Lục Vũ sau khi nhảy xuống nước thì cấp tốc chìm xuống dưới.
Đầm nước hơi đục khiến người nhìn không rõ, sau khi xâm nhập đáy nước được năm trượng thì một cỗ khí lạnh ập tới, đầm nước rõ ràng trở nên trong hơn.
Lục Vũ lưu ý tình huống chung quanh, không ít đệ tử vẫn đang tiếp tục chìm xuống dưới, chỗ ấy sóng ngầm cuồn cuộn, thật có dòng nước ngầm.
Bên đầm nước, ngày càng thêm nhiều đệ tử chân truyền tụ hội. Tần Vân, Âu Tuấn, Từ Phàm đã sớm xuống nước, Phương Thanh Sơn, ngũ trưởng lão và những đệ tử khác cũng đều nhao nhao nhảy xuống.
Tiểu Đóa đứng một bên bồi tiếp tiểu quận chúa, đại trưởng lão đứng bên đầm nước chỉ huy.
Dòng nước ngầm uốn lượn xoay quanh, Lục Vũ bơi hơn ba trăm trượng mới tìm được lối ra.
Nó nằm ở một chỗ trong huyệt động, bốn phía đen kịt, có âm thanh giọt nước rơi tí tách, còn cả đường hầm âm u ẩm ướt, mặt đất lưu lại không ít dấu chân.
Lục Vũ quan sát tình huống chung quanh, sau đó biến mất trong đường hầm.
Sau đó không lâu, đám người Từ Phàm, Tần Vân, Âu Tuấn, Phương Thanh Sơn cấp tốc chạy đến, tất cả đều men theo đường hầm đi tới trước.
Tiến lên trăm trượng, Lục Vũ gặp phải một ngã ba, mỗi ngã rẽ đều có dấu chân rất mới.
Trái, giữa hay phải đây?
Thoáng tưởng tượng, Lục Vũ chọn đường hầm ở giữa, sau trăm trượng lại gặp phải một ngã ba khác.
“Kỳ quái, sao lại như mê cung thế này.”
Lục Vũ cau mày, con đường phía trước nếu như một mực mở rộng chi nhánh há sẽ dễ dàng bị vây ở chỗ này?
Mặt đất không còn ẩm ướt nữa nên rất khó nhận biết dấu chân, điều này khiến cho khả năng phán đoán của Lục Vũ trở nên khó khăn hơn.
Bọn người Từ Phàm, Tần Vân, Âu Tuấn truy tung Lục Phàm giờ phút này cũng một mặt phiền muộn, gặp phải vấn đề giống như trước.
Đường hầm này thông suốt bốn phía, rất dễ bị lạc.
Trong bóng tối, Lục Vũ một mực tiến lên, hắn đã xuyên qua bảy chỗ rẽ, cảm giác mê cung này hết sức to lớn, cảm giác không tìm ra nam bắc.
Đột nhiên đằng trước hiện ra một sợi sáng nhạt, hấp dẫn sự chú ý của Lục Vũ.
“Hắc Vĩ hồ!”
Lục Vũ sáng mắt lên, cấp tốc đuổi theo, linh chủng trong đan điền như ngọn lửa bùng lên khiến cảm giác lực của hắn cấp tốc tăng lên, xa xa truy tung đến tung tích Hắc Vĩ hồ.
Con yêu hồ này rất giảo hoạt, vừa đi vừa nghỉ, thỉnh thoảng lại quay đầu quan sát, tung hoành biến ảo chập chờn trong đường hầm.
Lục Vũ trọn vẹn đuổi nó hai canh giờ, không biết xuyên qua bao nhiêu ngã rẽ, rốt cục đi đến một hang động đá đá vôi to lớn.
Huyệt động này đường kính hơn mười trượng, ở trung tâm có một đống đất nhỏ nhìn tựa như một ngôi mộ.
Trên đống đất nhỏ mọc một cái cây cao chừng một trượng hai, tất cả lá cây đều màu đen, cũng đều kết quả.
Hắc Vĩ hồ nhìn gốc cây kia, đi vòng quanh nó nhiều vòng, cử chỉ khiến cho người khó hiểu.
Đống đất màu đen này được hình thành từ bùn đất, trông rất màu mỡ, mơ hồ có chất lỏng màu đen tràn mà không lộ.
Trên cây mộc ra ba quả hấp dẫn sự chú ý của Lục Vũ.
Trái thứ nhất ngoại hình tựa như một bé gái, màu trắng, mặt ngoài có tế văn nhàn nhạt, dưới sự phụ trợ của lá cây màu đen tô thêm sự mê người.
Trái thứ hai ngoại hình tựa như một nam đồng, giữa hai chân có thể nhìn thấy đặc thù của nam tính, trên thân quả có kim văn nổi bật trên tầng lá cây màu đen tạo nên một vầng mặt trời vàng óng.
Trái thứ ba không được chú ý lắm bởi nó cũng màu đen, được giấu trong lá cây, ngoại hình tựa như trăn non uốn lượn, lẳng lặng treo ở nơi đó.
Khi mà Lục Vũ nhìn thấy cây này, thấy đống đất nhỏ được đắp nên từ bùn đen & ba trái cây trên cây, cả người đột nhiên biến sắc, toát ta vẻ mặt ngưng trọng trước nay chưa từng có.
Không phải kinh ngạc, không phải vui sướng mà là một loại lo lắng khó hiểu.
Hắc Vĩ hồ chuyển động ba vòng rồi đột nhiên quỳ dưới gốc cây, chân trước trùng điệp tựa như nhân loại chắp tay, thành kính quỳ lạy tựa như đang cầu khẩn.
“Nó thế mà... Xem ra con yêu hồ này nhận biết được thứ này.”
Lục Vũ thầm nghĩ, trong lòng suy nghĩ ngàn vạn.
Lục Vũ là Thánh Hồn Thiên Sư nên khi nhìn thấy cây này thì sợ ngây người.
Đây là một thứ không nên xuất hiện trên Chiến Hồn đại lục, nó có một cái tên rất dễ nghe là Kim Đồng Ngọc Nữ Bái Nguyệt Phật.
Trong ấn tượng của hắn thì khắp Thần Võ Thiên Vực cũng chưa chắc tìm được vài cọng loại cây này, sao nó lại xuất hiện ở Chiến Hồn đại lục, ngay tại Thanh Sơn tông này?
Hắc Vĩ hồ quỳ gối dưới gốc cây thành kính khẩn cầu, đáng tiếc Lục Vũ lại không hiểu nó đang cầu điều gì?
Có rất nhiều truyền thuyết liên quan đến gốc cây này, trên cây Kim Đồng Ngọc Nữ phá lệ mê người nhìn như mỹ hảo vô vạn nhưng thực tế lại độc ác hung hiểm.
Đột nhiên từ xa truyền đến một loạt tiếng bước chân, lại có đệ tử chân truyền xông lầm đánh lầm đi được tới nơi đây.
“A, Hắc Vĩ hồ ở kia, còn cả một cái cây nữa, lần này chúng ta phát đạt rồi!”
“Thượng thiên phù hộ, đây là vận khí của chúng ta, đại cơ duyên đó.”
Hai tên đệ tử chân truyền đến nơi thì thấy Hắc Vĩ hồ và gốc cây kia, ánh mắt lập tức bị hai trái cây trên đó hấp dẫn.
“Trái cây hình người xem như bất phàm, khẳng định là linh dược hiếm thấy, chúng ta mỗi người ăn một quả hẳn cảnh giới sẽ tăng cao, trực tiếp trở thành đệ tử hạch tâm, ha ha... thật khéo...”
“Cơ hội khó được, để tránh đêm dài lắm mộng thì chúng ta đến đuổi những người đến trước khác trước khi hái linh dược tới tay đi.”
“Lập tức động thủ... a... bên kia có người.”
“Là tên tiểu tử Lục Vũ kia, không ngờ hắn lại đến trước chúng ta.”
Cái hang lớn này liên thông với tám đường hầm, hai đệ tử chân truyền nghiêng đầu nhìn Lục Vũ, trước đó bởi kích động nên không để ý đến hắn.
“Tiên hạ thủ vi cường, không thể để cho hắn đi đầu.”
Hai tên đệ tử chân truyền đồng thời phóng tới gốc cây kia với tốc độ nhanh nhất, song song đưa tay muốn hái hai kim đồng ngọc nữ kia.
“Ngu xuẩn quá...”
Lục Vũ mắng to, vốn muốn nhắc nhở một chút nhưng tiếc rằng hai người này quá vội vàng.
Hắc Vĩ hồ thành kính quỳ ở đó, thờ ơ nhìn hai tên đệ tử chân truyền xuất thủ.
Rất nhanh, một tên đệ tử chân truyền tay chạm đến Kim Đồng quả, trong mắt lộ ra vẻ kích động.
Nhưng tại giây phút này, phát sinh biến cố.
Bên trên Kim Đồng quả nổi lên một vệt kim quang, một cỗ lực lượng quỷ dị thông qua tiếp xúc da thịt trong nháy mắt hút sạch sinh mệnh lực lẫn võ hồn của tên đệ tử chân truyền kia vào trong Kim Đồng quả.
Tên đệ tử kia run rẩy toàn thân, trước khi chết lộ ra ánh mắt sợ hãi không thể tin nổi, căn bản không phát ra được thanh âm nào, chớp mắt liền ngã lên mặt đất đen.
Sau đó thân thể hắn nhanh chóng hủ hóa bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được, vẻn vẹn thời gian hai ba câu nói thôi mà thi thể đã hoàn toàn biến mất.
Một tên đệ tử chân truyền khác cũng bị tao ngộ tương tự, Ngọc Nữ quả kia cũng hút võ hồn, thôn phệ huyết nhục lực lượng kinh khủng, thi thể sau khi ngã xuống đất một lát liền biến thành huyết thủy, dung nhập vào trong bùn đất.
Hắc Vĩ hồ không nhúc nhích, Lục Vũ lại hoảng sợ biến sắc, Kim Đồng Ngọc Nữ Bái Nguyệt Phật quả này quả nhiên tà môn kinh khủng.
Trên cây, sau khi Ngọc Nữ quả màu trắng và Kim Đồng quả màu vàng cắn nuốt võ hồn lẫn nhân mạng xong lại trưởng thành hơn một chút.
Hai trái cây này cao tương đương nhau, mặt đều hướng về cùng một phía, hai chân ngồi xếp bằng, chắp tay trước ngực.
Hắc Nguyệt quả cong cong đen như mực, trên mặt hắc nguyệt có một cái Hắc Phật luân mơ hồ thần bí khó lường.
Lục Vũ nhìn Hắc Nguyệt phật, thảo hồn tự sinh cảm ứng, Vạn Pháp Trì xuất hiện một tia dị động.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT