Không cần làm thủ tục xuất viện, giữ phòng bệnh lại để ngăn ngừa có tình trạng gì đột xuất, đến lúc đó đến thẳng bệnh viện là được, không cần lại phải phiền phức đi sắp xếp phòng bệnh.

Ngôn Mặc Bạch đưa ông Ngôn về nhà họ Ngôn, gọi bà Ngô về chăm sóc nấu ăn cho ông.

Đương nhiên Ngôn Diệu Thiên phản đối sự sắp xếp của anh, nếu bà Ngô về nhà họ Ngôn sẽ không có ai nấu cơm cho Ngôn Mặc Bạch với Tư Mộ. Bây giờ Ngôn Diệu Thiên quan tâm nhất chính là đứa bé trong bụng Tư Mộ, sao ông có thể để bà Ngô về chăm sóc cho bản thân để cháu ông phải chịu uất ức chứ?

Nếu ông không đồng ý để bà Ngô quay về, bọn họ liền chuyển về nhà họ Ngôn ở một thời gian chờ Ngôn Diệu Thiên hết bệnh sẽ quay về nhà riêng.

Nhà họ Ngôn tương đối rộng, phòng ngủ trên lầu hai vẫn luôn được giữ lại cho Ngôn Mặc Bạch.

Ban đầu lúc Ngôn Mặc Bạch kết hôn Ngôn Diệu Thiên liền cho người trang trí phòng ngủ trên lầu hai thành phòng tân hôn, tất cả đồ bên trong đều là đồ mới, vả lại rất xa hoa, ai biết Ngôn Mặc Bạch căn bản không có ý định ở lại. Vì vậy dù ông hao tâm tổn sức cùng tiền bạc bố trí phòng tân hôn đẹp như vậy nhưng vẫn luôn không có người ở.

Bây giờ Ngôn Mặc Bạch trở về, vừa lúc có thể ở căn phòng kia.

Ngôn Diệu Thiên vừa nghe con trai cùng con dâu về nhà họ Ngôn ở cùng mình liền rất vui, khuôn mặt luôn nghiêm túc lạnh lùng thế nhưng bây giờ lại cười híp mắt.

“Căn phòng bên cạnh là phòng dành cho trẻ con, lúc trước ba cho người đến bố trí, con xem có thích hay không?” Mới vừa quay về nhà họ Ngôn, Ngôn Diệu Thiên liền dẫn Tư Mộ đi thăm các phòng ở lầu hai, căn phòng sát vách là căn phòng lúc trước ông cho người bố trí. Ông nghĩ nếu lớn lên cùng cháu mình tối thiểu có thể cho thằng bé một không gian để thằng bé không buồn không lo lớn lên.

Tư Mộ kinh ngạc há miệng, trong lòng vừa cảm động vừa chua xót.

Cô cùng Ngôn Mặc Bạch đều không ở bên này vậy mà ông Ngôn vẫn chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, lúc kết hôn thì chuẩn bị phòng cưới, bây giờ cô có con thì chuẩn bị phòng trẻ. Mà mỗi lần Tư Mộ cùng Ngôn Mặc Bạch về nhà ăn cơm Ngôn Diệu Thiên đều không nhắc đến nửa câu. Ông yên lặng làm những thứ này thậm chí không muốn bọn họ biết.

Hốc mắt Tư Mộ nóng lên, cúi đầu dạ một tiếng, đỡ eo đi về phía căn phòng sát vách. Ngôn Mặc Bạch cùng Cố Khuynh ở dưới lầu thưởng thức loại trà cực phẩm của Ngôn Diệu Thiên không có đi lên, ngược lại Sở Kỳ đi lên thấy cách bài trí của phòng cưới thiếu chút nữa la lên.

Từ bàn trang điểm đến tủ cạnh giường, từ đồ dùng trên giường đến rèm cửa, mỗi thứ đều rất xa hoa lại hài hòa, thật sự rất xinh đẹp. Hơn nữa trong phòng cũng không thiếu đồ dùng, nhìn sơ qua cũng biết là vô cùng đắt.

Căn phòng được bài trí xinh đẹp như vậy lại không có người ở quả thật quá lãng phí thật đáng tiếc!

Sở Kỳ thở dài, trong lòng Tư Mộ lại càng cảm thấy giống như dời sông lấp biển, tràn đầy áy náy.

Phòng trẻ sát vách bài trí đẹp hơn do cái thai là con trai vì vậy bên trong đều bố trí toàn là đồ dành cho con trai, từ đồ chơi, nôi đến xe đẩy.... ....rất nhiều, đầy cả phòng, quả thật nhìn giống như khu vui chơi dành cho trẻ em.

Chỉ là đồ chơi bên trong phòng đều có đủ loại, từ một tuổi đến mười tuổi đều có. Bên cạnh còn có một giá sách, phía trên bày rất nhiều sách.

Mắt Tư Mộ hơi ướt, tay sờ vào những món đồ chơi kia, cuối cùng dừng lại trên giá sách, quay đầu lại nhìn Ngôn Diệu Thiên đứng ở cửa thì mặt cô đã đầy nước mắt.

“Ba.......sao ba lại mua nhiều như vậy?” Tư Mộ hỏi. Trong đầu hình như thoáng qua một ý nghĩ, có lẽ ông Ngôn muốn lúc cô sinh con, có thể đem mọi thứ cho thằng bé thì ông mới có thể yên tâm.

Ngôn Diệu Thiên vừa mới xuất viện, bây giờ cơ thể còn suy yếu, ông tựa vào cạnh cửa nhìn bộ dáng của Tư Mộ khẽ cười, trên khuôn mặt còn có một chút dáng vẻ lạnh lùng trên thương trường.

“Dù sao cũng phải mua những thứ này, xem như là một chút tâm ý của ba dành cho thằng bé. Hơn nữa để cũng không hư, vật giá càng ngày càng cao, bây giờ mua đến lúc đó còn có thể tiết kiệm, ha ha......” Ngôn Diệu Thiên nói xong nở nụ cười.

Hiếm có khi nào ông lại hài hước như vậy, Tư Mộ lại không thể cười nổi.

“Được rồi, mau xuống lầu chuẩn bị ăn cơm. Bà Ngô đã gọi ba lần rồi, hôm nay bà ấy nấu rất nhiều món.” Ngôn Diệu Thiên thấy Tư Mộ chảy nước mắt, nói xong liền nghiêng đầu chuẩn bị đi xuống lầu.

Trong lòng ông cũng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, lúc ông phát hiện mình bị bệnh thì ông liền im lặng làm những việc này, mỗi tối khi làm xong việc mà không ngủ được ông đều tới căn phòng này nhìn một chút. Những món đồ chơi dành cho trẻ con ông đều cầm lên tay chơi đùa, ông biết chơi như thế nào, ông suy nghĩ muốn chơi với cháu hết từng món đồ chơi!

Tư Mộ cùng Sở Kỳ ở phía sau, Sở Kỳ nhìn thấy khuôn mặt đầy nước mắt của Tư Mộ liền đi tới giúp cô lau: “Nhìn cậu khóc giống như một con mèo, không biết người mang thai không thể khóc sao? Nếu không sau này đứa bé sinh ra sẽ là một đứa trẻ thích khóc! Nếu bé trai mà thích khóc có phải sẽ không đáng yêu không? Mau kiềm chế nước mắt của cậu đi nếu không Ngôn Mặc Bạch nhà cậu nhìn thấy còn tưởng rằng ai bắt nạt cậu!”

Tư Mộ hít mũi, đỏ mắt nhìn Sở Kỳ: “Con mình khẳng định giống Ngôn Mặc Bạch, là một đứa đẹp trai, dù là đứa trẻ thích khóc thì thằng bé cũng đáng yêu lại càng đẹp trai hơn!”

Sở Kỳ dở khóc dở cười, lau nước mắt cho cô: “Được! Con trai cậu có khóc cũng đẹp trai lại đáng yêu, được chưa?”

Tư Mộ cười, ngón tay ấn vào trán Sở Kỳ: “Cậu định khi nào thì có con? Sớm làm đi, đến lúc đó con trai bảo bối của mình cũng có bạn chơi!”

Bàn tay Sở Kỳ hơi dừng lại, cười nói: “Còn sớm, còn chưa cưới, sinh con gì chứ?”

“Sao? Cậu không muốn kết hôn với Cố Khuynh sao?” Tư Mộ kinh ngạc nhìn cô hỏi.

Sở Kỳ mím môi không trả lời.

Gia cảnh nhà cô ấy cùng gia cảnh nhà Cố Khuynh quả thật là một trời một vực, lúc trước bởi vì nhà Cố Khuynh phản đối nên mới tách ra. Bây giờ tuy nói hai người đã quay lại với nhau nhưng cũng không đại biểu vấn đề đã được giải quyết, nó vẫn còn đó, chỉ cần bọn họ muốn hợp tác hóa mối quan hệ này thì người lớn nhà Cố Khuynh sẽ nhảy ra ngăn cản. Làm sao cô ấy có thể hy vọng xa vời kết hôn chứ?

Tư Mộ nhìn khuôn mặt ủ rủ của cô ấy, trong lòng cũng cảm thấy khổ sở thay cho cô ấy, đưa tay khoác bả vai cô ấy, an ủi: “Những thứ này giao cho Cố Khuynh giải quyết đi! Nếu như anh ấy có thể liều mạng theo cậu đến Ý như vậy nhất định sẽ có cách giải quyết chuyện này. Anh ấy quan tâm cậu như vậy không thể nào để cậu đi theo anh ấy mà không có danh phận gì. Cố Khuynh cũng không phải là người đàn ông ích kỷ không có trách nhiệm, anh ấy nhất định sẽ có cách giải quyết.”

Sở Kỳ miễn cưỡng cười. Cũng chỉ có thể nghĩ như vậy, cô còn có thể làm sao chứ? Ban đầu cô cũng tách khỏi anh trốn đến Ý nhưng vẫn quay về không phải là vì không bỏ được anh sao?

Yêu, đều không muốn quan tâm tới tất cả mà muốn ở chung một chỗ. Hơn nữa cũng biết anh ấy yêu mình, toàn tâm toàn ý yêu, như vậy cô còn lý do gì mà có thể vứt bỏ anh ấy chứ?

Quả thật không có lý do gì, như vậy thì tiếp tục đi!

“Ừ, mình biết rồi. Đi xuống ăn cơm đi, nếu không đi xuống thì anh ta sẽ đi lên bắt người.” Sở Kỳ mắt hơi ướt cười nói với Tư Mộ.

Cố Khuynh suốt ngày lẩm bẩm tay nghề của bà Ngô rất tốt, hôm nay Sở Kỳ cũng đã được nếm, đúng là rất ngon. Cho nên người này càng thêm đắc chí, mới vừa nghe ông Ngôn nói bà Ngô làm một bàn đầy thức ăn, đoán chừng Cố Khuynh sau khi nhìn thấy một bàn thức ăn kia đã sớm chảy nước miếng rồi, nếu như bọn họ xuống muộn một chút, anh ta sẽ cấp tốc đi lên bắt người!

Quả nhiên, hai người mới vừa đi tới chỗ rẽ cầu thang liền nghe thấy tiếng thúc giục của Cố Khuynh: “Ăn cơm thôi.......sao hai người lại chậm như vậy? Có tin tôi đi lên chỉ cần dùng một tay có thể đem hai người xuống không?”

Cố Khuynh nhìn bàn ăn đã sớm chảy nước miếng nhưng chưa có ai xuống ăn cơm, nhìn ông Ngôn cũng đã đi xuống mà hai người kia vẫn chưa đi xuống, Cố Khuynh không kịp đợi liền thúc giục.

Nhưng anh ta vừa mới nói xong lại thấy có gì đó là lạ.

Anh ta muốn đi lên đem người phụ nữ của mình xuống là đúng nhưng nếu như ôm người phụ nữ của Mặc Bạch xuống không biết anh ta sẽ nhổ lông mình không?

Cuối cùng Cố Khuynh cũng có ý thức được bản thân mình là khách, mắt nhìn sang hai cha con nhà họ Ngôn, ho khan hai tiếng, ngoan ngoãn ngồi xuống.

Cả bữa cơm chỉ có Cố Khuynh là ăn nhiều nhất nhưng lại không thô lỗ còn cố tình làm bộ dáng như một công tử, từ từ ăn hết một nửa bàn thức ăn, Tư Mộ cùng Sở Kỳ đều kinh ngạc, châm chọc nói anh ta là một người hư đốn!.

Sau khi ăn xong, Tư Mộ cùng Sở Kỳ đi dạo một vòng quanh vườn hoa, Sở Kỳ được Cố Khuynh đưa về, Tư Mộ cũng quay về phòng ngủ trưa.

Tối qua vẫn không ngủ, nằm trên ghế trong lòng tràn đầy mong chờ bóng dáng của Ngôn Mặc Bạch cho nên hôm nay phải ngủ bù.

Tối hôm qua Ngôn Mặc Bạch cũng ngủ không ngon cho nên khi nhìn thấy Tư Mộ đi vào phòng anh cũng đi theo.

“Chồng à, anh xem các thiết bị được lắp đặt trong phòng này như thế nào? Có phải là rất đẹp không?” Tư Mộ vén chăn nằm lên giường, liếc mắt nhìn người đang đi tới.

“Ừ.” Ngôn Mặc Bạch khẽ ừ một tiếng, đi tới leo lên giường, chui vào chăn, kéo Tư Mộ vào trong lòng.

Bây giờ là mùa hè, trong phòng mở máy lạnh nhưng Tư Mộ còn chưa muốn cho anh đụng vào, anh vừa lên giường tay liền không khống chế được, đợi lát nữa cả người toàn mồ hôi, làm sao có thể thoải mái chứ? Hơn nữa bây giờ cô đang bị nhốt, ngủ quan trọng hơn, không có tâm tình chơi trò sờ tới sờ lui với anh.

“Anh nằm sang một bên ngủ đi, nóng chết em!” Tư Mộ đẩy anh ra.

“Nóng? Vậy chúng ta mở điều hòa lớn một chút.” Ngôn Mặc Bạch đưa tay lên đầu giường tìm điều khiển, hạ nhiệt độ xuống một chút.

“Ui da......giường rộng như vậy anh ngủ một bên cũng không được sao? Anh ôm em không ngủ được!” Ngôn Mặc Bạch điều chỉnh điều hòa, Tư Mộ không dám khinh thường cứ như vậy ngủ, nếu như bị cảm thì sẽ không hay. Vì vậy khi anh sát lại gần lần nữa Tư Mộ dùng chân đạp anh xuống, đá anh xa một chút, sau đó kéo chăn lên đắp.

“Sao vậy?” Bây giờ lạnh sao? Ôm nhau ngủ, sưởi ấm! Nếu như thật sự không ngủ được, vậy chúng ta làm việc khác được không?” Ngôn Mặc Bạch ngu sao mà không muốn dính vào.

“Ngôn Mặc Bạch!” Tư Mộ bị anh dây dưa, tức giận tới mức cắn răng, cơn buồn ngủ lập tức biến thành tức giận, nhìn chằm chằm anh, hận không thể nhào tới xé nát anh.

Có lẽ từ sau khi Tư Mộ có thai, lúc Ngôn Mặc Bạch ở trên giường liền trở nên rất vô lại, giống như bây giờ, Tư Mộ không có cách nào, đánh không lại, mắng không nghe, da thịt anh rất dày, nói không nghe.

Ngôn Mặc Bạch cũng tính táo đoán rằng lừa đảo mới có thịt ăn.

Nếu giống như lúc trước luôn làm bộ dáng lạnh lùng nghiêm nghị, không phối hợp liền dùng biện pháp mạnh giải quyết vấn đề đoán chừng cái mạng nhỏ của cô đã sớm mất. Hơn nữa bây giờ bụng cô đã lớn, anh cũng không dám khinh thường làm loạn. Chỉ có thể giả chết dây dưa cọ mấy cái như vậy, mãi thành nghiện.

“Vợ ngoan mau đi ngủ, đừng quậy! Anh cũng buồn ngủ lắm rồi!” Ngôn Mặc Bạch một tay xoa đầu cô, một tay vỗ nhẹ lưng cô giống như dỗ một đứa trẻ.

Tư Mộ âm thầm liếc mắt, mới vừa buồn ngủ đã sớm bị anh giày vò đến tỉnh táo, bây giờ bị anh ôm lại còn sờ cọ lung tung làm sao có thể ngủ? Nhưng lại không dám nói mình không ngủ được, nếu không anh lại giở trò lưu manh.

Tư Mộ ở trong lòng anh lật người về phía anh, đầu vừa mới chạm vào ngực anh, quanh chóp mũi đều là mùi hương của anh.

Dầu gì Tư Mộ cũng là phụ nữ bình thường, hơn nữa không biết có phải do anh lôi kéo luyện tập hay là thế nào, cô cảm thấy bản thân trở nên đặc biệt háo sắc, bị anh trêu chọc mấy cái trong lòng liền ngứa ngáy, động tình.

Không thể dán lại gần nữa, cô sắp phát điên rồi!

Cơ thể Tư Mộ co rút thành một cục nhưng cô trốn tránh, Ngôn Mặc Bạch lại chủ động dán tới, tay từ phía sau vòng tới, nắm hai gò núi đẫy đà mềm mại, bàn tay vuốt vuốt, nơi nào đó còn chỉa vào sau lưng cô, miệng ghé vào tai cô thổi hơi: “Vợ à, em không ngủ được sao?”

Ý là nếu không ngủ được vậy thì làm việc khác.

Tư Mộ cắn răng nhịn!

Nhưng chính mình ngày càng sát lại gần không hiểu chuyện gì đang xảy ra?

Ngôn Mặc Bạch tên khốn kiếp này dám trêu chọc khiến cô bốc hỏa rồi!

Tư Mộ nhắm mắt lại nghiến răng, cố gắng kiềm chế. Nhưng tay Ngôn Mặc Bạch không ngừng xoa nắn, rõ ràng lửa đang cháy lại còn thêm dầu, khiến cho ngọn lửa càng to hơn!

Ngôn Mặc Bạch thấy âm mưu đã thực hiện được liền cười, động tác trên tay liên tục không ngừng, nhưng vẫn biết khống chế sức lực, không có thô bạo. Anh từ từ kéo tay cô đến một nơi, bàn tay mềm mại nhỏ bé của cô vừa chạm vào một khối cứng rắn như sắt kia lập tức nóng muốn rụt tay lại nhưng Ngôn Mặc Bạch bắt trở lại vì vậy cô chưa kịp rụt lại liền bị Ngôn Mặc Bạch kéo về chỗ cũ.

“Uhm.......” Tư Mộ ngâm ra tiếng.

“Vợ à.......” Ngôn Mặc Bạch tiến tới hôn một cái, mặc dù không hiểu sao vợ mình sao bây giờ mới bắt đầu kêu lên, hơn nữa anh mới là người thoải mái nên người kêu lên cũng phải là anh chứ! Nhưng mà anh lại thích nghe tiếng hét này.

Khi âm thanh kia lọt vào tai làm sao còn nhớ được phải tìm hiểu tại sao giờ cô mới kêu, lại có điểm......kỳ lạ!

Ngôn Mặc Bạch đè tay của cô ở nơi đó, miệng ghé vào tai cô không ngừng nỉ non những lời tâm tình, sau đó lại cọ xuống cổ cô, rất ẩm ướt, Ngôn Mặc Bạch nghĩ có lẽ do bị anh chơi đùa nên toát mồ hôi, đợi lát nữa sau khi xong chuyện phải bế cô đi tắm một chút, bây giờ lôi kéo cô giúp anh giải quyết mới là quan trọng nhất.

“Chồng à, a........đau.......” Khắp người Tư Mộ đều là mồ hôi, tay nắm chặt anh.

“Ừ.” Ngôn Mặc Bạch bị cô nắm chặt, gọi đau, kêu rên thành tiếng. Cho là cô không muốn giúp anh mới cố ý như vậy, anh vừa mới chuẩn bị tóm cô đứng lên sữa chữa cô, cúi đầu lại nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt đầy mồ hôi của cô, bộ dạng cắn chặt môi đầy khổ sở, dọa Ngôn Mặc Bạch sợ, vội vàng hỏi: “Vợ à, em làm sao vậy? Đau ở đâu?”

“Chồng à, hình như em sắp sinh.......” Tư Mộ cắn chặt răng, từ trong kẽ răng nói ra mấy chữ.

Ngôn Mặc Bạch kinh ngạc, nhìn dáng vẻ khổ sở của cô, trong lòng anh rối bời.

“Vợ à, cố chịu một chút, anh sẽ đưa em đến bệnh viện ngay.” Quần áo của Ngôn Mặc Bạch bởi vì vừa mới cọ xát nên hơi lộn xộn, anh cũng không để ý điều chỉnh lại, khom lưng chỉnh sửa quần áo của Tư Mộ, ôm cô chuẩn bị xuống lầu.

Tư Mộ nắm tay anh rên hừ hừ, dù đau gần chết nhưng vẫn cậy mạnh nói: “Anh đi thay quần áo đi đã.”

Anh mới vừa khơi gợi ngọn lửa của hai người, sao anh lại ăn mặc như vậy đi ra ngoài chứ, quá ảnh hưởng đến hình tượng.

Ngôn Mặc Bạch được Tư Mộ nhắc nhở, cúi đầu nhìn thấy vật kia của mình đang ngẩng cao đầu lúc này mới nhớ tới lúc nãy mình mới làm gì.

Cúi người hôn mặt Tư Mộ, nhỏ giọng hỏi: “Vợ à, em cố chịu một chút! Anh sẽ nhanh quay lại!”

Nghiêng mắt nhìn cái bụng đang nhô cao bực mình nghĩ thằng bé này nhất định là rất thích đối đầu với anh! Tại sao lại cố tình muốn ra vào lúc này chứ?

Ngôn Mặc Bạch bước nhanh vào phòng thay quần áo, trong lòng thầm mắng bác sĩ. Không phải nói dự tính ngày sinh còn hai mươi ngày sao? Sao bây giờ đã đau bụng rồi? Xem ra cũng phải xem lại bác sĩ kia!

Nhanh chóng thay quần áo, Ngôn Mặc Bạch ôm Tư Mộ lao xuống lầu.

Ngôn Diệu Thiên đang ngồi trong phòng khách đọc báo, vừa thấy con trai vội vã ôm Tư Mộ xuống lầu, ông liền giật mình, vội vàng đứng dậy hỏi: “Sao vậy?”

Không phải là đứa bé có chuyện gì chứ?

Ngôn Diệu Thiên cũng dự tính ngày sinh của Tư Mộ còn hai mươi ngày nữa, trực giác liền nghĩ tới có gì hay không, hay là sinh non rồi?

Đứa bé ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện gì!

“Mộ Mộ nói đau bụng, đoán chừng sắp sinh!” Ngôn Mặc Bạch nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hơi tái nhợt của cô, còn có tiếng rên của cô mỗi khi đau, Ngôn Mặc Bạch cảm thấy đau lòng, trong lòng rối bời.

Dù sao Ngôn Diệu Thiên cũng là người từng trải, lập tức cầm điện thoại lên sắp xếp ổn thỏa.

Gọi điện thoại tới bệnh viện trước, thông báo cho bác sĩ đợi sẵn ở ngoài bệnh viện. Sau đó còn gọi bà Ngô chuẩn bị đồ cùng đến bệnh viện.

Lúc ông Ngôn gọi điện thoại, Ngôn Mặc Bạch đã sớm ôm Tư Mộ chạy ra ngoài. Anh rất gấp gáp, ôm người bỏ chạy, chạy hơn mười mét bị người phụ nữ trong ngực lôi kéo: “Anh ôm em đi đâu?”

“Đi đâu? Bệnh viện à?” Ngôn Mặc Bạch bối rối la to.

“Anh định ôm em chạy đi sao?” Bụng Tư Mô liên tục đau, bây giờ lại còn chậm trễ như vậy liền liếc Ngôn Mặc Bạch.

Ngôn Mặc Bạch dừng lại, sửng sốt một giây mới chạy về, vọt tới bên cạnh chiếc xe thể thao của mình, liền bị Ngôn Diệu Thiên ngăn lại.

“Con bế Tư Mộ ngồi chiếc xe kia đi!”

Ngôn Diệu Thiên vừa mới gọi điện thoại cho tài xế đến đây, thành phố A phồn hoa, giao thông tương đối hỗn loạn, thường kẹt xe. Ngôn Diệu Thiên lo lắng trên đường đi bị kẹt xe sẽ làm trễ nãi thời gian, vì vậy liền gọi người đến hộ tống mở đường.

Thuộc hạ của ông ở gần đây, tới đây cũng chỉ mấy phút, ôm đi ra liền nhìn thấy con trai mình gấp gáp ôm người chạy thẳng ra, lên xe quên mở cửa.

Trạng thái như vậy làm sao Ngôn Diệu Thiên có thể yên tâm để cho anh lái xe?

Dứt khoát cho quản gia lái xe đưa bọn họ đi. Mà chiếc xe thể thao kia của Ngôn Mặc Bạch chỉ có thể ngồi đằng trước, không thể ngồi nhiều người, cho nên ông bảo bọn họ ngồi vào chiếc xe Bugatti phiên bản dài kia.

Ngôn Mặc Bạch nghe lời ôm người đi vào chiếc xe Bugatti kia, trước tiên thả người trong lòng vào, anh cũng chui vào ngồi, sau đó lại ôm người đó vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về.

Quản gia Vương cùng ông Ngôn Diệu Thiên chênh lệch tuổi tác không nhiều lắm, khoảng chừng năm mươi tuổi, ông luôn lái xe vững vàng, không giống Ngôn Mặc Bạch thích lái xe chạy như bão tố.

Vì vậy ông vừa mới nổ xe chạy đi được mấy mét, Ngôn Mặc Bạch liền giục ông chạy mau một chút.

Quản gia Vương im lặng tăng ga nhưng Ngôn Mặc Bạch vẫn luôn thúc giục, cuối cùng ông không thèm để ý.

Mới vừa vào trong thành phố, sáu chiếc Hummer cùng chạy tới, đi trước mở đường cho bọn họ, tác phong làm việc lớn lối như vậy bình thường làm gì có xe nào dám chặn đường chứ? Ngoan ngoãn nhường đường.

Nhưng mà có một số ít người không có mắt, thấy xe của mình bị chèn sang một bên liền muốn so tài cùng xe của Ngôn Mặc Bạch.

Quản gia Vương ấn Bluetooth, theo một chỉ thị, chỉ thấy những chiếc xe Hummer dọn đường chạy tới, đụng vỡ chiếc xe kia, lúc này chiếc xe Bugatti của Ngôn Mặc Bạch chạy đi.

Tất nhiên tạo thành một tai nạn giao thông nhưng lúc cảnh sát giao thông muốn đi tới chặn lại nhận được lệnh của cấp trên, để cho bọn họ đi. YT Quốc Tế đồng ý bỏ ra một trăm triệu để cải thiện đường giao thông trong thành phố A khiến Cục trưởng cục giao thông cười không khép nổi miệng. Bây giờ con dâu nhà họ Ngôn chuẩn bị sinh, đang chạy xe đến bệnh viện, nếu trễ nãi thời gian gây ra chuyện ngoài ý muốn có thể khiến chuyện càng to hơn!

Lúc xe chạy đến bệnh viện, Ngôn Mặc Bạch ôm Tư Mộ chạy thẳng vào trong, bác sĩ nhận được điện thoại đã sớm chờ sẵn.

Khi đẩy người vào phòng sinh, Ngôn Mặc Bạch liền đi theo vào nhưng lại bị bác sĩ ngăn lại.

Ngôn Mặc Bạch lạnh lùng nhìn khiến bác sĩ run rẩy. Nhưng vẫn kiên trì không cho Ngôn Mặc Bạch đi vào.

“Cút ngay!” Ngôn Mặc Bạch lạnh lùng mở miệng, ánh mắt như con dao sắc nhọn hướng về phía nữ bác sĩ, nếu như không phải cô đang nắm cánh cửa thì đã sớm xụi lơ trên mặt đất.

Ánh mắt này quá đáng sợ!

Khi Ngôn Mặc Bạch muốn nhấc chân đi vào thì bác sĩ chủ nhiệm khoa phụ trách ca sinh của Tư Mộ đi tới, bà biết tính cách Ngôn Mặc Bạch thế nào nên nhẹ nhàng nói: “Anh Ngôn, anh ở bên ngoài chờ đi, tôi đảm bảo vợ con anh sẽ bình an.”

Trong quá trình sinh khó tránh khỏi tình trạng khóc, đau đến khóc, tính khí Ngôn Mặc Bạch nóng nảy còn cưng chiều vợ như mạng nếu để cho anh đi vào nghe thấy vợ mình đau như vậy thì không nổi đóa mới lạ! Để tránh cho anh nổi đóa bây giờ nên để anh ở ngoài.

Ngôn Mặc Bạch trợn mắt nhìn thấy vẻ mặt dịu dàng của vị trưởng khoa, anh thật sự nổi giận.

"Không phải nói còn 20 ngày nữa mới sinh sao? Tại sao bây giờ lại sinh?" Ngôn Mặc Bạch hét lớn. Còn nói là giám đốc, hoàn toàn không đáng tin cậy!

Giám đốc bị nghi ngờ y thuật, khóe miệng bà giật giật, cười làm lành nói: "Ngày dự sinh cũng không phải chính xác 100%, có thể sơm hơn hoặc trễ hơn vài ngày, điều này rất bình thường. Cũng có một số nhân tố ảnh hưởng đến thời gian, những thứ này đều không quan trọng."

"Không chính xác là năng lực của bà có vấn đề! Năng lực của bà đã có vấn đề, vậy bà dựa vào cái gì để cam đoan với tôi?" Ngôn Mặc Bạch mới không cần những lời nói qua loa không có trách nhiệm như vậy, trực tiếp kết luận, còn với một giọng điệu rất nghiêm túc.

Giám đốc biết lúc này nói gì với anh cũng vô dụng, nên không dám giải thích gì thêm, dù sao bà cũng không đắc tội nổi, vì vậy chỉ có thể gật đầu cười làm lành.

"Nếu không, gọi Cố thiếu lại đây." Giám đốc đề nghị.

Dù sao bà cũng biết năng lực Cố Khuynh, nếu Ngôn Mặc Bạch không tin lời bà, vậy hãy mời người anh tin tưởng đến.

Mặt Ngôn Mặc Bạch lại đen xì như đáy nồi.

Người này có phải muốn chết hay không! Lại đề nghị để một người đàn ông khác đỡ đẻ cho vợ anh? Đây lag bà xã của anh, anh sao có thể để người đàn ông khác đụng vào cô? Cho dù người đàn ông đó là anh em của mình, hơn nữa người phụ nữ của người đàn ông này cũng là chị em với bà xã của mình cũng không được!

Hai người ở đây giằng co, trong phòng sinh truyền đến tiếng kêu của Tư Mộ, thành công đánh vỡ cục diện giằng co này.

"Tình huống thế nào?" Giám đốc xoay người đi vào, hỏi bác sĩ bên trong.

"Mới mở một chút, chắc hẳn còn phải đợi rất lâu." Bên trong truyền đến câu trả lời của bác sĩ.

Ngôn Mặc Bạch nghe rất rõ, còn phải đợi rất lâu mới có thể sinh sao? Vậy chẳng phải bà xã của mình phải đau rất lâu nữa sao?

Lần này Ngôn Mặc Bạch không muốn sống nữa rồi, hận không thể xông vào ngay lập tức.

"Ngoan ngoãn chờ ở bên ngoài!" Lúc này Ngôn Diệu Thiên chạy đến, thấy con mình đang ngây sự với bác sĩ ở trước phòng sinh, lại nhìn thấy anh chuẩn bị chạy vào, Ngôn Diệu Thiên vội kéo Ngôn Mặc Bạch lại.

"Nhưng mà..." Ngôn Mặc Bạch quay đầu nhìn thấy ông cụ nhà mình đnag cố đè nén vẻ mặt muốn đánh nhừ tử con mình xuống, bên tai lại truyền đến tiếng kêu của Tư Mộ, lòng anh như muốn rách làm đôi.

Ngôn Diệu Thiên nhớ lại ngày vợ mình sinh Ngôn Mặc Bạch, ông cũng có tâm trạng như vậy, nhưng ông cũng không xúc động và lỗ mãng như Ngôn Mặc Bạch bây giờ.

"Ngoan ngoãn chờ ở bên ngoài, con vào chỉ có thể làm bác sĩ loạn thêm mà thôi? Hiện tại trình độ y học phát triển như vậy, sinh con cũng dễ như điều trị bệnh cảm mà thôi. Con khẩn trương làm gì?" Ngôn Diệu Thiên ỷ vào việc con ông chịu gọi ông làm cha, liền bày ra dáng vẻ uy nghiêm dạy dỗ Ngôn Mặc Bạch.

Ngôn Mặc Bạch nhìn dáng vẻ này của Ngôn Diệu Thiên, mặc dù trên mặt ra vẻ bình tĩnh nhưng chắc trong lòng ông cũn rất lo lắng, anh nắm chặt tay, lòng bàn tay nhất định có thể chảy ra nước. (Mồ hôi đó.)

"Cha, nếu không cha về trước đi! Chờ đứa bé được sinh ra, con sẽ lập tức báo tin vui cho cha." Ngôn Mặc Bạch xoa xoa trán, nói với ông.

Ông vẫn còn bệnh, nếu ở đây lo lắng bệnh nặng thêm thì phải làm sao?

Ngôn Diệu Thiên hừ lạnh một tiếng, tỏ vẻ mình không muốn nghe theo sự sắp xếp con trai.

"Cha không sao, con lo cho chính mình đi!" Ngạo nghễ liếc con trai, Ngôn Diệu Thiên thong thả bước đến dãy ghế chờ ngoài hành lang ngồi xuống.

Ngôn Mặc Bạch trông thấy điệu bộ này của ông cụ, cũng không nói thêm gì nữa. Huống hồ người ở bên trong vẫn không nwgfng kêu la, anh nào còn tâm tư chú ý những chuyện khác? Ông cụ gọi điện thoại cho Cố Khuynh, hai mươi phút sau anh và Sở Kỳ chạy đến, trên đường đến đây Sở Kỳ đã gọi điện cho Diêu Dao. Vưu Ưu và con gái cô ấy đang ở nước ngoài, Sở Kỳ nghĩ nói cho cô ấy biết thì cũng không thể nào về nước ngay được, cho nên đợi đến sau khi đứa bé ra đời mới báo tin vui này cho cô ấy biết.

Vài người hấp tấp chạy đến bệnh viện thì trông thấy Ngôn Mặc Bạch đnag nóng nảy, hận không thể hủy bệnh viện ngay được.

"Tiểu Bạch, cậu có chút tiền đồ đi!" Cố Khuynh đi lên vỗ vỗ bả vai Ngôn Mặc Bạch, liền phát hiện cơ thể anh đang run rẩy, chịu hết nổi lại chế nhạo vài câu.

Giết người không chớp mắt, mưa bom bão đạn đều xông tới, thế nhưng lúc vợ mình sinh con, lại sợ đến toàn thân run rẩy?

Sao Cố Khuynh không chế nhạo được đây.

Sở Kỳ không có kinh nghiệm về mấy chuyện này, biết sanh con sẽ đau, nhưng lại không biết đau như vậy, nghe tiếng kêu, nguyên một đám sắc mặt đều trắng bệch. A a a có thể không sinh con được không!

"Bác sĩ bác sĩ! Sau đau đã lâu vậy mà vẫn chưa sinh?" Bây giờ Ngôn Mặc Bạch không chịu được âm thanh này, sải bước đi đến phòng sinh, vốn định nhấc chân đã tung cửa phòng sinh để đi vào, lại nghĩ đến nếu bên trong đang bận, đột nhiên anh đạp cửa đi vào, nếu dọa đến bác sĩ thì phải làm sao? Vì vậy chỉ đưa tay gõ cửa, hỏi thăm tình hình bên trong.

"Ha ha, Tiểu Bạch, cậu không cần khẩn trương. Sinh con cũng là một quá trình, cậu chờ chút đi." Mặc dù Cố Khuynh không phải bác sĩ phụ khoa, nhưng cũng là bác sĩ, những kiến thức này tất nhiên cũng biết, chỉ là hiện tại Ngôn Mặc Bạch gấp đến choáng váng đầu óc đâu thèm nghe cậu ta nói gì.

Từng tiếng kêu của Tư Mộ như đâm thẳng vào lỗ tai anh, sao anh có thể bình tĩnh được!

Hơn nữa chờ cũng đã lâu, Tư Mộ lại sợ đau, nếu chậm trễ một chút có thể ngất vì đau không?

“Cậu bình tĩnh một chút, nếu cậu cứ tiếp tục làm loạn thì vợ cậu cũng không thể bình tĩnh sinh được!” Cố Khuynh kéo Ngôn Mặc Bạch đi nhưng căn bản là Ngôn Mặc Bạch không nghe anh nói, khi bên trong lần nữa vang lên lên tiếng la Ngôn Mặc Bạch không kiềm chế được nữa, nhấc chân đạp tung cửa, sải bước đi vào.

Người ở bên trong bị tiếng Ngôn Mặc Bạch đạp cửa làm giật mình, đang muốn quát to lại nhìn thấy Ngôn Mặc Bạch trầm mặc đi vào, ánh mắt lạnh lùng, khuôn mặt tối sầm, cả người toát ra khí lạnh khiến không ai dám lên tiếng.

Tư Mộ đau muốn chết, đang hỏi bác sĩ sao lại xảy ra vấn đề sinh non, nghe bác sĩ nói có thể là do cổ tử cung co lại mới tạo nên hiện tượng sinh non, mà nguyên nhân cổ tử cung co lại.... .....

Tư Mộ vừa thẹn vừa tức nghĩ lại thời gian buổi trưa lúc hai người ở bên nhau, Ngôn Mặc Bạch giở trò lưu manh với cô. Bây giờ cô rất dễ hưng phấn, chỉ cần anh trêu chọc mấy cái cô liền hưng phấn khiến cổ tử cung co rút tạo nên hiện tượng sinh non.

Thật ra thì qua ba tháng thì bọn họ đã quan hệ, cũng có lợi cho lúc sinh. Đoán chừng mấy ngày trước cũng xảy ra quan hệ.

Lúc này Tư Mộ đau đến gào khóc, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, bác sĩ vẫn dặn cô đừng dùng lực quá lớn khiến cô khó chịu. Nhìn thấy Ngôn Mặc Bạch xông vào, phản ứng đầu tiên của cô là muốn cắn anh một cái, giận dữ, bởi vì nếu như không phải hôm nay Ngôn Mặc Bạch giở trò thì sao cô sẽ xảy ra hiện tượng sinh non chứ?

Thật may là mới vừa hỏi bác sĩ nói đứa bé không có vấn đề gì, nếu không cô nhất định sẽ liều mạng với Ngôn Mặc Bạch!

Ngôn Mặc Bạch bước tới cạnh giường, nhìn thấy Tư Mộ đầu đầy mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, anh đau lòng không dứt. Nắm chặt tay Tư Mộ, nghiêng người hôn một cái, nói: “Vợ à, cố gắng lên! Anh ở đây với em!”

Tư Mộ nhìn khuôn mặt thâm tình của anh, bên tai là giọng nói dịu dàng của anh, không kiềm chế được cảm xúc mãnh liệt, mới vừa muốn bày tỏ một chút thì bụng liền đau liên hồi, cô nắm chặt tay Ngôn Mặc Bạch, rốt cuộc nghe thấy bác sĩ nói: “Mở miệng khá lớn, chờ một chút tôi gọi thì cô dùng sức một chút, dốc hết sức lực để sinh.”

Tư Mộ đau đến mơ hồ, nghe thấy bác sĩ nói cũng không còn sức mà đồng ý, chỉ biết kêu la đau.

Lúc bác sĩ bảo cô dùng sức thì Tư Mộ dùng hết sức lực để sinh nhưng bác sĩ vẫn thúc giục cô dùng sức.

Tư Mộ cắn chặt môi mình đến mức chảy máu. Âm thanh đau đớn từ chóp mũi tràn ra.

Ngôn Mặc Bạch nghe thấy tiếng kêu của cô thì cảm giác trái tim như muốn tan nát, nhìn môi cô đầy máu, vội vàng kề tay vào miệng cho cô cắn “Vợ à, nếu đau quá thì em cứ cắn mạnh vào.”

Tư Mộ không khách khí ngay lập tức cắn, dùng hết sức lực cắn.......

Khi tiếng trẻ con khóc vang lên thì Tư Mộ vẫn còn cắn chặt tay Ngôn Mặc Bạch nhưng anh không nhăn mặt nhíu mày, cảm thấy đau lòng, một tay vuốt trán cô, thỉnh thoảng nghiêng người cụng vào trán cô.

“Anh Ngôn, là một bé trai.” Sau khi tắm rửa sạch sẽ quấn tã cho đứa bé liền bế tới cho Ngôn Mặc Bạch nhìn. Cuối cùng cũng có thể bình an sinh đứa bé này ra, lần này chắc anh sẽ rất vui.

Sau khi Tư Mộ sinh xong, thật lâu sau mới từ từ buông tay Ngôn Mặc Bạch ra.

Lúc này nghe thấy bác sĩ nói vậy cô liền nở một nụ cười, muốn nhìn con trai của mình.

Ngôn Mặc Bạch một tay vuốt tóc cô, một tay buông thỏng dưới thành giường nắm thành nắm đấm, thái độ vô cùng phức tạp. Nghe thấy lời bác sĩ nói anh cũng không có bất kỳ hành động nào.

Đã sớm biết là con trai rồi, có gì mà phải nhìn?

Nếu để cho anh nhìn, khó tránh anh sẽ ra tay đánh!

Thằng nhóc này, lúc chưa sinh thì giày vò vợ anh, lúc ra đời càng muốn cướp mạng của vợ anh! Anh không muốn nhìn một đứa con trai như vậy!

“Em muốn nhìn con một chút.... ...” Tư Mộ yếu giọng nói.

Lúc này Ngôn Mặc Bạch mới bất đắc dĩ thò tay bế thằng bé mà bác sĩ đưa tới.

Một cơ thể mềm mại nhỏ bé anh ôm trong tay như muốn rớt xuống. Mặt đỏ hồng, nhăn nhúm, rất khó nhìn!

Ngôn Mặc Bạch không muốn nhìn, ghét bỏ nghĩ muốn mang đi vứt.

Bàn tay cứng ngắc đưa thằng bé đưa tới giường, hạ thấp để Tư Mộ nhìn.

“Chồng à, anh xem, đôi mắt cùng lỗ mũi thằng bé đều giống anh, lông mày cũng giống.......” Tư Mộ nhìn vật nhỏ trong tã lót trên mặt liền nở nụ cười ngọt ngào.

Đã vô số lần tưởng tượng khuôn mặt thằng bé, nghĩ rằng nhất định sẽ có đôi lông mày giống Ngôn Mặc Bạch, đôi môi gợi cảm, đôi mắt sáng ngời, quả nhiên đúng như cô tưởng tượng.

Sau này lớn lên càng đẹp trai giống ba nó.

Ngôn Mặc Bạch liếc mắt một cái, miệng giật giật, cuối cùng vẫn không nói những lời chán ghét ra ngoài.

Thằng bé này có điểm nào giống anh chứ? Đôi mắt với cái miệng sao có thể giống anh chứ? Thật là xấu chết đi được!

Bác sĩ cười đón đứa bé, muốn đưa đi tắm.

Tư Mộ bị y tá đẩy đi ra, Ngôn Mặc Bạch vẫn luôn ở bên cạnh cầm tay cô.

Lúc bác sĩ bế thằng bé ra lại đưa tới cho Ngôn Diệu Thiên nhìn, vẫn không quên khen mấy câu: “Tổng giám đốc Ngôn, ông xem cháu trai ông này, đôi mắt, lỗ mũi nhìn qua cũng biết là một đứa bé anh tuấn, nhìn cái trán xem, lớn lên nhất định rất thông minh.”

Ngôn Diệu Thiên vẫn cười híp mắt, đưa tay nhận lấy đứa bé “Ba cân tám phải không?”

“Ơ.......tổng giám đốc sao ngài lại biết? Đúng là ba cân tám, không sai, là một đứa trẻ mập mạp!” Bác sĩ kinh ngạc vì Ngôn Diệu Thiên có thể đoán chuẩn như vậy nên cười nịnh nọt.

Ngôn Diệu Thiên ôm thằng bé trên tay, một cơ thể mềm mại, khuôn mặt nhăn nhúm nhưng vẫn có thể thấy đôi lông mày giống y như con trai ông. Trong lòng cũng rất mềm mại.

Sở Kỳ cùng Diêu Dao, An Thanh Thần ba người cũng lại gần nhìn, tranh nhau muốn bế. Chỉ là tất cả đều không có kinh nghiệm, đứa bé trẻ sơ sinh, cơ thể rất yếu, ôm không chắc đều có thể rớt xuống.

Chơi một chút liền đưa cho bác sĩ bế đi tắm.

“Chú Ngôn, chúc mừng!” Cố Khuynh đi tới chúc mừng Ngôn Diệu Thiên.

Có lẽ ông Ngôn rất vui, ôm cháu mà cơ thể run run.

Cố Khuynh nhìn thấy liền đi tới dìu ngồi xuống.

Ông Ngôn vẫn còn bệnh, không thể quá vui cũng không thể quá buồn, tâm tình quá chập chờn, đối với cơ thể không tốt.

“Được!” Ngôn Diệu Thiên vẫn nở nụ cười.

“Đã nghĩ tên của thằng bé chưa ạ?” Sở Kỳ cùng những người khác đi tới hỏi.

“Ừ, đã nghĩ rồi, gọi Ngôn Dự.” Ngôn Diệu Thiên cười nói, tên của thằng bé là do ông đặt.

“Ở nhà gọi là Quai Quai, là bà ngoại thằng bé đặt.” Nói xong đột nhiên vỗ đầu mình “Đúng rồi, còn chưa báo cho nhà thông gia biết.”

Lúc Ngôn Diệu Thiên ở nhà vốn dĩ muốn thông báo cho nhà họ Phó nhưng đứa bé còn chưa ra đời, khi bọn họ nghe thấy tiếng kêu la đau đớn của Tư Mộ thì rất đau lòng, tính toán đợi lúc thằng bé sinh ra rồi thông báo cho bọn họ. Kết quả nhất thời vui mừng quá thiếu chút nữa quên mất.

Gọi điện thoại tới nhà họ Phó là Phó Minh Vũ nghe điện thoại, Phó Minh Vũ luôn ôn hòa chững chạc lúc nghe thấy con gái sinh con lại vui mừng cười to lên giống như một đứa trẻ gọi vợ mình phải ngay lập tức chạy tới bệnh viện để nhìn cháu mình.

Lúc hai vợ chồng Phó Minh Vũ chạy tới bệnh viện, đầu tiên là đi thăm Tư Mộ, sau đó lại đi thăm cháu, ba người ở trong phòng khách của phòng bệnh cao cấp bắt đầu bàn về việc mở tiệc ăn mừng.

Lúc Ngôn Mặc Bạch kết hôn với Tư Mộ, hôn lễ được tổ chức rất hoành tráng. Lần này Ngôn Diệu Thiên quyết định mở tiệc rượu lớn hơn, mà Phó Minh Vũ cùng Tô San đều giơ hai tay ủng hộ.

Bệnh của Phó Minh Vũ cũng sắp khỏi, lúc nào cũng có thể đi làm. “Lăng Vũ” do Ngôn Diệu Thiên quản lý quả thực phát triển rất tốt, hơn nữa Ngôn Diệu Thiên cho “Lăng Vũ” rất nhiều chế độ, đến lúc đó Phó Minh Vũ chỉ cần đi làm lại là được, không cần phải tốn sức.

Lúc mọi người đang say mê thảo luận, Sở Kỳ mặt khó chịu đẩy cửa đi vào. Vì không muốn cho Tư Mộ thấy cảm xúc trên mặt mình nên cô đứng ở ngoài cửa điều chỉnh cảm xúc của mình rồi mới đi vào.

Nhưng vẫn cảm thấy khó chịu trong người!

Diệp Nham cũng ở đây, đang ở phòng bệnh dưới lầu, ôm một đứa trẻ mới sinh dỗ dành.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play