Phòng VIP 1818 khách sạn Autum, Ngôn Mặc Bạch lười biếng nằm tựa trên chiếc giường rộng lớn, chiếc chăn trắng tinh đắp trên nửa người anh ta, lộ ra nữa người trên. Cơ ngực rắn chắc, cánh tay mạnh mẽ to lớn, cái bụng bằng phẳng không có chút sẹo ... thấy thế nào đều là *chuẩn men* tràn đầy.
Anh ta nghiêng mông mắt buồn ngủ ngoảnh đầu nhìn về phía người ngồi ở một bên. môi lạnh nhát phun ra mấy chữ: "Chuyện gì, nói!"
Ngôn Mặc Bạch nhẹ nhàng rời giường, trong lúc anh ta đang ngủ ngon mà bị quấy rầy thức dậy thì ... hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.
Nhưng buổi sáng hôm nay có hai người quấy rầy anh ta, đều khiến anh đè nén tính khí của mình xuống, không có bạo phát. Ngôn Mặc Bạch cảm thấy bực mình, nhìn Lão Nhị, cậu tốt nhất là có chuyện quan trọng, nếu không thì tôi mặc kệ cậu có phải là lão Nhị hay không, cứ theo lệ cũ mà trừng trị.
Anh ta nói lầm bầm trong lòng, còn cô gái kia nữa, quấy rầy lão tữ đang ngũ, chắc cũng muốn bị trừng trị!
Cố Khuynh đương nhiên biết Ngôn Mặc Bạch khi thức dậy, tâm tình hiện tại đang cực kỳ khó chịu. Nhưng mà hôm nay anh ta cố tình đến sớm, chính là đến cười nhạo Ngôn Mặc Bạch, nhìn cái người bình thường luôn kêu ngạo lại nằm phụp phịch trên giường như vậy, Cố Khuynh nở nụ cười, khuôn mặt tuấn lãng nỡ ra một nụ cười mê hoặc.
"Tiểu Bạch, nghe nói ông già ở nhà giúp cậu tìm một cô con dâu rồi hả?" Cố khuynh một bên mở máy tính, một bên làm như không để ý hỏi.
Ngôn Mặc Bạch khẽ hừ một tiếng, mắt liếc nhìn cái người đang ngồi làm bộ làm tịch kia, nói: "Cậu thật là bà tám, tin tức này ông già nhà tôi đều không nói cho tôi biết, trái lại cậu đã nói trước rồi."
Một mình Ngôn Diệu Thiên đem chuyện nhà của con dâu xử lý, đến con trai của mình cũng không báo tin. Bất quá sáng sớm Ngôn Mặc Bạch mới nhận được tin tức, đích thị khó hiểu, bản thân mình một chút tâm lý kháng cự cũng không có.Anh ta cực kỳ thản nhiên thậm chí có chút vui mừng, chấp nhận.
Bất quá, anh ta vẫn có chút bực bội cha của mình, như thế nào lại có thể độc quyền chuyên chế, dám xử lý chuyện hôn nhân đại sự của anh ta sao?
Anh ta âm thầm vui mừng cô gái may mắn lại lại là cô, nếu cha anh dám tùy tiện tìm các cô gái khác mà nói, khẳng định anh ta sẽ không nghe theo, lật trời cũng phải đấu với ông ta tới cùng.
Nhưng mà vì cô gái này anh ta có thể tiếp nhận, chuyện này, anh ta không có suy nghĩ sâu xa, cũng không tính sẽ suy nghĩ sâu xa.
Trước mắt cứ làm theo cảm giác đi.
Anh ta giờ không bài xích cô, cũng không chán ghét ác cảm với cô. Về phần cha anh tự chủ trương hôn nhân, trước hết cứ kết hôn chơi đùa!
Bất quá quy tắc giao dịch của cha anh cùng với Tư Mộ, Ngôn Mặc Bạch đều hoàn toàn không biết gì cả.
Con ngươi nhỏ hẹp của Ngôn Mặc Bạch liếc nhìn Cố Khuynh, bộ dáng người này thật đáng đánh đòn nha!
Cố Khuynh nhìn Ngôn Mặc Bạch, trên mặt một dạng mờ ám, nói: "Nghe nói tối hôm đó là cô bé kia?"
Ngôn Mặc Bạch ấn thái dương, nói: "Tôi nói lão Nhị, cậu gần đây rãnh rỗi quá nên nhàm chán phải không? Chuyện của tổ chức một đóng cậu thật tốt để lại toàn bộ cho tôi, bây giờ còn thanh thản tới gặp tôi nói chuyện bát quái sao? Nếu không, tôi gọi điện cho bác Cố nói một câu xem sao?"
Nhất thời nụ cười của Cố Khuynh liền cứng đờ, nhưng liền khôi phục rất nhanh.
Anh tiếp tục cuối đầu chơi máy tính trên tay, trên màn hình máy tính là một phần hồ sơ tư liệu, bên trái có tấm hình cô gái, bên cạnh viết hai chử "Sở Kỳ".
Cố Khuynh suy nghĩ, loại tình cảm ngu ngốc này của anh ta, làm sao có thể hiểu sự thương tổn đau khổ của người đàn ông? Sớm hay muộn gì anh ta cũng sẽ bị thương tổn một lần nữa, hừ!
"Nhanh rời giường, đi xuống dưới ăn điểm tâm." Đầu Cố Khuynh không ngâng lên nói với người nằm trên giường, sau đó ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào ảnh chụp, con ngươi thâm thùy liền hiện lên ánh sáng phức tạp.
Ngôn Mặc Bạch hừ một tiếng, nhớ lại cô gái kia mới vừa gọi điện nói ở nhà ăn dưới lầu chờ anh ta, phỏng chừng giờ đã đợi hơn nữa tiếng rồi.
Ngôn Mặc Bạch rửa mặt xong, cùng Cố Khuynh xuất hiện tại nhà ăn, là lúc Tư Mộ đã đợi ở đó một tiếng đồng hồ rồi.
Mặc dù quán rượi bửa sáng có rất nhiều món, khẩu vị cũng tốt, nhưng mà không nhịn nỗi vẫn ăn không ngừng.
Tư Mộ là cái máy tiêu diệt đồ ăn, đối với ăn cái gì cũng cảm thấy cực kỳ hứng thú.
Cô càng không ngờ rằng quán rượi lại còn cung cấp thức ăn nhiều đến vậy, mà mùi vị thì cực kỳ ngon miệng, cô kêu hai phần, còn thêm một phần sữa đậu nành nóng hỏi, quyết định vung tay ăn.
Bắt đầu ăn đã có được sự hưng phấn dữ dội, đúng là càng ăn càng hứng thú.
Cho dù ăn cái gì đó tốt, ăn nhiều hơn cũng có thể làm người ta ngán chết.
Tư Mộ vừa dùng đũa gắp thức ăn trong mâm, vừa chú ý đến cửa.
Cô dần dần không còn kiên nhẫn nữa, cái người đàn ông này, sao lại còn chưa xuống nữa?
Lúc cô không còn kiên nhẫn nữa, rốt cuộc người đàn ông đó cũng xuất hiện rồi.
Tư Mộ không cần ngoắc tay, cô khẳng định rằng người đó đã thấy cô rồi. Vừa vào cửa, cặp con ngươi lợi hại liền xác định chính xác nơi cô ngồi rồi.
Tư Mộ nhìn chằm chằm vào anh ta đang đi vào, theo sao là một người đàn ông diện mạo vô cùng tuấn mỹ, cùng với Ngôn Mặc Bạch là một dạng đàn ông đẳng cấp.
Trong nháy mắt Tư Mộ kinh ngạc, đại não lập tức hoạt động: Anh ta vừa mới nói đang ngủ... giờ anh ta lại xuất hiện cùng với một người đàn ông khác....nghe nói anh ta là người đồng tính.... chẳng lẽ....
Trong bộ não hoạt động thần tốc của Tư Mộ liền cho ra một cái kết luận: Ngôn Mặc Bạch cùng người đàn ông này là một đôi quan hệ tốt đẹp.
Ách, hóa ra lời đồn là sự thật!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT