Người trong lòng nhu thuận xuống, anh ta liền bắt đầu bạo dạn, tay từ từ mò mẫn cánh tay của cô, xoa bóp này, kìa, giống như Bảo Bảo tò mò khi mở ra một món đồ chơi, yêu thích không buông tay.

Thỉnh thoạng anh ta đụng vào vùng mẫn cảm của cô, liền nghe thấy cô mơ màng nhẹ nhàng trong lúc ngủ. Nhưng lại làm cho toàn thân anh ta nóng lên.

Cái gì mà trầm trồ khen ngợi vết thương đã không còn đau?

CHính là Ngôn Mạc Bạch! Mà hơn chứ không kém, vết thương của anh ta rất nặng, liền một chút đã không quan tâm đi trêu chọc Tư Mộ rồi.

Sớm nắng chiều mưa, nhiệt huyết sôi trào, mỹ nhân trong ngực, sao còn lại nhớ vết sẹo được chút!

Vì thế Ngôn Mặc Bạch nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mộng của cô đang ngủ mơ hơi khẽ động, bản tính sói xám lộ ra ngoài. Đón lấy đôi môi của cô. Cảm xúc mềm mại đó hết sức thích thú, so với trong trí nhớ càng thêm ngọt ngào và đẹp hơn

Anh ta ngậm chặt đôi môi của cô, nhẹ nhàng hôn, động tác cực kỳ ôn nhu, dường như sợ đánh thức người đang ngủ mơ.

Hôn chính là như thế này, một thoáng chốc, dường như cảm nhận được Tư Mộ đáp lại nhẹ nhàng, giống như là vô ý thức như một người đang ngủ mơ.

Từ từ Ngôn Mặc Bạch hôn càng mạnh mẽ, đầu lưỡi linh hoạt cạy mở hàm răng của cô, mạnh mẽ tiến vào miệng cô cướp đoạt, quấn chặt lưỡi xinh xắn của cô, cùng triền miên cùng múa.

Tay anh ta cũng không an phận dao động trên người cô, đến chỗ nào bị da thịt trắng nõn của cô đốt cháy, một mảnh phấn hồng. Hô hấp Ngôn Mặc Bạch càng ngày càng hỗn loại, anh buôn môi của cô ra, nghiêng đầu để đầu cô bên cạnh, hô hấp nóng bỏng thở bên tai cô, hun đến tay cô đều đỏ ửng lên.

Tư Mộ trong lúc ngủ mơ, làm một mộng tu nhân.

Thời gian dường như đã đến đêm, cô toàn bộ như phát cuồng đối với đôi tay không có phương hướng của anh.

Cô bị Ngôn Mặc Bạch đè dưới thân, bàn tay to lớn của anh ta đang dẫn lửa cháy hừng hực trên người cô, miệng của anh ta hôn cô, ngày càng xâm nhập. Cái loại cảm giác chân thật này không giống như đang nằm mơi.

Mặt Tư Mộ đỏ hồng, lờ mờ nghe thấy từ miệng mình nói ra những âm thanh thở dài thỏa mãn.

Tiếng thở dốc dày đặc vang lên bên tai, khí nóng như đốt cháy đến đầu óc cô.

Thân thể cô ấm lên, dục vọng bị cháy bỏng, chính là lúc động tình.

Đột nhiên, bên tai bị đau, làm cô giựt mình tỉnh lại.

Tư Mộ tĩnh giấc từ trong mộng, đôi má phấn hồng, ánh mắt mở ra mê ly, lại giật mình phát hiện mình đang ở trong lòng của Ngôn Mặc Bạch, hai người đang thân mật cùng một chổ, ôm thật chặt, một khe hở cũng không có.

Cô vội muốn nhảy từ trong lòng anh ta ra, lại bị tay Ngôn Mặc Bạch nắm đè lại, lạnh lùng quát: "Đừng nhúc nhích!"

Tư Mộ đột nhiên nghĩ đến trên người anh có vết thương, vì thế thân thể cứng ngắc mặc cho anh ta ôm, một cử động đều không dám, tâm tình như muốn khóc rồi.

Hơn nữa cô còn bi thương nghĩ đến, vừa mới cái kia, có lẽ không phải mơ...

"Anh, muốn ôm tới khi nào?" Tư Mộ vẫn duy trì thân thể cứng ngắc bất động, mà Ngôn Mặc Bạch cứ ôm cô như vậy, từ đầu không nghĩ muốn buông tay ra. Lúc này Tư Mộ đã cứng đến bắp thịt tê dại, mới lên tiếng hỏi, trong lời nói ủy khuất vô cùng.

Ngôn Mặc Bạch hồi phục hô hấp, bên tay cô nói: "Em còn thiếu anh cái gì?"

Tư Mộ sửng sốt hồi lâu cũng phản ứng không kịp. Thiếu anh ta cái gì?

Nợ tiền?

Không, muốn thiếu cũng là thiếu Ngôn Diệu Thiên.

Nợ nhân tình?

Lần đó anh ta ra tay cứu cô, không phải đã gặp mặt nói vô số lời cảm ơn rồi sao? Chẳng lẽ anh ta tính toán chi li đến chết cũng không bỏ? Anh ta không phải là người như thế.

Tư Mộ nghĩ đến vỡ não cũng không nghĩ được bản thân mình thiếu anh ta cái gì, vì thế hỏi: "Nợ anh cái gì?"

Ngôn Mặc Bạch thổi bên tai cô, giọng khàn khàn bay vào lỗ tai cô: "Em nợ anh một đêm động phòng hoa chúc, tân nương của anh!"

Mặt Tư Mộ nhất thời đỏ như tôm nấu trứng, lại đẹp mà ngon miệng.

Ngôn Mặc Bạch thấy thế càng cười tà mị, tay nắm đôi má phấn của cô chơi đùa.

Có đôi khi, gặp mạnh nhưng lại cường, mới có thể bất bại.

Ví như, hiện tại Tư Mộ rõ ràng không biết Ngôn Mặc Bạch bị thương, công nhiên mặc y phục tình thú dụ dỗ anh ta, liều lĩnh khiêu khích như thế, Ngôn Mặc Bạch phải che mũi chạy trốn vào phòng vệ sinh.

hiện tại, Ngôn Mặc Bạch yên lặng quyết định muốn sống như các ông chồng một dạng, không sợ đầu sợ đuôi nữa.

không phải chỉ là một cô gái sao?

không thu thập vậy thì trái ý cô rồi!

Xem, cô hiện tại còn ngoan ngoãn trong lòng anh ta, mặc tay anh nhào nặn, nghĩ muốn chơi đùa như thế nào liền chơi như thế ấy.

Thậm chí Ngôn Mặc Bạch đang đánh đòn trong lòng hừ hừ: Nếu không phải vì trên người mình bị thương có nhiều bất tiện, anh ta có thể đưa cô đi nhào nặn tới gấp xếp chơi đùa lật chuyển 360 độ (quá bạo lực rồi anh ơi ^^)

Tư Mộ núp ở trong lòng anh ta, trong đầu đang hò hét, nhớ lại lời anh ta vừa mới nói "Em còn thiếu anh một đêm động phòng, tân nương của anh." Lòng bàn tay cô đã bắt đầu đổ mồ hôi rồi.

Nghĩ tới như vậy, Tư Mộc có chút ghét bỏ bản thân mình làm kiêu.

Lúc cô mặc y phục tình thú dụ dỗ Ngôn Mặc Bạch, anh ta làm một bộ dáng quân tử căn bản không thèm nhìn thẳng đến cô, để cho cô có chút thất bại cùng ảo não. Nhưng mà hiện tại Ngôn Mặc Bạch cực kỳ chủ động mạnh mẽ phóng ra, mà bản thân cô lại một bộ dáng bị bắt buộc không tình nguyện.

Tư Mộ hung hăng khách sáo bản thân mình một lần, sau đó bắt đầu điều chỉnh tâm tình của mình, nghênh đón công kích của anh ta.

Huống hồ, việc này đang hợp ý cô, không phải sao?

Tư Mộ hơi hơi ngửa đầu nhìn anh ta, ánh mắt trong đêm tối sáng ngời như vì sao. Giọng cô mềm nhũn, giọng điệu có chút làm nũng hứng thú, nhưng mà nói ra mà nói thì có chút trêu tức: "Anh... được không?"

Tay Ngôn Mặc Bạch nhéo đôi má đang căng thẳng của cô, hận không thể đem mỗi miếng thịt trên gương mặt của cô cho lạp xả xuống.

Tư Mộ bị đau ngoan ngoãn ngậm miệng, tròng mắt chớp chớp ủy khuất nhìn anh ta, một bộ dáng biết sai nhận lỗi.

Tâm tình Ngôn Mặc Bạch lúc này mới tốt lên nhếch môi cười.

Anh đột nhiên nghĩ tới hôm qua mình bị lão đại kia trêu chọc một phen, nhất thời nhiệt huyết sôi trào lên, trong thân thể đều đã nóng lên vừa hưng phấn bắt đầu luồn trên nhảy xuống.

"Cậu có thể nằm, cho em dâu ở trên! Như vậy có thể vẹn toàn đôi bên, cậu lại không hao tổn sức lực, lại được hưởng thụ tại chỗ...."

thật sự có thể như vậy!

Mắt Ngôn Mặc Bạch sáng lên, hiện lên một tia giảo hoạt, nhưng trên mặt lại không có một chút thay đổi, anh ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ngẩng lên trong lòng, giọng trầm thấp nói: "Anh, không được!"

Bộ dáng của anh ta xem ra cực kỳ nghiêm túc, cực kỳ đứng đắn, nhưng mà lời này làm cho Tư Mộ thiếu chút nữa cười ra tiếng.

Nhưng mà cô có mượn mười lá gan, cũng không dám càn rỡ trước mặt Ngôn Mặc Bạch trêu chọc anh ta trên phương diện nào đó không được!

Vì thế cô đem mặt vặn vẹo qua một bên, cắn môi cực kỳ khó chịu, hồi lâu môi cũng chưa buông ra, nói một chữ không nên lời. cô sợ hãi bản thân mình mở miệng sẽ không nhịn cười được.

Bộ dạng của Ngôn Mặc Bạch lại hoàn toàn không thay đổi, nhìn biểu tình trên mặt Tư Mộ đang kìm nén mím môi, anh ta tiếp tục nắm mặt Tư Mộ, mạnh mẽ kéo lại đối mặt với anh, hỏi: "Em nói, làm sao bây giờ?"

Hỏi rất chân thành, Tư Mộ có chút không đành lòng nở nụ cười.

Làm sao bây giờ?

Tư Mộ mạnh mẽ vận động đầu óc, lại phát hiện trong đầu mình là một mảnh hỗn loạn. Vì thế cô có chút chần chừ nói: "Cái đó, em có thể giúp anh?"

hiện tại trong mắt Tư Mộ, Ngôn Mặc Bạch là một người đồng tính luyến ái. đã đồng tính, như thế khẳng định không muốn cùng cô làm chuyện đó rồi. Nhưng mà hiện tại sinh lý của anh ta cần, lại không có cách nào tìm người đàn ông khác đến giải quyết, đương nhiên vấn đề khó khăn này liền ném cho cô rồi.

Tư Mộ kỳ thực cũng có quyết định của bản thân mình.

Nếu Ngôn Mặc Bạch để cho cô hỗ trợ, cô liền có thể giúp một tay, tay tỉ mỉ nắm chặt phía sau, quản anh ta cùng người đàn ông kia làm cùng một chỗ ra sao?

Vì thế Tư Mộ nghĩ, tôi lấy tay giúp anh vậy!

Ngôn Mặc Bạch do dự nhíu mày, có chút cân nhắc cô ta nói giúp, là giúp như thế nào. Bất quá vẫn hơi gật đầu. Anh ta biểu đạt rõ ràng như vậy, cô ta không nên không biết.

Nháy mắt, Tư Mộ có cảm giác rơi vào hầm lửa.

Nháy mắt, Tư Mộ có cảm giác rơi vào hầm lửa.

Nhưng mà rơi vào hầm lửa cũng phải nhảy vào nha, người nào để hầm lửa này để cho cô có tư thế tốt nhảu vào sao?

Tư Mộ nhắm chặt mắt, hít sâu một hơi, tay có chút run bắt đầu dò xét, lúc chuyển qua bên hông Ngôn Mặc Bạch, có chút chần chờ ngừng lại.

Trong đầu cô đang nhớ lại một số tiểu thuyết có miêu tả chuyện tình cảm này, sau đó nhớ lại bản thân mình kế tiếp phải nên làm cái gì.

Ở phương diện này, lý luận tri thức của cô được coi là phong phú, đọc qua cả ngàn quyển tiểu thuyết ngôn tình, là là vô nhục, không quan trọng khẩu vị hủ nữ, nếu đến cái này liền không hiểu mà nói, kia thật sự có lỗi với tác giả biết văn rồi. Nhưng mà kinh nghiệm thực chiến lại một lần đều không có, cô thậm chí không biết nên xuống tay từ nơi nào.

Tư Mộ nắm chặt quả đấm, lòng bàn tay ẩm ướt một mảng.

Ngôn Mặc Bạch nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của cô, có chút buồn cười lên tiếng: "Như thế nào? không phải nói muốn giúp anh à, còn chưa ra tay?"

Phi!

Tư Mộ có chút xấu hô giận dữ trừng anh ta, chuyện bỉ ổi hạ lưu như vậy, vì sao mà anh ta lại bày ra bộ dáng thản nhiên như vậy?

Chẳng lẽ anh cho là mình cực kỳ vinh quang sao?

Anh cần thời gian, muốn làm phiền tay tôi, anh lại vẫn rất sung sướng sao?

Tư Mộ nghĩ muốn loạn lên, mọi người trên thế giới này điên rồi.

Tư Mộ ngưng lại cơn tức giận, từ từ đem tay thăm dò xuống dưới. Ngôn Mặc Bạch có chút đùa dai nắm lấy tay cô, trực tiếp ấn vào chổ kia của anh ta. Như thế thật sự chạm vào, làm Tư Mộ hoảng sợ, tay đã nghĩ muốn lấy lại, nào ngờ bị Ngôn Mặc Bạch mạnh mẽ đè lại, không thể động đạy, bàn tay nhỏ của cô theo bản năng nắm thành quyền, tức giận nhìn anh ta...

Lòng của cô đều nhanh đập đến cổ hong, mặt đỏ ngừng thở, động tác trên tay vụng về lại không lưu loát, chỉ có thể dựa theo những đoạn YY trong tiểu thuyết của mình mà làm.

Ngôn Mặc Bạch đã không khống chế nổi bắt đầu run rẩy, cùng nặng nề khởi dốc, mồ hôi trên trán cũng không ngừng rơi xuống.

Tư Mộ làm như vậy cùng Ngôn Mặc Bạch không nói, đều là chưa bao giờ làm qua chuyện này, đều có cảm giác có chút ưỡn ẹo, mất tự nhiên.

Tư Mộ từ từ nhắm hai mắt lại, sắc mặt đỏ bừng.

Ngôn Mặc Bạch cũng từ từ nhắm hai mắt, khí tức bất ổn.

Hai người không có kinh nghiệm hiện tại toàn bộ đều ngưng lại, hô hấp liền đình chỉ.

Phía trên xa xa một chất lỏng ái muội bắn ra, làm cho đại nào của cô nháy mắt trống rỗng...

Ngôn Mặc Bạch lại không thèm nhìn tới cô, mặt vẫn xoay vặn bình ổn hô hấp. Một hồi lâu, tay anh ta lấy tờ giấy bên cạnh ném đên trước mặt đang ngu ngơ của Tư Mộ, tự mình cũng rút mấy tờ giấy tự nhiên lau sạch.

Được rồi! Anh ta không muốn kém nhiều lắm, anh bày tỏ kháng nghị nghiêm trọng.

Nhưng mà kháng nghị có hữu hiệu sao? Cô tuy ngẫu nhiên biểu hiện sự to gan, nhưng mà trên thực tế vẫn lại ngây ngô thẹn thùng, có thể làm đến bước đường này, đã là rất khó.

Nếu không phải trên mình mình có vết thương, anh ta có thể mạnh mẽ thêm một lát nữa rồi.

Anh nhìn nha đầu kia cũng không bạo lực cũng không hợp tác, anh chỉ cần cường mạnh một chút, cô lập tức bắt đầu thuận theo.

Ngôn Mặc Bạch một bên thê lương rửa sạch của mình, một bên lời thề sắt son, cùng thương tổn cô gái nhỏ một chút, nhất định phải ăn thật no nê!

Tư Mộ bị anh vứt hộp giấy vệ sinh qua bị dọa thần trí trở về, sau đó thấy động tác của anh, kinh ngạc đến khăn giấy cũng không lấy, liền trực tiếp chạy vào phòng vệ sinh trốn.

Mặt Tư Mộ nhăn lại đem cái dịch dính trên tay ra, một bộ dạng biểu tình cực kì ghét bỏ, sau đó một tay cầm điện thổi, "Uy, sáng sớm, cậu đang làm gì sao? Qua bệnh viện một chuyến.. Còn ngủ? Không đủ! Lập tức qua đây cho mình!"

Cất điện thoại, Tư Mộ nhìn xung quanh phòng vệ sinh một lần, sau cùng nhìn cái giá trên vách tường phát hiện một cái bình nhỏ. Cô vui mừng lấy lại, lấy nước sôi súc qua vài lần, vẫy khô, sau đó cẩn thận lấy dịch trắng từ trên tay bỏ vào bình.

Rửa chất dính trên tay vô số lần, Tư Mộ cầm cái bình nhỏ có chứa tinh dịch, trong lòng có chút không yên.

Tri thức y học của cô còn thiếu thốn, cũng không biết giữ như vậy khi xuống dưới tinh trùng còn sống nổi không. Bất quá mặc kệ như thế nào, dù sao thử cũng không sao, nếu có thể thành công, cô lại đi nhiệt tình với Ngôn Mặc Bạch kia để làm chi chứ?

Tư Mộ ở trong phòng vệ sinh thật lâu, Ngôn Mặc Bạch liếc nhìn cửa phòng vệ sinh đang đóng chặt, nhíu mi một cái, nghĩ thầm, có thể là còn thẹn thùng đi, trốn ở bên trong không dám ra đây gặp anh.

Ngôn Mặc Bạch cười không lên tiếng, vốn định xông vào xách cô ra, lại sợ cô càng thẹn hơn.

"Lấy chút nước ấm giúp anh lau người!" Ngôn Mặc Bạch hướng về phòng vệ sinh kêu lên.

Hiện tại đã rất trể, bốn phía đều cực kỳ an tĩnh. Cửa tolet cũng không cách âm, bên trong Tư Mộ cái gì cũng chưa làm, tiếng Ngôn Mặc Bạch nói chuyện, cô nghe được rất rõ ràng.

Vì thế, mặt Tư Mộ lại càng đỏ hơn.

Cái tên gia hỏa kia, tự nhiên lại muốn cô giúp anh ta lau người sao?

Được rồi, cô biết hiện tại trên người anh ta có thương tích, hoạt động không tiện, nhưng mà những việc này cũng kêu cô làm, có phải cảm thấy quá khó xử hay không?

Tư Mộ bụm mặt ở trong phòng vệ sinh, rầu rĩ trả lời anh ta: "Em giúp anh kêu y tá đến đây!"

Ngôn Mặc Bạch bá đạo cự tuyệt, nói: "Muốn chính em giúp anh lau mình, tự tay lau cho anh!"

Lau em gái ngươi!

Tư Mộ hận không thể lao ra cào anh! Yên lặng ở trong lòng mắng Ngôn Mặc Bạch từ đầu đến chân, mới lấy một cái thau sạch hứng nước ấm mang ra.

Kỳ thật lúc bắt đầu kết hôn Ngôn Mặc Bạch cùng Tư Mộ có hiệp nghị, tuy những điều khoản này rõ ràng không có cái nào nói Tư Mộ là bảo mẫu của Ngôn Mặc Bạch, nhưng mà ý tứ cũng coi như cô là người hầu một dạng.

Cho nên, hiện tại Ngôn Mặc Bạch bảo cô làm việc này, về tình về lý đều có thể nói được..

Tư Mộ nhận lệnh bưng thau ra ngoài, có thể cho là không có kinh nghiệm, sắc mặt không được tốt lắm, Ngôn Mặc Bạch liền nhíu mày, trên mặt lạnh lùng trồi lên một tia cười, anh nói: "Hiệp nghị ngày đó của chúng ta em quên rồi sao?"

Quả nhiên--

Liền biết anh là lấy cái này uy hiếp cô mà.

Tư Mộ cũng không tức giận, mà mỉm cười trả lời: "Đương nhiên là không quên. Em là được Ngôn đại thiếu tiêu tiền mua tới làm người hầu hầu hại mà thôi, ăn uống ỉa đái của anh, đều nên do em hầu hạ."

Ngôn Mặc Bạch nghe trong lời nói của cô có ý tứ hàm châm biếm, mặt lập tức liền lạnh xuống.

Tư Mộ biết anh chỉ là muốn phát hòa, vì thế lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại, vắt khô khăn giúp anh ta lau người.

Thực ra lúc Tư Mộ ngủ Ngôn Mặc Bạch đã thừa dịp, tự mình lau chùi thân thể. Hiện tại bảo cô tới giúp đỡ lau người, chủ yếu là muốn lau chổ nào đó. Còn là muốn chọc cô chơi, xem bộ dáng cô đỏ bừng mặt, đặc biệt đang yêu.

Anh nghĩ, em không phải muốn trốn trong phòng vệ sinh thật lau sao? Tôi càng muốn em ra ngoài, lại vẫn muốn em đến lau người, nhìn em trốn như thế nào.

Tư Mộ cẩn thận cởi bỏ quần áo của anh, tránh chổ vết thương, đỏ mặt giúp anh lau trên thân, liền chuẩn bị bưng thau nước đi.

Đương nhiên Ngôn Mặc Bạch không hài lòng, vì thế anh trầm mặt nói: "Như vậy là xong việc rồi sao? Chổ nên lau còn chưa lau!"

Tư Mộ bưng thau nước nắm thật chặt, nếu không phải hiện tại thấy trên người anh có vết thương, cô thật muốn hất thau nước này vào mặt anh.

Quá hạ lưu không biết xấu hổ!!!

Bất quá ai để cho anh là đại gia có tiền. Chính bản thân mình ký khế ước bán thân làm người hầu, còn nói gì đến quyền lợi.

Vì thế Tư Mộ chỉ có thể trở lại bên cạnh anh, siết chặt khăn, nghĩ thầm, rằng cái gì nên làm cũng đã làm, còn có cái gì phải sợ?

Vừa mới chuẩn bị vén quần của anh, Ngôn Mặc Bạch cực kỳ đáng đánh đòn mở miệng: "Đi lấy thau nước mới một lần nữa, cái này dơ rồi."

Không biết vì thích sạch sẽ mà tác quái, hay chỉ là muốn trêu chọc cô, thời điềm nhìn thấy Tư Mộ nén giận bưng thau nước vào phòng vệ sinh, tâm tình của anh cực kỳ tốt.

Rất không dễ dàng hầu hạ được Ngôn Mặc Bạch, điện thoại Tư Mộ vang lên.

Đoán chừng là Thanh Thanh từ nhà chạy tới rồi.

Hiện tại đã là hai giờ sáng, đoán chừng cô gái kia bị cô kêu đến, tâm tình rất kém, điện thoại gọi một hoài không ai tiếp, liền gõ cửa rồi

Tư Mộ lo lắng quấy rầy người khác, lập tức chạy đến nghe điện thoại, nói với Ngôn Mặc Bạch những lời vô ích: "Anh đi ngủ trước, là Thanh Thanh gọi cho em, có thể có chuyện gắp, em đi xem."

"Đã nữa đêm còn đi đến nơi nào?"

"Ngay tại cữa, không đi xa, sẽ mau trở về đây.

Thần sắc Ngôn Mặc Bạch có chút mệt mỏi, nghĩ thầm, rằng ngoài cửa có mấy người em giữ, không có chuyện gì.

Vì thế gật đầu, không nói gì thêm, nhắm mắt ngủ.

Tư Mộ giúp anh đắp chăn, lúc này mới lặng lẽ đi ra ngoài.

Trong túi tiền trên người cô có cái bình chứa tinh dịch màu trắng, ra cửa liền nhìn thấy Thanh Thanh, cũng không thèm để ý đến bộ dáng mất hứng của cô, kéo cô vào một góc, thừa dịp nơi này thuộc hạ của Ngôn Mặc Bạch không chú ý, liền đem bình nhỏ nhét vào trong tay Thanh Thanh.

"Thứ này mình vừa mới lấy, cậu xem giùm một chút, nhìn xem, có thể sử dụng không?"

Thanh Thanh rụt thân thể lại nghiêm mặt, nghe Tư Mộ nói, lại đột nhiên cười lớn tiếng.

"Cậu cũng thật mạnh mẽ! Nói, là lấy được như thế nào?" Thanh Thanh nhíu mày, cười cười nhìn chằm chằm cô.

Tư Mộ đỏ mặt trừng mắt nhìn Thanh Thanh, "Cái này mặc kệ, cậu nói có thể dùng được hay không?"

Thanh Thanh nhìn cái bình trong tay, lắc đầu nói: "Cái chai này chứa một số chất hóa học đặc biết, đối với tinh trùng có ảnh hưởng. Nếu tình trùng còn sống, phỏng chừng cũng không khỏe mạnh rồi."

Tư Mộ buông lỏng bả vai, giống như bong bóng xì hơi, "Mình còn nói làm được như vậy, mình liền không thể lại dụ anh ta, trực tiếp làm mang thể trong ống nghiệm được."

Thanh Thanh buồn cười vỗ vỗ vai Tư Mộ, "Cậu thật khờ hay giả ngốc? Cậu nghĩ muốn, nếu cậu cùng Ngôn Mặc Bạch không có phát sinh chuyện gì, cậu lại mang thai, mặc dù đứa bé này là con của Ngôn Mặc Bạch, họ Ngôn kia sẽ thừa nhận sao? Nhà họ Ngôn bỏ qua cho cậu mới lạ?"

Không khí trông đầu Tư Mộ như sụp xuống, “Mình phải làm sao bây giờ, chẳng lẽ thật sự đi theo anh ta làm súng thật đạn thật sao?”

Thanh Thanh thở dài, “Cũng chỉ có thế như vậy thôi.”

Tư Mộ không còn cách nào khác, chỉ có thể nắm tay cho mình thêm tinh thần. Nếu con đường này do bản thân mình lựa chọn, như vậy dù có gian khổ, cũng phải tiếp tục đi.

“Cậu lấy giúp mình đi xét nghiệm một lần! Nói không chừng—“ Tư Mộ trở về phòng trước, vẫn chưa từ bỏ ý định cầu mong Thanh Thanh giúp đỡ.

Thanh Thanh bấc đắc dĩ, chỉ có thể đồng ý.

“Moa~ không hổ là chị em tốt!” Tư Mộ vui mừng ôm Thanh Thanh hôn một cái, xoay người bước vào phòng.

Tư Mộ trở lại phòng bệnh, Ngôn Mặc Bạch đã ngủ thiếp đi. Tư Mộ tính đi qua phòng khác ngủ, nhưng lại sợ nửa đêm anh thức dậy cần muốn gì mà nói, kêu lên sợ bọn họ không nghe được.

Vì thế ngủ trên sofa trong phòng của Ngôn Mặc Bạch một buổi tối thôi.

Hiện tại đã là đầu đông, ban đêm nhiệt độ không khí rất thấp, may mắn trong phòng có mở máy sưởi, bất quá Tư Mộ cứ như vậy mà ngủ, trời chưa sáng, đã bị lạnh làm thức giấc rồi.

Cô lạnh run người, cong người đứng lên quan sát.

Ngủ ở trên ghế sofa vốn không thoải mái, toàn thần đêu đã đau nhức, lại thêm chịu lạnh, vì thế càng không thoải mái.

Cô đứng dậy định vận động thân thể, gương mắt liền nhìn thấy Ngôn Mặc Bạch nằm ở trên giường, anh đang trừng to mắt nhìn, ánh mắt lạnh lùng, vừa thấy liền biết anh lại mất hứng rồi.

Tư Mộ nghĩ, tính tình người này thật kỳ quái. Ngủ một giấc thức dậy đều có thể tức giận. Chẳng lẽ bởi vì chính mình thức dậy trễ hơn anh ta, cho nên anh ta cảm thấy mất hứng?

Trong lúc cô đang đoán già đoán non trong lòng, Ngôn Mặc Bạch nhìn chằm chằm Tư Mộ nói: “Ở trên ghế sofa ngủ có tốt không?”

Tư Mộ cười khan hai tiếng, “Không tồi, không tồi.”

Mặt Ngôn Mặt Bạch lại trầm xuống, con ngươi đen lộ ra vẻ tức giận, “Về sau em phải ngủ trên giường. Anh thức dậy, em cũng phải thức.”

Ngủ trên giường?

Chảng lẽ ngủ cùng anh ta sao?

Tuy rằng giường kia không nhỏ, nhưng mà cùng anh ta chung giường chung gối, Tư Mộ nghĩ có chút buồn bực, có thể không cần được không?

Không nói cô nam quả nử gần nhau có thể làm cháy gì gì đó, mà hiện tại trên người anh ta có vết thương, tướng ngủ của cô không tốt lắm, nếu đá trúng anh ta thì phải làm sao bây giờ?

Bất quá, Tư Mộ không dám phát biểu ý kiến, bởi vì lúc Ngôn mặc Bạch trầm mặt, đặc biệt rất dọa người.

Ngôn Mặc Bạch liếc Tư Mộ một cái, thấy có nghe lời không phản kháng, liền thu lại biểu tình, nhàn nhạt nói: “Ta đói bụng--

Tư Mộ lập tức đi rửa mặt, đi mua cháo cho anh.

Cứ như vậy, mỗi ngày Tư Mộ đều ngàn y trăm thuận, mọi cách đều chiếu cố Ngôn Mặc Bạch, sau khi anh nằm viện được một tuần, rốt cuộc cũng được phê chuẩn xuất viện.

Ngày đó Tư Mọi không có về lại mặt, Phó Minh Vũ cùng Tô San ở nhà đợi cho đến giữa trưa lại vẫn không gặp con gái trở về, vì thế gọi điện cho Tư Mộ hỏi. Tư Mộ không có nói cho ba mẹ nghe chuyện Ngôn Mặc Bạch nằm viện, nghĩ bọn họ mà biết, không chừng sẽ hỏi ra căn nguyên mọi chuyện. Vì tránh cho ba mẹ không cần lo lắng, Tư Mộ nói cô cùng Ngôn Mặc Bạch đi hưởng tuần trăng mặt, một tuần mới trở về.

Vì thế mới ra viện, cả nhà của mình cũng không trở về, Ngôn Mặc Bạch liền bồi Tư Mộ trở về nhà mẹ đẻ.

Đương nhiên Ngôn Diệu Thiên lại không ngừng khó chịu, nhưng cũng không nói gì, dù sao thời điểm lại mặt sao ba ngày đã không trở về, hiện tại trở về nhà mẹ đẻ cũng là chuyện phải làm.

Sau giờ cơm tại nhà họ Phó, Tô San liền thúc giục bọn họ trở về nhà.

“Buổi sáng các con vừa đi tuần trăng mật trở về, liền về bên này ăn cơm trưa, trong lòng cha con khẳng định sẽ không vui. Các con trở về Ngôn gia ăn cơm chiều, mới vừa gả về đừng để cha con có ý kiến với con.”

Kỳ thật Tô San muốn giữ con gái lại qua đêm, nhưng nghĩ đôi vợi chồng sau khi kết hôn đã chuyển ra ngoài sống, khống có sông cùng với Ngôn Diệu Thiên, nói như vậy chỉ sợ Ngôn Diệu Thiên có ý kiến.

Lo lắng sau này con gái ở nhà họ Ngôn sẽ không dễ chịu, cũng không dám ở lâu, trước nên lấy lòng cha chồng bên kia đi.

Tư Mộ cũng không dám ở lại nhà.

Ngôn Mặc Bạch có thể cùng cô trở về một chuyến đã là chuyện cực kỳ không dễ dàng, tuy bệnh viện phê chuẩn cho xuất viện, nhưng vẫn nên về nhà tịnh dưỡng thật tốt.

Thời điểm lúc ăn cơm, Phó Minh Vũ mừng rỡ vì con gái trở về, liền lôi kéo Ngôn Mặc Bạch uống rượi, Ngôn Mặc Bạch không cự tuyệt, thật sự cùng uống.

Một bên trong lòng Tư Mộ run sợ, nghĩ ra lí do ngăn cản, lại sợ cha tìm ra được điểm gì manh mối.

Vì thế ăn một bữa cơm mà mồ hôi lạnh chảy liên tục.

Hiện tại mẹ đã lên tiếng cho bọn họ trở về sớm một chút, cô không do dự liền gật đầu, Dù sao nhà cũng gần, về sao có thề trở về tùy lúc.

Ngôn Mặc Bạch lại cùng cha uống rượi không ngừng, phỏng chừng lại phải trở lại bệnh viện rồi.

Buổi chiều lúc trở về, Tư Mộ nghĩ đến lời nói của mẹ mình, vì thế liền hỏi Ngôn Mặc Bạch: “Cơm chiều có trở về nhà lớn ăn cơm không?”

Ngôn Mặc Bạch nằm ở trên giường, vẽ mặt trắng xanh. Giữa trưa uống nhiều như vậy, thật là tổn thương đến chổ vết thương.

Anh nhắm mắt lại, thấp giọng nói: “Không trở về!”

“Nhưng mà…”

Tư Mộ nhìn bộ dáng bị bệnh của Ngôn Mặc Bạch ỉu xìu, lại áy náy tự trách mình.

Sớm biết vậy tự mình về nhà một mình là tốt rồi, anh đi, ngược lại làm anh mệt đến mức anh khó chịu như vậy.

Làm mích lòng cha chồng là tội đi, mà giờ phút này bộ dạng của Ngôn Mặc Bạch như vậy, đoán chừng là cũng không đi được rồi.

Tư Mộ thấy trán Ngôn Mặc Bạch chảy đầy mồ hôi, mà còn giữa trán của anh nhăn lại, chắc là ngủ không được thoải mái. Vì thế cực kỳ tự giác liền đi lấy chăn tới đắp lên người Ngôn Mặc Bạch.

Đắp một hồi, giữa trán nhăn lại của Ngôn Mặc Bạch mới dần giãn ra, cô mới buông lõng thỡ dài.

Ngôn Mặc Bạch liền ngủ thẳng đến ngày hôm sau mới thức dậy, làm dọa Tư Mộ sợ, nữa đêm trực tiếp gọi điện thoại cầu cứu bác ssị,

Ngày đó bệnh viện phái bác sĩ trợ lý của Cố Khuynh chạy vội tới làm kiểm tra cho Ngôn Mặc Bạch, đến khi xác định chỉ là do uống nhiều nên mới ngủ thiếp đi, lúc này Tư Mộ mới thả lõng tinh thần.

“Thân thể Ngôn thiếu mới vừa khôi phục được một chút, không thể uống rượi, làm sao lại có thể uống nhiều như vậy?” Bác sĩ không hài lòng hỏi.

Tư Mộ chột dạ, cười gượng hai tiếng, không nói thêm gì.

“Về sau nhất định phải chú ý, nhất là không được uống rượi. Còn có thức ăn thì nhất định phải pha loãng một chút. Lẫn nữa sẽ….tạm thời không có nguy kịch, ách, vận động—“ Bác sĩ nhìn mặt Tư Mộ đỏ lên, liền ôm túi thuốc chạy thoát.

Buổi sáng lúc Ngôn Mặc Bạch thức dậy, trái lại tinh thần tổt lên rất nhiều. Sắc mặt cũng tốt hơn.

Tư Mộ nấu cháo trắng cho Ngôn Mặc Bạch, chờ sau khi anh ăn xong, Tư Mộ nói: “Trước là em xin nghĩ nữa tháng, hiện tại ngày nghĩ chỉ còn đến ngày mai thôi. Em chờ một lúc muốn đến trường học một chuyện, làm thủ tục tạm ngừng học.”

Ngôn Mặc Bạch đã sơm nói trước, để cho cô làm thủ tục thôi học, cho nên Tư Mộ cũng chuẩn bị tâm lý cho mình, hiện tại ngày nghĩ còn, nên sớm một chút đem chuyện này đi giải quyết.

Nếu cô đã nói vậy, Ngôn Mặc Bạch không có lý do nào không cho cô ra ngoài.

Phái xe đưa cô đi, Tư Mộ liền cự tuyệt. Sau đó tự mình mở ra chiếc xe Maybach màu đen Ngôn Mặc Bạch cho hôm trước ngênh ngang đi học.

Chuyện Tư Mộ cùng thái tử YT Quốc Tế kết hôn đã truyền đi khắp nơi, hôn lễ được làm long trọng như thế, mà còn tuyên truyền trên TV và báo chí, trên tòa nhà cao tầng ở đường cái còn treo tấm hình to lớn vĩ đại cô mặc áo cứơi.

Tư Mộ mới vừa trở lại trường học, bạn học trước kia ở chung phòng liền quay quanh tám chuyện???? nói chuyện phiếm.

Lúc làm thủ tục, cơ bản không cần xếp hàng, hiệu suất kêu là thật nhanh. Kỳ thật trước đó Ngôn Mặc Bạch cùng hiệu trưởng trước đó đã chào hỏi qua, tự nhiên nhân viên nhà trường cũng sẽ không làm khó dễ cô.

Tư Mộ chào tạm biệt các chị em , chuẩn bị về nhà, bên cạnh chiếc Maybach màu đen có một bóng người.

Tư Mộ chăm chú nhìn vào, dọa người nhảy dựng.

Người tới chính là Quân Đình?

Tư Mộ đối với Quân Đình một chút cũng không biết, cũng không suy nghĩ. Vì thế chĩ lễ phép gật đầu chào hỏi, sau khi tắt hệ thống chống trộm của xe, lúc chuẩn bị mở cửa xe, Quân Đình đi tới nhìn Tư Mộ: “Có thời gian không? Tôi có một số việc muốn nói cùng cô.”

Tư Mộ nghi không muốn, nhưng mà Quân Đình nhàn nhạt nói: “Diệp Nham là bạn cùng phòng với tôi/”

Lúc Tư Mộ và Diệp Nham cùng một chỗ, có đi qua ký túc xá của anh ta vài lần. Khi đó đối với những người khác ở ký túc xá của anh ta không có chú ý lắm. Vì thế Quân Đình nói là bạn cùng phòng với Diệp Nham, Tư Mộ không có hoài nghi.

“Qua quán cafe bên kia ngồi đi!” Quân Đình nói xong liền quay đầu đi.

Tư Mộ đứng ở sau một lát, thở dài, vẫn là nên đi.

Những chuyện khác cô cùng Diệp Nham đã nói rất rõ ràng, xác nhận đã chia tay rồi. Nhưng hiện tại bạn cùng phòng của anh ta lại chạy đến nói tìm cô, nói là có chuyện có liên quan đến Diệp Nham muốn nói với cô. Cô cứ như vậy liền đi theo rồi.

“Đã hơn mười ngày không thấy bóng dáng của Diệp Nham, anh ta cũng không trở về ký túc xá, các bạn học cũng không biết anh ta ở nới nào.” Tay Quân Đình quấy café, nhìn chằm chằm Tư Mộ chậm rãi mở miệng.

Tư Mộ sửng sốt, hỏi: “Anh ta đi đâu vậy?”

Tư Mộ khẳng định Quân Đình biết Diêp Nham ở nơi nào, vì thế liền hỏi anh.

“Nghe nói cùng với em gái cùa đại ca hắc đạo ở cùng một chỗ.”

Tư Mộ không biết tâm tình giờ phút này là cái gì, khổ sở, phẩn nộ, thương tâm, không dám, toàn bộ đều đã về sau, nhưng mà không có nồng đậm.

Về Diệp Nham, dường như cô không có quá nhiều tâm tình đi quan tâm anh ta.

Vì thế nghe Quân Đình nói như vậy, cô không có chút kiên nhẫn cắt ngang: “Được rồi, nếu chuyện anh muốn nói là chuyện của Diệp Nham, thật xin lỗi, tôi không thể tiếp tục.”

Quân Đình ngẩn người, không biết vì sao cô lại trở mặt như vậy. Nghĩ muốn giữ cô lại, lại không biết mở miệng như thế nào. Vì thế cứ như vậy nhìn Tư Mộ đi vào trong xe Maybach màu đen, lái xe chạy mất.

Mà giờ phút này, bọn họ không người nào phát hiện, ở cửa có một người thanh niên trẻ, vẽ mặt lạnh nhạt rút điện thoại ra, gọi điện thoại cho nhân vật chính, nhưng là chuyện Tư Mộ:

“Ngôn thiếu, Thiếu phu nhân cùng một người thanh niên ở quán café.”

Mà đầu dây bên kia người đàn ông nằm trên giường, tay nắm chặt điện thoại không khỏi căng thẳng….

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play