Cố Khuynh không muốn buông cô ra, ôm lấy cô nhích gần đến cái bàn bên kia, khoảng cách chỉ đủ để cô duỗi tay ra lấy đồ ăn.
Sở Kỳ khó khăn cầm hai xiên, đưa cho Cố Khuynh, "Đấy, cầm lấy đi!"
Cố Khuynh rủ xuống nhìn cô, nói: "Đút anh."
Sở Kỳ mắng thầm trong lòng, liền đưa xiên gà đến bên miệng anh
"Ừm, ăn rất ngon." Cố Khuynh ăn một miếng, nhìn cô trong mắt chảy lộ ra nụ cười mê người, "Em cũng ăn thử đi." Anh lại cắn một cái, một tay nắm chặt lấy mặt Sở Kỳ, cúi đầu liền đem thức ăn trong miệng đút vào trong miệng cô.
Sở Kỳ cắn chặt răng không há ra, tay Cố Khuynh từ trên mặt trượt xuống cổ cô, nhẹ nhàng vuốt vài cái, Sở Kỳ ngứa chịu không nổi, hé miệng định mắng anh, thừa dịp này anh đưa thức ăn vào miêng cô.
Bởi vì nguyên liệu nấu ăn chuẩn bị vô cùng phong phú, cho nên cho dù có rất nhiều người, mỗi người đều ăn thỏa thuê.
Sau khi ăn thịt nướng xong, đều cảm thấy hơi mệt, trở lại tắm rửa, để hết mùi khói dầu trên người, sau đó chuẩn bị nghỉ ngơi, và thấp thỏm chờ mong ngày mai đi sòng bạc chơi.
Ngôn Mặc Bạch lôi kéo Tư Mộ về đến phòng, thì không kịp chờ đợi mà cởi quần áo trên người cô, cũng như trên người mình, bất chấp Tư Mộ giãy giụa, ôm cô đi vào phòng tắm.
"Này, Ngôn Mặc Bạch, buổi chiều chúng ta còn ph ải đi chơi nữa!" Tư Mộ bị Ngôn Mặc Bạch ôm v ào trong bồn tắm, cô cả người cô nằm trong lòng anh.
Mới vừa rồi khi các cô chuẩn bị trở về phòng, thấy Cố Khuynh hỏi mượn xe của đại ca, nhất định là đi nội thành chơi. Lúc ấy Tư Mộ muốn gọi Sở Kỳ, muốn nói mọi người cùng đi, nhưng mà Ngôn Mặc Bạch này lại vội vàng lôi cô vào trong phòng.
Tối hôm qua Ngôn Mặc Bạch vẫn chưa có ăn tận hứng, hiện tại đang muốn tiếp tục chuyện tối ngày hôm qua. Mới vừa nghe cô nói muốn đi ra ngoài, liền cúi đầu hôn miệng cô, nói: "Ngày mai sẽ cùng em đi ra ngoài, hôm nay hãy hảo hảo hầu hạ gia, làm gia cao hứng, em muốn đi đâu chơi, gia sẽ đi cùng em."
Tư Mộ né tránh miệng của anh, nói: "Cố Khuynh và Sở Kỳ đã đi chơi rồi, cũng chỉ có ngươi cái đồ sắc lang này, luôn vội vã mong muốn sự việc này."
"Bọn họ có chuyện mới ra ngoài." Ngôn Mặc Bạch cũng không đợi Tư Mộ hỏi rõ ràng là chuyện gì, liền kéo tay cô ấy lên cổ mình, kéo hai chân của cô quấn lên eo của mình, ép cô đón nhận mình.
Nước trong bồn tắm từng đợt từng đợt giao động mãnh liệt, còn trà ra khỏi bồn.
Tư Mộ bị Ngôn Mặc Bạch chơi đùa mệt rồi, thì trên giường ngủ đến giờ cơm tối mới rời giường.
Chờ cô mặc quần áo tử tế lúc xuống lầu, nhìn thấy Sở Kỳ đã quay trở về.
"Kỳ Tử, buổi chiều hai người đi đâu chơi vậy? Tại sao không gọi bọn mình?" Tư Mộ đi đến trước mặt Sở Kỳ, cười híp mắt nhìn chằm chằm cô ấy.
Chẳng qua Tư Mộ chỉ muốn đùa một chút thôi, Cố Khuynh cùng Sở Kỳ hai người đi ra ngoài, tự nhiên là muốn thế giới của hai người, không muốn có kỳ đà cản mũi a. Hơn nữa hiện tại sắc mặt của Sở Kỳ rõ ràng tốt hơn nhiều, không giống lúc đến, vẻ mặt ủ dột ít nói, cười gượng cho qua chuyện.
Điều này cũng làm cho Tư Mộ rất kinh ngạc, cười đểu nắm lấy mặt Sở Kỳ, hỏi: "Có phải hai người các cậu ra ngoài ngoại dã chiến không?"
Trước kia Sở Kỳ chính là con mèo hoang nhỏ, bị Cố Khuynh làm bị thương, mới có lộ ra vài phần đau xót. Bất quá chuyện ra ngoài chơi dã chiến là chuyện Sở Kỳ thích nhất.
Khóe miệng Sở Kỳ giật giật, nói: "Ở nước ngoài chơi dã chiến, nếu như bị người khác nhìn thấy, sau này sao còn dám ra nước ngoài chứ?"
"Hứ! Người nơi này cởi mở như vậy, chắc hẳn nhìn thấy dã chiến cũng mặc kệ."
"Nếu mặc kệ thì chơi dã chiến đâu còn cảm giác hưng phấn!" Sở Kỳ cười liếc nhìn Tư Mộ, nói: "Không tin cậu thử làm ở đây, sau đó khi về nước thử lại lần nữa, rồi so sánh, cậu sẽ biết ngay cảm giác."
Tư Mộ đỏ mặt đưa tay muốn đánh cô: "Cậu cô bé này, mình mới không đi chơi cái kia đâu! Muốn chơi thì chính cậu chơi đi!"
"Mình không tin Ngôn Mặc Bạch lại không thích? Nếu không cậu đề cập với anh ta xem, chắc canh anh ta sẽ mang cậu ra ngoài ngay lập tức. Hiện tại trời sắp tối rồi, hôm nay thời tiết tốt, buổi tối cũng có những vì sao và vầng trăng sáng. Các cậu cũng không cần đi quá xa, ở bãi cỏ phía sau nhà, trời làm chăn đất làm giường, ngửa đầu liền nhìn thấy sao và trăng sáng, rất lãng mạn a! Chỉ là đừng kêu quá lớn tiếng, nếu không ầm ỹ đến vệ sĩ sẽ không tốt." Sở Kỳ làm chuyện tâm đắc, liền lộ ra bản chất con gái lưu manh, nói chuyện cũng rất nghiêm túc.
"Cậu còn nói? Xem mình có vả nát miệng cậu không!" Tư Mộ mắc cỡ đỏ mặt lao vào Sở Kỳ.
Hai người ở một bên đùa giỡn trong chốc lát, sau khi bình tĩnh lại, Sở Kỳ thở một hơi thật dài, nói: "Mộ Mộ, mình kết hôn."
Tư Mộ sững sờ, cho là mình nghe lầm, liền vội hỏi: "Cậu vừa nói gì?"
"Mình nói, mình kết hôn!" Sở Kỳ nghiêm túc lại lặp lại, sau đó khi Tư Mộ mắt chữ A mồn chữ O từ từ nói: "Lúc chiều, Cố Khuynh đưa mình ra ngoài, đã ghi danh lãnh giấy hôn thú, tùy tiện kéo một người xa lạ trên đường làm người chứng hôn... Mộ Mộ, cậu nói, có phải mình rất ngu?"
Tư Mộ lại một lần nữa kinh ngạc không nói ra lời.
Biết nguyên nhân Sở Kỳ và Cố Khuynh giận nhau là vì gia đình hai bên, thế nhưng lại vội vàng đi lãnh giấy hôn thú, có phải là quá xúc động không?
"Đứa ngốc! Cậu tại sao không gọi bọn mình?" Tư Mộ duỗi tay nắm lấy tay Sở Kỳ.
Chị em các cô đều ở chỗ này, nêu kêu các cô cùng đi, ít nhất các cô có thể làm chứng.
"Lúc đó mình cũng không biết anh ấy muốn dẫn mình đi lĩnh giấy hôn thú... nhưng mà, nếu như các cậu đi theo mình mình sẽ không đủ dũng khí kết hôn cùng anh ấy." Sở Kỳ cười khổ.
Chị em các cô, ai cũng ngọt ngào hạnh phúc, chỉ có cô nhấp nhô gian khổ. Nếu như nhìn thấy các cô ấy, cô sẽ sợ không giám giao hạnh phúc của mình cho Cố Khuynh.
Las Vegas nổi danh là thủ đo của kết hôn, nó giống như cửa sổ trạm thu phí, khi lái xe, không cần xuống xe, chỉ cần đem giấy chứng nhận đến chỗ nhâ viên công tác nộp, có thể đăng ký kết hôn.
Thật ra, Cố Khuynh nói muốn cùng cô kết hôn, cũng không có đơn giản như vậy. Hôn nhân gần chỗ ghi danh, Cố Khuynh có cầu hôn cô, kim cương và lời thề tốt đẹp, giống như có không ít, cũng có cho cô quyền từ chối.
Lúc ấy cô khóc nước mắt giàn giụa, nhưng cuối cùng trong lòng không có chua sót, ngược lại là ngọt ngào.
Anh nói: "Anh không đồng ý sựu sắp đặt của cha, anh liên lạc với cô ta chỉ vì muốn giải trừ hôn ước với cô ta, nhưng mà cô ta không đồng ý, bất quá anh chưa bao giờ nghĩ tới sẽ đồng ý với cha, cùng lắm thì anh không tiếp nhận gia nghiệp, dù sao anh cũng không muốn trở về. Gả cho anh, anh xin hứa từ nay về sẽ thương em yêu em, cả đời chỉ có em!"
Lúc ấy Sở Kỳ cũng nói không tin anh, nhưng mà ngay cả lời thề độc nhất anh cũng dám nói, ánh mắt sáng quắc chỉ nhìn cô, cô không cách nào nói không.
Cô thương anh, thậm chí là yêu! Rời đi mặc dù không chết được, nhưng sống lại không cảm thấy có ý nghĩa.
Cho nên, cô sao có thể từ chối đây? Cô sao từ chối được?
Tư Mộ nắm chặt tay của cô, nhìn ánh sáng trong mắt của cô, đã biết cô vui mừng, hỏi: "Vậy cậu không ngại chuyện trong nhà anh ấy sao?"
"Có chứ! Nhưng mà mình gả người là anh ấy, chỉ cần anh ấy tốt với mình, mình sẽ tin tưởng anh ấy 100%." Sở Kỳ cầm lại tayTư Mộ mà nói, nở nụ cười hạnh phúc.
Lúc ăn cơm tối, Sở Kỳ và Cố Khuynh nói chuyện giấy chứng nhận với các cô, mọi người nhìn vẻ mặt hạnh phúc của Sở Kỳ, thì đều thầm chúc phúc, nhân tiện thảo luận một chút có muốn tổ chức lễ cưới không, dù sao nếu như về nước không làm, ít nhất ở đây cũng phải tìm một hội trường cử hành lễ cưới, không thể lấy chồng không như vậy.
Lôi Ngạo đã đem thuốc cho Cố Khuynh.
Cố Khuynh đem thuốc đi phân tích thành phần, nhập dữ liệu vào máy tính, hôm nay cuối cùng có một chút thông tin, đang thảo luận cùng Ngôn Mặc Bạch.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT