Quần Ngôn Mặc Bạch đang mặc là quần dài vải ka-ki rất xứng với áo thun màu tím, áo gió tiêu chuẩn Anh, ánh mặt trời chiếu vào làm cho gương mặt thêm khôi ngô lại cực kỳ yêu nghiệt.

Nhưng nơi nào đó của quần lại bị Tư Mộ làm dính một ít máu tươi. Vải ka-ki nhuộm máu, liếc nhìn là thấy được ngay. Hơn nữa còn là chỗ kia.

Quần của một người phụ nữ bị dính máu ở nơi đó, tự nhiên sẽ liên tưởng đến “dì cả” đến một cách không ngờ. Nhưng là chỗ đó của một người đàn ông bị nhuộm máu, mọi người sẽ tưởng tượng như thế nào đây?

Vì vậy giờ phút này tâm tình của Tư Mộ rất vui sướng, cảm thấy rất hứng thú khi tưởng tượng mọi người sẽ phản ứng như thế nào khi nhìn thấy đáy quần của Ngôn Mặc Bạch bị nhuộm máu.

Tư Mộ đang âm thầm huýt gió trong lòng, đắc ý nói thầm: khốn kiếp, để cho “dì cả” tới quét dọn anh một chút.

Lại nói không làm việc nhà không biết tiền gạo dầu muối đắt: “dì cả” không đến không biết làm phụ nữ khổ như thế nào.

Để cho tiểu tử anh nếm thử một chút cảm giác này, ai bảo anh không biết tôn trọng phái nữ! Rình coi đáng xấu hổ, rình coi đáng xấu hổ!

Nhưng Tư Mộ đắc ý cũng không được bao lâu.

Lúc cô ngã chổng vó, mặc dù trong trong lòng nói Ngôn Mặc Bạch nhỏ mọn, nhưng lúc ấy Ngôn Mặc Bạch bị đâm trúng chỗ yếu, nhưng lại cắn răng chịu đựng, lại còn ga-lăng đưa tay đỡ cô.

Nhưng thật sự là “vô xảo bất thành thư*”, đôi tay thon dài xinh đẹp của Ngôn Mặc Bạch đưa ra, vừa vặn đặt ở trước ngực Tư Mộ.

(*vô xảo bất thành thư: chỉ sự "trùng hợp một cách kỳ lạ. 'Xảo' ở đây nghĩa là 'trùng hợp'

Theo Bách Độ, thành ngữ này xuất xứ từ chuyện Thi Nại Am viết truyện Thủy Hử, viết đến tích Võ Tòng thì bỗng nghe ngoài cửa có tiếng la hét ầm ĩ, thì ra là một tên say rượu đang đánh một con chó vàng to lớn, bèn nảy ra ý tưởng cho Võ Tòng đánh hổ. Về sau gặp người khác ông mới nói: "Chân thị vô xảo bất thành thư a!" (Quả là trùng hợp lạ kỳ mà tôi mới viết nên sách này) Mình dịch nó là "(sự) trùng hợp lạ kỳ".

Nguồn : TTV)

Này mềm nhũn không lớn không nhỏ rất vừa với bàn tay anh, cũng giống như là trải qua tính toán tỉ mĩ, nằm vững vàng trong bàn tay nóng rực của anh.

Trong nháy mắt đó, hình như tay Ngôn Mặc Bạch run lên một cái.

Cảm giác này lại đến!

Chuyện tối hôm qua lại hiện lên rõ rang trong đầu Ngôn Mặc Bạch.

Do cảm giác tốt đẹp trên bàn tay, anh liền liên tưởng đến thân thể uyển chuyển của cô.

Bộ ngực đẫy đà, bụng bằng phẳng, đôi chân thon dài, da thịt nhẵn bóng của cô•••••• Hình ảnh tối hôm qua như nước lũ không thể ngăn cản mãnh liệt mà đến.

Trán Ngôn Mặc Bạch đầy mồ hôi, đôi mắt ngày càng càng tối lại, anh mím chặt môi, không nói gì.

Dĩ nhiên, tay cũng không động.

Vào giờ khắc này đầu óc Tư Mộ giống như bị nhồi máu, cả người cũng bối rối, quên mất phản ứng.

Trời ơi, tay của anh ta ——

Cô chỉ biết lúc ấy mình kinh ngạc há to mồm, mắt thì trợn tròn, vẻ mặt không thể tin không, không thể tiếp nhận sự thật, nhìn Ngôn Mặc Bạch.

Mà trên vẻ mặt Ngôn Mặc Bạch lại làm cho người ta cảm thấy rất bình tĩnh.

Trừ mép tóc có tầng mồ hôi mỏng đến mức không thể nhìn thấy, trên mặt anh không có biểu hiện gì khác.

Giống như động tác như thế rất tự nhiên, cực kỳ bình thường. Căn bản không có cảm giác là mình đang vô lễ với một người phụ nữ.

Tư Mộ phục hồi tinh thần lại, đẩy tay anh ra . Trong lòng thiếu chút nữa khóc lên.

Anh anh anh •••••• tại sao lại bị anh chiếm tiện nghi ăn đậu hũ chứ?

Tại sao anh ăn đậu hũ mà mặt vẫn nghiêm trang như thế, sắc mặt không thay đổi vậy?

Tư Mộ cắn răng căm hận nói: “Ngôn, Mặc, Bạch, cái đồ vương, bát, đản! Lại dám ăn đậu hũ của chị!”

Ngôn Mặc Bạch hoàn hồn thoát ra khỏi hồi ức, cảm xúc từ từ hồi phục, nhíu mày giọng trầm thấp nói: "Là em tự mình đưa tới cửa. Huống chi, anh cũng không phải cố ý, chỉ là sợ em ngã xuống nên đưa tay đỡ em thôi."

Nói xong còn dùng vẻ mặt "Anh là làm chuyện tốt còn bị oan ức" nhìn Tư Mộ.

Tư Mộ giận đến thiếu chút nữa nôn ra một ngụm máu.

Khốn kiếp thật khốn kiếp!

Lại còn nói là cô là tự mình đưa tới cửa?

Quá vô sỉ!

Nhưng hình như sự thật là như vậy!

Lúc chuẩn bị té xuống, vốn là ngã xuống hướng khác, Tư Mộ lại kiên cường cố ý ngã về phía anh, đây không phải là mình đưa tới cửa khiến tiểu tử này đùa giỡn thì là cái gì?

Nhưng Tư Mộ vẫn rất tức giận. Tức giận anh nơi nào không đỡ lại vừa vặn nắm ngực của cô, rõ ràng là cố ý.

Hơn nữa tên khốn này được tiện nghi còn ra vẻ, thật là, muốn bị, đánh, mà!

Tư Mộ cắn môi áp chế ý nghĩ giơ ngón giữa lên về phía anh, nhắm lại mắt. Rồi mở mắt ra, tức giận đã tiêu một nửa.

Cái gì cô cũng không muốn nói, trực tiếp xoay người chạy ra khỏi phòng, thậm chí ngay cả cái túi giấy chuyển phát nhanh lúc trước vẫn một mực che giấu túi cũng quên cầm theo.

Để lại một mình Ngôn Mặc Bạch ở trong phòng giống như lơ lửng trên không, hô hấp không khí ngọt ngào này, có lòng tốt đưa tay lấy túi giấy mà Tư Mộ để quên tại chỗ ngồi.

Khi anh mở túi giấy ra, nhìn thấy đồ vật bên trong thì lông mày thanh nhíu chặt, vẻ mặt khó hiểu.

Là ai đưa cho cô tài liệu khẩn cấp này?

Nhưng với anh mà nói thì chuyện này không có gì quan trọng.

Anh nghĩ, cô gái, em trốn không thoát được đâu!

Coi như em có thể chạy khỏi tầm mắt của anh, nhưng vẫn chạy không khỏi lòng bàn tay của anh. Giống như ngực của em, cho dù có lớn hơn đi nữa cũng chỉ có thể đồng ý tâm phục khẩu phục trong năm ngón tay của anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play