Dưới ánh sáng huy hoàng, một đôi người cùng sóng vai bừng sáng lên, không phải chỉ có Hoàng hậu mới có tư cách này sao? Nhóm phi tần hoàn toàn yên lặng, trong lòng lại hoảng loạn. Đợi hai người họ ngồi xuống chỉnh tề, các nàng không biết phản ứng thế nào?

Đế vương có thể có tình, nhưng nếu hắn si tình, cuộc sống sau này của các nàng sẽ ra sao đây?

Biểu tình Thích Bạch lạnh như băng, chỉ khi nhìn sang tiểu nhân nhi bên cạnh mới có chút ôn nhu trong mắt, hắn vẫn cầm chặt tay nàng như cũ, cảm thụ lòng bàn tay ấm áp của nàng. Đối với người mình yêu, hắn muốn như thế nào thì sẽ như thế đó, không tới lượt người khác huyên thuyên.

“Hôm nay là gia yến, không cần giữ lễ tiết, đều ngồi xuống đi.” Sau khi các phi tần đã ngồi xuống, Thích Bạch phân phó Tiểu Thịnh Tử “Bắt đầu đi.”

Tiểu Thịnh Tử vội gọi cung nhân tiến lên.

Các vũ công chậm rãi bước đến, tiếng nhạc vang lên, không khí dần dần náo nhiệt hẳn lên.

Sắc mặt Vũ thục nghi ngày càng trầm xuống, nàng lười che giấu nữa rồi, nàng nhìn lên phía trên, nhịn rồi lại nhịn, rốt cuộc chịu không nổi muốn đứng lên.

Đang muốn cất lời thì Minh chiêu nghi đã bước ra khỏi hàng bắt đầu dâng tặng lễ vật, Vũ thục nghi chỉ còn cách kiềm lại.

Minh chiêu nghi là người duy nhất không biểu diễn, chỉ dâng lên một bộ tứ quân tử mai lan cúc trúc, trên đó đề lời chúc mừng, vừa không xuất sắc cũng không thất lễ. Mai – cao thượng ngạo nghễ, Lan – u nhã kỳ ảo, Trúc – khiêm tốn, tiết hạnh, Cúc – lãnh diễm, thanh cao, tán dương sự quân tử của Hoàng thượng.

Thích Bạch nhìn thoáng qua rồi để Tiểu Thịnh Tử mang đi, nhưng thấy Quý U nhìn chằm chằm vào bộ tranh này, biết là nàng thích, thầm hạ quyết tâm trở về sẽ họa cho nàng một bộ, bộ của người khác thì thôi đi.

Thích Bạch hỏi Minh chiêu nghi muốn ban thưởng cái gì, Minh chiêu nghi lắc đầu, tỏ vẻ có thể khiến Hoàng thượng xem bức họa của nàng là nàng đã thỏa mãn rồi. Thích Bạch ban thưởng tứ bảo, trăm lượng bạc, tơ lụa, có thể thấy là hắn rất hài lòng với lễ vật của Minh chiêu nghi.

Đến phiên Vũ thục nghi, nàng lạnh mặt đi ra giữa sân, màn biểu diễn của nàng là múa kiếm.

Bóng dáng xinh đẹp như chim yến sổ lồng, linh hoạt, nhẹ nhàng. Tiếng đàn lúc nhanh lúc chậm, tay ngọc cầm trường kiếm, cổ tay xoay tròn, kiếm quang sáng chói, bóng dáng và trường kiếm dung hòa lẫn nhau, người kiếm hợp nhất, eo lưng mềm mại, trong nhu có cương, cùng với tiếng đàn đang dần dần kết thúc, cung nhân đưa vỏ kiếm ra, Vũ thục nghi lập tức phi kiếm vào vỏ.

Sau đó Lục Nhạc Dao mở đầu hô “Hảo”, toàn bộ phi tần mới hồi thần, bắt đầu vỗ tay.

Quý U xem đến mê mệt, thật là khác lạ, anh vũ hiên ngang, làm người khác nhìn thấy là không quên được.

Đôi mắt hạnh liếc Thích Bạch một cái, Thích Bạch đúng lúc quay đầu, thấy ánh mắt này của Quý U, hắn cảm thấy hơi quen thuộc, hình như lúc trước trong trận đấu mã cầu hắn cũng đã thấy ánh mắt này rồi… Là dấu hiệu của ghen tuông, Thích Bạch cuống quýt nắm tay Quý U thật chắc, tỏ vẻ bản thân rất kiên trinh.

Đối với nữ tử thì kỹ năng này của Vũ thục nghi quả thật xuất sắc, nhưng hắn hiểu rõ võ thuật, loại kỹ năng giả dối này, hắn không có hứng thú.

Vũ thục nghi cảm thấy bản thân vĩ đại nhất, khuôn mặt đầy ngạo nghễ. Thấy Hoàng thượng mở miệng khen “Rất tốt”, nàng ngượng ngập nói “Hoàng thượng, múa kiếm là tâm ý của thần thiếp đối với Hoàng thượng, chúc Hoàng thượng thân thể khỏe mạnh, vạn thọ vô cương.” Nói xong Vũ thục nghi quỳ xuống, dập đầu.

Thích Bạch gật đầu chờ Vũ thục nghi đứng dậy, nhưng không ngờ ngay sau đó hắn đã hối hận, chỉ muốn thu hồi lời tán dương vừa rồi.

Vũ thục nghi ngẩng đầu, nhìn Quý U đang an ổn ngồi bên cạnh Thích Bạch, nàng chậm rãi mở miệng “Thần thiếp cả gan hỏi, Tích tiệp dư ngồi ở đó không phải là có chút không hợp quy củ, không hiểu lễ nghi sao? Kính mong Hoàng thượng trách tội.”

“Đây là do trẫm an bài, chẳng lẽ ngươi chất vấn trẫm không hiểu quy củ, lễ nghĩa sao?” Thích Bạch lạnh mặt hỏi lại.

“Hoàng thượng, thần thiếp quỳ tại nơi đây, tự nhiên là quỳ vì ngài, nhưng Tích tiệp dư chỉ là tam phẩm lại ngồi yên trên đó, không né tránh, là muốn nhận cái quỳ này của thần thiếp hay sao?” Nàng không phải Minh chiêu nghi, nàng không chịu nổi cục tức này, phần vị thấp thì nên ngồi dưới nàng, không biết vị trí của bản thân ở đâu sao! Nàng cũng đã quỳ xuống rồi, Tích tiệp dư còn không nhanh chóng đứng dậy rời đi, nhẹ nhàng tiếp nhận cái quỳ này, dù thế nào cũng sẽ không trốn được tội danh không hiểu quy củ!

Trên mặt Quý U không tỏ vẻ xấu hổ, cũng không thấy luống cuống, càng không cuống quýt đứng dậy đi chỗ khác, nếu Thích Bạch đã an bài như vậy thì chắc chắn là có lý của hắn, nàng chỉ cần ngoan ngoãn ngồi ở đây là tốt rồi.

“Vốn trẫm định đợi sắp kết thúc yến tiệc mới tuyên bố, giờ không tuyên bố chỉ sợ Vũ thục nghi không hài lòng, chúng phi cũng nghĩ như vậy sao?”

Bên dưới hoàn toàn yên tĩnh, nếu lúc này có người đứng ra lấy lòng Tích tiệp dư và Hoàng thượng thì người đó sẽ đắc tội với cả hậu cung, đứng đầu là Vũ thục nghi, ai dám đứng ra chỉ trích đâu? Hơn nữa các nàng cũng muốn nháo cho Tích tiệp dư xấu hổ.

Lúc Hoàng thượng nắm tay Tích tiệp dư vào tham gia yến tiệc, Tình quý tần đã lờ mờ suy đoán, đến giờ nàng càng chắc chắn thêm. Chỉ sợ từ hôm nay Tích tiệp dư đã không còn là Tích tiệp dư rồi.

Thích Bạch gật đầu “Nếu các ngươi dùng chữ “Lễ” để nói, trẫm đành mang thánh chỉ tuyên bố trước một lát.”

“Hoàng thượng, thần thiếp cũng không có ý này… Chỉ là, do Tích tiệp dư…” Trực giác Vũ thục nghi cảm thấy không ổn, thánh chỉ gì vậy?

“Đủ rồi.” Thích Bạch không muốn nghe bất cứ âm thanh chỉ trích Quý U nào nữa, “Tiểu Thịnh Tử, tuyên chỉ!”

Tiểu Thịnh Tử ẩn ẩn liếc nhìn Vũ thục nghi, tính tình thẳng thắng quả thực có thể có ích lợi, được Hoàng thượng ưu ái, nhưng tiền đề là ngươi không được chỉ trích Tích chủ tử.

“Tích tiệp dư lĩnh chỉ” Thích Bạch ngăn cản Quý U quỳ xuống, bụng nàng đã lớn lắm rồi, quỳ cái gì mà quỳ. Nhưng toàn bộ phi tần đều phải quỳ xuống nghe chỉ, “Phụng thiên thừa, Hoàng đế chiếu viết, Tích tiệp dư Quý thị, ôn nhu nhàn thục, tao nhã u tĩnh, chuẩn mực dịu hiền, có tri thức hiểu lễ nghĩa, thướt tha xinh đẹp nho nhã, săn sóc tỉ mỉ, xinh đẹp nổi bật, động lòng người, có công hoài thai long tự, xâm nhập tâm của trẫm, tấn phong chính nhất phẩm Tích phi, đứng đầu lục phi. Khâm thử!”

Khóe miệng Quý U co rút, có tri thức hiểu lễ nghĩa, ôn nhu nhàn thục, đang nói về nàng sao?

Thánh chỉ này như là một dạng thư tình bày tỏ tình yêu vậy, ngăn chặn được các phi tần, các nàng không dám nói thêm một lời nào nữa.

Thích Bạch nhìn vẻ mặt hối hận của Vũ thục nghi “Hiện tại Tích phi đã có thể nhận đại lễ của ngươi chưa?”

Vũ thục nghi không dám ngẩng đầu, “Nhận được, nhận được, thần thiếp có tội, không hiểu quy củ, thỉnh Tích phi nương nương thứ tội, tha thứ cho thần thiếp không hiểu chuyện.” Vũ thục nghi chưa từng hạ giọng như vậy, nhưng là do nàng khiêu khích trước. Vốn là nàng không nuốt trôi sự uất ức này, định nháo cho Tích tiệp dư khó coi để hả giận… Nay thứ bị ảnh hưởng là ngạo khí của nàng, thể diện của chính nàng.

“Đi xuống đi, trở về chép mười bản cung quy. Hôm nay là sinh thần của Hoàng thượng, ta không phạt ngươi.” Quý U không nổi giận, nàng đoán Thích Bạch không tuyên bố thánh chỉ trước vì để có người đến cho nàng lập uy. Người nọ là Vũ thục nghi, kết quả như thế này đã đủ làm cho nàng ấy khó chịu thật lâu.

Thích Bạch thiếu chút nữa đã bật cười, hắn chưa từng thấy Quý U như vậy, rất khác so với tính tình bình thường của nàng, ân, giả dạng rất tốt. Thích Bạch đè ngón tay Quý U, cảm nhận nàng nhéo hắn một cái, trong lòng vui không chịu được.

Vẫn là Minh chiêu nghi thấy không khí ngưng trọng, liền nâng ly rượu lên “Muội muội xin chúc mừng Tích tỷ tỷ tấn chức, Tích tỷ tỷ hoàn toàn xứng đáng.” Nói xong nàng uống cạn rượu trong ly.

Quý U không thể uống rượu, giơ ly trà lên uống một ngụm đáp lễ.

Lúc này chúng phi tần mới nâng chén chúc mừng Tích phi nương nương, Quý U uống một ngụm nữa coi như đáp lễ cho toàn bộ mọi người. Mọi người không mưu mà hợp không để mắt đến Vũ thục nghi nữa.

Yến hội tiếp tục tiến hành, chẳng lẽ xuất hiện một Tích phi thì các nàng không được chúc mừng Hoàng thượng sao?

Không hề có trình tự dâng lễ vật, nên ai có cơ hội thì cứ tiến lên trước thôi. Lục Nhạc Dao cùng Vân thục viện và Cốc vinh hoa dâng lễ vật lên, sau đó bỏ đi áo ngoài, buông dài mái tóc, che nửa mặt chậm rãi tiến vào sân.

Một thân hắc y, tóc đen như Ám dạ yêu tinh, thật hợp với đôi mắt đen láy của nàng. Trước ngực đẫy đà, y phục bó sát thân thể, nửa kín nửa hở, bên hông đeo mấy cái chuông màu bạc, đinh đang rung động. Mười đầu ngón tay sơn màu hoa hồng, làm cho bàn tay càng thêm thon mượt, trắng nõn.

Mọi người thấy cách ăn mặc của Lục Nhạc Dao thì kinh ngạc đến mức không khép miệng được, giống hệt Tình quý tần lúc tiết nguyên tiêu, y phục lớn mật hơn Tình quý tần rất nhiều, càng thêm vẻ phong tình quyến rũ. Quả thật như vậy cũng rất đúng, vì Tình quý tần không học được bản chất tự do cởi mở của Lục Nhạc Dao, đời này cũng khác vì Lục Nhạc Dao đang hoảng loạn muốn Thích Bạch chú ý đến nàng, nên để lộ càng nhiều da thịt.

Bất luận thế nào, khi tiếng nhạc vang lên, mọi người thấy nàng biểu diễn cùng một khúc nhạc với Tình quý tần thì càng cảm thấy khinh thường, Lục quý nhân không sao chép người khác sẽ bị khó chịu trong người sao?

Dù là ánh mắt mị hoặc, lắc mông, tay uyển chuyển, giống hệt như màn biểu diễn kinh người của Tình quý tần, nhưng không thể không nói, điệu vũ của Lục Nhạc Dao càng kinh tâm động phách. Sau mấy vòng xoay tròn, khăn che mặt rơi xuống, lộ ra ngũ quan xinh xắn, đôi môi đỏ thẫm, đây là màn biểu diễn có thể khiến bất cứ người nào cũng mặt đỏ tim đập.

Quý U vẫn luôn quan sát Tình quý tần, không thể không nói Tình quý tần giấu rất kỹ, cho dù Lục Nhạc Dao biểu diễn tương tự nàng nhưng nàng cũng không thay đổi sắc mặt, mỉm cười đáp lại. Nhưng đối với Quý U luôn quan sát nàng mà nói, vẫn có điểm sơ hở.

Vẻ mặt Tình quý tần như là vui mừng, như là hả hê dù chỉ trong nháy mắt. Nếu như trước kia Quý U vẫn chỉ đang suy đoán, thì giờ nhìn Lục Nhạc Dao nàng đã xác định được ý nghĩ của mình – Tình quý tần luôn biết Lục Nhạc Dao sẽ làm gì tiếp theo, nàng ấy đã trùng sinh, hơn nữa kiếp trước kết thù với Lục Nhạc Dao!

Ba lần bốn lượt không dấu vết ám hại Lục Nhạc Dao, đây là thù oán gì? Ánh mắt liếc Thích Bạch một cái, kiếp trước hắn ra sao? Có phải là thích người xuyên không như Lục Nhạc Dao không? Ngẫm nghĩ lại, Quý U liền ghen không chịu nổi, không tự giác hung hăng nhéo tay Thích Bạch.

Thích Bạch đau đến nhướng mày, thấy Quý U mất hứng trong lòng hắn liền hoảng, Lục Nhạc Dao quá kỳ cục, ăn mặc có chút lả lơi rồi. Khi thì hắn cúi đầu, khi thì nhìn xa xăm, không hề nhìn Lục Nhạc Dao, không ngờ nữ nhân keo kiệt này vẫn không chịu tha cho hắn…

Rốt cuộc điệu vũ này cũng kết thúc, tràng vỗ tay như sấm mà Lục Nhạc Dao chờ đợi vẫn chưa vang lên, dù nàng nhảy rất tốt, nhưng phần lớn động tác đều giống hệt Tình quý tần, lại thêm một lần sao chép, thật là khiến người ta phỉ nhổ.

Lục Nhạc Dao thở dốc, mọi người yên tĩnh hẳn là do quá nhập tâm, thần sắc Lục Nhạc Dao đắc ý, sau đó khôi phục lại bộ dạng xinh đẹp động lòng người, duyên dáng hành lễ “Thần thiếp bêu xấu rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play