Tư Mộ bị Ngôn Mặc Bạch kéo ra khỏi cửa, lên xe, Ngôn Mặc Bạch đạp chân ga, trực tiếp chạy về phía bệnh viện.

Chiếc xe Maybach màu đen của Ngôn Mặc Bạch bị Tư Mộ đụng hư phá hủy đèn xe, bị kéo đưa về gara tư nhân của anh.

Hôm nay đi ra ngoài chính là chiếc xe thể thao màu hồng, kiểu mẫu rất có phong cách, cực kỳ dễ nhìn thấy trên đường ở thành phố A.

Vốn dĩ Tư Mộ vẫn lo lắng cho là mình đem chiếc xe sang quý như vậy quá hủy đi, đoán chừng Ngôn Mặc Bạch sẽ điên lên. Nhưng mà biểu hiện của anh lại cực kỳ Vân Đạm Phong Kinh.

Tuy không nói không sao cả, nhưng mà biểu tình kia của anh chính là không để ý, càng đừng nói là đau lòng đến phát điên rồi.

Mới đầu Tư Mộ còn tưởng anh giả bộ bình tĩnh, nhưng mà biết được đội hình xe đua của anh dũng mãnh cơ hồ đến biến thái như vậy, mới ý thức được, kỳ thực chiếc Maybach màu đen kia , chỉ là cộng lông mà thôi.

Ngôn Mặc Bạch thu nạp rất nhiều loại xe. Nếu là đem xe của anh chạy ra ngoài thành phố A một vòng, bảo đảm xe thành phố A sẽ nổ tung.

Tốc độ nhanh như vậy, từng rẽ ngoặc đều lái nhanh, cái loại này cơ hồ muốn đem cảm giác của người ta văng ra ngoài. Điều này làm cho Tư Mộ kinh sợ nhớ tới lần đầu tiên ngồi trên cái xe của anh, cảnh tượng sợ hãi kia, lại phun ô uế ra xe của anh.

"Anh lái chậm một chút--" Tư Mộ nắm chặt tay vịn trên xe, mặt sợ tới mức đến trắng xanh. Nghĩ thầm, rằng: Anh không phải lại muốn để cho tôi phun ô uế vào xe của anh, được lại làm tôi mở mang? Bất quá lần này chỉ sợ không chỉ đơn giản phun bẩn như vậy, giống như phía dưới cũng chảy theo gia tốc như vậy, hơn nữa còn có xu hướng rớt xuống.

Đem so sánh vẻ mặt hoảng sợ của Tư Mộ, Ngôn Mặc Bạch lại bình tĩnh ung dung, anh cười nhẹ: "Em sao lại nhát gan như vậy? Ngồi trên xe anh, thuận tiện thích ứng tốc độ loại xe này."

Nói xong lại nhanh quay ngược trở lại, làm Tư Mộ thiếu chút nữa bị quăng ra ngoài xe.

Trong lòng Tư Mộ đem người này mắng từ trong ra ngoài nhiều lần, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: "Em, muốn, phun."

Nếu Ngôn Mặc Bạch còn lái xe như vậy, cô đảm bảo xe phun vào mặt anh ta!

Lúc này Ngôn Mặc Bạch mới nhớ tới lần kinh lịch đó, vì thế liếc nhìn cô gái bên cạnh hai mắt đang phun lửa, từ từ hạ tốc độ xe chậm lại. Nhưng mà mặc dù anh cảm thấy được cái tốc độ chậm thì Tư Mộ vẫn là cảm thấy rất nhanh.

Lúc đi đến nhà họ Ngôn, cũng không thấy anh có biểu hiện phát cuồng chạy xe như vậy, ít nhất cái tốc độ đó Tư Mộ vẫn có thể chấp nhận được.

Nhưng mà hiện tại nhìn người này, lái xe liều chết như vậy.

Ai đã trêu chọc anh ta rồi?

Tư Mộ nhìn bộ dáng khó chịu của anh ta, cũng không dám gọi anh ta, ngồi đàng hoàng ở một chỗ.

Đến chỗ bệnh viện, Ngôn Mặc Bạch đi phía trước, Tư Mộ cúi đầu đi phía sau, đầu có chút hồ đồ.

Vốn cho là Ngôn Mặc Bạch đến làm kiểm tra, kết quả lên lầu mới giật mình phát hiện, bọn họ tiến vào phòng khám phụ khoa.

Tư Mộ nghi hoặc khó hiểu nhìn về phía Ngôn Mặc Bạch: "Không phải là anh nên đến bên ngoại khoa kiểm tra sao?"

Bên ngoài phòng có rất nhiều người xếp hàng chờ xem bệnh, Ngôn Mặc Bạch lại lôi kéo Tư Mộ đi vào bên trong.

"Uy Uy-- anh làm gì vậy?" Người này, đây cũng quá càn rỡ rồi? Nhiều người xếp hàng như vậy, chế giễu anh ta, vừa tới liền chen vào.

Tư Mộ khóc không ra nước mắt, cái này thật sự làm căm phẩn nha!

Người xếp hàng cũng bắt đầu oán giân,

"Uy, các người sao lại chen vào như thế chứu?"

"Chúng tôi nhiều người đã xếp hàng như vậy, các người có đạo đức hay không?"

"Tất cả mọi người đều đã xếp hàng, hai người này lại chen ngang bào, chúng tôi phải đợi đến khi nào?

Ánh mắt lạnh lùng của Ngôn Mặc Bạch liếc nhìn qua, nhất thời đám người vừa rồi câm như hến, lại không dám lên tiếng.

Ánh mắt anh ta cực kỳ lạnh lẽo, tôi luyện một dạng, mang theo sắc bén.

Tư Mộ có chút xấu hổ bị anh túm đi, kéo anh, "Uy, anh--"

Ngôn Mặc Bạch đảo qua, "Câm miệng, ngoan ngoãn đi vào."

Tư Mộ dùng dằng ở tại chổ, cô đi vào để làm gì chứ?

Phòng khám mở cửa, một người phụ nữ mặc áo trắng đi ra, khuôn mặt yêu mến, lúc nhìn thấy Ngôn Mặc Bạch, trên mặt biểu tình kinh ngạc, cô cười nhìn về phía Ngôn Mặc Bạch cùng Tư Mộ nói: "Ngôn thiếu, anh mang thiếu phu nhân đến kiểm tra thai sao?"

Người thầy thuốc này xuất thân danh môn, lúc Ngôn Mặc Bạch kết hôn, cô cũng đi tham gia hôn lễ, tự nhiên cũng biết Ngôn Mặc Bạch, chẳng qua Ngôn Mặc Bạch không có ấn tượng với cô.

Tư Mộ nghe thầy thuốc hỏi như vậy, càng quẫn, mặt vừa đỏ vừa nóng, hận không thể xĩu trên đất.

Kiểm tra thai? Thiệt thòi cho cô nghĩ ra.

Bất quá vợ chồng sau tân hôn, hai người cùng tới bệnh viện phụ khoa, rất khó không cho người khác nghĩ đến phương diện này. Người bác sĩ này hỏi như vậy, cũng có thể tha thứ.

Ngôn Mặc Bạch chỉ hừ hừ, tính làm chào hỏi. Kỳ thật anh cũng không biết dì cả là ai, đối đãi với người ngoài thái độ của anh đều như vậy, lạnh lùng, không dễ tiếp cận. Muốn đễ cho anh ta cùng người khác trò chuyện vui vẽ, cơ hồ không thể nào, trừ phi anh để ý đến người đó.

Đẩy Tư Mộ đi vào:" Để cho bác sĩ xem cho em, cái kia của em... có phải không bình thường hay không... có phải là lưu nhiều lắm hay không...."

Lúc Ngôn Mặc Bạch nói, vẫn có chút không tự nhiên, dù sao anh lãnh khốc, cũng vẫn là người đàn ông có máu có thịt? Làm sao có thể tự nhiên nói chuyện với con gái những việc này.

Tư Mộ nghe anh ta nói không rõ ràng, đại não không xoay chuyển, nghi hoặc nháy nháy mắt, hỏi: "Ách, em có cái gì không bình thường? Em rất tốt!"

Tư Mộ nghĩ, trên người có rất nhiều vết thương, nhưng mà muốn xem cũng không phải tới phòng phụ khoa, đó là ngoại khoa sao?

Ngôn Mặc Bạch có chút tức gianh trừng mắt nhìn cô, nghĩ thầm, rằng vì sao lại có một cô ngốc đần độn như vậy chứ? Nói như vậy cũng không hiểu sao?

Tư Mộ bị anh trừng mắt, sợ tới mức co rúm lại một lúc, phía dưới lại ra mãnh liệt.

A?

Chẳng lẽ, anh nói là dì cả của mình?

Tư Mộ há mồm nhìn Ngôn Mặc Bạch liếc một cái, lập tức cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân của mình, mặt đỏ tới mức có thể nhỏ ra máu.

Xấu hổ chết người!

Anh ta sao lại có thể nghĩ như vậy? Lại còn mang cô đến bệnh viện chứ!

Bác sĩ cười đến ái ngại, "Ngôn thiếu phu nhân, theo tôi đi vào!" Nói xong liền kéo Tư Mộ đi vào, đột nhiên xoay người nói với y tá: "Đi gọi bác sĩ CHu vội tới thay tôi tan tầm."

Giọng nói của cô ta cực lớn, để cho người xếp hàng phía sau có thể nghe được.

Cứ như vậy cũng sẽ không trì hoãn bọn họ xem bệnh, để cho những người đó cũng không thể nói gì.

Người có quyền thế, tư nhiên đi đến đâu đều có thể đặc biệt. Nếu có câu nào oán giận, cũng chỉ có thể oán giận bản thân mình không chịu đầu thai chổ tốt, nếu được sinh trong nhà quyền quý, tư nhiên cũng có thể muốn làm đặc biệt rồi.

Bên cạnh có mấy cô y tá, vụng trộm nhìn Ngôn Mặc Bạch. Hai mắt tỏa ra hồng tâm, trong lòng lớn tiếng hò hét: "Oa-- đẹp trai quá!"

Tư thế đó hận không thể bổ nhào đến anh ta chiếm đoạt.

Ngôn Mặc Bạch chú ú đến sự nhòm ngó của các cô, mắt lạnh rùng mình, nhất thời bốn phía đều hít vào lãnh khí "Oa, cực giỏi."

Còn có một người có lá gan lớn, cẩn thận đi ra: "Ngôn, Ngôn thiếu, ngài đi qua văn phòng chờ đi! Mời bên này--"

Mặc dù có một chút can đảm, nhưng đối mặt với Ngôn Mặc Bạch lãnh khốc như vậy, vẫn không nhịn được nói chuyện cũng phát run lên.

Mặt Ngôn Mặc Bạch không chút thay đôi đi theo vào, dù sao ở dây bị nhiều người nhìn như vậy, rất khó chịu.

Trong phòng khám và chữa bệnh, thái độ thầy thuốc cực kỳ thân thiện, hỏi Tư Mộ: "Ngôn thiếu phu nhân, tháng trước thời gian cô hành kinh là ít hay nhiều?"

Tư Mộ nghe được cách xưng hô này cảm thấy không được tự nhiên, "Gọi tôi là Tư Mộ đi, Ngôn thiếu phu nhân nghe xa lạ quá."

Bác sĩ chỉ cười không nói, cảm thấy được cô gái trước mặt này không sai, tươi cười thuần khiết, tâm tư đơn thuần.

"Tháng trước ngày 15, tháng này trước một tuần. Ách, là bị té nên đến..." Tư Mộ nói với bác sĩ, nhưng sau lại cực kỳ xấu hổ hỏi di cả có phải là do bị té ngã nên tới hay không.

Bác sĩ cười ha ha: "Với cô té ngã không có vấn đề gì...." sau đó giải thích cho Tư Mộ nghe một số chuyện, Tư Mộ thật sự nghe, lại cũng không nghe hiểu được gì.

Bác sĩ không cho Tư Mộ thuốc, chỉ nói khi kết thúc hành kinh, đi đến nhà thuốc trung y mua một chút thảo dược điều trị một thời gian là được.

Tư Mộ chần chừ một hồi, vốn là muốn để cho bác sĩ nhìn vết thương trên người mình, thuận tiện lấy thuốc, sau cùng nghĩ lại vẫn thôi. Nếu cô ta biết Ngôn Mặc Bạch, nếu cho cô ta nhìn thấy vết thương, sau đó ra ngoài nói ít lời phàn nàn, vậy thì không tốt, vẫn nên đi tiêm thuốc mua tùy tiên thuốc xoa là được.

Tư Mộ đứng dậy, rất có lễ phép noi lời tạm biệt với bác sĩ, "Cảm ơn bác sĩ, tôi đi về trước."

Lúc Tư Mộ chuẩn bị đi, bác sĩ nhìn thoáng qua cổ Tư Mộ, nói lời nói thấm thía: "Làn da cô có vẻ non mềm, vết thương rất khó tan, ách, về sau lúc cùng phòng tận lực chú ý một chút...."

Đầu Tư Mộ đầy vạch đen, vốn đang cố che dâu không cho cô ta thấy, kết quả người ta đã sớm thấy được.

Bị cô ta nói như vậy, cực kỳ xấu hổ. Cũng không muốn cô ta đưa thuốc gì, vội vàng nói lời từ biệt rồi chạy ra ngoài.

Ngôn Mặc Bạch ngồi tại sofa trong văn phòng, ngồi ở vị trí đó, gương mắt có thể thấy cửa phòng khám và chửa bệnh. Đương nhiên lúc Tư Mộ đi ra ngoài, anh nhẹ nhàng thở ra rồi đứng dậy đỉ a ngoài.

Bị mấy người phụ nữ nhìn lén, thực con mẹ nó khó chịu!

Không gián đoạn đưa cà phê, đưa điểm tâm, cự tuyệt nhieuf lần, nhũng thứ này con gái vẫn tranh nhau cầu tốt, anh nhiều lần muốn lấy cái chén đạp bể đầu người.

Thấy Tư Mộ đi ra, anh hận không thể đi lên túm cô liền.

"Bác sĩ nói như thế nào?"

"Uhm, cái đó...." Tư Mộ giật giật khóe miệng, không biết giải thích với anh ta như thế nào.

Ngôn Mặc Bạch nhìn bộ dáng Tư Mộ ngây ngô, nhìn thấy cô thẹn thùng, hừ hừ, đi nhanh về phía trước.

Tư Mộ đi ở phía sau không có nhìn thấy người phía trước, trên mặt ửng đỏ.

Mới vừa đi đến cửa bệnh viện, liền thây Vưu Ưu ôm con gái đi tới.

"Oa, Mộ Mộ, sao cậu lại đi bệnh viện thế?" Vưu Ưu nhìn thoáng qua thấy Ngôn Mặc Bạch đi ở phía trước không dừng bước lại, sau đó ám muội nói với Tư Mộ: "Chẳng lẽ cậu mang thai rồi?"

Tư Mộ thấy xe Ngôn Mặc Bạch, vỗ Vưu Ưu một cái: "Người khác không biết, chẳng lẻ cậu còn không biết? Mang thai cũng không nhanh như vây được. Mình ngược lại muốn có thai, nhưng mà hôm nay dì cả lại đến rồi."

Tư Mô thở dài, nghĩ thầm, ngược lại mang thai, nhiêm vụ liền hoàn thành được một nửa rồi.

"Vậy các người đến đây làm gì? Chẳng lẽ Ngôn Mặc Bạch là không sinh không dục sao?" Vưu Ưu tiếp tục cười.

"Đi!" Tư Mộ nhéo cô, có chút cười mắng: "Cậu không thể nghĩ đến chuyện khác sao? Hỏi tới hỏi lui đều là những vấn đề này."

"Ha ha-- vậy các cậu đến đễ làm gì?" Vưu Ưu vỗ vỗ con gái trong lòng, liếc Tư Mộ một cái, cũng không thấy giống sinh bệnh. Liền thấy dấu vết hồng trên cổ Tư Mộ, kêu lên sợ hãi: "Mộ mộ, các người chơi đùa cũng quá kịch liệt rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play