Một đường đi vào thang máy lên tầng ba mươi sáu, vào phòng làm việc của chủ tịch.
Tư Mộ vốn cho là phòng làm việc của chủ tịch sẽ rất tráng lệ, xa xỉ. Dù
sao cao ốc YT Quốc Tế xây dựng khí phách như vậy, bên ngoài là hai chữ
"Y" "T" gắn liền nhau, hơn nữa trên mặt chữ còn được trang trí bằng gạch men sứ màu vàng óng, khi mặt trời chiếu vào, đặc biệt chói mắt và kiêu
ngạo.
Đại sảnh cũng thật sự xa hoa, vừa đi vào trong, cảm giác
không phải đi vào văn phòng mà là đang đến một nhà hàng xa hoa, lộng lẫy nào đó.
Những chỗ này đều xa hoa như vậy, nói rõ chủ tịch YT Quốc Tế thích đốt tiền cỡ nào.
Như vậy, phòng làm việc của chủ tịch trang hoàng cỡ nào, cô quả thực không dám nghĩ.
Thế nhưng vào phòng làm việc của chủ tịch, Tư Mộ cảm thấy thật kinh hãi.
Toàn bộ không gian đều rất đơn giản.
Kỳ thực Tư Mộ không biết, bên trong mỗi một món đồ trang trí đều là loại
đắt tiền nhất, rất nhiều loại đều là đồ cực kỳ quý hiếm, có thể nói là
trân phẩm.
Ngôn Diệu Thiên ngồi trên ghế da ở phía sau bàn làm
việc rộng lớn, thấy Tư Mộ tiến vào, ông ngẩng đầu rồi gật đầu chào hỏi
với Tư Mộ, sao đó lại cúi đầu tiếp tục công việc trên tay, cũng không
ngẩng đầu lên mà phân phó với người đẹp dẫn Tư Mộ lên nói: "Đem hai ly
cà phê vào đây!"
Hoàn toàn không có hỏi qua Tư Mộ có muốn uống cà phê hay không, có thể nghĩ, ông ấy là một người đàn ông bá đạo thế nào.
Tư Mộ vừa vào cửa, cả người tự nhiên trở nên khẩn trương, căng thẳng. Cô đứng ở đó, hơi mất tự nhiên, không biết nên làm gì.
Tư Một chưa từng gặp Ngôn Diệu Thiên.
Trước đó, khi đọc tư liệu về ông ấy, có nhìn qua ảnh chụp.
Vốn cho là người trong hình đã đủ nghiêm túc, sắc bén,
๖ۣۜḋiễn-ᵭàn-lê-๖ۣۜquý-ᵭôn thế nhưng khi nhìn thấy người thật, thì mới
biết cái gì gọi là khí thế!
Hình như ông ấy cái gì cũng không làm, chỉ im lặng nhìn người trước mặt, đã làm cả người cô không lạnh mà run.
Cô nghe Ngôn Diệu Thiên nói: "Cô Phó, mời ngồi!"
Tư Mộ cũng không ngạc nhiên lắm khi ông ấy biết mình họ Phó, ngày hôm qua
cô đã đăng kí thời gian hẹn gặp ở quầy lễ tân, cũng viết rõ tên của
mình. Nên lúc này, Ngôn Diệu Thiên gọi cô là "Cô Phó", cô cũng không
nghi ngờ gì.
Tư Mộ tìm ghế ngồi xuống, cũng chỉ dám ngồi một phần ba ghế, căn bản không hề có cảm giác đã ngồi xuống.
Hiện tại, Tư Mộ có một ý nghĩ khiếp đảm trong đầu: "Bây giờ, mình có nên ra khỏi đây không?"
Trời ơi, Ngôn Diệu Thiên không hổ là một đại nhân vậy, lấy tay che trời, khí thế này, thật làm người ta run sợ.
Cô ở trong lòng yên lặng tự động viên mình: Phó Tư Mộ, phải có khí thế!
Người trước mặt thật ra chỉ là cọp giấy, mình phải dũng cảm đánh ngã ông ấy! Vì Lăng Vũ, vì ba mẹ, mình phải nỗ lực! Mình là giỏi nhất!
Sau khi làm xong công tác tư tưởng, ý chí vững chắc, Tư Mộ thở hắt ra,
ngẩng đầu, không biết khi nào đã có một ánh mắt nhìn sang,
๖ۣۜḋiễn-ᵭàn-lê-๖ۣۜquý-ᵭôn cô cắn răng nói: "Chủ tịch Ngôn, tôi hôm nay
tới là muốn cùng ngài nói về vấn đề hợp tác giữa quý công ty và Lăng Vũ. Ngài cũng biết Lăng Vũ chúng tôi cũng có địa vị trong giới, hơn nữa nếu không phải bị người khác ngấm ngầm mưu tính, thì Lăng Vũ đã có thể càng phát triển. Nghe nói YT Quốc Tế sắp tới muốn tiến vào ngành sản xuất
hàng tiêu dùng, nếu như chủ tịch Ngôn cùng Lăng Vũ hợp tác, chắc chắn có thể đôi bên cùng có lợi.”
Ngôn Diệu Thiên vẫn nhìn vẻ bề ngoài và lời nói ngây ngô của cô bé này, ông hoàn toàn không có hứng thứ.
Nhìn cô khẩn trương, bất an đem một chuỗi lời nói ra cho hết, ông chỉ nhíu
mày, nhàn nhạt nói: "Tôi không cần cùng Lăng Vũ hợp tác, tôi cũng có thể đem ngành sản xuất hàng tiêu dùng phát triển, chỉ là tôi có muốn hay
không thôi."
Tư Mộ chuẩn bị một đoạn dài lời nói thuyết phục ông, nhưng trong lúc nhất thời bị ông ấy nói như vậy, cô một chữ cũng đều
không thể nói ra.
Đúng thật là như vậy! YT Quốc Tế có thực lực
kinh tế rất mạnh, ๖ۣۜḋiễn-ᵭàn-lê-๖ۣۜquý-ᵭôn chỉ bằng năng lực lãnh đạo
của ông ấy, thì sợ gì không phát triển nổi một ngành sản xuất, sợ là đến lúc đó ông cũng chính là một nhà độc quyền. Kể từ đó, cái gì gọi là đôi bên cùng có lợi, bất quá chỉ là tự rước lấy nhục mà thôi.
Tư Mộ chính là thấp thỏm không biết nên làm thế nào, nói gì để tiếp tục thuyết phục Ngôn Diệu Thiên thì ông ấy lại lên tiếng.
"Không bằng chúng ta làm một vụ giao dịch!"
Tư Mộ vốn là đã tắt hy vọng, nay lại cháy lên lần nữa. Cô vội vàng hỏi: "Giao dịch gì?"
Sau khi hỏi xong, trong não cô bắt đầu suy tính, ông nói "Không bằng chúng
ta làm một vu giao dịch" làm cho lòng cô bỗng nhiên phát lạnh, loại dự
cảm bất an tự nhiên kéo tới.
"Cô gả cho con trai tôi, đồng thời
trong vòng một năm phải sinh cháu trai cho nhà họ Ngôn, như vậy, tôi
liền vô điều kiện giúp Lăng Vũ vượt qua cửa ải khó khăn này, còn để cho
công ty phát triển ngày càng lớn mạnh."
Lời của ông vừa nói xong, trong đầu Tư Mộ oanh một tiếng.
Chuyện gì đang xảy ra?
Sau lại biến hóa thế này?
Yêu cầu tiền vốn của Ngôn Diệu Thiên lại là "Hạnh phúc nửa đời sau" của cô nha.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT