Suốt dọc đường trôi qua, một chút nguy hiểm đều không có.

Không có bị chặn lại nửa đường, không có bom đạn sung pháo, thậm chí may mắn đến cả đèn đỏ đèn xanh đều không thấy。

Trái tim Tư Mộ vẫn lo sợ bất an, đôi mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, chú ý động tĩnh chung quanh。

Ngôn Mặc Bạch nắm lấy tay cô, hài hước cười nói:”Em nhìn bên ngoài cả ngày làm gì vậy? đôi mắt cứ nhìn tới nhìn lui。”

“ Không có, em chỉ muốn nhìn phong cảnh ven đường mà thôi。”媤 mộ ngoài miệng nói qua, đôi mắt hay là đang bốn phía xem。

“Chờ đến nơi rồi hãy nhìn đi, xe chạy nhanh, em nhìn chăm chú vào bên ngoài nhiều, đôi mắt sẽ mệt mỏi,em nhắm mắt lại nghĩ ngơi một chút。” Ngôn Mặc Bạch cưỡng chế ôm cô vào trong ngực, để cô dựa vào vai anh nghĩ ngơi.

Nãy giờ nhìn chằm chằm vào phong cảnh xẹt qua bên cửa sổ, đôi mắt cũng đã mệt mỗi rồi.

Tư Mộ cũng không lên tiếng lại, dựa vào ở trong lòng anh nhắm mắt lại, nhưng mà bộ não vẫn đang hoạt động, không có ngừng nghỉ。

Từ lúc bọn họ từ biệt thự đi ra, không chỉ trong chốc lát, liền nhìn thấy có một chiếc xe đi theo bọn họ.

Lúc trước khi lên dường,Tư Mộ tập trung nhìn đoàn xe của bọn họ, từ hình dáng đến màu sắc đều giống nhau nhau như đúc, nhưng lúc vừa rồi cô quan sát, chiếc xe kia đi theo bọn họ mặc dù đều màu đen, nhưng lại không cùng loại。

Mà xe kia chỉ đi theo phía sau, cũng không có hành động gì, nhưng làm cho Tư Mộ có chút bất an.

Cô cũng có thể phát giát ra hành tung của bọn chúng, chẳng lẽ Ngôn Mặc Bạch lại không biết sao?

Nhưng từ đầu đến cuối đều không có liếc mắt nhìn ra ngoài, có thể anh không biết thật hay không?Tư Mộ nghĩ thầm, có nên nhắc anh ấy hay không?

Nhưng mà đi theo nhiều người như vậy, bảo vệ đều có vài chục người, không có khả năng không có người phát hiện. Vậy tại sao không có ai báo với Ngôn Mặc Bạch? Cũng không nghe Ngôn Mặc Bạch ra lệnh gì?

Hoặc là xe kia chỉ là đi cùng đường bình thường thôi?

Tư Mộ nghĩ rất nhiều, trong đầu một mảnh hộn độn, nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui, cũng không nghĩ ra được cái gì, chỉ làm cho đầu càng đau hơn thôi.

Tay Ngôn Mặc Bạch nhẹ nàng chà trên đầu cô, ngón tay thon dài ấn ở huyệt thái dương của cô, lực đạo vừa phải,Tư mộ nhắm mắt lại thưởng thức。

Tiếng nhạc êm ái trong xe, cửa sổ xe đóng chặt lại, đem toàn bộ sự nguy hiểm và truy đuổi đều đẩy ra ngoài, trong xe chỉ còn lại sự ấm áp không màng danh lợi.

Đầu ngón tay của Ngôn Mặc Bạch giống như một ma lực thần kì, anh nhẹ nhàng ấn chỉ một lúc, đều đem những phiền loạn trong lòng cô trút bỏ ra ngoài, nàng thoải mái thở một hơi thật dài, nhớ đến đêm kết hôn hai năm trước.

Đêm đó, từ khách sạn trở lại nhà của anh ấy, trên đường Ngôn Mặc Bạch nói đau đầu, để Tư Mộ giang chân ở trên người anh, giúp anh ấy massage đầu.

Nghĩ đến cảnh đó,mặt Tư Mộ từ từ ửng đỏ, nóng đến mang tai. Cái tư thế mâp mờ kia thật khiến cảm thấy khó xử, dính chặt đến như vậy….

Nhiệt đột nóng rực bò từ ngón tay Ngôn Mặc Bạch lên trên, khiến anh tò mò ôm mặt cô lại xem xét.

Ngôn Mặc Bạch hành động như vậy, càng làm cho Tư Mộ khẩn trương, vội vàng thu hồi lại suy nghĩ đã chạy cách xa vạn dặm, mở to mắt nhìn về ánh mắt tò mò của Ngôn Mặc Bạch。

“Vừa rồi em nghĩ gì thế, mặt lại đỏ như vậy.” Ngôn Mặc Bạch nhẹ giọng hỏi một câu.

Ngôn Mặc Bạch cho rằng vừa rồi có phải cô nhớ lại chuyện gì không, nhớ đến tình cảnh ngày đó của bọn họ, cảm thấy chuyện khó xử kia, mới khiến cô chịu hết nổi đỏ mặt như vậy, nhưng mà anh đã đáp ứng cô, liền chặn nổi vui mừng khôn xiết ở trong lòng, giả bộ như không quan tâm đến hỏi, cũng không dám đặt câu hỏi quá lộ liễu.

Tư Mộ mím môi, tựa đầu qua một bên đi, không muốn trả lời。

Muốn cô phải nói ra như thế nào đây? Ngôn Mặc Bạch sẽ cười lời nói của cô.

Cô nghiêng đầu trốn tránh càng làm cho Ngôn Mặc Bạch xác định suy nghĩ trong lòng, trái tim đã bắt đầy nhịp mạnh hơn.

“ Vợ à, có phải em đã nhớ ra gì không?” Ngôn Mặc Bạch kích động nói, giọng điệu có chút run rẩy.

Tư mộ sửng sốt, mới vừa rồi nhìn thấy ánh sáng trong đôi mắt đẹp, ảm đạm giảm đi một chút, cô khẽ cắn một chút môi, quay đầu, đối với anh ấy nở ra một nụ cười sáng lạng, nói:“ Chồng à, vừa rồi lúc anh giúp em massage, khiến em nhớ lại đêm hôm đó chúng ta kết hôn, trên xe, anh để em mát xa giúp……”

Mới vừa rồi anh nhắc tới cái đề tài kia, dường như khiến cho không khí biến mất, bởi vì anh vẫn luôn mong muốn cô hồi phục trí nhớ sớm, nhưng mà uống thuốc nhiều ngày như vậy, ngoài trừ buổi sáng hôm đó mơ một giấc mơ bên ngoài, Tư Mộ liền không có nằm mơ về chuyện đó nữa, thậm chí cũng không nằm mộng nữa.

Điều này làm cho hai người đều có chút thất vọng, vừa mới bắt đầu kích động cùng nhiệt tình trong mấy ngày nay, dần dần làm lạnh, nhưng mà vừa rồi anh đột nhiên nhắc tới, mà cô lại không có khôi phục trí nhớ thật sự, chuyện này khó tránh khỏi làm cho hai người có chút khổ sở.

Ngôn Mặc Bạch cố gắng mỉm cười trước mặt Tư Mộ, khóe miệng có chút cứng lại, nhưng lúc Tư Mộ chưa kịp nhìn lại, thì luôn hơi hếch lên, nụ cười cong thành một vòng quyến rũ, đáy mắt chứa một chút tà mị.

Ngón tay anh thon dài nhẹ nhành nhéo càm của cô, Hắn thon dài ngón tay tiêm nhẹ nhàng chọn càm của nàng, động tác gian manh sang trọng nhưng có vẻ lưu manh,”nghĩ đến anh giúp em mát xa, còn gì nữa không? có nhớ đến những lúc khác hay không?”

Tay của anh tìm kiếm trước ngực của cô, đem bộ đôi đẫy đà ôm trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng ngắt hai cái, giọng nói nặng nền khan đục: “Dường như anh có chút đau đầu, nếu không em giúp anh xoa bóp đi? Giống như lần đó… “

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play