Quả nhiên qua không đến nửa canh giờ sau, mẩn đỏ trên người Tần Tuyết Như đã tốt hơn nhiều, đau nhức trên người cũng nhẹ không ít. Mà mẩn đỏ trên người Tần Thư Dao dần dần biến mất, tuy rằng làn da còn một mảnh màu đỏ, thế nhưng cũng không dọa người như vừa rồi.

Tần lão phu nhân thấy hai người bọn họ đều tốt lên không ít, thì lại nói với Tiết Nhã: "Mặc dù ngươi không phải là người Tần gia chúng ta, nhưng ngươi lại vì việc riêng mà làm ra loại chuyện hạ độc này. Hôm nay ta không đuổi ngươi đi, nhưng mà phạt thì không thể miễn!" Nói xong liền nói với Lục ma ma: "Kéo nàng xuống, đánh hai mươi trượng, cũng để cho nàng nhớ kỹ lần giáo huấn này." Sau đó lại nhìn thoáng qua Thủy Châu luôn lẳng lặng quỳ ở một bên, lạnh lùng nói: "Ngươi là nha hoàn bên người nàng, nên khuyên nhủ mọi việc một chút. Người đâu, mang nô tài này ra ngoài đánh ba mươi trượng, sau đó bảo Nha bà tử vào, bán nàng ta đi!"

Đánh mười trượng đã khiến cho người không xuống được giường nửa tháng, mà đánh ba mươi trượng người chịu không nổi có thể bị đánh cho tàn phế, mà Thủy Châu lại là nha hoàn phạm sai lầm, lại bị bán qua tay, như vậy kết cục sẽ rất không tốt.

Hai người Tiết Nhã và Thủy Châu đều bị mang xuống, sau đó truyền ra một trận tiếng gào, âm thanh lại dần dần càng ngày càng nhỏ, lại sau một lúc lâu âm thanh cũng đã biến mất toàn bộ.

Mà Lục ma ma cũng đi vào từ bên ngoài, thấp giọng nói: "Thủy Châu kia chịu không được ba mươi trượng, đã chết. Mà lúc này, biểu tiểu thư cũng đã hôn mê!"

Tần Thư Dao nằm ở trên giường, uống một chén thuốc Lục Trúc bưng tới, chỉ uống được một nửa, liền để Lục Trúc vụng trộm đổ đi.

Tĩnh Nguyệt vội vàng cầm một quả mứt hoa quả đưa đến bên miệng Tần Thư Dao, oán trách nói: "Tiểu thư, người cũng thật là, vì việc này sao lại khổ như vậy, may mắn thái y nói thương thế người không có trở ngại gì, nếu không..."

"Nếu ta diễn trò không đúng một chút, vậy làm sao lão phu nhân sẽ tin tưởng là Tiết Nhã hạ độc, đến lúc đó sợ còn bị cắn ngược lại một cái!" Miệng Tần Thư Dao ngậm mứt hoa quả, vị đắng trong miệng cũng dần dần phai nhạt.

Ngày đó, nàng cố ý uống một ly trà hoa lài, nàng vốn dị ứng với hoa lài, chỉ cần dùng một chút thì toàn thân sẽ lập tức nổi lên những mẩn đỏ.

Hơn nữa Tần Thư Dao biết rõ độc Tiết Nhã hạ như lòng bàn, kiếp trước Tiết Nhã vì lấy lòng nàng, còn tặng độc dược cho nàng, để cho nàng hạ độc hại không ít nữ nhân trong phòng Hàn Thế Quân.

Hiện tại nhìn thấy Tiết Nhã bị đánh trượng, phạt nửa năm tiền tiêu vặt hàng tháng, trong lòng Tần Thư Dao có một loại khoái cảm khó nói nên lời. Chuyện này chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi, hai năm kế tiếp, nàng muốn để Tiết Nhã càng thêm thống khổ từng ngày.

Tần Thư Dao thu hồi thù hận trong mắt, cười nhìn thoáng qua Tĩnh Nguyệt: "Nhưng mà ngươi, ngày đó có lạnh không?"

Tĩnh Nguyệt cúi đầu nhẹ giọng nói: "Đa tạ tiểu thư quan tâm, nô tì không có gì đáng ngại. Chỉ là nghe nói hiện tại trên người Tam tiểu thư còn lưu lại không ít từng vết sẹo nhỏ. Tiểu thư, có phải chúng ta đây cũng cần phải có hay không?"

"Cái này thì đơn giản, chỉ cần tô lên một chút son phấn là được."

Thương thế Tần Thư Dao không nghiêm trọng như Tần Tuyết Như, dù sao nàng cũng không phải chân chính trúng độc, chẳng qua là nàng bị dị ứng mà thôi.

Tuy rằng Tần lão phu nhân và Ngô thị nghiêm cấm truyền tin tức này ra ngoài, nhưng mà trong kinh thành vẫn ồn ào huyên náo.

Chuyện này đã truyền rất nhanh ra trong kinh thành, nói Tiết Nhã là một phụ nhân rắn rết, tuổi còn trẻ không chỉ có vụng trộm hẹn hò, tự định chung thân, còn bởi vì một chuyện nhỏ suýt chút nữa độc hại hai vị đích nữ Tần gia.

Tiết Nhã suốt ngày nhốt ở trong phòng, không thể ra cửa gặp người. Nha hoàn Tần gia cũng cực kỳ lạnh đạm với Tiết Nhã, mùa đông lạnh, ngay cả than cũng không cung cấp, Tiết Nhã bởi vì bị đánh trượng bệnh nặng một trận, trong phòng lại không có lò sưởi, lạnh như băng.

Nàng ta dùng sức đập đập trong phòng, hô lớn: "Người đâu, người đâu... Không phải là các ngươi muốn ta lạnh chết chứ, mau mang lò sưởi đến đây!"

Từ sau ngày đó Tiết Nhã bị giam lỏng, có hai bà tử canh cửa, trong tay bọn họ đều cầm một cái lò sưởi nhỏ, tránh ở chỗ tránh gió uống rượu trắng, nghe được tiếng Tiết Nhã mắng, lập tức giương giọng nói: "Đừng kêu, phiền chết người. Lại kêu hôm nay ngay cả cơm cũng không đưa cho ngươi!"

Tiết Nhã buồn bực không thôi, mắng to nói: "Đồ cẩu nô tài các ngươi, ta là biểu tiểu thư, chẳng lẽ các ngươi không sợ đại phu nhân?"

Bà tử kia "phi" một tiếng, mắng: "Ngươi còn tưởng rằng ngươi là chủ tử sao? Chẳng qua là thân thích đến tống tiền mà thôi, còn không biết tự lượng sức mình, dám ghi hận đại tiểu thư, hạ độc mưu hại đại tiểu thư. Ngươi cũng không xem bản thân là loại người nào!"

Một bà tử khác cũng mắng theo: "Mọi người ở Tiết gia không phải là thứ gì tốt, nghe nói Tiết lão gia kia không phải là vì bị bệnh hoa liễu mới chết. Hiện tại nữ nhi của ông ta cũng là cái loại tiện nhân, vụng trộm hẹn hò thì cũng thôi. Đại tiểu thư đưa nha hoàn bên người ngài ấy cho Hàn công tử làm thiếp thì như thế nào? Vậy mà còn dám hạ độc hãm hại, ta xem là chán sống rồi!"

Trên mặt Tiết Nhã lúc xanh trắng, lúc đỏ tím: "Một đám các ngươi đều chờ đó cho ta, chờ ngày nào đó ta thăng quan tiến chức vùn vụt, ta nhất định không tha cho các ngươi!"

Hai bà tử nghe thế, lập tức nở nụ cười: "Gả đến Hàn gia cũng chỉ là thiếp, nói khó nghe cũng là nô tài, nô tài Hàn gia còn có thể giáo huấn nô tài Tần gia ư?" Nói xong hai người lập tức nở nụ cười.

Tiết Nhã gắt gao cắn răng, một câu cũng nói không nên lời, nàng ta làm thiếp Hàn gia, trong lòng vốn đã cảm thấy ủy khuất cực kỳ. Nhưng mà con đường này lại là chính nàng ta chọn, chẳng oán được ai. Cố tình Hàn Thế Quân lại chỉ bằng lòng cho nàng ta một danh phận thiếp, nếu lúc trước không phải nha hoàn kia đưa tờ giấy, làm sao bản thân sẽ biến thành như vậy.

Lúc này Tiết Nhã càng ngày càng hoài nghi thân phận tên nha hoàn kia, bởi vì từ sau ngày kia, Tiết Nhã chưa gặp lại nha hoàn kia. Hơn nữa vì sao Hàn Thế Quân lại lôi kéo không rõ cùng với nha hoàn bên người Tần Thư Dao.

Tiết Nhã vốn cũng không phải là một người ngu dốt, chỉ là lúc trước nàng ta chưa suy nghĩ sâu, hiện tại nhận hết khuất nhục, đầu cũng linh hoạt không ít hơn trước kia.

Thủy Vân lâu cách Hinh Hương Viện rất gần, Tần Thư Dao đứng ở trong Hinh Hương Viện, tiếng nhục mạ trong Thủy Vân lâu, nghe được rõ ràng, khóe miệng nàng nâng lên một thoáng ý cười nhạt. Cho dù hiện tại Tiết Nhã tỉnh ngộ lại, phát hiện những chuyện đó đều chỉ là một ván cờ, nàng cũng không sợ hãi, kiếp này Tiết Nhã không có khả năng lại trở mình, nàng muốn dẫm nát Tiết Nhã dưới chân, để cho nàng ta nếm tư vị bị người khuất nhục (áp bức và lăng nhục).

Tuyết lại rơi nhiều tiếp hai ngày nữa, mới ngừng lại, trong thành ngoài thành đều là nạn dân.

Tuy rằng Tần phủ có bố trí lều đưa áo bông cùng cháo loãng, nhưng mà cái này cũng không thể giải quyết được tất cả các nạn dân gặp khó khăn.

Hoàng thượng cấp cho một vạn lượng bạc trắng, tuy rằng Mộ Tử Liệt tìm không ít, nhưng mà nạn dân lại càng ngày càng nhiều. Hoàng thượng thấy Mộ Tử Liệt không biết cách xử lý, trong lòng tức giận không thôi.

Vốn đã là một thân xú danh, Hàn Thế Quân lập tức bắt được cơ hội, hắn vội vàng dâng lên Mộ Tử Liệt không ít mưu kế, lúc Mộ Tử Liệt gấp rút xoay vòng, nghe được mưu kế của Hàn Thế Quân nhất thời cực kỳ vui mừng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play