Trên mặt Tần Thư Dao tỏ vẻ kinh ngạc và lo lắng: "Sinh bệnh? Vậy có thể để cho ta đi gặp được không? Tốt xấu nàng cũng đã hầu hạ ta đã lâu, khó có được lúc ta tới chỗ này một chuyến, cũng nên đi nhìn nàng!

Hàn Thế Quân vẫn là vẻ mặt khó xử như trước: "Ta sợ nàng truyền bệnh cho cô nương, dù sao hiện tại thân thể nàng cũng không tốt! Đợi đến ngày nào đó, sau khi thân thể nàng tốt hơn, ta lại để cho nàng đi Tần phủ tụ tập cùng với cô nương!"

Trong lòng Tần Thư Dao cười lạnh, trên mặt lại tỏ vẻ tiếc hận: "Thân thể Ngụy Tử gần đây luôn tốt, sao lần này có thể bỗng nhiên sinh bệnh chứ?"

Trong đôi mắt Hàn Thế Quân thoáng qua một chút không kiên nhẫn, lạnh lùng nói: "Cũng chỉ là phong hàn thông thường" Nói xong lại cúi chào: "Tại hạ còn có việc, tại hạ cáo từ!"

Hiện tại thân phận và địa vị của Hàn Thế Quân đều cao rất nhiều, lựa chọn của hắn cũng rất nhiều, nên nhất định phải cưới Tần Thư Dao.

Tần Thư Dao biết Hàn Thế Quân sẽ không để Ngụy Tử tới gặp nàng, chính là hôm nay nàng nhất định phải để Ngụy Tử xuất hiện ở trước mặt mọi người, như vậy mọi người mới có thể biết Hàn Thế Quân là một người độc ác tàn nhẫn lãnh khốc thế nào.

Trịnh Anh Anh nhìn bóng lưng Hàn Thế Quân, "Phi" một tiếng, mắng: "Ngụy quân tử." Sau đó lại nói với Tần Thư Dao: "Người nha hoàn kia phản bội ngươi, ngươi tội gì còn muốn gặp nàng ta!"

Tần Thư Dao biết tính tình của Trịnh Anh Anh thẳng thắn, cũng không giấu diếm: "Hàn công tử kia lúc trước muốn nha hoàn bên người ta trộm một đồ vật của ta, lại nói dối ta tư thông với hắn. Nhưng nha hoàn kia làm việc không chu toàn, lại bị ta đưa đến Hàn phủ. Hiện tại nhất định cuộc sống không tốt..."

Loại nô tài bất trung bất nghĩa này, quả thật cần phải nhận được trừng phạt. Còn Hàn Thế Quân có tâm tư bất chính, cho dù Tần Thư Dao chỉnh hắn cũng không quá đáng.

Trịnh Anh Anh cũng không phải người ngu dốt, lập tức hiểu được ý tứ trong lời nói của Tần Thư Dao, nàng không cảm thấy Tần Thư Dao giả mù sa mưa, mà tán thành cách làm của Tần Thư Dao: "Chuyện này có đáng gì, Hàn phủ lại không lớn. Hơn nữa, chúng ta đi nhầm viện tử cũng là chuyện quá bình thường!"

Có những lời này của Trịnh Anh Anh, Tần Thư Dao cũng yên lòng, cười nói: "Vậy Trịnh muội muội cũng cùng đi chứ?"

Trịnh Anh Anh khí khái gật đầu: "Ta chán ghét nhất loại ngụy quân tử này, hôm nay trước mặt nhiều người như vậy, cũng muốn xé mặt nạ của hắn ra, để mọi người nhìn xem!"diễn đàn lê quý đôn

Vị trí các viện tử ở Hàn phủ, Tần Thư Dao quen thuộc nhất.

Nàng mang theo Trịnh Anh Anh đi vào nội viện của Hàn Thế Quân, quả nhiên bên trong truyền đến một trận tiếng hét phẫn nộ cùng với tiếng cầu xin tha thứ.

"Tha cho nô tì, lần sau nô tì cũng không dám nữa ... Van cầu tỷ tỷ đừng lại đánh nô tì ..."

Giọng nói này, Tần Thư Dao quá quen thuộc.

Trịnh Anh Anh nhìn thoáng qua Tần Thư Dao, nghi hoặc nói: "Người trong phòng hắn sao lại độc ác như vậy!"

Khóe miệng Tần Thư Dao nâng lên một chút cười lạnh, xem ra mấy ngày này, Ngụy Tử ở Hàn phủ quá không như ý.

Lúc này bên trong lại truyền đến một trận cười lạnh: "Ngươi cho là gia còn thích ngươi? Hiện tại gia đã chơi chán ngươi rồi. Một thân da thịt mềm mại này của ngươi, nếu in một cái dấu, ngươi nói gia sẽ còn thích sao?

Vừa mới nói xong, phòng trong lập tức truyền đến một trận tiếng thét chói tai.

Phượng Điệp chính là một phụ nhân rắn rết, thuở xưa Tần Thư Dao cũng ăn không ít mệt ở trong tay nàng ta.

Tính tình Trịnh Anh Anh hấp tấp nóng nảy, nghe được tiếng kêu thảm thiết, lập tức vọt đi vào.

Đập vào mắt chính là một nữ tử bị trói ở trên ghế, y phục trên người cũng bị cởi một nửa, trước ngực huyết nhục mơ hồ.

Tất nhiên là Ngụy Tử nhận ra Trịnh Anh Anh, nàng ta vốn đã không còn sức lực gì, nhưng mà vừa thấy Trịnh Anh Anh, lập tức hô lớn: "Trịnh cô nương, cứu nô tì..."

Tần Thư Dao đứng sau lưng Trịnh Anh Anh, nàng nhìn thoáng qua Phượng Điệp, trong mắt lộ ra một chút châm chọc, sau đó lạnh lùng nói: "Ngươi đang làm gì?"

Phượng Điệp không biết hai cô nương này, nhưng mà cũng biết hôm nay Từ thị mở tiệc chiêu đãi mời phu nhân và quý nữ trong kinh thành về trong nhà làm khách. Lại thấy hai người bọn họ đều mặc y phục chất liệu tốt, cũng không dám đắc tội.

Nàng ta cúi người thi lễ, nói: "Nha hoàn này phạm vào sai lầm..."

Lời còn chưa nói hết, đã bị Trịnh Anh Anh nổi giận nói: "Phạm vào sai lầm là có thể vô pháp vô thiên?"

Lúc này Ngụy Tử cũng thấy được Tần Thư Dao, trên mặt nàng ta lộ một chút hi vọng, cắn răng khóc cầu xin: "Tiểu thư, tiểu thư... Người cứu nô tì... Nô tì cũng không dám nữa ... Đều là nô tì bị ma quỷ ám ảnh ... Cầu tiểu thư cứu nô tì..."

Tần Thư Dao lạnh lùng nhìn thoáng qua Phượng Điệp: "Nàng tốt xấu cũng là chủ tớ với ta đã lâu, ngươi thả nàng ra!"

Phượng Điệp đã sớm nghe chỉ thị của Hàn Thế Quân, trong vòng hai ngày này muốn giải quyết Ngụy Tử cho xong.

"Ai u, thiếp còn tưởng là ai nữa? Thì ra ngài chính là Tần cô nương, vốn là nha hoàn này cũng là người của ngài, nhưng mà hiện tại khế ước bán mình của nàng ta còn ở trong tay của gia đó!"

Tần Thư Dao cũng không quản nàng ta, chỉ quay đầu nói với Tĩnh Nguyệt và Lục Trúc: "Mở trói cho nàng ta."

Trịnh Anh Anh cũng mang theo hai nha hoàn, bốn người cùng tiến lên, hai người giúp Ngụy Tử mở trói, còn hai người ngăn cản Phượng Điệp.

Hai người Tĩnh Nguyệt và Ngụy Tử là cùng nhau vào phủ, cho nên nhìn thấy bộ dạng này của nàng ta cũng nhịn không được có chút khó chịu.

"Tiểu thư, chuyện này nên làm thế nào cho phải?"

Thời điểm Tĩnh Nguyệt đỡ Ngụy Tử mới phát hiện, thì ra khắp nơi trên người nàng ta đều là vết thương.

Tần Thư Dao nhìn thoáng qua Ngụy Tử, trong mắt không có một chút đồng tình, kiếp trước nàng cho Ngụy Tử nhiều lắm, chính là nàng ta không niệm tình cũng không quý trọng, thế nhưng sẽ cùng với Tiết Nhã hãm hại bản thân.

Kiếp này nàng chưa bao giờ chủ động muốn đi hãm hại Ngụy Tử, nhưng mà tính tình của Ngụy Tử vẫn không thay đổi, cũng dám tùy tiện hợp mưu cùng với Hàn Thế Quân, lại muốn hãm hại bản thân. Hiện tại rốt cuộc nàng để cho Ngụy Tử nếm thử mùi vị bị người làm nhục.

"Đi thôi!" Tần Thư Dao lạnh lùng nói.

Phượng Điệp kích động cực kỳ, nếu người này thật sự bị mang đi, nàng ta cũng không có kết cục tốt, nàng ta vội vàng la lớn: "Người đâu, người đâu... Giết người ... Giết người ..."

Tần Thư Dao quay đầu, lạnh lùng nhìn Phượng Điệp: "Phía trước viện còn có không ít phu nhân và tiểu thư, ngươi không sợ đưa bọn họ tới đây. Đến lúc đó chủ tử của ngươi đánh mất thể diện, kết quả của ngươi sợ còn không đến được chỗ kia!"

Phượng Điệp vừa nghe, sắc mặt lập tức đại biến, nàng ta sụp đổ lui về phía sau hai bước.

Nàng ta thống hận Ngụy Tử, trừ bỏ diện mạo Ngụy Tử có vài phần tư sắc ở mặt ngoài, còn vì Hàn Thế Quân từng liên tục nhiều lần ở trong phòng Ngụy Tử.

Trong lòng nàng ta ghen ghét không thôi, cho nên cố ý tìm một sai lầm cho Ngụy Tử, ai ngờ Hàn Thế Quân đã sớm không kiên nhẫn với nàng, ngầm thừa nhận hành vi của Phượng Điệp.

Hai người Tĩnh Nguyệt và Lục Trúc đỡ Ngụy Tử đi ra ngoài, chỉ là bọn họ không có đi thẳng đến cửa chính, mà là đi vào trong hoa viên.

Làm sao Tần Thư Dao có thể buông tha cho cơ hội tốt như vậy, hôm nay nàng muốn để cho thanh danh của Hàn Thế Quân bê bối.

Trịnh Anh Anh đi cùng cũng cảm thấy nên đòi lại cho Ngụy Tử một công đạo, tuy rằng trước đây nàng cảm thấy Ngụy Tử đại nghịch bất đạo, nhưng mà cũng không nên bị tra tấn như vậy.

Một đám người đến bên trong hoa viên, Tần Thư Dao mang theo một nha hoàn bị trọng thương xuất hiện, rước lấy không ít người nhìn.

Hàn Thế Quân đang nói chuyện phiếm cùng với một cô nương Đinh gia, bỗng nhiên nghe được phía trước một trận ồn ào, nhìn thoáng qua, lại nhìn thấy nha hoàn của Tần Thư Dao thế nhưng đỡ Ngụy Tử vết thương chồng chất, cảm thấy hoảng sợ, vội vàng đi tới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play