Trên mặt Diêu Dao cũng tràn đầy nước mắt, nắm tay Thanh Thần, giọng nói nghẹn ngào: “Thanh Thần, cậu có thể nói cho chúng tớ biết được không? Tại sao chúng tớ đều không nhớ chúng tớ từng đến Mỹ? Chẳng lẽ chúng tớ cũng bị mất trí nhớ sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Nhưng Thanh Thần cũng đã khóc không thành tiếng, chỉ lắc đầu.

Sở Kỳ đưa tay mạnh mẽ nắm chặt lấy khuôn mặt Thanh Thần, buộc cô ấy đối mặt với mình, giọng nói hết sức nghiêm túc: “Thanh Thần, tớ hỏi cậu một lần cuối cùng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Alan rốt cuộc là ai? Nếu như cậu không nói, vậy chúng tớ sẽ tìm hắn hỏi rõ ràng, nhất định hắn biết và cũng vui vẻ nói cho chúng tớ biết.”

“Không cần….Các cậu vạn lần không được tìm hắn….” Đột nhiên Thanh Thần kích động, nắm chặt tay Sở Kỳ, đầu ngón tay trắng bệch, trên mu bàn tay xuất hiện gân xanh, đây là biểu hiện của sự sợ hãi.

Sở Kỳ và Diêu Dao sửng sốt, Tư Mộ đầu tiên bình tĩnh lại, đưa tay ôm Thanh Thần vào ngực, vỗ nhẹ lưng của cô ấy giống như dụ dỗ đứa bé, giọng nói dịu dàng: “Được rồi, được rồi! Chúng tớ sẽ không đi tìm hắn, nhưng cậu phải nói cho chúng tớ biết chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Lòng hiếu kỳ của chúng tớ thành công bị khơi lên, nếu cậu nói cho chúng tớ biết, chúng tớ cũng không phải tìm mọi cách để biết.”

Mắt Thanh Thần nhắm chặt, trong lòng đang đấu tranh dữ dội.

“Thanh Thần, nói cho chúng tớ biết đi, chúng tớ muốn biết rõ chuyện này là như thế nào. Và bây giờ cũng không ai có thể tổn thương chúng ta, tớ có Ngôn Mặc Bạch che chở, Sở Kỳ có Cố Khuynh, Diêu Dao có Tiểu Cửu. Nếu như nói ra, cậu lo lắng cho sự an toàn, sẽ có người uy hiếp, vậy tớ sẽ nói Ngôn Mặc Bạch bảo Tiểu Trang đi bảo vệ cậu thật tốt, dù sao anh ấy cũng là một người dàn ông tốt, trong sạch, xứng đôi với bạn, thấy thế nào?” Tư Mộ thấy Thanh Thần đấu tranh tư tưởng liền dụ dỗ cô ấy.

Mà Tư Mộ nói xong câu cuối cùng, thì cảm thấy cơ thể Thanh Thần cứng ngắc.

Trong lòng Tư Mộ chột dạ, hỏi: “Thanh Thần, chẳng lẽ cậu đã có người yêu?”

Người con trai đó có thể là Tiểu Trang, cũng có thể là Alan, nếu không tại sao Thanh Thần vì lời nói đùa giỡn của cô, cơ thể rõ ràng cứng ngắc?

Tư Mộ hỏi xong, Sở Kỳ và Diêu Dao đều kinh ngạc nhìn về phía Thanh Thần, mà cơ thể Thanh Thần càng thêm cứng ngắc.

“Không có….” Thanh Thần bị ánh mắt ép buộc của ba cô, thở dài, cúi đầu lẩm bẩm nói.

“Nói dối!” Tư Mộ nắm cằm Thanh Thần, buộc cô ngẩng đầu lên, “Cậu nói dối! Cậu từ nhỏ đã vậy, thành thật mà nói khi cậu nói dối thì mắt không dám nhìn chúng tớ.”

Mắt Thanh Thần nhắm nghiền, từ khóe mắt cháy ra những giọt nước mắt, chảy vòng quanh ở trên khuôn mặt mỹ lệ của cô.

Tư Mộ không đành lòng, chị em tốt của cô bị chính cô dồn dập ép buộc, nước mắt đầy mặt, cô cảm thấy mình thật độc ác và ích kỷ.

Tư Mộ thở dài đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Thanh Thần, nói: “Thanh Thần, thật xin lỗi! Chúng tớ không nên ép cậu…. Nếu như cậu muốn nói, chắc đã nói rồi.”

Thanh Thần hít mũi một cái, hình như đã quyết định, mở mắt, nhìn trước mắt là ba chị em tốt, nước mắt khô, ánh mắt sáng ngời, tỏa ra ánh sáng kiên định.

“Được rồi! Nếu mọi người muốn biết, vậy tớ sẽ nói cho mọi người biết….” Thanh Thần vỗ vài cái lên mặt mình, sau đó nhìn bọn Tư Mộ nói.

Trên mặt ba người Tư Mộ và Diêu Dao, Sở Kỳ có chút không đành lòng, nhìn Thanh Thần, đôi môi giật giật, nghĩ thầm nếu như thật sự không muốn nói, vậy thì thôi đi! Nhưng sự tò mò lại thôi thúc họ muốn biết chuyện này.

Vì vậy, họ cũng yên lặng, không nói gì chờ Thanh Thần nói chuyện.

“Chúng ta thật sự đã đi Mỹ, đó là nghỉ hè vào năm tốt nghiệp trung học, chúng ta nhận được tin tức của Vưu Ưu, biết cô ấy ở Mỹ, chúng ta liền hẹn gặp cô ấy ở đó. Nhưng cô ấy không cho chúng ta biết địa chỉ, vì vậy khi chúng ta đến Mỹ tìm một số nơi không thấy, nên đi chơi.” Thanh Thần nói xong, giọng nói có chút nghẹn ngào.

“Vậy chúng ta thật sự đi sòng bạc Las Vegas sao?” Sở Kỳ nghe Tư Mộ nói, Alan nói hắn gặp các cô ở sòng bạc Las Vegas.

Hơn nữa Vưu Ưu giỏi nhất là đánh bài, nếu đúng là nói đi tìm Vưu Ưu, sau đó đến sòng bạc Las Vegas để chơi là không phải không thể.

Thanh Thần gật đầu một cái, nước mắt gần như rơi xuống.

Cô nói tiếp: “Mấy cô gái nhỏ chúng ta, tiếng Anh không thạo, nhưng khi đó lá gan thật lớn, cái gì cũng không sợ. Trên tay cũng có tiền, chúng ta chơi chặn…. Vận khí của chúng ta không tệ, cũng thắng rất nhiều tiền, sau bị người ta nhìn chằm chằm, họ thấy chúng ta là người Trung Quốc, lại là mấy cô gái nhỏ, liền mạnh mẽ lôi chúng ta đi ra ngoài…. Sau đó gặp được Alan, hắn ra mặt cứu chúng ta….”

Nói tới chỗ này, Thanh Thần hình như nói không được nữa, khuôn mặt cô vô cùng đau đớn.

Tư Mộ ban đầu khiếp sợ và không thể tin, bây giờ nhìn khuôn mặt Thanh Thần đau lòng, cô cầm tay Thanh Thần, nhỏ giọng nói: “Tốt lắm, chúng tớ không muốn nghe, đừng nói….”

Tại sao ai cũng mất đi trí nhớ, còn một mình Thanh Thần nhớ? Mà sao nói đến chuyện này khuôn mặt cô vô cùng đau khổ như vậy?

Đôi khi quên một chuyện cũng là một chuyện tốt, ít nhất sẽ không khổ sở như vậy mỗi khi nhớ lại.

Sở kỳ ngăn Tư Mộ lại, nói: “Cũng đã nói rồi, vậy thì nói ra hết đi, tớ muốn biết….”

Tâm trạng Tư Mộ, cô biết, sao cô lại không đau lòng cho Thanh Thần chứ?

Nhưng bí mật giấu kín mấy năm, chỉ mình cô ấy biết, hơn nữa còn là ký ức đau khổ, mỗi khi nhớ lại, có phải cô ấy càng thêm đau khổ?

Khó trách Sở Kỳ cảm thấy Thanh Thần càng ngày càng yên lặng, không hay cười, còn nhớ khi bé Thanh Thần thường gây rắc rối nhất, nhưng mấy năm gần đây lại trở nên yên lặng, cô cảm thấy rất khó chịu.

Thì ra trong lòng cô ấy cất giấu bí mật. Không thể chia sẻ cùng người khác, cho nên mới khổ sở như vậy.

Có lẽ nói ra cô ấy sẽ dễ chịu hơn một chút.

Thanh Thần cầm tay Tư Mộ, nói mình không sao.

Khóe miệng cô nở nụ cười nhạt, nói tiếp: “Alan dẫn chúng ta đi chơi rất nhiều nơi, các địa điểm ăn vặt nổi tiếng ở Mỹ, từ ngõ nhỏ đến phố lớn…. Thật sự rất vui vẻ. Nhưng vào ngày đó không biết xảy ra chuyện gì, vào lúc chúng ta đang đi ăn, đột nhiên xuất hiện một đám người đưa tất cả chúng ta đi, lúc lên xe bị bịt mắt, còn ép chúng ta nuốt thuốc vào. Như mọi người biết, tớ học y, nên tương đối biết một ít, nên thuốc giấu trong miệng, không có nuốt vào, chỉ là bị đánh cho bất tỉnh thôi.”

“Khi tỉnh lại, tớ đã ở trên giường, mà bên cạnh là một người đàn ông không mặc gì, đó là Alan, nhưng hắn có vẻ hoàn toàn không biết tớ, để cho người khác giúp tớ mặc quần áo, đưa tớ ra ngoài. Ở trên xe, tớ phát hiện mọi người đều ngủ mê man rồi, chỉ là không thấy Tư Mộ đâu.”

Sau khi nói đến đây mắt Thanh Thần nhìn về phía Tư Mộ, hình như muốn hỏi cô lúc ấy đã đi nơi đâu. Nhưng Tư Mộ bị mất một phần trí nhớ, làm sao có thể biết đây?

Lúc ở trên xe, Thanh Thần bị đánh bất tỉnh trước, dường như có nghe thấy tiếng súng, rồi xe dừng lại một lát, giống như có người chạy ra ngoài.

Người kia có thể là Tư mộ. Có thể Tư Mộ nhân lúc hỗn loạn chạy đi. Nhưng lúc đó thuốc đã bị cô nuốt vào, nếu không sẽ không mất trí nhớ.

Tư Mộ chớp mắt, sửng sờ, cô hoàn toàn không nhớ.

Nhưng khi Thanh Thần tỉnh lại, không phải cùng Alan ngủ trên giường sao?

Nói như vậy Thanh Thần không phải bị Alan làm hại chứ?

“Thanh Thần…. Như thế nào không phải cậu bị người kia? Tư Mộ khó khăn hỏi, hỏi xong liền hối hận, hình như hỏi như vậy có chút không cần thiết, chỉ càng thêm rắc muối vào vết thương của Thanh Thần mà thôi.

Quả nhiên đáy mắt Thanh Thần thoáng qua một tia đau đớn, nhẹ nhàng mỉm cười: “Cái gì tớ cũng không nhớ rồi, dù là thế nào, tớ cũng không muốn biết, cũng không cảm thấy đau, nhiều lắm chỉ là mất đi cái màng mỏng mà thôi.”

Cô nói nhàn nhạt, hoàn toàn giống như đang nói với chính mình.

Trinh tiết đối với một người phụ nữ quan trọng bao nhiêu, cô không thể không biết, nhưng cô lại dùng vẻ mặt nhàn nhạt, chỉ sợ là đau đớn đã đến cực hạn.

Trong thực thế thì bọn Tư Mộ không biết, sau khi Thanh Thần phát hiện mình không còn là xử nữ, cô vô cùng đau khổ.

Ban đầu khi tỉnh lại phát hiện nằm trên giường đàn ông thì cô cũng vô cùng sợ hãi, nhưng vẫn cầu một tia may mắn. Sau khi về nước, đi làm kiểm tra thì mới phát hiện mình bị mất đi trinh tiết.

Từ đó về sau, cứ vào mỗi buổi tối, cô đều mơ một giấc mơ, trong mơ cô bị một người đàn ông hung hăng đoạt lấy.

Ký ức rất đau đớn, hầu như mấy năm nay, mỗi đêm trời tối đều bị loại đau đớn đó hành hạ, có thể thật sự đã tê liệt, vào lúc này khi nói chuyện mới có thể làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, bình tĩnh và ung dung như vậy.

Chỉ là một cái màng mỏng mà thôi….

Thanh Thần mỉm cười chua xót.

Tuy nhiên niềm vui mừng duy nhất của cô là vào lúc biêt Sở Kỳ, Tư Mộ và Diêu Dao trừ mất đi một phần ký ức, hoàn toàn không có chút tổn hại nào. Đây cũng là sau khi về nước, Thanh Thần tìm cơ hội lừa các cô ấy đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe mới biết.

Sở Kỳ nghi ngờ hỏi: “Lúc ấy chúng ta đều ở trên xe sao? Vậy Mộ Mộ đi đâu? Cô ấy trở về lúc nào?”

Diêu Dao lại nghĩ khác, tại sao Alan đánh các cô bất tỉnh, lại chỉ bắt mỗi Thanh Thần? Chẳng lẽ hắn thích Thanh Thần? Nhưng cũng không phải nha, thích một người chẳng lẽ cần dùng đến thủ đoạn tàn bạo như thế sao? Đây chính là tổn thương sâu sắc nhất.

“Mộ Mộ mất tích một ngày, sau đó được người của Alan đưa trở về. Về phần cô ấy đi chỗ nào, xảy ra chuyện gì, tớ đều không biết.” Thanh Thần nhìn về phía Tư Mộ nhỏ giọng nói.

Tư Mộ khiếp sợ há to miệng.

Có thể cô cũng bị người ta bắt đi và cường bạo? Nhưng vào lúc cô cùng Ngôn Mặc Bạch ở Thu Ý, đó là lần đầu tiên của cô nha!

Không phải người đó cường bạo cô, lại vá màng giả cho cô đi?

Thanh Thần dường như đoán được suy nghĩ trong lòng Tư Mộ, vỗ vỗ mu bàn tay Tư mộ an ủi nói: “Yên tâm, mọi người đều là do tớ kiểm tra giúp. Trừ bị mất đi trí nhớ, thân thể không có bị xâm phạm.”

Sở Kỳ nắm quyền, tức giận nói: “Lão Alan này, hắn còn dám đến Trung Quốc? Còn dám đến tìm Thanh Thần, xem ra hắn không muốn sống nữa!”

“Đợi tớ một lúc, tớ sẽ bảo bố tớ phái người đi giết hắn!” Sở Kỳ vỗ bàn thật mạnh, khôi phục lại bộ dạng lưu manh phá phách.

“Nếu như là vì tớ, thật sự không cần ….” Thanh Thần lắc đầu, nói: “Hắn nếu dám đến, nhất định hắn sẽ có chuẩn bị. Hắn là người không đơn giản. Lúc tớ về nước đã bí mật điều tra. Ở mỹ là ông chủ một công ty đã được Niêm yết, ngoài ra còn dính dáng đến xã hội đen. Hắn như thế nào lại làm cho người ta dễ dàng có thể động được hay sao? Dù sao chuyện cũng đã qua, các bạn cũng không có chuyện gì, vậy quên nó đi!”

“Quên đi? Cậu bị người ta làm nhục, quên rồi hả? Thanh Thần, nếu còn coi chúng ta là chị em tốt, cũng đừng khuyên tớ, tớ nhất định phải lấy cái mạng chó của Alan! Chưa tính đến bố tớ đã rời khỏi xã hội đen, vậy còn có Cố Khuynh, nếu như Cố Khuynh còn không giúp tớ, tớ liền cùng anh ấy cắt đứt quan hệ, tìm anh Lăng Thần của tớ đi, anh Lăng Thần nhất định sẽ giúp tớ.” Sở Kỳ bất bình tức giận, mặt cô đỏ bừng.

“Tớ không muốn quan tâm, tại sao cậu phải vì tớ mà cố gắng chứ?” Thanh Thần thở dài.

Tư Mộ nắm tay Thanh Thần: “Thanh Thần, cậu không để ý, nhưng bọn tớ để ý. Bọn tớ không thể trơ mắt nhìn chị em của mình bị khi dễ mà bỏ qua được. Mặc dù có giết hắn cũng không có biện pháp trả lại cái màng cho cậu, nhưng giết hắn, có thể bớt tức giận! Trước đây tớ không đồng ý Ngôn Mặc Bạch tham gia xã hội đen, cảm thấy đánh đánh, giết giết rất nguy hiểm, thế nhưng lần này mặc kệ nguy hiểm thế nào, tớ đều muốn anh ấy giúp cậu giết chết Alan.”

Ở đây Tư Mộ giúp Ngôn Mặc Bạch thêm một việc làm, thì Ngôn Mặc Bạch cũng vì sự việc kia mà hao tổn tâm trí.

Diêu Dao cũng nắm tay còn lại của Thanh Thần, hiên ngang lẫm liệt nói: “Tiểu Cửu nhà tớ mặc dù chỉ là thủ hạ của Ngôn Mặc Bạch, nhưng bản lĩnh cũng lớn lắm, tớ cũng để cho anh ấy cùng đi, phải đi, nếu không tớ sẽ ở trên giường giết chết anh ấy!”

Phốc - -

Vốn dĩ chuyện này nghiêm trọng cỡ nào nha, kết quả bị một câu nói của Diêu Dao, liền thành công phá vỡ bầu không khí đau buồn.

“Các cậu thực sự không cần phải như vậy….” Thanh Thần bất đắc dĩ lắc đầu.

Tình cảm chị em gắn bó, sâu sắc, các cô tự nguyện để cho chồng mình đi vào nguy hiểm, cô vô cùng xúc động, có những chị em như vậy, thực sự rất vui mừng. Nhưng cái gì cũng không thể lấy lại, cần gì phải phát động một trận chiến như vậy?

“Cậu không cần, nhưng chúng tớ cần!” Ba người đồng thời nói: “Không lý giải được vì sao bị bắt, bị cho uống thuốc, mất trí nhớ, vậy làm sao có thể chịu được? Dù sao chúng tớ không chịu được….. Cậu ngàn lần không được ngăn cản chúng tớ, đến lúc đó nhất định phải cắt đứt em trai của Alan, ném cho chó ăn!”

Bây giờ họ có tràn đày lòng tin, Thanh Thần bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ sợ đến lúc đó, họ cũng không có cách nào làm được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play