Số điện thoại này không có lưu trong máy Tư Mộ, nhìn điện thoại đang đổ chuông, cô suy nghĩ mấy lần, do dự, nhưng sau đó vẫn nghe máy.

“Alô?” Vì ‘một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng’, nên khi cô thấy số điện thoại lạ, đều rất cẩn thận.

Mới vừa rồi, khi còn ở trong phòng, đắc tội với người đàn ông kia xong rồi bỏ chạy, vậy số điện thoại này không là do anh ta lấy số mới để điện lại tính sổ với cô đấy chứ?

Hoặc là tối ngày hôm qua chính là cái người đàn ông kia? Nếu như túi giấy mới vừa nhận thông qua chuyển phát nhanh là do người đàn ông đó gửi đến cho cô….vậy thì anh ta chắc chắc là ở gần đây rồi.

Tư Mộ càng nghĩ càng thấy sợ, gương mặt tái mét.

Nhưng điện thoại bên kia lại truyền đến một giọng nói lạnh lẽo của nữ, giống như cười lạnh trào phúng: "Phó Tư Mộ, cô thật to gan!"

Tư Mộ sửng sốt.

Cái âm thanh này —— Cô còn nhớ rõ, là cuộc vui mới của Diệp Nham, hình như gọi là Dư Hinh.

Tư Mộ nhận được điện thoại của Dư Hinh, vừa kinh ngạc vừa đau đớn.

Cô ta gọi điện thoại cho cô làm gì?

Là muốn khoe khoang Diệp Nham đối với cô ta vô cùng tốt, hay là cười nhạo cô đáng thương?

Nhưng nghe giọng điệu này, giống như không phải như vậy.

Cái gì gọi là cô thật là to gan?

Tại sao nghe lời này giống như đại boss đang dạy dỗ người làm.

Trời ạ, cô chính là không có can đảm mới có thể mặc cho Diệp Nham bắt cá hai tay, để mặc cho tiểu tam ở trước mặt mình khiêu khích.

Nếu như cô có can đảm, như vậy cô nhất định sẽ vọt tới trước mặt Diệp Nham cho anh ta hai bạt tai, để anh ta biết chơi cái gì cũng được, nhưng đừng có đùa giỡn tình cảm!

Nếu như cô có can đảm, như vậy cô cũng nhất định sẽ vọt tới trước mặt Dư Hinh, cho cô ta hai bạt tai, để cô ta biết làm cái gì thì làm, nhưng mà đừng có làm tiểu tam!

Nhưng mà, cô không có!

Không có xúc động, không có can đảm, không có kiên quyết!

Hiện tại, cô đã quyết định buông tay, lúc gặp bọn họ cũng đi đường vòng, còn muốn như thế nào nữa đây?

Nếu như giờ phút này Tư Mộ còn phải tiếp tục chịu uất ức, thì cô thật sự không bằng một cái bánh rồi.

Tư Mộ lạnh lùng nói: "Cô Dư, lá gan của tôi có bao nhiêu, không cần cô nhắc nhở, cũng không cần cô hâm mộ. Nếu như không có chuyện gì, tôi cúp điện thoại đây."

Tư Mộ lười nói nhảm với cô ta, nghĩ trực tiếp tắt điện thoại.

Nhưng bên kia truyền đến âm thanh bén nhọn, tức giận của Dư Hinh: "Phó Tư Mộ, Diệp Nham chắc chắn sẽ không trở lại với cô. Cô hãy từ bỏ cái ý niệm này đi! Khi Cô còn là thiên kim nhà giàu, anh ấy còn có thể trở lại bên cạnh cô, nhưng là bây giờ cô không phải rồi, cô là một cô gái nghèo túng. Ha ha —— cô lấy cái gì để đấu cùng tôi?"

Giống như đang tuyên hệ một nỗi căm hận, không biết là nói Tư Mộ nghe, hay là nói cho chính mình nghe.

Cô ta tiếp tục nói: "Tôi hiểu, cũng biết rõ cô vẫn canh cánh việc bị Diệp Nham vứt bỏ, ghi hận trong lòng. Nhưng mà làm sao cô có thể xuống tay ác độc như vậy? Cũng không biết cô quyến rũ đàn ông ở đâu, lại còn có thể bảo người ta tới đánh Diệp Nham một trận, khiến anh ấy gãy hai cái xương sườn. Lần này cô giải hận được rồi chứ? Tôi cho cô biết, nếu như có chuyện gì không may xảy ra với Diệp Nham, người đầu tiên tôi không buông tha chính là cô!"

Tư Mộ cau mày nghe âm thanh chỉ trích bên kia điện thoại, mi tâm nhảy lên, trong lòng nghi ngờ nói: Diệp Nham bị đánh? Tự nhiên lại bị đánh?

Mau nói cho tôi ai đánh anh ta chứ? Thật sự tôi rất muốn biết đó!

Trước kia, Tư Mộ cũng biết Diệp Nham khá giỏi võ, nghe nói là đai đen Taekwondo. Người bình thường chỉ có thể bị anh ta đánh thảm mà thôi.

Hiện tại đột nhiên nghe nói bị đánh, hơn nữa còn bị thương rất nặng, gãy hai xương sườn. (Tinh Ngưu: Đánh tốt lắm….!)

Tư Mộ nghĩ thầm: đây chính là báo ứng sao?

Căn bản là cô không để ý tới người bên kia điện thoại nói tiếp cái gì, mà cô chỉ dạo chơi trong suy nghĩ của mình, không hề bị quấy rầy.

Dư Hinh thấy mình nói một hơi dài như vậy, cũng không thấy đối phương đáp lại một câu.

Tư Mộ đứng ngồi không yên rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play