Ngôn Mặc Bạch nhìn thông báo trên điện thoại di động, ngắt trán.

Thật ra thì anh không muốn đi mua, nhưng nếu như không đi, khi về nhà chắc chắn sẽ bị vợ mình lạnh nhạt.

Suy nghĩ một chút dù sao cũng là sản nghiệp của nhà mình, còn không phải giống như là cầm đồ của nhà mình sao?

Vừa nghĩ như thế, trong lòng Ngôn Mặc Bạch liền thoải mái, vì vậy cầm chìa khóa xe đibước nhanh hơn.

Hiện tại nhân viên trong cửa hàng đều biết Ngôn Mặc Bạch hơn nữa cũng biết người này là ông chủ của mình, thời điểm nhìn thấy Ngôn Mặc Bạch tiến vào, mỉm cười chào đón, nhiệt tình tiến lên phục vụ.

Mặc dù trước đó đã công tác tư tưởng cho mình, nhưng vừa vào cửa hàng, khi bị mấy nhân viên nữ nhiệt tình tới vây quanh, Ngôn Mặc Bạch vẫn có chút không được tự nhiên.

Nhìn về phía Ngôn Mặc Bạch mỉm cười, vẻ mặt không biểu tình nói tên nhãn hiệu tã giấy.

Nhân viên phục vụ hiểu ý gật đầu sau đó đi lấy một bịch tã, bỏ vào trong một cái túi chuyên dụng trong cửa hàng, hai tay cung kính đưa tới.

Nhưng Ngôn Mặc Bạch không nhận, nét mặt vẫn không biểu tình nói: “Lấy mười bịch!”

Tốt nhất là một lần để cả đời tiểu tử kia không cần mua tã, tránh phải anh lại mua!

Hiển nhiên nhân viên phục vụ sửng sốt một chút, sau đó lập tức lại cầm lên.

Bởi vì lo lắng hai tay anh cầm không hết, nhân viên phục vụ còn nhiệt tình giúp anh xách tới sau xe.

Chờ sau khi Ngôn Mặc Bạch đi khỏi, mấy nữ nhân nhân viên phục vụ xúm lại bát quái (tám chuyện).

“Ngôn thiếu rất đẹp trai. . . . . .” Nhân viên phục vụ A bưng mặt hai mắt tỏa ánh sáng.

“Sao Ngôn thiếu một lần lại cầm nhiều như vậy nha? Tôi còn muốn nói một lần cầm một bịch trở về, như vậy là có thể thường xuyên nhìn thấy anh ấy rồi. . . . . .” Nhân viên phục vụ B ôm ngực đau lòng nói.

“Mặc dù anh ấy đã kết hôn, hơn nữa đã là cha đứa bé, nhưng mà tôi vẫn quyết định thầm mến anh ấy!” Nhân viên phục vụ C nắm quyền quyết tâm.

Nhân viên phục vụ A, B đều dùng ánh mắt ngu ngốc nhìn về phía nhân viên C, nói: “Cô vậy gọi là thầm mến? Bất quá nếu như cô đi công khai thổ lộ, Ngôn thiếu cũng sẽ không nhìn cô một cái .”

“Hừ, mới vừa rồi Ngôn thiếu nhìn tôi chằm chằm. Các người nói có phải Ngôn thiếu cảm thấy bộ dạng tôi đáng yêu nên nhìn thêm mấy lần không hả? Nếu lần sau tôi thổ lộ cùng anh ấy, nói không chừng có thể có kết quả. Ánh mắt của các người là gì đây? Ước ao ghen tị!” Nhân viên phục vụ C ngước đầu nhìn các cô hừ hừ, sau đó bưng mặt tiếp tục lộ vẻ háo sắc.

. . . . . .

Khi Ngôn Mặc Bạch về đến nhà, đã gần chín giờ.

Má Ngô nhìn thấy trên tay anh giơ lên nhiều tả như vậy, vội vàng đi qua giúp một tay.

“Thiếu gia ăn cơm chưa?” Trong nhà đã ăn cơm, hơn nữa giờ này mới trở về, đoán chừng là đã ăn bên ngoài rồi đi? Mặc dù có chừa thức ăn cho Ngôn Mặc Bạch, nhưng má Ngô vẫn hỏi một câu.

“Không có.”

Đem cái tã xách tới phòng trẻ kế bên thì đi qua phòng ngủ, Tư Mộ ôm bảo bảo đúng lúc nhìn thấy, liền kỳ quái hỏi: “Anh đem đi nơi nào à? Để trong căn phòng này này!”

Cô và bảo bảo ngủ trong phòng ngủ, nếu cái tã để trong phòng trẻ bên cạnh, chẳng phải là một ngày phải đi qua bên kia mấy lần? Rất nhiều phiền phức nha!

Mặt Ngôn Mặc Bạch trầm xuống, anh cũng ngủ ở phòng ngủ mà, nhưng một chút anh cũng không muốn nhìn thấy những thứ đồ này, như vậy buổi tối anh sẽ không ngủ yên giấc.

Cuối cùng do Tư Mộ kiên trì, Ngôn Mặc Bạch lui một bước, để lại một bịch trong phòng ngủ, số còn lại đều để vào phòng trẻ.

Chỉ là Tư Mộ nhìn thấy nhiều tả như vậy thì tram đầy vạch đen hỏi Ngôn Mặc Bạch: “Sao anh lại đem về nhiều nhue vậy? Cho dù không tốn tiền, nhưng món đồ này có thể ăn sao?” Bất quá nhìn thấy trên trán Ngôn Mặc Bạch gân xanh nổi lên thình thịch thì lập tức đưa môi tới, hung hăng hôn một cái trên mặt anh, cười nói: “Chồng, một phần thưởng!”

Một tiếng “Bẹp” vang dội, thành công tiêu diệt giận dữ của Ngôn Mặc Bạch suýt chút nữa thì liện đồ đi. Sau đó nhíu mày nhìn cô, nói: “Cái này cũng có thể gọi là phần thưởng?”

“Vậy anh muốn thế nào?” Tư Mộ phòng bị ôm chặt ngực, lui lại mấy bước.

Đáy mắt anh lóe lên ánh sáng vô cùng quen thuộc, mỗi lần anh chuẩn bị làm chuyện xấu, đều lóe lên ánh sáng màu xanh như vậy.

Ngôn Mặc Bạch khoát khoát tay giơ lên gì đó, nhìn Tư Mộ bĩu môi, “Anh giúp thằng nhóc này mang đồ về, thằng nhóc này cũng phải báo đáp anh đi? Phúc lợi của nó anh cũng muốn!”

Muốn cô ôm anh, dỗ anh ngủ, còn phải cho anh ăn. . . . . .

Ngôn Mặc Bạch ở trước mặt Tư Mộ đem những lời vô sỉ nói một cách hoàn hảo, Tư Mộ muốn gây khó dễ cho anh một chút cũng không có biện pháp. Chỉ là hung hăng cắn răng trừng anh: “Ngôn Mặc Bạch, đây là con trai của anh, anh là cha nó! Anh giúp nó mua những thứ đồ này, không phải là đạo lí hiển nhiên sao? Đây là trách nhiệm cùng nghĩa vụ của anh, anh còn tưởng rằng anh làm chuyện tốt à?”

Ngôn Mặc Bạch hừ hừ , dáng vẻ kia, mười phần vô lại.

Buổi tối, sau khi Ngôn Mặc Bạch chờ con trai ngủ, quả quyết yêu cầu phúc lợi.

“Vợ à, đồng ý nhé?” Ngôn Mặc Bạch bất đầu cởi áo cô ra.

“Người nào đồng ý anh? Em không có đồng ý!”Mộ hất tay của anh ra, chỉ là lo lắng bảo bảo bên cạnh tỉnh, vì vậy động tác không dám quá lớn, cho nên tay Ngôn Mặc Bạc vẫn không nhúc nhích tiếp tục động tác, không chút nào bị ảnh hưởng.

“Em dám nói không đồng ý?” Ngôn Mặc Bạch cúi đầu, hung hăng hít hai cái, âm thanh khàn khàn hấp dẫn, mang theo vô hạn mê hoặc.

“Ngôn Mặc Bạch, anh đừng náo!” Hô hấp Tư Mộ lập tức rối loạn, vội vàng dừng anh lại. Tên khốn kiếp này, được voi đòi tiên!

“Dù sao tối nay em phải dỗ anh ngủ, đã năm ngày nay anh ngủ không ngon giấc rồi !” Ngôn Mặc Bạch tiếp tục động tác, tìm cái khe hở ngẩng đầu nhìn cô nói.

Quả thật mấy ngày nay Ngôn Mặc Bạch bận rộn, chạy tới chạy lui giữa công ty và bệnh viện, ngay cả thời gian cạo râu cũng không có, thời điểm anh ở trước ngực cô cọ cọ, râu ria cọ xát làm cho cô có chút ngứa. Trong lòng Tư Mộ cũng bị râu ria của anh đâm mềm nhũn.

“Nhưng nửa đêm bảo bảo phải rời giường đổi tả, còn phải bú sữa. . . . . .” Lúc Ngôn Mạc Bạch ngủ, thích đem cô ôm thật chật, giống như lúc ngủ trưa ban ngày vậy, nếu nữa đêm phải đổi tã, lại phải đánh thức anh. Anh đã đủ mệt mỏi, thiếu ngủ, cô không nên quấy rầy đến anh nghỉ ngơi.

Nhưng Tư Mộ dịu dàng săn sóc Ngôn Mặc Bạch không tính toán cảm kích, ngược lại anh còn cố ý sử dụng râu ria của mình cọ xát ở nơi miềm mại của cô, buộc cô phải ngứa ngáy mà lẩn trốn, anh mới ngẩng đầu nói: “Nhưng không ôm em anh không ngủ được.” Giả bộ đáng thương còn mặt dày đề nghị: “Nếu không, chúng ta đưa đứa bé ngủ cùng má Ngô? Bà ấy so với em có nhiều kinh nghiệm hơn, nhất định có thể chăm sóc tốt.”

Tử Mộ đẩy đầu anh ra, nhỏ giọng mắng: “Anh còn có thể vô sĩ hơn nữa sao? Má Ngô có kinh nghiệm, có thể chăm sóc đứa bé, nhưng buổi tối bảo bảo muốn bú sữa, má Ngô có sữa cho nó bú sao?”

Ngôn Mặc Bạch không nói lời nào, cúi đầu hút mạnh.

“Được rồi, anh tiết chế một chút!” Tư Mộ đối với anh thật sự hết ý kiến.

Đều nói nam nhân ở trước mặt vợ mình là đứa trẻ không lớn, cái này cô biết, nhưng có đứa trẻ nào giống như Ngôn Mặc Bạch háo sắc lại còn vô lại sao?

Tư Mộ vội vàng bảo vệ một bên, trước giữ lại khẩu phần ăn cho con trai tránh để bị người cha vô lương của nó ăn sạch.

Ngôn Mặc Bạch vẫn chưa thỏa mãn ngẩng đầu, nhìn đôi môi đỏ thắm mê người của cô, một tay nâng gáy cô, dán môi lên, đầu lưỡi linh hoạt cạy ra hàm răng của, trực đảo hoàng long quấn lấy lưỡi của cô, hôn thật sâu. . . . . .

Đã thật lâu không có hôn môi như vậy, Ngôn Mặc Bạch càng hôn càng hăng hái, nhiều lần nhiều kiểu trêu chọc cô. Tư Mộ cũng bị anh làm cho động tình rồi. Đột nhiên, sau lưng truyền đến tiếng đứa bé khóc, Tư Mộ vội vàng đẩy Ngôn Mặc Bạc ra, xoay người dỗ bảo bảo.

Ngôn Mặc Bạch buồn bực đấm giường, nhìn chằm chằm đứa nhỏ đang gào khóc, thằng nhóc này chính muốn ăn đòn, luôn làm hỏng việc tốt của cha ngươi, nhất định phải nghĩ biện pháp đem con qua nhà khác ngủ.

Bảo bảo nhắm mắt lại bú sữa, hừ hừ mấy tiếng, nghe vào trong tai Ngôn Mặc Bạch, lại cảm thấy hình như nó biết một chút tâm sự nhỏ của cha nó, đang bày tỏ sự xem thường và khinh bỉ.

Vì vậy Ngôn Mặc Bạch nắm chặt quả đấm, hung hăng nhìn lom lom thằng nhóc trong ngực vợ mình. Càng trừng càng tức, trực tiếp hô lên môi vợ, gặm cắn tựa như trừng phạt.

Tư Mộ đang muốn đẩy anh ra, phát hiện thế nhưng bảo bảo lại buông nụ hoa của cô ra, mắt cũng mở ra, ánh mắt trong suốt đen nhánh nhìn bọn họ chằm chằm.

Ngôn Mặc Bạch vốn cho là đứa bé muốn khóc, kết quả nó không chỉ không khóc, ngược lại còn nhìn say sưa ngon lành, mắt to tròn vo.

Dưới ánh mắt trong suốt và ngây thơ như vậy, khiến Ngôn Mặc Bạch cảm thấy trước mặt nó cùng mẹ nó thân thiết, có chút quá mức!

Sau khi buông Tư Mộ ra, bảo bảo đem con mắt chuyển tới canh chừng nhìn anh, Tư Mộ kinh ngạc nhìn bảo bảo một cái, nói với Ngôn Mặc Bạch: “Anh nói xem nó nhìn có hiểu không?”

Người lớn chơi trò thực hành nha!

“Em hỏi nó xem nó có hiểu không!” Ngôn Mặc Bạch buồn bực bới tóc. Sau đó nằm trên giường tiếp tục ngủ.

Tư Mộ cười ôm con trai, hôn một cái, còn hỏi: “Bảo bảo, mới vừa rồi con nhìn thấy cái gì?”

Gần đây Ngôn Mặc Bạch vẫn còn bận rộn chuyện của công ty , Ngôn Diệu Thiên cũng bắt đầu trị liệu, mỗi ngày Cố Khuynh sẽ đến nhà cho ông làm kiểm tra, sau đó đưa thuốc tới đây.

Những thuốc này là chính bản thân anh ta nghiên cứu, trước đó đã làm thí nghiệm, nhưng vẫn không thể bảo đảm hữu hiệu 100% đối với Ngôn Diệu Thiên. Cho nên tỷ lệ chưa khỏi cũng không lớn.

Bất quá có hi vọng vẫn hơn chờ chết.

Tình huống của Ngôn Diệu Thiên như vậy, xem như đã là rất khá.

Công ty vẫn rất bận, mỗi ngày Ngôn Mặc Bạch đều làm thêm đến bảy giờ mới về nhà, vốn là Ngôn gia 6 giờ rưỡi ăn cơm, cũng bởi vì Ngôn Mặc Bạch, liền đổi thời gian ăn cơm thành tám giờ, khi đó đúng lúc Ngôn Mặc Bạch vừa về tới nhà.

Ngôn Mặc Bạch cũng không hy vọng người trong nhà chờ anh ăn cơm. Bình thường 6 giờ rưỡi ăn cơm, đã dưỡng thành thói quen, hiện tại chậm trễ nửa giờ, khẳng định mọi người sẽ đói bụng.

Nói hai lần, để má Ngô 6 giờ rưỡi ăn cơm, kết quả vẫn là chờ đến 8 giờ mới ăn, đều nói ăn quá sớm bụng vẫn chưa đói.

Ngôn Mặc Bạch bất đắc dĩ, sau đó liền tranh thủ đem thời gian hạ xuống, vừa đúng 6 giờ rưỡi trở về nhà.

Cho dù Ngôn Mặc Bạch năng lực bất phàm, mạnh mẽ vang dội, nhưng vẫn có người khong ngừng cùng anh đối nghịch.

Mặc dù hạng mục lần trước đều thành công, nhưng mà sau mỗi hạng mục đều xuất hiện đủ loại vấn đề, Ngôn Mặc Bạch có thể giải quyết, nhưng mọi chuyện đều muốn anh tự thân tự lực, như vậy cũng rất mệt mỏi! Chuyện của công ty nhiều hơn, liền không thể đúng giờ về nhà ăn cơm.

Hôm nay, Tư Mộ đang dỗ đứa bé, liền nhận được điện thoại của Dư Hinh.

Dư Hinh hẹn cô đi ra ngoài gặp mặt, lúc này Tư Mộ đã ra khỏi tháng, cũng có thể đi ra ngoài, nhưng Tư Mộ không biết tại sao cô ta phải hẹn mình ra ngoài, liền cự tuyệt. Nhưng không được bao lâu, lại nhận được một tấm hình chuyển tới!

Trong hình một người đàn ông ôm một nữ nhân, tư thế giống như là đang hôn. Mặc dù chỉ thấy phía sau nam nhân, nhưng Tư Mộ có thể xác định, nam nhân bên trong, là Ngôn Mặc Bạch!

Điện thoại di động rơi trên mặt đất, nét mặt Tư Mộ lập tức thay đổi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play