Những tòa nhà lớn ở trên đường phố, không ngừng rung lắc dữ dội mỗi khi đàn khi phóng chạy qua. Những tòa nhà đó nhanh chóng đổ sập, biến thành những đống đổ nát. Mà mấy người Lâm Siêu đang đứng trong đống đổ nát đó, trang phục của bọn họ bị những cơn gió mạnh thổi phất tung phần phật. Theo những tòa nhà lớn xung quanh dần dần đổ sập thì tầm mắt họ cũng dần trở nên quang đãng.
Quân đội loài người đang trên đường tiến tới, trên bầu trời rộng lớn, từng đợt máy bay trực thăng vũ trang, máy bay chiến đấu không ngừng gầm rú bay qua. Trên mặt đất hơn chín mươi sáu chiếc xe tăng, cùng với hàng trăm chiếc xe tải quân sự chờ theo binh lính, đang ầm ầm lao tới, làm bụi đất bị bắn tung lên mù mịt.
Lực lượng quân đội được điều động rầm rộ như thế này, không hề giống với việc đối phó với vài người, mà giống như xuất quân chuẩn bị cho một cuộc chiến lớn.
Cùng lúc đó, ở phía bên trái mấy người Lâm Siêu là một biển thú triều đông nghìn nghịt đang lao đến. Dẫn đầu là một đám quái vật cỡ lớn. Bọn chúng đi đến đâu là san bằng tất cả những chướng ngại vật chắn đường đi của bọn chúng đến đó. Tất cả những tòa nhà dù lớn hay nhỏ đều bị phá sập, san bằng, mười mấy dặm đường nơi đàn quái vật đi qua không có tòa nhà nào còn nguyên vẹn.
Mấy người Vưu Tiềm và Lâm Thi Vũ đều cảm thấy vô cùng kinh hoàng, sợ hãi, cơ thể không tự chủ được co rúm lại. Tuy bọn họ đã dự liệu được tình huống là quân đội sẽ xuất quân tiến hành vây bắt, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới số lượng lại đông đảo đến như vậy. Chỉ tính riêng số lượng các loại máy bay cũng đã có hơn một nghìn chiếc, giống như bọn họ đang tham gia ngày lễ duyệt binh vậy.
Mà trên mặt đất là tiếng động cơ của những chiếc xe Tank, cùng với những chiếc xe tải quân sự đang gầm rú phóng tới. Số lượng nhiều không kể xiết, kéo dài đến tận cuối đường chân trời.
Cho tới khi biển thú triều mênh mông rộng lớn xuất hiện. Số lượng bọn chúng vô cùng khổng lồ phải tương đương với tất cả cư dân của một thành phố.
“Hứa tư lệnh điên rồi hay sao!”
Vưu Tiềm khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, hai mắt trợn trừng nói:
“Lần trước khi tiến hành khai hoang thành phố Trương Gia Khẩu, số lượng quân đội được huy động cũng không nhiều như thế này. Có lẽ nào, sự uy hiếp của mấy người chúng ta còn hơn so với việc đi khai thác một thành phố?”
“Không phải chúng ta uy hiếp, mà là sự uy hiếp đến từ Tiểu Siêu.”
Hình dáng bên ngoài của Lâm Thi Vũ tuy rằng giống như một đứa trẻ bảy tám tuổi. Nhưng thực tế tuổi tác thực sự của cô đã là hai mươi bốn tuổi. Thêm vào nữa từ bé đã quen sống tự lập, tâm trí vượt xa người bình thường về cả sự thành thục lẫn sự nhạy cảm, nói:
“Hứa tư lệnh điều động một số lượng lớn binh lính tới đây là vì ba mục đích. Thứ nhất là để tranh cướp Tiểu Hương, thứ hai là để đề phòng người khác cùng quái vật cướp mất con mồi của mình, thứ ba là muốn thử thách độ trung thành của những người này.
“Độ trung thành?”
Hắc Nguyệt thắc mắc hỏi.
Lâm Thi Vũ khẽ gật đầu nói:
“Lòng người được làm thành từ máu thịt, Tiểu Siêu đã có rất nhiều cống hiến cho căn cứ, cho nên có rất nhiều người quý mến Tiểu Siêu, sẽ lựa chọn đi theo. Mà Hứa tư lệnh lựa chọn cắt đứt hết thảy mọi quan hệ là muốn nhân cơ hội này có thể phân biệt được ai là người đứng về phía Tiểu Siêu. Ông ta sẽ chờ đợi cuộc chiến đấu kết thúc, sau đó sẽ tiến hành một cuộc thanh trừng, tiến hành tước đoạt toàn bộ địa vị cũng như quân đội của bọn họ.”
“Đê tiện!”
Vưu Tiềm tức giận siết chặt bàn tay nói.
Hắc Nguyệt nhìn một mảng thú triều cùng với quân đội đông nghìn nghịt trước mặt mình, sắc mặt cô trở nên vô cùng khó coi, trong lòng xuất hiện cảm giác vô cùng tuyệt vọng. Mấy người bọn họ chỉ như con sâu cái kiến, vô cùng yếu đuối.
“Chúng ta rút lui chứ?”
Hắc Nguyệt nhìn Lâm Siêu nói.
Lâm Siêu khẽ lắc đầu, hiện tại bọn họ muốn rút lui đã quá muộn. Tuy rằng, tốc độ của hắn và Lâm Thi Vũ nhanh hơn tốc độ của những chiếc máy bay đang bay trên bầu trời. Thế nhưng, tốc độ của Hắc Nguyệt, Vưu Tiềm, Phạm Hương Ngữ không nhanh như bọn họ, huống hồ, hắn chưa bao giờ có ý định muốn lùi lại.
“Ba người các ngươi mau trốn về phía sau.”
Lâm Siêu nhìn ba người Vưu Tiềm, Lâm Thi Vũ và Bạch Tuyết nói.
“Ta muốn đi theo ngươi.”
Bạch Tuyết nghe thấy lời Lâm Siêu nói muốn để cô rời khỏi nơi này, lập tức cảm thấy nóng ruột, vội nắm lấy một góc áo của Lâm Siêu.
Bàn tay Lâm Siêu xoa nhẹ lên mái tóc của Bạch Tuyết nói:
“Nghe lời mới là trẻ ngoan.”
“Đi thôi!”
Lầm Thi Vũ kéo Bạch Tuyết, và cả Vưu Tiềm rời đi với hai người bọn họ. Lâm Thi Vũ tự biết mình ở đây sẽ chỉ làm bọn họ phân tâm mà thôi.
Lâm Siêu nhìn mảng thú triều đen kịt từ phía xa đang ầm ầm lao tới, luồng máu nóng trong người hắn dường như đang thiêu đốt, những ngón tay vô thức siết chặt lấy cổ thương.
Mười triệu người, ta tới rồi.
Vẻ mặt hắn vô cùng bình tĩnh, không sợ hãi chút nào. Dưới sức ép vô cùng kinh khủng của quân đội loài người, và biển thú triều mang tới không khiến hắn hoảng sợ. Mà tâm tình của Lâm Siêu lúc này dường như đã rơi vào một trạng thái vô cùng kì dị.
Giống như một người đứng trước vực sâu ngàn mét, trải qua một thời gian lòng can đảm và dũng khí sẽ được tôi luyện.
Từ xưa đến này, phàm là người nào một mình đối mặt với thiên quân vạn mã đều sẽ trở thành một hình tượng bất tử. Bọn họ sẽ trở thành một danh tướng trong truyền thuyết, sẽ được lưu danh thiên cổ.
Lâm Siêu không ngờ rằng, có lúc mình đánh bậy đánh bạ, lại được rèn luyên về mặt tâm cảnh, ý chí tu luyện đạt tới cấp S.
Lâm Siêu hít một hơi thật sâu, giữ vững niềm tin cùng sự tin tưởng của mình, nếu như lúc này hắn lựa chọn rút lui, sẽ khiến cho tín niệm trong lòng hắn bị biến mất. Có khả năng cả đời này, ý chí của hắn sẽ không bao giờ đạt tới được cấp S.
…….
Bên trong đại quân của căn cứ Viêm Hoàng.
Trên một chiếc xe chỉ huy đã được ngụy trang, Hứa tư lệnh đang cùng vài vị tham mưu đang đứng trên thùng xe, phía sau bọn họ là những thủ hạ thân tín của ông ta và một số tướng lĩnh vừa mới được thăng cấp.
Ầm ầm ầm!
Cả một biển thú triều đen kịt cách quân đội loài người khoảng chừng bảy tám km, khói bụi bốc lên mù mịt, cùng với đó là những tiếng gầm rú, gào thét từ phía xa vọng lại, khiến cho người ta thấy tê dại cả da đầu.
“Hứa tư lệnh!”
Sắc mặt của một vị trung tướng thay đổi, nói:
“Những con quái vật ở phía xa kia dường như cũng muốn ra tay cướp đoạt với chúng ta.”
Vẻ mặt Hứa tư lệnh vô cùng thong dong, trấn định, trên gương mặt già nua của ông ta hiện lên vẻ nghiêm nghị, trầm giọng nói:
“Chỉ là một đám súc sinh mà thôi, mà cũng dám cùng ta tranh đoạt! Tên tiểu từ kia chính là một cục xương khó gặm, hãy để chúng nó lên trước thử xem, có thể giúp chúng ta làm tiêu hao sức lực của hắn. Ngươi hãy mau truyền lệnh xuống, để tất cả các binh sĩ tạm thời rút lui về phía sau mười dặm, chỉ để lại ba đại đội Tiến Hóa Giả cùng với Thập đại Chiến sĩ tiếp tục đi tới, chiêu hàng hắn.”
“Chiêu hàng?”
Vị tướng quân trung niên run giọng nói:
“Hắn lúc trước đã từ chối yêu cầu của ngài, hẳn là bây giờ sẽ không tiếp tục từ chối chứ?”
“Lúc trước là lúc trước, lúc này mọi chuyện đã khác.”
Hứa tư lệnh dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn, nói:
“Ngươi thấy, chúng ta điều động sáu mươi phần trăm binh lực, thêm vào đó có cả bầy quái vật kia, trong tình huống như vậy hắn làm sao có thể tiếp tục ương ngạnh, ta đã cho hắn một nấc thang rồi, cho hắn biết, ta chính là đang thật lòng!”
“Tư lệnh, ngài không phải là một lần nữa muốn kéo hắn quay trở lại căn cứ đấy chứ?”
Trong lòng vị tướng quân trung niên chợt động, lên tiếng hỏi:
“Không sai, có điều lần này hắn nhất định phải tham gia vào kế hoạch Thập đại Chiến sĩ.”
Hứa tư lệnh nhếch mép cười, nói:
“Nhân tài như vây, cứ như thế mà bị giết thì thật là lãng phí!”
“Vạn nhất hắn không đáp ứng thì sao?”
Vị tướng quân trung niên có hơi chút chần chừ nói:
“Không đáp ứng?”
Ánh mắt Hứa tư lệnh chợt để lộ ra vẻ tàn khốc, trả lời:
“Vậy thì chính là hắn tự tìm đường chết, cũng không thể oán trách người khác.”
“Tôi biết rồi.”
Vị tướng quân trung niên gật đầu đáp:
“Tôi sẽ lập tức thông báo cho bọn họ, thuận tiện sẽ điều động thêm một chuyên gia đàm phán từ trong quân tới.”
Trong lúc hai người đang trò chuyện, thì quân đội đang hành quân ở phía trước, khi bọn họ nhìn thấy biển thú triều đen kịt,số lượng vô cùng khổng lồ tưởng chừng như vô cùng vô tận. Trong quân nhất thời xảy ra rối loạn nhỏ, một số binh lính có tố chất yếu kém. Nhìn thấy bầy thú triều khổng lồ, cùng với mùi máu tươi nồng nặc từ phía xa lan tỏa tới, nhất thời làm cho bọn họ vô cùng sợ hãi, hai chân run lên cầm cập.
“Sao, tại sao lại có nhiều quái vật đến như vậy!”
“Có lẽ nào, tất cả những quái vật này đàng cùng hướng về phía cô gái đó?”
“Trời ạ, nhiều quái vật như vậy, Lâm tướng quân chỉ có một người làm sao có đủ sức để bảo vệ.”
Tất cả binh lính đang ngồi trên thùng xe tải, đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc, tất cả bọn họ cùng đứng hết cả lên, trợn mắt há hốc mồm nhìn mảng thú triều đen kịt đang gầm rú, gào thét phóng qua bên cạnh. Trái tim bọn họ đập thình thịch, lo lắng chẳng may đàn thú triều này sẽ đối hướng quay sang tấn công bọn họ.
Chỉ có ngồi trên máy bay trực thăng cùng với máy bay chiến đầu là có thể quan sát rõ ràng nhất mọi tính huống đang diễn ra dưới mặt đất. Số lượng thú triều vô cùng khổng lồ kéo dái tới tận phía cuối chân trời, không nhìn thấy được điểm cuối. Thanh thế vô cùng lớn, tuy không thể so sánh bằng mười vạn binh lính được căn cứ phái ra, thế nhưng số lượng đông đảo của bọn chúng cũng có đủ tư cách để có thể chiếm lấy một phương.
Mà điều quan trọng nhất là, ở phía trước của biển thú triều có vài thân ảnh vô cùng khổng lồ, mỗi một thân ảnh đó đều tỏa ra một loại khí tức giống như mãnh thú chốn man hoang, khiến cho người ta cảm thấy vô cùng sợ hãi không dám nhìn thẳng.
“Cô bé đó đã làm gì, mà lại trêu chọc lũ quái vật như vậy!”
“Chúng nó sẽ không ra tay với chúng ta chứ?”
Tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Rất nhanh sau đó, tất cả mười vạn binh lính đều cùng lùi lại mười dặm. Đồng thời, quân đội phân tán ra một nửa binh lực để đề phòng thú triều quay sang tấn công bọn họ.
Nhưng mà cả biển thú triều mênh mông vô tận đó dường như không them để ý đến bọn họ, chúng nó chuyên chú một đường lao thẳng về phía Lâm Siêu.
Grào grào!
Âm thanh gào rú ầm ĩ của tất cả lũ quái vật cùng tập trung một chỗ, cùng với mùi máu tanh nồng nặc phả tới, làm cho Lâm Siêu có cảm giác mình rơi vào chốn địa nguc a tì.
Tốc độ của biển thú triều dần chậm lại, cuối cùng là dừng lại hẳn.
Ánh mắt Lâm Siêu lạnh lùng như đao, nhìn chằm chằm vào ba bóng hình khổng lồ ở phía trước biển thú triều. Thì thấy ở giữa là một con Song Đầu Đại Xà có chiều dài đến cả trăm mét, hai cái đầu rắn đang ngẩng lên rất cao, từ trên cao nhìn xuồng. Cả hai cái đầu rắn này có màu sắc không giống nhau, cái đầu phía bên trái có màu xanh lục, mà cái đầu phía bên phải lại có màu đen.
Ở hai bên cạnh Song Đầu Đại Xà là hai thân hình khổng lồ không kém. Phía bên phải là một con Phi Dực Mãnh Hổ, có hình dáng vô cùng to lớn, nó có chiều cao trên mười mét, giống như một con hung thú thời tiền sử, sau lưng nó là một đôi cánh chim rất lớn, với những cái lông sắc nhọn như dao.
Ở phía bên trái là một con Hắc Sắc Cự Hùng đang đứng thẳng trên hai chân, chiều cao của nó tới mười lăm, mười sáu mét, bộ lông toàn thân nó có màu xám, móng vuốt trên hai chân trước của nó có hình dáng không khác nào với những con gấu bình thường, chẳng qua chỉ là lớn hơn rất nhiều mà thôi. Thế nhưng, nếu nhìn kỹ, có thể phát hiện ra, bộ lông trên phần bụng của nó, không ngừng rung lên, giống như có một luồng khí từ phía trong cơ thể của Cự Hùng phun ra.Ẩn ở phía bên dưới bộ lông màu xám đó, người ta có thể nhìn thấy thấp thoáng những cái răng trắng ởn.
“Nhân loại!”
Hắc Sắc Cự Hùng lồ bước về phía trước, mặt đất chấn động không ngừng, khí tức hung thú từ trên người nó tỏa ra, nó gầm nhẹ lên môt tiếng:
“Lập tức cút ngay!”
Sắc mặt Hắc Nguyệt và Phạm Hương Ngữ cùng biến thành tái nhợt, không tự chủ được lùi về phía sau vài bước, hai người bọn họ không thể nào chịu đựng được cỗ khí tức vô cùng hung mãnh bùng phát ra từ trên cơ thể của Cự Hùng.
Lâm Siêu tiến lên phía trước một bước, bàn chân hắn vừa mới chạm xuống mặt đất thì mặt đất xung quanh cấp tốc xuất hiện những vết nứt cực lớn, những vết nứt đó kéo dài hướng về phía Hắc Sắc Cự Hùng. Một tay hắn nắm chặt lấy cổ thương dài ba mét, khí thế chẳng khác nào Ma Thần. Tuy hắn đứng dưới nhìn lên thế nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác như đang đứng từ trên cao nhìn xuống.
“Grào!”
Thú tính cuồng bạo của Cự Hùng trỗi dậy, nó há miệng gầm lên một tiếng rồi vung bàn chân trước đầy móng vuốt của nó tát về phía Lâm Siêu.
Móng vuốt còn chưa tới, nhưng cuồng phong đã đem đá vụn dưới chân Lâm Siêu cuốn bay về phía sau, mái tóc đen trên đầu Lâm Siêu tung bay, trên cánh tay phải của hắn lúc này đã hiện ra hào quang màu vàng!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT