Đã chọn ngày cử hành hôn lễ, mở tiệc chiêu đãi tân khách cũng đã định xong, Ngôn Diệu Thiên đã lên danh sách mời những nhân vật nổi tiếng, chỉ còn chờ bên kia đem thiệp cưới đến.

Hôn lễ được tổ chức tại khách sạn Autumn, những ngày này Autumn cũng không mở cửa kinh doanh để chuẩn bị cho hôn lễ.

Autumn có nhà hàng Phụ Chúc là chỗ ăn chơi cũng dừng kinh doanh, đặc biệt phục vụ các bạn bè ở xa đến để thưởng thức, hơn nữa các dịch vụ đều là miễn phí.

Thật ra nhà hàng Phụ Chúc mượn, Autumn làm mặt bên ngoài của cửa hàng mà thôi. Trên thực tế là kinh doanh cá nhân. Nhưng tài sản của nhà họ Ngôn nhiều như vậy, làm cho các bằng hữu an trí ở phòng của Autumn, sau đó nghe nói họ nhàm chán không có gì chơi đùa, cùng nhau bao hết chỗ ăn chơi. Sở dĩ chi tiêu là nhà họ Ngôn chịu, mọi người nghĩ muốn làm thế nào cũng được, hoàn toàn không cần bỏ tiền.

Mà mấy ngày này nhà họ Phó cũng bận rộn tối tăm mặt mũi.

Tô San vội vàng giúp con gái mua thêm đồ cưới, thời gian này có rất nhiều thứ cũng chưa thể đặt mua, nhưng cũng đã đặt mua được một ít, có chút ít còn hơn không.

Mà Tư Mộ cũng bị mẹ kéo đi cùng, nói là cho cô tự lựa chọn, dù sao cũng phải hợp ý cô mới được.

Tin tức con gái nhà họ Phó cùng con trai nhà họ Ngôn sắp kết hôn đã lan khắp nơi, thậm chí cả nước đều quảng bá, "Lăng Vũ" sắp phá sản, không có nguồn trợ giúp, vừa nghe nói nhà họ Phó cùng nhà họ Ngôn kết giao thông gia, một đám bò đến muốn cùng Phó Minh Vũ nối lại quan hệ, chon nên Phó Minh Vũ ngay cả bị bệnh, cũng không được yên bình.

Cái gọi là gặp hoạn nạn mới biết ai là bạn mình, một chút cũng không sai.

Lúc trước Phó Minh Vũ lúc trước gặp chuyện không may, những người đó liền coi như không thấy hoặc thấy chết mà không cứu, hiện tại thấy ông ta có Ngôn gia làm chỗ dựa vững chắc, lại một đám xúm vào nịnh bợ. Trải qua đạo lý đối nhân xử thế, tự nhiên ông ta đối với việc nịnh nọt này nọ không quan tâm, cũng không cùng bọn họ có quan hệ thân thiết.

Cho nên ông ta lấy cớ thân thể không khỏe, ngăn những người đó ở ngoài cửa, coi như không thấy, điện thoại cũng không nghe.

Bà xã đầu óc choáng váng, ông ta lại có vẻ rất thanh nhàn sinh nhàm chán, không có việc để làm.

Nhìn bà xã giúp con gái lựa chọn của hồi môn gì đó, ông ta cũng hưng phấn ngồi một bên xem, thỉnh thoảng phát biểu ý kiến.

Vào lúc ba người cùng nhau thảo luận, cửa truyền đến tiếng nói của dì: "Mộ Mộ, con có bạn học tới tìm."

Tư Mộ khó hiểu nghĩ, là ai tới tìm cô? Bạn học của cô biết nhà cô ở nơi này hầu như không có ai, vậy người tự xưng là bạn học này là ai?

Tư Mộ ngồi chồm hỗm, đứng dậy đi tới cửa.

Dì thấy Tu Mộ đi ra, liền nói với cô: "Bảo cậu ta vào, cậu ta không chịu nên đã ra đứng ở ngoài, nói là có chuyện quan trọng tìm con."

Tư Mộ lúc này chạy tới cửa lớn, vừa mới ngẩng đầu chỉ thấy một dáng người cao ngất đứng ở cửa, anh tuấn bất phàm.

Tư Mộ dừng bước chân lại, người trước mắt không phải Diệp Nham sao?

Anh ấy sao lại ở chỗ này?

Anh ấy biết nhà cô ở nơi này?

Không đợi Tư Mộ mở miệng, Diệp Nham liền vội vàng hỏi: "Mộ Mộ, tin đồn bên ngoài không phải sự thật đúng không? Em cùng con trai nhà họ Ngôn kết hôn, chuyện này là thật sao?"

Anh ta lòng như lửa đốt, hận không thể nắm lấy Tư Mộ hung hăng chất vấn.

Cô ngọt ngào nhếch khóe miệng, sáng lạn cười: "Là thật! Nhưng mà, chuyện này với anh có liên quan=có liên quan với anh sao? Diệp Nham, anh bây giờ lấy thân phận gì, có tư cách gì ma hỏi tôi chứ?"

Căn bản nghĩ có thể làm bạn bè, chia tay trong hòa bình, đem anh ta cất ở đáy lòng, hèn mọn yêu, hoặc là làm cho thời gian xóa nhòa hết, từ từ phai nhạt.

Nhưng, giờ khắc này, khi anh ta đứng ở trước mắt, Tư Một nhất thời thấy được chính mình quá ngây thơ.

Trải qua việc người mình yêu phản bội làm sao có thể làm bạn bè bình thường được?

Cho dù cô không còn ngây thơ như lúc ban đầu, nhưng mà cũng không có cách nào cười với anh ta mà nói không có quan hệ.

Diệp Nham thấy trong mắt Tư Mộ có sự bài xích với anh, chuyện đến nước này, người đáng thương không phải là bản thân mình sao? Tại sao cô lại có thái độ lạnh lùng như thế?

Diệp Nham khổ sở nhắm mắt, cảm giác tuyệt vọng chiếm lấy mỗi dây thần kinh.

Chẳng lẽ Tư Mộ biết cái gì?

Không thể có khả năng?

Anh ta cũng chưa bị lộ mặt trên đường cái, Tư Mộ cũng không đến nơi đó, cô làm sao có thể biết?

Tư Mộ bên tai vang vọn lời nói của minh: với anh có quan hệ sao.•••••• anh dùng thân phận gì, có tư cách gì tới hỏi tôi •••••



Cô thật sự đã biết

Trước mắt cô không giống như trước kia, ánh mắt cô cười cũng không sâu, giống như cười thảng qua mơ hồ, hư ảo làm cho người ta không thể hiểu được, mang theo ý tứ châm chọc, giống như không thèm đếm xỉa thờ ở lạnh nhạt với anh.

Trong lòng mẹ Diệp hoảng hốt, nhanh chóng tiến lên cầm lấy tay Tư Mộ, vội vàng nói: "Mộ Mộ, con nghe bác giải thích."

Tư Mộ bỏ tay bà ta ra, cười lạnh nói: "Tôi không muốn nghe, tôi chỉ tin tưởng đôi mắt của mình. Diệp Nham, anh cùng cô ta ở chung, không nên đến trêu chọc tôi. Khi anh cùng với cô gái khác bắt đầu, anh đã không còn quan trọng với tôi. Nếu là bạn bè, có lẽ tôi còn có thể miễn cưỡng chấp nhận, có thể cùng anh tiếp tục tình bạn này. Nhưng mà không được, anh là người đàn ông tôi đã từng yêu, giống như trong mắt tôi không chấp nhận được một hạt cát, nửa viên cũng không được. Cho nên, chúng ta về sau chỉ coi nhau như người xa lạ, chạm mặt gật đầu cũng không cần thiết."

Chỉ có thể là người xa lạ!

Tư Mộ cảm thấy phút này thấy mình giống như những cô gái khác bị tình yêu làm mất lý trí, không có một chút phong độ, giống như một người phụ nữ ngang ngược chửi bới lung tung.

Tư Mộ nghĩ, bản thân thật là có mất phong độ! Quá mất phong độ!

Cho nên im lặng, cái gì cũng không nói.

HIện tại nói gì, đều là vô dụng lại nhàm chán.

Cô lập tức sẽ gả cho người khác, đối với anh ta đều là không có quan hệ, có nói nhiều hơn nữa để làm gì? Cứu vãn được cái gì, cũng không giải quyết được gì.

Tư Mộ xoay người đi vào, lại nghe thấy Diệp Nham nói: "Mộ Mộ, em cho anh thời gian một năm, không, nửa năm, em cho anh thời gian nửa năm, anh nhất định có thẻ cho em diều tốt nhất."

Giọng nói Diệp Nham trầm thấp đanh thép, từng tiếng lọt vào tai Tư Mộ.

Tốt nhất? Cái gì là tốt nhất?

Cô có nên cho anh ta thời gian?

"Thời gian, anh có thể có thời gian, nhưng là tôi không có." Tư Mộ khinh miệt cười khẽ: "Diệp Nham, là một người đàn ông, anh đừng như vậy, hào hiệp một chút, lúc cắt đứt liền cắt đứt, đằng này bắt cá hai tay đi lừa bịp người, thật tình làm cho tôi cảm thấy trơ trẽn! .... hơn nữa tôi lập tức sẽ lập gia đình, anh là đang dồn tôi đến đường cùng sao?

Diệp Nham vừa mới nghĩ bản thân muốn giữ thật chặt Tư Mộ, lúc này lại nghe lời cô nói, ngừng lại một chút, khó khăn lắm mới đứng vững.

"Mộ Mộ!" Anh ta giật giật mội, lại nói không nên lời. Nhìn Tư Mộ xoay người rời đi, lại nhìn cô đóng cửa lại, khoảng cách bọn họ càng lúc càng xa như một bức tường cao chắn giữa hai người

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play