Lâm Siêu giẫm lên bãi cỏ mềm mại, tìm tòi gần rừng cây.

Gã nhìn thấy hai con ngựa vằn sọc đen, đang cúi đầu xuống một lùm cỏ kiếm thức ăn, một con trong nhóm dường như nghe được động tĩnh gì đó, đột nhiên cảnh giác ngẩng đầu lên, miệng nó đang treo lủng lẳng một cánh tay nhân loại, răng nanh được virus giục sinh ra đang ngoạm thật chặt.

Tim Lâm Siêu nảy mạnh một cái, lập tức dừng chân lại.

Lúc này, khoảng cách giữa gã và hai đầu ngựa vằn biến dị tầm 20 mét, ánh sáng tuy có thể bẻ cong tầm nhìn, ẩn đi thân thể gã, nhưng không thể che giấu mùi và âm thanh, vì vậy gã phải vô cùng cẩn thận mới có thể thành công tới gần!

Lâm Siêu điều chỉnh tiết tấu hô hấp, khống chế lỗ chân lông đóng kín, khóa kín các tuyến mồ hôi, ngăn ngừa nước mồ hôi bài tiết làm bại lộ khí tức của mình.

Nhẹ nhàng đạp trên bụi cỏ, từng bước từng bước một, linh hoạt như một chú mèo, lặng lẽ mò mẫm qua.

Con ngựa biến dị tiếp tục quay lại xơi bữa ăn, phía dưới thân bọn nó là một cái xác người, ăn mặc y phục nhân viên nghiệp vụ, lúc này y phục rách nát, da thịt trên cơ thể bị gặm rỉa hết phân nửa, phơi ra một nửa bộ xương, lỗ mũi và hai má bị cắn rụng xuống, đè lên một bụi cỏ thấp.

Lâm Siêu nắm chặt gậy sắt, gã không dùng súng, tiếng động gây ra quá lớn, sẽ kinh động đến những quái vật khác ở lân cận.

Mười mét, tám mét...

Lâm Siêu âm thầm áp sát.

Bất thình lình, con ngựa biến dị lúc nãy lại ngẩng đầu lên đề phòng, ánh mắt nó rơi tại vị trí Lâm Siêu đang đứng, tròng mắt xanh biếc toát ra nét dữ tợn.

Lâm Siêu thầm mắng xúi quẩy, nhất định là do bước chân vừa rồi hơi nặng, mới dẫn đến chú ý của nó, gã lập tức chế ngự nhịp tim đập, cố gắng giảm đến tần số 1 nhịp/60 giây.

Bình tĩnh! Bình tĩnh!

Lâm Siêu xiết chặt thanh sắt, một khi nó đến gần, liền đánh chết nó trong nháy mắt.

Tuy nhiên, kết quả khiến cho Lâm Siêu thất vọng, đầu ngựa vằn biến dị vẫn luôn nhìn chằm chằm vào vị trí của gã, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không có ý đến gần, qua mấy phút sau, mới cúi đầu xử lý cái xác lần nữa.

Lâm Siêu thở nhẹ nhõm, lập tức nhích lại gần hơn.

Hai con ngựa vằn biến dị ngẩng đầu lên cùng một lúc, mắt lộ ra hung quang, dán chặt vào nơi Lâm Siêu đứng, một lát sau, chúng nó đột nhiên quay đầu chạy như điên về phương xa, rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt.

Lâm Siêu cảm thấy phiền muộn trong lòng, tiềm hành thất bại.

Kiếp trước, gã đã theo dõi qua một ít video cận cảnh người có năng lực ánh sáng chiến đấu, hiểu rõ phương thức chiến đấu cơ bản của bọn họ, nhưng bản thân tự vận dụng lại là một vấn đề khác.

Khống chế ánh sáng, lợi dụng góc chết của thị giác để giấu kín thân thể còn tạm được, thế nhưng kinh nghiệm tiềm hành để đánh lén quá ít. Lâm Siêu tổng kết nguyên nhân thất bại kỹ càng, cho rằng khi tiềm hành tiếng bước chân quá lớn, tuy gã liên tục khống chế cho nhẹ lại, nhưng thể chất của những quái vật biến dị cực kỳ dọa người, cho dù sinh vật không có khả năng đặc biệt về thích giác, cũng sẽ tăng lên hai đến ba lần sau khi biến dị, bất luận tiếng động bé cỡ nào đều có thể phát giác ra.

Làm thế nào để không phát ra âm thanh?

Lâm Siêu tự mình suy ngẫm.

10 phút trôi qua, nhưng vẫn chưa tìm ra một chút xíu manh mối, Lâm Siêu có chút buồn bực, đành phải một lần nữa truy đuổi tung tích của hai đầu ngựa vằn biến dị, chuẩn bị dựa trên thực tế để tiếp thu thêm kinh nghiệm.

Theo dấu chân, Lâm Siêu nhanh chóng tìm thấy bóng dáng hai đầu ngựa vằn biến dị, chúng nó đang rong chơi trên thảm cỏ.

Lâm Siêu lập tức không chế hơi thở, thận trọng tiến lại từ đằng sau, rất nhanh đi tới khu vực 10 mét nguy hiểm, Lâm Siêu lại càng thận trọng hơn.

"Không nhìn thấy tao, nhìn không thấy tao..." Lâm Siêu mặc niệm trong lòng, nhấc chân lên sắp bước tới.

Một con ngựa vằn trong đó lại ngẩng đầu lên lần nữa, đề phòng nhìn chỗ Lâm Siêu đứng.

Lâm Siêu thầm nghĩ hỏng bét, quả nhiên, một giây sau, hai thớt ngựa hí lên một tiếng, nhanh chân chạy nhanh ra xa, dần dần mất hẳn trong tầm nhìn.

Lâm Siêu đau đầu vô cùng, hận không thể móc súng ra, trực tiếp bắn chết chúng.

Réc!

Đúng lúc này, trên bầu trời vang lên một tiếng ré dài, chỉ thấy một cái bóng đen che khuất ánh nắng mặt trời, lượn ngang giữa không trung, bay thẳng về chân trời phương xa, đây là một con chim lớn màu đen có cánh dài sáu thước.

Rất nhiều lông vũ đen nhánh rơi xuống từ trên không, dính mùi thối rữa mờ nhạt.

Lâm Siêu chìa tay bắt lấy một cọng lông, ngửi mùi trên nó, thầm thở phào nhẹ nhõm , con chim đen khiến gã cảm thấy áp bức, nếu chiến đấu chính diện, coi như mình có thể sống, cũng phải trả một cái giá thật lớn.

Đợi đã!

Gió?

Một ý tưởng tuyệt diệu đột ngột xuất hiện trong đầu Lâm Siêu, gã bỗng nhiên thông suốt, thì ra là vậy, tiềm hành chân chính, cũng không phải là không phát ra âm thanh, mà là đem âm thanh hòa thành một thể với cơn gió nhẹ, vì thế hoàn toàn không nhận ra tiếng bước chân, mà chỉ nghe được tiếng gió thổi!

Ai sẽ đề phòng một cơn gió?

Nghĩ tới đây, Lâm Siêu hết sức hưng phấn, lần thứ hai rượt đuổi theo tung tích của hai thớt ngựa vằn biến dị, mấy phút sau, rốt cục cũng thấy chúng lần nữa.

Lúc này, Lâm Siêu lập tức gia tăng tốc độ đến gần chúng, sau khi đi đến phạm vi mét, tốc độ của Lâm Siêu vẫn nhanh như trước, nhưng lại không phát sinh một tí tẹo âm thanh, thanh âm nhỏ nhẹ, giống như gió thổi qua hoa cỏ, hoàn toàn không phô trương ra.

Hai thớt ngựa biến dị không hề phát hiện, tiếp tục lảng vãng trên bãi cỏ.

Năm mét, ba mét!

Lâm Siêu đột ngột tấn công như lôi đình!

Gia tăng tốc độ!

Thân thể gã giống như một ảo ảnh, gậy sắt trong tay hung hăng nện xuống đầu một con ngựa vằn biến dị trong nhóm, đồng thời dùng đỉnh đầu gối húc vào cổ của nó

Cốp một tiếng, tiếng vỡ vụn của xương cốt cổ vang lên.

Gậy sắt cũng không quên đập nát xương sọ của đầu ngựa biến dị này, một gậy này gần như dùng toàn bộ sức mạnh toàn thân, gã không kịp thở dốc, tiếp tục vung lên gậy thứ hai đập vào cổ con ngựa biến dị còn lại!

Phanh!

Xương sọ nứt ra, thân thể con ngựa biến dị run lên, rốt cục loạng choạng té ngã, máu tươi từ chỗ lõm trên đầu chảy ra lai láng, như suối màu đỏ thẩm thấu vào trong đất.

Mọi việc xảy ra chỉ trong 1.5 s, trong quá trình tiếp cận bọn chúng, trong đầu Lâm Siêu đã nhiều lần mô phỏng thời khắc chiến đấu, bởi vậy tất cả động tác diễn ra như mây trôi nước chảy, hết sức nhàn nhã.

Ngực Lâm Siêu thở phập phồng như trống, bạo động trong 1.5 s đã tiêu hao gần một phần ba thể lực của gã.

Gã không có buông lỏng, lập tức ngồi xổm xuống, móc ra phi đao buộc trên đùi, rạch một đường trên bụng của đầu ngựa biến dị, cấp tốc giải phẫu, cắt xẻ thi thể của bọn nó.

Một lát sau, Lâm Siêu thấy ngay ngực của chúng có một viên đá tỏa ra ánh sáng trắng êm dịu, giống như trái cây đông lạnh dao động trong máu thịt, mặt ngoài có một lớp màng mỏng.

Sau khi Lâm Siêu vân vê một hồi, trực tiếp nhét vào trong miệng.

Hai viên đá chứa nguồn năng lượng tiến hóa không có mùi vị gì cả, không khác gì cơm trắng đặc sệt, nhưng lại rất trơn, thoáng cái đã theo yết hầu chui vào trong dạ dày.

Lâm Siêu lập tức đứng lên rời khỏi nơi này, tránh cho máu của bọn chúng đưa đến bầy quái vật khác.

Mấy phút sau, Lâm Siêu cảm giác được bao tử của mình đã phân giải hết nguồn năng lượng tiến hóa, thân thể bất giác nhẹ bớt đi, thể chất có vẻ tăng trưởng thêm một ít.

Lâm Siêu tiến vào rừng cây đi săn tiếp.

Gã ẩn náu trong ánh sáng, phân biệt dấu chân trên đất, căn cứ vào dấu chân để phán đoán số lượng mục tiêu, và chủng loại chung chung, từ đó lựa chọn quái vật phù hợp với thực lực hiện tại có khả năng giết chết, sau đó đuổi theo.

Nửa giờ sau, Lâm Siêu đã giết được sáu con ngựa vằn biến dị, hai con lạc đà biến dị.

Sau khi nắm giữ ý nghĩa sâu xa của tiềm hành, Lâm Siêu dễ dàng đến gần sinh vật biến dị ở nơi này, ung dung đánh chết bọn nó, tuy nhiên, một ít sinh vật có khứu giác và thính giác nhạy cảm, vẫn chưa có cách nào tiếp cận.

Lâm Siêu trèo lên một gốc cây, núp trên ngọn cây nghỉ ngơi.

Trải qua hơn nữa giờ săn bắn liên tục, thể lực của gã bị tiêu hao rất lớn, đồng thời nguồn năng lượng tế bào còn sót lại quá ít, khống chế tia sáng trở nên khó khăn.

Gã tựa lưng vào một cành cây khô, thả lỏng toàn thân, lấy tốc độ nhanh nhất để khôi phục thể lực và nguồn năng lượng tế bào.

"Xì xì ~!"

Bất thình lình, một âm thanh lạnh gáy từ trên đỉnh đầu truyền tới.

Lâm Siêu kinh động trong lòng, ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy một đầu rắn màu xanh lá cây nhỏ bằng ngón tay, từ một ngọn cây khác bò tới, cách mình không tới nửa mét.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play