điều ngại nhiều trẻ con, không tiện phát tác, bèn nói với Chân Diệu: “Vợ Đại Lang, không phải cháu nói muốn làm màn thầu khoai tím hoa hồng ư? Mau dẫn đám đệ đệ muội muội cùng đi đi, tránh cho chúng cứ nhớ mãi.”

“Vâng ạ.” Chân Diệu giòn gòn giã giã đáp ứng, đứng dậy dắt theo mấy đứa trẻ đi ra.

Điền thị nhìn chằm chằm Chân Diệu đi thật nhanh, ngực bà lại tức.

Hôm nay bà kéo cái thân thể lung lay sắp đổ này đến thỉnh an, chính là vì tìm cơ hội nhắc đến chuyện của A Loan.

Nhưng bây giờ cơ hội nói còn chưa có mà người đã đi rồi, bà còn bị mất mặt một lần uổng phí, đây không phải là người xui xẻo đến uống nước lạnh cũng ê răng hay sao?

Mãi cho đến khi lão phu nhân mở miệng, Điền thị mới lưu luyến không rời thu hồi ánh mắt.

“Thích thị, nói như vậy, Thất lang ở cùng Hồ di nương?”

“Vâng ạ.” Thích thị cúi đầu đáp một tiếng.

Trong tiếng nói của Lão phu nhân ẩn chứa tức giận: “Càn quấy, nếu Thất lang ghi tạc dưới danh nghĩa của con, vậy chính là nửa đích tử, không do con dạy dỗ mà lại đi theo một di nương, đây không phải làm hỏng đứa nhỏ sao?

Thích thị trầm mặc một hồi, mới ngẩng đầu nói thẳng: “Là ý của lão gia ạ.”

Nếu Lão phu nhân đã biết chuyện này, thì rốt cuộc vì sao Thất lang lại đi theo Hồ di nương, đương nhiên có thể điều tra ra được, nàng căn bản không cần nói như vậy, tránh cho lão gia biết được lại oán trách nàng.

Nàng chỉ cần ôm cái sai lên người mình, chắc chắn lão gia sẽ áy náy, nhưng mà Thích thị không muốn làm như vậy.

Vì một di nương mà chơi tâm cơ với phu quân chí thân, nó khiến nàng cảm thấy thật đáng buồn, cũng không đáng.

Lão phu nhân cũng kinh ngạc khi Thích thị nói trắng ra, giật mình rồi mới cho người tản đi.

Sắp bước sang năm mới, phủ nha đã đóng, La Tứ thúc cũng từ Ngũ đại doanh về, chỉ là các loại xã giao qua lại cũng nhiều, đi ra ngoài từ sáng vẫn chưa thấy người đâu.

Chờ khi hắn vừa về phủ, đã bị gọi vào Di An Dường, lão phu nhân mắng hắn một trận ngập đầu, mắng mãi cho đến khi La Tứ thúc đỏ bừng cả khuôn mặt.

“Lát nữa, con dẫn Thất lang đến phòng của Thích thị cho ta!”

La Tứ thúc tuy xấu hổ, nhưng giọng nói kiên định: “Mẹ, nhi tử cũng không thể thất tín với người.”

“Thất tín?” Lão phu nhân nhướn cao mày, “Con đồng ý loại chuyện hoang đường này với một di nương, có từng nghĩ đến Thích thị?”

“Mẹ, đây là do con nợ Hồ di nương.”

“Vậy Thích thị thì sao?”

La Tứ thúc đỏ ửng cả mặt, dường như có chút xấu hổ, nhưng không thể trả lời qua ải này của Lão phu nhân, chỉ đành phải nói thật lòng: “Thích thị là vợ của con, con sẽ không trả nợ, sẽ cùng nàng sống tốt cả đời này.”

Lúc này Lão phu nhân mới yên lòng lại, có chút vui mừng: “Chỉ cần con không hồ đồ là được rồi.”

La Tứ thúc trở về Ngọc Viên, nhìn hướng Tây Khóa Viện, chỉ cảm thấy có chút vô lực, thở dài một tiếng rồi đi vào phòng Thích thị.

Thật ra Thích thị vẫn luôn chờ La Tứ thúc.

Trong lòng nàng có chút nặng nề, có chút thấp thỏm, nàng đang nghĩ nếu lão gia vừa vào đã mở đầu bằng một câu khiển trách, thì nàng sẽ nói thế nào? Nhưng lại không nghĩ ra được.

La Tứ thúc cầm tay Thích thị, không nói về hành động gần xem như cáo trạng kia của nàng, chỉ nói một câu: “Thiến Nương, tủi thân cho nàng.”

Nước mắt Thích thị tràn mi, trái tim vẫn luôn lơ lửng trên không chạm trời dưới không chạm đất cuối cùng đã thật sự được thả xuống.

Rốt cuộc nàng đã dùng lần cáo trạng này để thấy rõ được sự thật tâm của lão gia! Mạo hiểm như vậy, lúc nào cũng đáng giá .

Chân Diệu hấp xong màn thầu khoai tím hoa hồng, đều đưa đến cho mỗi viện một phần.

Ngang hàng như La Tri Nhã, La Tri Tuệ, thì sai bất cứ tiểu nha đầu nào đó đi là được, nhưng đưa đồ cho trưởng bối, phải phái nha hoàn có chút thể diện, trùng hợp A Loan lại đưa đến bên Hinh Viên.

Điền thị vừa thấy người tới là A Loan, tâm tình nhất thời không xong, thầm mắng một câu.

Con đĩ nhỏ này, không phải muốn trèo cành cao đấy chứ?

Đúng rồi, nếu không phải này đồ đĩ nhỏ này dụ dỗ, làm sao bỗng nhiên Tam lang lại động tâm tư này, đứa con trai kia của bà trước giờ đều không quan tâm đến chuyện nam nữ mà.

Chờ đến ngày thứ hai, sau khi mọi người thỉnh an rồi đi khỏi, Điền thị cố ý ở lại đang nói với Chân Diệu trước mặt lão phu nhân: “Vợ Đại Lang, hôm qua nha hoàn tên là A Loan bên cạnh cháu đưa đồ qua, thật là khiến nha hoàn cả viện của thẩm không thể so bằng. Bà vú của thẩm là Điền ma ma nhờ thẩm đánh tiếng với cháu, muốn cầu hôn A Loan thay cháu trai của bà ấy.”

Điền thị sớm cho một nhà anh của bà vú quản lý thôn trang của bà thoát nô tịch, trưởng tử của anh trai bà vú mặc dù không đỗ tú tài, nhưng cũng đã thông qua kỳ thi huyện, thi phủ, cũng là một đồng sinh (*) rồi.

(*) đồng sinh: học trò nhỏ (thời Minh Thanh gọi học trò chưa thi tú tài hoặc chưa đậu kỳ thi tú tài)

Tuy nói thiên phú học hành không cao, không muốn thi lại, nhưng xuất thân nô tịch mà có thể có được như hôm nay, cũng là tạo hóa.

Từ trước đến giờ Điền thị đối xử tốt với Đại lang trước mặt người khác, điều kiện nhà trai tốt như vậy, thân làm thẩm như bà tự mình mở miệng cầu hôn một nha hoàn, nếu nếu Chân Diệu cự tuyệt, vậy thì có phần không hợp đạo làm người.

Điền thị hỏi trước mặt lão phu nhân, chính là muốn xem Chân Diệu nói như thế nào.

Dù sao nếu không đồng ý, để lại ấn tượng không tốt với lão phu nhân, bà vẫn chuẩn bị biện pháp khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play