Dịch giả: Chu Cường

Quá trình Phạm Hương Ngữ chạy trốn, ra lệnh cho lũ xác thối chạy phía sau lưng mình nhanh chóng phân tán ra các hướng khác nhau, sau đó sẽ lại tập trung trở lại. Trong đầu lũ xác thối này, đã được lưu lại ấn ký tinh thần của Phạm Hương Ngữ, chỉ cần chúng nó không vượt ra khỏi phạm vi khống chế, thì bất cứ lúc nào Phạm Hương Ngữ cũng có thể cảm ứng được chính xác vị trí của bọn chúng, hơn nữa còn có thể truyền đạt mệnh lệnh.

Rất nhanh, lũ xác thối đang tập trung trong tòa nhà lớn, trong nháy mắt đã phân tán tỏa đi các hướng.

Phạm Hương Ngữ chỉ mang theo bên mình Tiểu thảo, cùng với bốn con xác thối mạnh nhất làm hộ vệ. Thể chất của bốn con xác thối này đều đã gấp ba mươi lần, năng lực của bọn chúng vô cùng mạnh mẽ, phân biệt là ‘Nghịch phản’, ‘Mật độ’, ‘Xâm lấn tinh thần’, ‘Nham thạch’.

Trong số bốn con xác thối, thì con xác thối sở hữu năng lực ‘Nham thạch’có trợ giúp rất lớn cho Phạm Hương Ngữ. Chẳng những trong lúc nguy cấp nó có thể tạo ra một khiên chắn bảo vệ, mà còn có thể đưa bọn họ chui xuống lòng đất. Có điều, bởi vì năng lực của nó mới chỉ là cấp hai, cho nên quãng đường di chuyển cũng không quá dài.

Mười mấy phút sau, Phạm Hương Ngữ đã di chuyển xuyên qua khu vực phía Đông của thành phố Đức Châu.

“Mau trốn, phong tỏa lỗ chân lông, ẩn dấu khí tức của mình.”

Phạm Hương Ngữ sử dụng một số kinh nghiệm lẩn trốn mà Lâm Siêu đã dạy, giảm tần suất nhịp đập trái tim, hít một hơi thật sâu. Khống chế con xác thối có năng lực ‘ Nham thạch’ từ bên trong một tòa nhà chui vào trong lòng đất.

“Khống chế mật độ lòng đất xung quanh.”

Phạm Hương Ngữ ra lệnh cho ‘Trần Bách Thắng’ phối hợp với con xác thối có năng lực ‘Nham thạch’ đang đào một đường ngầm đi xuyên lòng đất.

‘Đám lính trinh sát trên trực thăng kia, đã sử dụng ống nhóm định vị vị trí của ta, tuy ta đã lợi dụng những tòa nhà này để che dấu. Trốn vào bên trong tòa nhà này, để bọn họ trong lúc nhất thời không có cách nào phán đoán chính xác vị trí của ta, nhưng chắc chắn bọn họ sẽ tiến hành lục soát toàn bộ khu vực này. Ta di chuyển dưới lòng đất, nhất định phải di chuyển đến một khu vực khác.’

Phạm Hương Ngữ nhanh chóng làm ra quyết định, đã từng một thời gian dài đi theo Lâm Siêu sinh tồn ngoài hoang dã, mưa dầm thấm lâu, học được rất nhiều kĩ năng trốn tránh ẩn nấp .

Rất nhanh, dưới sự phối hợp của hai loại năng lực, đường hầm nhanh chóng được hình thành, Phạm Hương Ngữ cũng với những con xác thối nhanh chóng tiến vào.

“Ngươi đem đoạn sau của đường hầm đánh sập đi. Tránh để lại dấu vết để bọn họ phát hiện ra nơi này.”

Phạm Hương Ngữ nói với Tiểu thảo.

Tiểu thảo Quái dị mặc dù có chút lười biếng, thế nhưng nó biết thời điểm lúc này vô cùng quan trọng, nhanh chóng nghe lệnh rồi hỗ trợ.

……

Rầm rập!

Trên đướng phố vắng lặng có rất nhiều ô-tô quân sự đang phóng đi, tiếng động cơ ầm ĩ, làm kinh động một it xác thối trốn trong những ngôi nhà ven đường. Bọn chúng lũ lượt kéo nhau ra ngoài, có con dáng đi vặn vẹo, có con bò lồm ngồm dưới đất, có con chỉ còn nửa người phía trên, từ cổ họng chúng phát ra những tiếng gào thét như dã thú.

Xoẹt xoet!

Vài tia laser lóe lên, đem đầu của những con xác thối này bắn cho nổ tung.

Hai tay Lâm Siêu nắm chặt vô-lăng, bàn chân dậm mạnh lên chân ga. Ánh mắt trong suốt lạnh như băng, dựa theo bảng chỉ đường cũng với hệ thống định vị trong ô tô, thành phố Đức Châu đã thấp thoáng ở phía trước mặt.

Tíc tíc!

Đúng lúc này, máy bộ đàm có hình dáng của một chiếc vòng tay bằng hợp kim đeo trên cổ tay của Lâm Siêu đột nhiên phát ra tín hiệu.

Lâm Siêu liếc nhìn thông tin người gửi hiện lên trên bảng điện từ, ánh mắt sáng lên.

“Lâm tướng quân.”

Trong máy truyền tin vang lên âm thanh uy nghiêm của Hứa tư lệnh:

“Căn cứ có một phát hiện quan trọng, cần cậu và Thập đại Chiến sĩ cùng phối hợp. Xin lập tức quay trở về căn cứ.”

Ánh mắt Lâm Siêu trở nên lạnh lùng, nói:

“Có phải ở thành phố Đức Châu, phát hiện ra một cô bé có năng lực đặc thù?”

Hứa Tư lệnh ngẩn người ra, hỏi:

“Làm sao cậu biết?”

Lâm Siêu hờ hững trả lời:

“Cô bé đó tôi biết, đó là bằng hữu của tôi, nếu như ông đã xem qua bức ảnh của cô ấy, tôi tin rằng ông có thể sẽ nhớ ra.”

Trong căn cứ Viêm Hoàng, Hứa tư lệnh nghe được lời Lâm Siêu truyền ra trong máy truyền tin, ông ta không khỏi sửng sốt, ông ta rất muốn có cô bé kia, cho nên căn bản chưa bao giờ xem qua bức ảnh đó. Đối với ông ta, cao thấp ra sao không trọng yếu, xấu hay đẹp cũng không có ý nghĩa, điều ông ta muốn chính là năng lực đặc thù đó.

Ông ta vội mở tập tư liệu ở trên mặt bàn, sau đó tìm thấy một tấm ảnh được vệ tinh chụp từ trên cao, mặc dù bức ảnh không được rõ cho lắm, thế nhưng hình dáng bên ngoài cùng trang phục Châu Âu màu đen, ngay lập tức khiến ông ta nhớ lại.

“Là cô ta!”

Hứa Tư lênh cảm thấy có chút thất thần, ông ta chưa bao giờ nghĩ tới, người làm cho ông ta động lòng, bằng bất cứ giá nào cũng phải chiếm được, lại là cô gái bình thường không gây ra một sự chú ý nào, đã từng cùng với Lâm Siêu lần đầu tiến vào căn cứ.

Ánh mắt ông ta chớp động trong giây lát, sau đó cầm bộ đàm lên, nói:

“Tôi thấy rồi, nếu cô gái đó là bằng hữu của cậu, vậy thì chuyện này càng dễ xử lý, cậu hãy đưa cô ấy về căn cứ đi. Cô bé đó một mình sinh tồn ngoài đó, tuy rằng sở hữu năng lực đặc thù, thế nhưng chẳng may bị quái vật khổng lồ phát hiện ra, thì vô cùng nguy hiểm. Hơn nữa, dựa vào thông tin tình báo, hiện tại đã có một ít quái vật muốn bắt bằng hữu của cậu, lợi dụng năng lực của cô gái đó để khống chế xác thối, đối kháng với nhân loại.”

“Tư lệnh!”

Giọng của Lâm Siêu trở nên âm trầm, nói:

“Tôi hi vọng chuyện này ông có thể bỏ qua, tôi sẽ không mang cô ấy về căn cứ, còn những quái vật kia…Tôi sẽ giải quyết!”

“Từ bỏ?”

Hứa tư lệnh sầm mặt, hai mắt híp lại, cố gắng dùng giọng điệu ôn hòa, nhẹ nhàng khuyên bảo Lâm Siêu:

“Cậu chắc cũng biết, năng lực của cô gái đó rất đặc thù, nếu như cô ấy có thể gia nhập căn cứ, tôi sẽ huy động tất cả tài

nguyên trong căn cứ để tận lực bồi dưỡng. Hơn nữa, tôi cam đoan với cậu, tuyệt đối không cấy ghép vào trong cơ thể cô ấy bất cứ một loại thiết bị nào.”

“Chuyện khác có thể thương lượng, còn chuyện này, tôi hi vọng ông có thể từ bỏ.”

Âm thanh của Lâm Siêu dần trở nên lạnh lẽo, hắn có thể cảm nhận được, dã tâm rất mãnh liệt của Hứa tư lệnh, nếu chỉ dựa vào vài câu nói ấy, rất khó có thể thuyết phục được hắn.

Những lời hứa hẹn của Hứa tư lệnh không có gì là thiết thực, căn cứ không bao giờ bồi dưỡng miễn phí bất cứ ai. Hơn nữa, thân phận thật sự của Phạm Hương Ngữ chính là xác thối. Một khi để cho căn cứ biết được sự thật này, sẽ tạo ra oanh động không khác nào bom nguyên tử, đến lúc đó sẽ có rất nhiều người sẽ đề nghị dùng biện phát mạnh mẽ, khống chế, nô dịch, coi như là một con rối để điều khiển, đến lúc đó ngay cả quyền cơ bản nhất cũng không có.

Nghe thấy được sự quyết liệt ẩn trong lời nói của Lâm Siêu, trong lòng Hứa tư lệnh vô cùng tức giận, từng đường gân xanh nổi lên trên mu bàn tay của ông ta. Nếu là người khác, ông ta đã sớm quát mắng, cho dù người đó là Uất Kim Hương hay là Lăng Vũ, khi đứng trước mặt ông ta thì hai người bọn họ tỏ ra nơm nớp lo sợ. Trong cả trụ sở, người có thể khiến ông ta phải kiếm chế cơn tức giận, chỉ có Viện trưởng viện nghiên cứu khoa học và những lão chiến hữu gắn bó nhiều năm.

Người cuối cùng còn lại chính là Lâm Siêu.

“Lâm tướng quân, cậu có biết mình đang nói gì không, cậu lẽ nào không có niềm tin đối với căn cứ, cho rằng tôi sẽ làm hại bằng hữu của cậu? Cậu chẳng nhẽ không biết, năng lực của cô gái đó sẽ trợ giúp rất nhiều cho nhân loại!”

Hứa tư lệnh cố nén cơn tức giận đang cuộn trào trong lòng mình, âm trầm nói.

“Tôi đã nói rồi, chuyện này tốt nhất là ông hãy sớm từ bỏ.”

Lâm Siêu vẫn dùng giọng điệu lạnh lùng để trả lời:

“Có tôi ở đây, không cho phép bất cứ người nào được mang cô ấy đi! Nếu như ông cố ý làm như vậy, sẽ có máu phải chảy!”

Hứa tư lệnh vừa cảm thấy kinh ngạc vừa sững sờ, ông ta chưa bao giờ thấy phản ứng cứng rắn của Lâm Siêu vì một người phụ nữ , hơn nữa còn dám uy hiếp ngược lại ông ta.

“Chỉ một phụ nữ, mà đáng để cậu kháng lệnh sao? Chúng ta sẽ không đưa cô ta ra khỏi tầm mắt của cậu, mà chỉ muốn cho cô ta những đãi ngộ tốt nhất, chẳng lẽ điều đó là sai sao?”

Hứa tư lệnh cố nén lửa giận, bàn tay siết chặt lại, cơn tức giận khiến ông ta không thở nổi.

Từ khi nắm quyền tối thượng trong căn cứ, chưa có người nào có thể khiến cho ông ta một loại cảm giác khuất nhục như lúc này.

“Cô ấy là của tôi, chính tôi sẽ bồi dưỡng.”

Lâm Siêu hững hờ nói:

“Người quang minh chính đại không làm chuyện mờ ám, tôi sẽ không để căn cứ bối dưỡng cô ấy trở thành vũ khí chiến tranh.”

Hàn quang trong mắt Hứa tư lệnh bắn ra bốn phía, cơn lửa giận ăn mòn lý trí của ông ta, ông ta tức giận quát lên:

“Cậu chính là vĩ nhân của căn cứ, sao không để ý đến đại cục, sao có thể cố chấp đến như vậy, tôi rất thất vọng về cậu! Căn cứ sẽ tuyệt đối không từ bỏ cô ta, một mình cậu không có khả năng ngăn cản!”

“Vậy thì không còn chuyện gì để nói nữa.”

Hai mắt Lâm Siêu nheo lại, sát cơ lạnh lẽo cực điểm, trả lời:

“Nếu như ông phái người đến đây, đến một người tôi giết một người!”

“Cậu dám!”

Hứa tư lệnh lạnh giọng nói:

“Cậu đang uy hiếp tôi?”

“Không sai!”

Lâm Siêu trả lời.

Hứa tư lệnh im lặng một hồi, sau đó cười giận, nói:

“Rất tốt, trước đây tôi đề nghị cậu gia nhập vào kế hoạch Thập đại Chiến sĩ. Lúc đó, cậu đã từ chối, từ lúc đó tôi đã biết cậu thật sự không muốn quy thuận căn cứ! Không nghĩ tới, ngày hôm nay rốt cục cậu cũng để lộ ra tâm lý muốn làm phản, chỉ vì một người phụ nữ mà có thể phản bội lại toàn bộ căn cứ!”

“Phản loạn?”

Vẻ mặt Lâm Siêu lãnh đạm, trả lời:

“Ông sai rồi, chỉ có kẻ ngu mới ra sức cống hiến, từ trước cho đến hiện tại hay là tương lại, tôi chưa bao bao giờ nói sẽ trung thành với bất cứ người nào. Giữa chúng ta chỉ có một mối quan hệ đó là hợp tác.”

“Vì câu nói này, cậu sẽ phải trả cái giá rất lớn!”

Hứa tư lệnh lạnh lùng thốt lên.

Hàn quang trong mắt Lâm Siêu lóe lên, nói:

“Chúng ta sẽ phải thanh toán khoản nợ này, có điều người phải trả nợ sẽ là ông, nhớ mang nhiều người tới, ít quá… Không đủ để tôi giết!

Nói xong, Lâm Siêu nhẹ nhàng ấn nút kết thúc cuộc đàm thoại.

Một khi cái nút đó được bấm xuống, sẽ gây ra những biến hóa long trời lở đất.

Cắt đứt cuộc nói chuyện, có nghĩa là cắt đứt tất cả, ân đoạn nghĩa tuyệt!

Bất kể là ai, đều không muốn đối mặt với quái vật khổng lồ như căn cứ Viêm Hoàng, thế nhưng Lâm Siêu thì không do dự chút nào.

“Tinh” một tiếng, tin hiệu trên máy đàm thoại cũng biến mất.

Mối quan hệ với căn cứ Viêm Hoàng cũng theo âm thanh đó mà kết thúc.

Vẻ mặt Lâm Siêu lúc này vô cùng bình tĩnh, một luồng giờ từ phía trước thổi tới, thành phố Đức Châu đã hiện ra trong tầm mắt của hắn, giờ phút này trong lòng hắn chỉ có một suy nghĩ là phải tìm thấy Phạm Hương Ngữ và phải bảo vệ cô ấy.

……….

Thành phố Đức Châu, bên dưới đường hầm dưới lòng đất.

Phạm Hương Ngữ đang ẩn nấp bên dưới lòng đất, thu liễm khí tức trong người, khống chế nhịp tim đập chậm lại, cùng với nhiệt độ cơ thể hạ xuống thấp nhất, mạch máu cùng với da thịt cơ thể trở nên từ từ trở nên cứng lại. Nếu trạng thái này kéo dài, sẽ khiến cho cơ thể bị tổn thương, thêm vào nữa trái tim không bơm máu đầy đủ, các cơ quan trong cơ thể sẽ bị suy yếu. Chỉ có những cơ thể mạnh mẽ mới có thể chịu đựng.

Trong trạng thái này, Phạm Hương Ngữ tin tưởng cho dù động vật có khứu giác nhạy cảm cỡ nào, cũng không có cách nào phát hiện ra mình.

Cho dù có năng lực hay thiết bị quét nhiệt, cũng khó có thể quét được thân nhiệt của mình.

Cảm ứng nhiệt độ cơ thể chỉ có thể cảm ứng nhiệt độ ở mức độ nhất định, nhiệt độ cơ thể thấp hơn giới hạn này, thì máy móc hay năng lực cũng không có cách nào phát hiện ra.

Phương pháp này, chính được Lâm Siêu dạy cho Phạm Hương Ngữ cùng mấy người Vưu Tiềm.

“Nếu như vậy, sau khi Tiểu cẩu quay trở lại, cũng sẽ không đánh hơi ra mình. Có điều, nó sẽ đánh hơi ra mùi của bốn con xác thối kia. Mình đã để cho chúng nó phân tán ở khu vực xung quanh đây. Chỉ cần Tiểu cẩu tìm được bọn chúng, mình sẽ có thể đước bọn họ tìm ra.”

Phạm Hương Ngữ nói thầm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play