Lúc năm người phụ nữ vào phòng ăn, phòng lớn đã được quét sạch sẽ, khách đều đã về, phòng lớn chỉ còn Ngôn Mặc Bạch cùng mấy người. Tất cả món ăn trên bàn đều đã được dọn sạch, năm người đàn ông bước tới ghế salon ngồi tán gẫu.
Ngôn Mặc Bạch có chút không yên lòng, không tự chủ hết nhìn đông rồi nhìn tây giống như đang tìm ai đó.
Mấy anh em ngồi bên cạnh đều hiểu rõ trong lòng. Đối với bọn họ mà nói Ngôn Mặc Bạch quả là một người ly kỳ. Anh lại có thể biết quan tâm đến người khác, còn là một người phụ nữ.
Cho nên bọn họ không kiêng kỵ liền chê cười anh, Ngôn Mặc Bạch ảo não nhưng lại không dám phát tác, tối sầm mặt, thầm nghĩ lát nữa phải trị tội cô gái cứng đầu này.
Rõ ràng anh dặn cô đi nhanh về nhanh, cô lại đi một mạch không thấy bóng dáng đâu.
Quá khinh người!
Phải trị tội!
Ngôn Mặc Bạch không thấy Tư Mộ xuống trầm mặc muốn nổi đóa.
Lôi Ngạo ngồi bên cạnh nhìn anh trầm mặc, kéo kéo ống tay áo anh, nhắc nhở anh đừng quên nội dung kinh nghiệm vừa rồi anh ta mới vừa truyền cho anh.
Phụ nữ thích mềm không thích cứng, căn bản chỉ cần dựa vào dụ dỗ, bạn dừng thấy ngứa mắt liền quát to, không dọa người ta sợ quá bỏ chạy mới là lạ!
Ngôn Mặc Bạch nghe Lôi Ngạo nói những lời này, cứng miệng đâm chọt: “Cậu nói cứ như cậu có rất nhiều kinh nghiệm.” Nhưng tỉ mỉ suy nghĩ một chít, anh cảm thấy lời này vẫn có chút đáng tin.
Vì vậy anh cố gắng kiềm chế tính tình của mình, đối với Tư Mộ ngoắc ngoắc tay ý bảo cô tới bên cạnh anh ngồi.
Tư Mộ bất đắc dĩ đi tới, trong lòng nghĩ thầm các anh đàn ông con trai ngồi tán gẫu gọi cô tới làm gì?
Vưu Ngư đã nhanh chân chạy lên trước, nhào vào lòng Lâu Diệc Sâm, vui vẻ ôm cổ anh ngọt ngào gọi: “Chú đẹp trai.”
Dáng người nho nhỏ, mềm nhũn giống như chỉ cần bóp một cái cơ thể liền nát rách cứ như vậy mạnh mẽ đâm vào anh, thật ra thì không phải vì quá vội vàng mà anh không kịp chuẩn bị, trời sinh anh rất nhạy cảm, lúc cô bé nhào tới anh đã phát hiện, anh hoàn toàn có cơ hội tránh thoát nhưng anh không tránh. Cứ im lặng để cô bé nhào tới.
Mặc dù chỉ là một cơ thể nhỏ, không có lực sát thương, không có lực công kích thế nhưng lúc bị đụng trúng anh lại cảm thấy trái tim đa nhói, cơ thể như bị thương, cơ thể bé nhỏ của cô bé đụng vào cơ thể anh, giống như cùng chung một dòng máu.
Tim cũng rung động theo, tốc độ máu lưu thông càng nhanh hơn.
Loại cảm giác này rất kỳ quái.
Lúc Vưu Ngư nhào tới, Vưu Ưu khẩn trương hận không thể đi tới bé con gái lên.
Nghĩ là làm, lúc Vưu Ngư nhào tới cô liền đuổi theo phía sau, thừa dịp Lâu Diệc Sâm bị đụng phải còn đang ngây ngẩn người liền đưa tay ôm lấy con gái, hung hăng đánh vào mông cô bé hai cái. Vưu Ngư bị đau khóc lớn, Lâu Diệc Sâm nhíu mày, lòng co rút đau đớn.
Anh nghĩ ai có thể tới nói cho anh biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra? Tư Mộ trợn mắt nhìn Vưu Ưu rồi ôm Vưu Ngư dụ dỗ.
Thật vất vả mới dụ dỗ được cô bé, Ngôn Mặc Bạch ngồi một bên sớm đã không nhịn được, giọng nói có chút khó chịu nói: “Ba mẹ mới vừa tìm em, không biết đã đi đâu. Gọi điện thoại cho em cũng không được.”
Ngôn Mặc Bạch nhìn cô bé không những chiếm vợ mình mà còn khóc lóc nước mũi chảy tèm lem, nhất thời không chịu được. Sau này anh sẽ không sinh con gái. Nhìn thấy trai đẹp liền nhào tới, hơn nữa còn động một chút là khóc, anh không thích có con gái!
Tư Mộ nghe Ngôn Mặc Bạch nói đến ba mẹ thật lâu cũng không có phản ứng, cô nghĩ thầm không phải anh chỉ có ba không có mẹ sao? Ba mẹ ở đâu chứ?
Sau một lúc suy nghĩ mới hiểu được thì ra là nói ba mẹ cô.
Tư Mộ thầm khinh thường trong lòng, anh nhập gia tùy tục sao, gọi ba mẹ cô thuận miệng như vậy.
Sau đó lại liếc mắt nhìn anh, ba mẹ tìm cô sao không sớm nói cho cô biết chứ? Điện thoại để trong túi xách, không đem theo người, ba mẹ gọi điện thoại cho cô khẳng định là sẽ không nghe thấy.
Tư Mộ hỏi Sở Kỳ: "Cho mình mượn điện thoại cậu một chút."
Sở Kỳ phản ứng nhanh, rất biết tận dụng cơ hội đẩy Tư Mộ quay về phía Ngôn Mặc Bạch, nhỏ giọng nói: "không phải cậu hỏi chồng cậu là được sao. Nhân cơ hội này đến gần anh ấy, cô gái ngốc."
Vì vậy Tư Mộ bị Sở Kỳ đẩy đi, đỏ mặt đi tới bên cạnh Ngôn Mặc Bạch, nhỏ miệng nói: "Cho em mượn điện thoại của anh một chút, em không đem theo điện thoại."
Ngôn Mặc Bạch không do dự lấy điện thoại đưa cho cô nhưng vẫn không nhịn được cao giọng cảnh cáo: "Về sau phải luôn đem theo điện thoại bên người hai tư giờ, không được tắt máy, nếu anh gọi điện mà không tìm được em, xem anh trị em thế nào!"
Mấy người đàn ông ngồi bên cạnh nhất thời cúi đầu cười đến nghẹn.
Tư Mộ nắm điện thoại, kiềm chế ý nghĩ muốn cầm điện thoại đập anh, đi sang một bên gọi điện thoại cho ba.
Nhưng cầm điện thoại trên tay một lúc lâu Tư Mộ vẫn không thể mở ra bàn phím.
Đây là đồ công nghệ cao kiểu gì thế?
Toàn bộ đều dùng tay sờ sờ không có bàn phím thì làm sao mở?
Tư Mộ thử dùng bàn tay ấn màn hình nhưng vẫn không có phản ứng.
Dùng ngón tay chỉ cũng không có phản ứng.
Dùng sức chọc hai cái vẫn không có phản ứng.
Tư Mộ hận không thể vứt cái điện thoại đi, bên cạnh lại vang lên một giọng nói: "Dùng dấu vân tay để mở khóa."
Tư Mộ nhất thời tức giận muốn mắng người, mẹ kiếp dùng dấu vân tay để mở khóa, sao không nói với cô trước chứ? Hay là không muốn cô gọi điện thoại? Còn giả bộ nghiêm trang đưa điện thoại cho cô làm muốn đem cô làm trò cười sao?
Ngôn Mặc Bạch khốn kiếp!
Ngôn Mặc Bạch cầm lấy điện thoại trong tay Tư Mộ, khóe miệng khẽ nở nụ cười, ánh mắt cũng dịu dàng.
Mở khóa, sau đó ấn một chút số liệu rồi đưa tới trước mặt Tư Mộ "Ấn vào"
Tư Mộ thầm mắng trong lòng. Vẻ mặt lại không hiểu. Cũng chỉ là gọi một cuộc điện thoại tại sao lại phiền toái như vậy? Còn phải lấy dấu vân tay của cô, cô không muốn dùng điện thoại của anh có được không chứ?
cô cố chấp nghiêng đầu hướng về phía các chị em tốt nhờ giúp đỡ.
Nhưng giờ phút này Tư Mộ mới thực sự hiểu được: "chị em tốt chính là dùng để bán!"
Thời khắc mấu chót đều không để ý đến cô, không nhìn ánh mắt cầu xin của cô, quay mặt uốn éo đi ra chỗ khác hoặc là xúm lại nói chuyện, hoàn toàn không để ý đến cô.
Tư Mộ uất ức đưa tay ấn lên điện thoại Ngôn Mặc Bạch "đồng ý", sau đó lại thấy anh nhập một chuỗi số liệu mới đưa điện thoại cho cô.
Tư Mộ cắn răng nghiến lợi ấn màn hình, hận không thể ấn hỏng màn hình. Nhưng cô không được như ý.
Điện thoại di động của Ngôn Mặc Bạch không giống với điện thoại có thể mua được ở bên ngoài.
Đây là điện thoại anh đặc biệt đặt làm.
Từ chất liệu, thiết kế, các chi tiết cũng như chức năng bảo vệ của điện thoại, toàn bộ đều được thiết kế theo ý của anh, mà những số liệu bảo mật chỉ có anh mới có. nói cách khác cả thế giới không thể tìm thấy cái điện thoại thứ hai mạnh mẽ mà độc đáo giống như điện thoại của anh.
Đừng nói Tư Mộ dùng bàn tay nhỏ bé của mình ra sức ấn, ngay cả đạn bắn cũng không có vấn đề gì, chiếc điện thoại có thể dùng như một vũ khí!
Vì vậy lúc Ngôn Mặc Bạch nhìn thấy động tác tức giận của Tư Mộ, anh chỉ cảm thấy cô gái này thật đáng yêu!
Cười cười muốn hỏi cô có đau tay hay không. Nhưng anh nghĩ nếu anh hỏi cô như vậy cô sẽ mất hứng, vì vậy không hỏi, cứ để cô thỏa mãn! Đừng dùng sức làm hư tay là được.
Hành động này của Ngôn Mặc Bạch khiến bốn người đàn ông còn lại ngồi trên ghế trợn mắt há mồm, khiếp sợ!
Trong điện thoại của Ngôn Mặc Bạch có rất nhiều tài liệu bảo mật cho nên mới phải thiết kế dùng dấu vân tay để mở khóa, hơn nữa cho dù là đã khóa rồi cho người khác dùng cũng không được, một khi hệ thống quét ra chỉ tay của một người khác, hệ thống an ninh tự động mở ra, màn hình tự động khóa lại, bắt đầu chương trình mở khóa thứ hai.
Mà bây giờ Ngôn Mặc Bạch lại đưa chỉ tay của "vợ" vào, ý là sau này "vợ" anh có thể tùy ý nghịch điện thoại, hoàn toàn không có bí mật.
Đây chính là liều mạng tin tưởng!
Chỉ mới tiếp xúc, một lần lên giường, dù bây giờ đã kết hôn, bọn họ vẫn nghĩ không ra, tại sao Ngôn Mặc Bạch lại tin tưởng người phụ nữ này như vậy!
thật ra mà nói Ngôn Mặc Bạch cũng không biết tại sao anh lại làm như vậy. Trực giác cho anh biết cô gái này như tờ giấy trắng, đơn thuần vô hại.
Anh có thể đưa điện thoại cho cô dùng vì anh tin tưởng cô không có hứng thu tìm tòi nghiên cứu chuyện của anh. Anh chỉ đơn thuần muốn cô dùng điện thoại của mình để gọi, ngoài ra không có gì khác.
Mà sự thật đúng như những gì anh nghĩ, Tư Mộ không có hứng thú với những gì liên quan đến anh, không hỏi bất cứ gì, giống như rất thờ ơ.
Tư Mộ gọi điện thoại cho ba, hỏi bọn họ ở đâu, sau khi cúp máy liền trả điện thoại cho Ngôn Mặc Bạch, sau đó đi tìm ba mẹ.
Ngôn Mặc Bạch nói với cô: “Chào mọi người một chút rồi quay lại, đợi lát nữa anh đưa em về nhà.”
Vốn dĩ phòng 1818 mà Ngôn Mặc Bạch thường ở khách sạn được đặt làm phòng cưới tối nay, tất cả đều được bố trí mới hoàn toàn, đổi thành đồ uyên ương đỏ thẫm, trên tường dán giấy hỉ, đèn bàn đổi thành màu cam ấm áp còn có mùi hương nhàn nhạt của tinh dầu. Tất cả đều được sắp xếp ổn thỏa, sẵn sàng chỉ chờ anh cùng vợ mới cưới đi vào cùng hưởng một đêm tốt lành này.
Nhưng Ngôn Mặc Bạch lại đột nhiên thay đổi chủ ý.
Đây là căn phòng mà anh và Tư Mộ quan hệ lần đầu, Tư Mộ còn không biết người cướp đi đêm đầu tiên của cô lại chính là chồng cô bây giờ. Nếu như đưa cô tới căn phòng này, anh dám cam đoan, Tư Mộ sẽ có một đêm không yên bình.
Chỉ là Ngôn Mặc Bạch không nghĩ tới cho dù không tới căn phòng này, đêm động phòng của anh cũng sẽ không yên bình!
Không có người phụ nữ nào có thể thản nhiên đối mặt với người đoạt đi lần đầu của mình, hơn nữa còn không biết đối phương là ai. Hơn nữa cô còn là một cô gái thuần khiết như vậy.
Vì vậy Ngôn Mặc Bạch tạm thời quyết định đưa cô về căn hộ mà hai người sẽ sống sau này.
Vì sống ở ngoài, Ngôn Mặc Bạch lại khiến ba mình tức một trận. Ngôn Diệu Thiên phản đối anh dọn ra ngoài ở, ông nói lúc anh chưa cưới vợ ở ngoài không nói, bây giờ đã kết hôn rồi còn dọn ra ngoài, để lại một mình ông già như ông ở nhà, thật là một thằng con bất hiếu!
Ngôn Mặc Bạch để ba tùy ý mắng, vẫn sắp xếp mọi chuyện ngăn nắp.
Anh cho người tới quét dọn căn hộ. Sáng sớm hôm nay anh cho người đến bố trí lại hoàn toàn, tất cả mọi thứ trong nhà đều đổi thành màu hỉ.
Bây giờ đại khái đã xong, anh đưa cô đi xem một chút, sau đó có chỗ nào không hài lòng liền đổi lại, đảm bảo tối nay sẽ rất hài lòng.
Tư Mộ kinh ngạc hỏi: “Không phải tối nay chúng ta ở khách sạn sao?”
Ngôn Mặc Bạch mặt không biến sắc nói: “Anh không quen ở khách sạn.”
Tư Mộ không sao cả, dù sao ở đâu cũng được, trả lời một tiếng rồi bước đi.
Mà sau lưng bốn người kia đã không nhịn được cười, rốt cuộc Ngôn Mặc Bạch có tiềm năng gì? Hôm nay xem như được mở rộng tầm mắt.
Thật ra Phó Minh Vũ tìm Tư Mộ cũng không có chuyện gì quan trọng, chỉ là sốt ruột, con gái sắp gả đi rồi, trong lòng buồn bã không thôi.
Nhìn tiệc rượu đã tàn, xem xét thời gian có thể gặp con gái nên muốn nói chuyện với con gái nhiều hơn một chút. Sau này là “vợ” của người ta, ở nhà người ta, muốn nói gì cũng không dễ. Dù có nói chuyện thông qua điện thoại làm sao có thể thân thiết và dễ chịu như mặt đối mặt chứ.
Tư Mộ nói chuyện với ba mẹ một lát lại nghĩ tới chuyện Ngôn Mặc Bạch vừa mới nói với cô nên nói với ba mẹ: “Ba mẹ, Ngôn Mặc Bạch vừa nói đợi lát nữa sẽ đưa con đi xem phòng tân hôn, chúng ta cùng đi chứ.”
Tô San muốn đi nhưng Phó Minh Vũ thở dài từ chối: “Hôm nay ba với mẹ không đi được, hai vợ chồng son các con đi đi! Ba hơi mật, muốn về nghỉ một lát. Buổi tối còn có tiệc rượu, bây giờ phải tĩnh dưỡng tinh thần. Con mau đi đi, đừng để Mặc Bạch phải đợi lâu.”
Tư Mộ đau lòng nhìn ba, trong lòng lại oán giận khách mời nhà họ Ngô sao lại nhiều như vậy, đãi tiệc ba ngày. Thật là mệt chết người. Thật may là hôm nay ba mẹ mới phải tới nếu không cơ thể ba không thể trụ được.
Cô quay lại phòng lớn tìm Ngôn Mặc Bạch sau đó cùng anh đến xem căn hộ.
Dâu phụ rể phụ đều ở khách sạn, chỉ cho một người lái xe.
Tư Mộ cùng Ngôn Mặc Bạch ngồi ở ghế sau giống như lúc đón dâu.
Tư Mộ vẫn không dám nói nhiều với Ngôn Mặc Bạch, chỉ yên tĩnh ngồi thẳng người. Thỉnh thoáng ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài.
Ngôn Mặc Bạch mím môi không nói lời nào, anh im lặng một lúc cảm thấy không nên yên lặng như vậy liền thử tìm chuyện nói: “Hôn lễ hôm nay có chỗ nào không hài lòng sao?”
Tư Mộ không ngờ anh sẽ hỏi mình như vậy, thật sự nghiêm túc nghiêng đầu suy nghĩ một chút, thật ra thì không có gì không hài lòng. Hôn lễ hoa lệ, nổi tiếng khắp thành phố, vô số người ghen ghét. Mặc dù không phải vì cô mà bởi vì mặt mũi của nhà họ Ngôn nên làm tương đối tốt.
cô không thể bắt bẻ.
Chỉ là…
“Sức khỏe ba em không tốt lắm, buổi tiệc buổi tối bọn họ có thể không xuất hiện hay không?” Tư Mộ cẩn thận mở miệng. cô có chút lo lắng Ngôn Mặc Bạch sẽ không đồng ý.
cô nhìn Ngôn Mặc Bạch nhíu mày liền cảm thấy căng thẳng, lại vội vã mở miệng: “Nếu như có thể về sớm một chút cũng được.”
Vẻ mặt cô thành khẩn tràn đầy mong chờ nhìn Ngôn Mặc Bạch.
Ngôn Mặc Bạch liền cười.
Bởi vì trên người có vết thương, cố gắng chịu đựng cả ngày rất mệt, Lúc anh nói chuyện khàn khàn đầy mệt mỏi, tiếng cười nhẹ mà mê người, anh nói: “Bữa tiệc buổi tối ở nhà hàng tổ chức sớm một chút, hai chúng ta ở bên bọn họ cùng ăn cơm rồi đưa bọn họ về. Khỏi phải về nhà nấu cơm cho phiền phức!”
Tư Mộ cảm thấy thật ra Ngôn Mặc Bạch không đáng ghét như tưởng tượng.
Xe chạy không lâu đã đến căn hộ cao cấp Hoàng Kim.
Căn hộ có ba phòng ngủ và một phòng khách. không phải Ngôn Mặc Bạch không mua nổi biệt thự, biệt thự quá lớn, hai người ở quá rộng, hơn nữa anh không thích có quá nhiều người xen vào đời sống sinh hoạt cá nhân, anh thích mọi thứ đều nằm trong bàn tay anh.
Hơn nữa, lúc anh làm nhiệm vụ sẽ không ở nhà một thời gian dài, để Tư Mộ ở nhà một mình, anh lo lắng cô sẽ hoảng sợ.
thật ra thì căn hộ không có gì không tốt, bên trong lắp dặt các trang thiết bị tinh xảo, không gian rộng rãi, bất luận là ánh sáng hay chỗ thông gió đều rất tốt.
Đây cũng được coi là khu vực cao cấp. Hoàn cảnh chung quanh rất tốt, an ninh cũng tốt.
Hai người lên lầu, đến cửa Ngôn Mặc Bạch ấn vân tay vào cửa chính, sau đó thuận lợi ấn vân tay Tư Mộ vào, Tư Mộ không nhịn được khẽ trách “Cái gì cũng dùng công nghệ cao, thật là rắc rối!” Nghĩ tới chiếc điện thoại của anh liền nhăn mặt.
Ngôn Mặc Bạch không thể nhịn cười: “Cái này an toàn, nếu em ở nhà một mình cũng không sợ bị bắt cóc.”
Tư Mộ choáng váng một lúc, tim đột nhiên trống rỗng.
thì ra chỗ này chỉ có một mình cô ở.
Nếu như không phải anh nhắc nhở, cô thì thiếu chút nữa cô đã quên mất tại sao hai người kết hôn, xây dựng gia đình này.
Khó trách anh kiên quyết dọn ra ngoài ở chứ không chịu ở cùng Ngôn Diệu Thiên. thì ra là muốn dùng cô làm lá chắn.
thật ra Tư Mộ không có gì để bắt bẻ về môi trường sống này, hơn nữa nơi này quá hoàn hảo đến mức không thể soi mói được gì.
Ngôn Mặc Bạch nhìn sơ một vòng quay đầu hỏi cô: “Có chỗ nào không hài lòng hay không, anh có thể cho người thay đổi.”
Tư Mộ lắc đầu, yên lặng đứng ở phòng khách mỉm cười. Trong phòng dán đầy giấy hỉ đỏ thắm, màu đỏ rực này chiếu lên nụ cười của cô giống như hoa phù dung nở rộ, đẹp tinh khiết.
Ngôn Mặc Bạch tự nhiên đặt tay lên bụng vết thương để dập tắt ngọn lửa trong lòng.
cô gái này quả thật rất mê người!
Lúc đi xuống, anh lo lắng sẽ xảy ra chuyện máu me.
Ngày vui chảy máu đoán chừng không tốt. Cho nên Ngôn Mặc Bạch hơi xấu hổ nghiêng đầu không nhìn vẻ mặt của cô, mắt nhìn loạn một vài vòng nói: “Nếu không có gì thay đổi vậy chúng ta quay về nhà hàng. Trở về vừa đúng lúc có thể cùng ba mẹ ăn cơm tối.”
Tư Mộ đồng ý cùng anh đi ra.
trên đường trở về hai người vẫn im lặng không nói.
Lái xa là tiểu Cửu.
Anh có chút bực bội, mở cửa xe, mắt chú ý lái xe, xa chạy rất nhanh nhưng vẫn có thể cảm giác được sự lắc lư của xe.
Anh lén nhìn đại ca và chị dâu ngồi ở hàng ghế sau qua kính chiếu hậu, không biết tại sao hai người lại im lặng như vậy, khiến cho không khí trong xe ngột ngạt. Loại không khí này cực kì đè nén, khiến người khác phát điên.
Vì vậy anh đạp chân ga, quyết định quay về nhanh một chút, thoát khỏi bầu không khí ngột ngạt này, nếu chịu thêm một lát nữa anh sợ anh sẽ phát điên.
Ngôn Mặc Bạch đặt phòng ở nhà hàng, ngay cả ba ruột cũng không nói một tiếng, cứ như vậy ăn cơm cùng ba mẹ vợ.
Tư Mộ mở miệng hỏi: “Mặc Bạch, ba đâu? Chúng ta không đợi ba cùng ăn sao?”
Thiếu chút nữa cô muốn nói Ngôn Diệu Thiên đâu, nhưng nghĩ lại ông đã là ba chồng của mình, vì vậy dừng một chút gọi một tiếng ba.
Ngôn Mặc Bạch ưu nhã gắp món ăn cho ba mẹ vợ, nghe Tư Mộ hỏi, anh khẽ cười: “Bây giờ ba đang ở công ty, vẫn chưa quay lại. Chúng ta ăn trước, tối nay ba quay lại sau.”
“Ba mẹ hai người nhanh ăn nhân lúc thức ăn còn nóng.” Ngôn Mặc Bạch nói.
thật ra thì Ngôn Mặc Bạch cũng không giỏi trong việc giao tiếp với người lớn tuổi, dù đi đàm phán ký hợp đồng cũng không phải anh đi, lúc anh nhận thức được đến phiên anh đi giao tiếp chính là đi đánh giặc.
Cho nên đối với ba mẹ vợ anh không biết phải làm sao.
Đoán chừng nếu mấy người anh em kia nhìn thấy anh có thể cư xử như vậy, con ngươi có thể rơi ra ngoài.
Ngay cả ba ruột của mình anh cũng chưa bao giờ cung kính như vậy.
Phó Minh Vũ cùng Tô San đều không phải người khó tính, rất hiền hòa, thân thiết, luôn tìm đề tài nói chuyện, nếu không nói chuyện nổi nữa liền uống rượu ăn cơm.
Thật ra thì cũng không phải bởi vì thích Ngôn Mặc Bạch mà Phó Minh Vũ thân thiết như vậy. Ông nghĩ, ông không có tình cảm với Ngôn Mặc Bạch nhưng nếu ông đối xử với Ngôn Mặc Bạch khá một chút thì Ngôn Mặc Bạch sẽ đối xử tốt với con gái ông hơn.
Đây là nỗi lòng của những người làm ba.
Một bữa ăn khiến Ngôn Mặc Bạch mồ hôi đầm đìa.
Vừa phải quan tâm bố mẹ vợ còn phải vừa cố chịu đựng vết thương trên người, thật là khổ sở.
Sau khi cho người đưa ba mẹ vợ về mới có thời gian đi tìm Cố Khuynh.
Vừa rồi lúc anh đưa ba mẹ vợ lên xe về nhà, anh ôm Tư Mộ kết quả lại bị khủy tay của cô đụng vào vết thương.
Đoán chừng vết thương bị nứt rồi.
Bữa tiệc buổi tối bọn họ căn bản không phải tới, chỉ là một bữa tiệc mà khách lần lượt đến và thức ăn được dọn riêng cho họ, ăn xong liền về.
Cố Khuynh cùng mấy người kia cũng được xếp vào một phòng riêng, bây giờ cũng không còn nhiều quy định nữa nên thoải mái hơn.
Lúc anh tìm được Cố Khuynh thì sắc mặt trắng bệch, trán đầy mồ hôi.
Anh đẩy cửa đi tới chỗ Cố Khuynh, nhỏ giọng nói với Cố Khuynh: “Cậu qua đây một chút.”, Cố Khuynh hận không thể cầm cái chén trên tay đập lên đầu anh.
Sao lại như thế chứ?
Trong một ngày vết thương nứt hai lần.
Bác sĩ có giỏi đến mấy cũng không trị được bệnh nhân cứng đầu cứng cổ.
Cố Khuynh gặp phải Ngôn Mặc Bạch có thể cảm nhận sâu sắc câu nói này.
Nếu vết thương cứ nứt như vậy thì bụng của Ngôn Mặc Bạch sẽ thủng.
Cố Khuynh trách Ngôn Mặc Bạch không biết quan tâm tới cơ thể mình lại cảm thấy cô vợ của Ngôn Mặc Bạch không biết quan tâm chăm sóc người khác, người anh em là anh có chút bất bình thay Ngôn Mặc Bạch liếc Tư Mộ một cái.
Tư Mộ đứng phía sau cách Ngôn Mặc Bạch không xa, dĩ nhiên nhìn thấy Cố Khuynh liếc nhìn mình, giống như kim châm, mặc dù không chết nhưng lại rất đau.
Tư Mộ không giải thích được, không hiểu sao Cố Khuynh lại trừng mắt với cô.
Chẳng lẽ bởi vì Ngôn Mặc Bạch đưa cô đi xem nhà, còn cùng ba mẹ cô ăn cơm mà không có đến bên bọn họ nên ghen sao?
Làm ơn, thời gian cô chiếm dụng anh ấy rất ít! Có lẽ qua hôm nay, sau này còn rất nhiều thời gian, anh ấy đều thuộc về một mình anh. Đừng hẹp hòi như vậy có được không?
Tư Mộ đáp trả anh ta bằng một cái nhìn xoa dịu. Cô đang nghĩ rằng người đàn ông này đối với tình yêu nam nữ như một đứa trẻ.
Cố Khuynh bị ánh mắt của Tư Mộ khiến cho cơn tức trong lòng dâng lên, lập tức kéo Ngôn Mặc Bạch đi ra cửa.
Tư Mộ nhìn bóng dáng hai người hơi khó chịu nhưng không hiểu vì sao.
Đối với sự khó chịu trong lòng, Tư Mộ tự an ủi bản thân: “Phó Tư Mộ, người đàn ông kia hôm nay mới đóng dấu với mày, xoay người liền bỏ lại một mình mày và nhiều khách như vậy để bỏ trốn cùng một người đàn ông khác, mày khó chịu trong lòng. Hơn nữa không thể để sự khó chịu này lộ ra ngoài bởi vì mặc dù anh ấy là người đàn ông hợp pháp của mày nhưng là do hiệp ước mà nên, bởi vì giao dịch mà kết hợp tốt nhất mày không nên can thiệp. Cho nên mày phải chịu đựng, sự chịu đựng này càng thêm khó chịu.”
Đúng, nhất định chính là như vậy!
“Dì Mộ Mộ, dì ăn cơm chưa? Tới đây ăn cơm cùng Vưu Ngư được không?” Lúc Tư Mộ đang tẩy não cho mình thì nghe thấy giọng nói non nớt của Vưu Ngư.
Cô theo tiếng kêu nhìn lại không khỏi bật cười.
Khó trách tại sao hôm nay cô bé này lại nhiệt tình như vậy, thì ra lại dính vào hoa đào rồi.
Bên trái Vưu Ngư là mẹ, bên phải là chú đẹp trai. Cô bé vô cùng hạnh phúc ngồi ở giữa. Kết quả ăn chưa được một nữa một cậu bé lại tìm cô còn đòi cô cùng ngồi ăn cơm.
Buổi trưa mọi người đã giới thiệu qua, cậu bé này là cháu của một thị trưởng.......Quân Dục, ba mẹ buôn bán, thế hệ giàu có thứ hai trong ba đời.
Nhìn cậu bé khóc Vưu Ưu cũng rất bất đắc dĩ, liền đem vị trí của mình nhường lại cho cậu bé ngồi.
Lúc Sở Kỳ biết chuyện này còn trêu chọc Vưu Ngư, cô nói Vưu Ngư xinh đẹp có một cậu bé đẹp trai như vậy theo đuổi, thật hạnh phúc, hay là Vưu Ngư gả cho cậu bé đẹp trai đó đi.
Vưu Ngư càng không thích chơi với cậu bé, nhìn thấy cậu bé cô bé liền nghĩ đến lời dì Sở nói, liền sụt sịt mũi làm bộ đáng thương khiến mọi người thương yêu.
Tư Mộ ôm cô bé dụ dỗ: "Dì ăn rồi, cháu ăn no rồi sao?"
Vưu Ngư vừa mới khóc đôi mắt vẫn còn nước mắt mở to: "Dì Mộ Mộ, dì đưa cháu đi chơi đi, cháu không muốn chơi với thằng bé kia."
Tư Mộ ấn đầu cô bé: "cô nhóc, cháu cũng không lớn là bao, lại còn dám nói người ta là thằng bé?" Sau đó xoa xoa đầu cô bé: "Dì đưa cháu đi chơi nhưng phải chơi cùng với Quân Dục."
Vưu Ngư vô cùng miễn cưỡng cùng Tư Mộ đi ra ngoài, lúc đi còn trợn to mắt nhìn bạn nhỏ Quân Dục một cái.
Tư Mộ nắm tay mỗi bên một đứa đi ra ngoài.
Hôn lễ có chuẩn bị rất nhiều pháo hoa, không biết Vưu Ngư nghe ai nói liền không ngừng đòi đi xem. Nhưng bây giờ thời gian vẫn còn sớm chưa tới lúc bắn pháo hoa, vì vậy Tư Mộ để tiểu Cửu lấy một ít cho hai đứa bé chơi một chút.
Hai đứa trẻ cùng một người lớn chơi rất vui, sạn tiếng cười tràn ngập trước cửa khách.
Đặc biệt là Vưu Ngư có thể chơi chơi cùng Quân Dục còn nắm tay nhau chạy khắp nơi. Dù sao vẫn chỉ là một đứa trẻ, không có thù oán, vừa nãy còn trừng mắt nhìn bây giờ liền có thể nắm tay nhau như hai người bạn thân.
Tiểu Cửu đứng nhìn, anh lo lắng nếu chị dâu không chú ý thì hai đứa trẻ sẽ bị pháo hoa phát nổ làm bị thương. Đều là những người ăn sung mặc sướng đã quen nên không thể chịu đau.
Lúc Tư Mộ đang chơi đùa vui vẻ sau lưng liền vang lên giọng nói xa lạ: "Quân Dục, sao cháu lại chạy tới đây?"
Quân Dục đang chơi vui vừa nghe thấy giọng nói kia lập tức ném pháo hoa sang một bên, ngoan ngoãn đứng im nắm chặt hai tay như mới vừa phạm lỗi, Tư Mộ thấy cũng đau lòng.
Vì vậy không khỏi có chút không hài lòng với người vừa tới, quay lại nhìn thì lại hơi kinh ngạc.
Người đàn ông này không phải chính là người đàn ông hai ngày trước đi theo cô tới quán bar sao? Bạn của anh ta còn bị hộ vệ của Sở Kỳ đánh cho một trận.
Chẳng lẽ anh ta nhận ra cô nên không cho thằng bé chơi cùng cô sao?
Trời ơi, thật là gia trưởng.
thật ra Quân Đình đã nhìn thấy Tư Mộ từ xa, chỉ là cô mặc áo cưới đỏ khiến anh ta không dám xác định. Anh ta được đại ca ra lệnh tới đón chị dâu cùng cháu trai. Kết quả chị dâu nói Quân Dục tự mình đi chơi rồi, anh ta liền đi tìm.
thật ra thì bọn họ chơi đùa vui vẻ như vậy nên anh ta rất dễ dàng tìm được.
Quân Đình bị pháo hoa hấp dẫn mới tìm được Quân Dục.
Nhưng khi anh nhìn thấy bóng dáng thướt tha bên cạnh Quân Dục thì không khỏi sửng sốt, kinh ngạc, vui mừng sau đó lại trở nên lành lạnh.
Đột nhiên an nghĩ tới hôm nay là tiệc cưới của nhà họ Phó và nhà họ Ngôn, mà cô mặc áo cưới, nói cười ríu rít chính là một cô dâu hạnh phúc. Anh đột nhiên chán nan, anh kiềm nén cảm xúc trong lòng, nói với cháu mình: "Quân Dục, sao cháu lại chạy tới đây?"
Anh nhiều lần nói chuyện với cháu nên anh biết cháu anh đang hoảng sợ.
Anh vừa mở miệng liền hối hận, nhìn thấy pháo hoa mà cháu anh sợ đến nỗi vứt sang một bên, bộ dáng đáng cúi đầu khép nép đứng một bên thật đáng thương khiến cho anh đau lòng.
Anh đi tới xoa xoa đầu cháu, dịu dàng nói: "Chú chơi với cháu một lát rồi chúng ta về nhà có được không? Cháu bỏ mẹ một mình chạy ra ngoài chơi, mẹ rất lo lắng cháu có biết không?"
Quân Dục lập tức ngẩng đầu không thể tin nhìn chú của mình, khuôn mặt tràn đầy mong chờ hỏi: "Có thật không? Chú chơi với cháu?"
Nhận được sự đồng ý của Quân Đình cậu bé vui mừng kéo Quân Đình chạy trở lại chỗ Tư Mộ và Vưu Ngư, rất hưng phấn giới thiệu với Tư Mộ cùng Vưu Ngư: "Đây là chú của cháu, chú muốn chơi cùng chúng ta."
Vì vậy có Quân Đình gia nhập mọi người chơi càng vui hơn. Mặc dù hai người lớn không muốn tham gia nhưng dưới tác động của hai đứa trẻ này cũng dần dần nhập cuộc chơi rất vui. Tiểu Cửu đứng một bên nhíu mày nhìn Quân Đình.
Từ lúc Quân Đình vừa xuất hiện, anh liền nhạy bén phát hiện có gì đó không đúng.
Anh do dự có nên gọi điện thoại cho đại ca hay không, dù sao không dễ gì đại ca mới để ý đến một đóa hoa, mà đóa hoa vừa nở liền có người khác để ý. Tiểu Cửu cảm thấy cần phải bảo vệ đóa hoa này của đại ca.
Vì vậy anh móc điện thoại ra ấn số của đại ca. Điện thoại vừa đổ chuông liền nghe thấy tiếng chuông điện thoại của đại ca cách đó không xa.
Tiểu Cửu vội vàng nhìn xung quanh, quả nhiên đại ca ở gần đây.
Nhưng đại ca đã xảy ra chuyện gì?
Mặt tối sầm như bao công, mắt lóe sáng nhìn chằm chằm về phía chị dâu hận không thể nhào tới chém giết.
Tiểu Cửu thầm than trong lòng hỏng rồi bão tố sắp tới. Đại ca
nổi giận rồi hơn nữa còn rất giận dữ. Người khởi xướng cơn giận vẫn không biết nên đang chơi cực kỳ vui, thỉnh thoảng còn hát vu vơ.
Tiều Cửu thầm mắng người đàn ông không biết sống chết đang chơi cung chị dâu,anh nhắm mặt kêu: “Anh Ngôn!”
Anh nghĩ thầm trong lòng chị dâu em chỉ có thể giúp chị được như vậy, bản thân chị tự cầu phúc cho bản thân đi!
Vì vậy sau khi nhận được ánh mắtt của đại ca anh ta liền rời đi.
Tư Mộ đang chơi vui vẻ đột nhiên nghe thấy Tiểu Cửu gọi “anh Ngôn”, cô nhìn xung quanh, lúc chưa nhìn thấy ánh mắt Ngôn Mặc Bạch thì cô vẫn nở nụ cười rực rỡ.
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắtlạnh lùng của Ngôn Mặc Bạch thì nụ cười dần vụt tắt.
Cuối cùng cô cũng có ý thức của một người vợ rồi. Ném pháo hoa đang cầm trên tay,phủi sạch tay sau đó cúi đầu bộ dáng như mới phạm lỗi đi tới cạnh anh.
Tư Mộ nhìn anh im lặng, cô liền hối hận vì đã chạy ra ngoài chơi.
Lúc trước cô đã từng thỏa thuận với Ngôn Mặc Bạch. cô không được can thiệp vào chuyện của anh. Còn cô ở bên ngoài phải chú ýlời nói.
Hôm nay là đámcưới của bọn họ, cô lại vui vẻ chơi đùa cùnghai đứa trẻ, một chút lễ nghi của một người phụ nữ trong giađình quyền thế cũng không có, không chừng bị những người phụnữ của các gia đình quyền thế khác nhìn thấy sẽ trở thành một trò đùa.
Tư Mộ ảo não xoa mũi, thầm than trong lòng không biết chú ýlại phạm sai lầm.
Vì vậy cô nghĩ nếu chủ động nhận sai có thể được khoan hồng.
cô ngẩng đầu ngước đôi mắt đen láy thành khẩn nhìn chăm chúNgôn Mặc Bạch, nhỏ giọng nói: “thật xin lỗi! Em sai rồi!”.
Vốn dĩ Ngôn Mặc Bạch rất tức giận nhưng chỉ cần cô chủđộng đi tới lại dùng giọng nói dịu dàng, ánh mắt thành khẩnmà nghiêm túc nhận lỗi cơn giận của anh lập tức tan biến.Anh nhìn Tư Mộ, nhíu mày hỏi: “Lỗi ở đâu?”.
Tư Mộ sắp xếp câu chữ trong đầu sau đó nói: “Em không nênđi ra ngoài nghịch pháo hoa, càng, không nên ở bên ngoài khôngchú ýcười đùa. Còn không chú ý đến hình tượng của bản thânlàm mất thể diện nhà họ Ngôn.”
Thái độ thành khẩn hơn nữa câu văn mạch lạc rõ ràng nhưng khi Ngôn Mặc Bạch nghe lại cảm thấy cực kỳ khó chịu.
thì ra cô gái này vẫn chưa ý thức được bản thân phạm phảilỗi gì.
Nhất định phải dạy dỗ cô một trận.
Ngôn Mặc Bạch nghĩ thầm.
Vì vậy anh nghiêm mặt trầm giọng nói với Tư Mộ: “Biết lỗi là tốt. Nếu đãphạm lỗi vậy thì phải phạt.”
Tư Mộ nhíu mày, tuy rằng phạm lỗi thìphảiphạt nhưng lúc trước anh chưa từng nói qua, nếu nhưanh nói hình phạt quá hà khắc thìphải làm sao?
Tư Mộ hỏi: “Anh muốn phạt thế nào?”
“Tạm thời anh chưa nghĩ ra, lúc nào nghĩ ra anh sẽ nói với em.” Lúc này tâm tình Ngôn Mặc Bạchrất tốt.
Tư Mộ hơi nóng: “Chỉ cần không phảilà chuyện gìphạm pháp lại trong khả năng của em thì em đồng ývới anh.”
Ngôn Mặc Bạch thỏa mãn gật đầu, mắt liếc nhìn về phía Vưu Ngư cùng Quân Dục đang chơi đùa, ý bảo cô đưa hai đứa trẻ quay về.
Tư Mộ hiểu ý vội vàng xoay người gọi Vưu Ngư: “Vưu Ngư chúng ta về thôi, nhanh lên!”
Vưu Ngư lưu luyến tạm biệt Quân Dục sau đó chạy về phía Tư Mộ.
Từ đầu đến cuối Ngôn Mặc Bạch không hề nhìn Quân Đình.
Lúc Tư Mộ đi cũng không nói gì với Quân Đình, chỉ hơi gật đầu xem như chào tạm biệt!
Vưu Ngư ôm cổ Tư Mộ vui vẻ hỏi: “Dì ơi, khi nào thìpháo hoađó có thể bay lên trời?Vưu Ngư rất muốn xem...” Giọng nóinon nớt lộ ra vẻ tức giận càng thêm đáng yêu.
Tư Mộ nóikhông biết nhưng Ngôn Mặc Bạch lại nói: “Nếu cháu muốn xem, chú sẽ cho người bắn lên cho cháu xem.”
Vì vậy Vưu Ngư liền vỗ tay hoan hô thật lớn.
Năm đóa hoa nở rộ trên bầu trời trong đêm, còn có thể nghe thấy âm thanh pháo hoa lúc bắn lên trời.
Pháo hoa tuy đẹp nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất. Lúc xem pháo hoa Vưu Ngưu vỗ tay la to nhưng sau khi xem chán liền im lặng ngắm nhìn pháo hoa nở rộ trong đêm.
Sau khi bắn hết pháo hoa, bữa tiệc cũng tàn, ai nấy đều thu dọn đồ đạc về nhà.
Sở Kỳ cùng mấy người do Cố Khuynh lái xe đưa về. Vưu Ngưcùng mẹ ở trong khách sạn này nên không cần người đưa về.
Trước khi đi Diêu Dao kéo cô sang một bên, thần bí đem một túi nhỏ nhét vào tay cô, cười cười nói: “cô nương cố lên! Cậu phải tin rằng tất cả con trai đều là con cọp giấy, phải dũng cảm ưỡn thẳng ngực chiến đâu. Cậu phải khiến anh ta thỏamãn, đến lúc đó mọi thứ đều do cậu quyếp định! Đây là áo cácchị em đưa cho cậu mặc vào dũng cảm chiến đấu! Khiến cho anh ta run rẩy dưới thân câu. Tư Mộ bị những lời này khiến dựng tóc gáy, hận không thể chui đầu xuống đất nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Tư Mộ bất đắc dĩ thầm than trong lòng, áo này có tác dụng không? Cũng không biết cô có cơ hội cùng giường chung gối với anh hay không, làm sao đẩy anh ngã xuống để anh run rẩy dưới thân cô?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT