Đại ca —— ” Âm thanh của Tiểu Cửu truyền đến từ phòng khách, trầm thấp, ngắn ngủi, có lực, còn mang theo chút gấp gáp.

Tư Mộ và Sở Kỳ đã đi xa, không có nghe thấy, mà Ngôn Mặc Bạch và Cố Khuynh nghe được, đều dừng bước quay đầu lại.

Thấy thần sắc trên mặt Tiểu Cửu không được tốt lắm, hai người nhìn nhau, sau đó Ngôn Mặc Bạch nói với Tiểu Cửu: “Cậu đến phòng 1818 chờ anh.”

Tuy chưa nói gì nhưng Ngôn Mặc Bạch biết chuyện lần này chắc chắn không nhỏ, nếu không thì sắc mặt của Tiểu Cửu sao lại như vậy.

Khoát tay bảo Tiểu Cửu lên lầu, Ngôn Mặc Bạch và Cố Khuynh đi ra cửa, đã thấy Tư Mộ và Sở Kỳ đang đứng bên cạnh xe chờ bọn họ.

Trong lòng Ngôn Mặc Bạch có hơi áy náy, thở dài, bước nhanh hơn, kêu to “Vợ” sau đó đi tới trước mặt của Tư Mộ.

Tư Mộ đang cùng Sở Kỳ nói về việc mang thai mặc dù có đau đớn nhưng lại cảm thấy rất hạnh phúc, thì nghe được Ngôn Mặc Bạch gọi cô, cô hơi nghi hoặc quay đầu nhìn anh.

“Thế nào? Sao hai người đi chậm vậy? Nhanh lên xe đi thôi. Đi sớm một chút dạo xong rồi về sớm nghỉ ngơi.” Tư Mộ vừa nói xong, đưa tay lên chuẩn bị mở cửa xe.

“Vợ ơi, đột nhiên anh có vài chuyện cần xử lí gấp, ngày mai anh đi dạo cùng em có được không?” Ngôn Mặc Bạch một tay ôm hông, một tay vuốt tóc cô, động tác nhẹ nhàng, giọng nói êm ái, thái độ lại càng dịu dàng hơn nữa.

Tư Mộ cau mày, có hơi bất ngờ, cái bộ dạng này của anh, cũng giống như chuyện mặt trời mọc ở hướng Tây vậy, là một kỳ tích nha!

Tư Mộ đưa tay ra sờ sờ trán anh, không phải phát sốt gì chứ?

Từ khi nào mà Ngôn Mặc Bạch quyết định làm cái gì thì trưng cầu ý kiến của cô vậy hả?

Hình như anh rất ít dùng “Chúng ta….có được hay không” Câu nói như vậy, bình thường làm cái gì cũng đều theo ý kiến của anh, cho nên đột nhiên anh làm cái bộ dạng này, ngược lại khiến cho Tư Mộ sợ hết hồn.

Cái trán của Ngôn Mặc Bạch bị cô che lại, khuôn mặt đã đen đi một nửa.

Hiếm khi có lúc anh dịu dàng lại bị cô xem là không bình thường?

Được rồi! Đúng là không bình thường.

Ngôn Mặc Bạch kéo tay cô xuống, trực tiếp bế cô từ chỗ ngồi cuối, sải bước đi về khách sạn.

“Này!” Đột nhiên anh hành động bất ngờ như vậy làm cho Tư Mộ giật mình, cô sợ sẽ bị rớt xuống lập tức ôm chặt cổ của anh la lên: “Ngôn Mặc Bạch, anh muốn ôm em đi đâu?”

“Anh đưa em về phòng nghỉ!” Lúc này, Ngôn Mặc Bạch đã khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng bá đạo thường ngày.

“Nhưng mà em muốn đi dạo phố. Bây giờ em cũng không có bận gì cả——” Tư Mộ lập tức hối hận vì hành động chế nhạo anh của mình vừa rồi, tốc độ thay đổi sắc mặt của người này cũng nhanh thật!

“Ngày mai anh đi cùng em, bây giờ anh có việc gấp.” Khi nói xong thì anh cũng đã ôm cô vào thang máy.

Tư Mộ trợn tròn hai mắt nhìn anh chằm chằm: “Anh cứ đi giải quyết chuyện của anh, em tự đi dạo phố với Sở Kỳ cũng được!”

Người này, mới hồi nãy cô còn nói thế nào anh lại đột nhiên đổi tính, bây giờ đã khôi phục tính cách độc tài chuyên chế rồi.

“Không được!” Ngôn Mặc Bạch lạnh lùng mở miệng cự tuyệt.

Tư Mộ nhìn sắc mặt nghiêm túc của anh, cô lại nhớ tới lần trước anh đi Miến Điện, lo lắng sẽ có người theo dõi gây bất lợi cho cô nên đã gọi Tiểu Cửu bảo vệ cô.

Lòng của Tư Mộ rét lại, cẩn thận hỏi: “Có phải là những người lần trước lại tới kiếm chuyện nữa hả?”

Chẳng lẽ cô không thể yên tâm sống qua ngày được sao? Chỉ đơn giản là đi dạo phố với Sở Kỳ như vậy mà cũng không được?

Lập tức Tư Mộ liền trở nên im lặng, Ngôn Mặc Bạch cúi đầu nhìn cô, mím môi lại, đau lòng ôm chặt cô.

“Không phải!” Cụ thể là chuyện gì thì Ngôn Mặc Bạch cũng không rõ, cho dù biết rõ anh cũng không muốn để cho cô lo lắng sợ hãi, cho nên chỉ có thể phủ nhận.

Tư Mộ còn muốn hỏi thêm thì cửa thang máy đã mở ra.

Ngôn Mặc Bạch ôm cô đi ra khỏi thang máy, Tư Mộ nhìn thấy cửa phòng 1817 đang mở, cô kéo áo anh, ngẩng đầu lên nói: “Nếu không thì em đi tìm mấy người Vưu Ưu chơi nhé, dù sao em cũng không ngủ được, cũng tránh đi vào quấy rầy công việc của anh.”

Ngôn Mặc Bạch nhìn vào trong đôi mắt cô đã không còn tia sáng động lòng người, mà chỉ có nét ảm đạm, làm anh càng thấy đau lòng.

Đi tới cửa phòng 1817, anh nhìn vào bên trong, yên lặng suy nghĩ một hồi, mới gật đầu, nói: “Vậy em ngoan ngoãn ở đây chơi, tí nữa anh qua đón em về.”

Tư Mộ không yên lòng “Ừ” một tiếng, ở trong ngực anh đòi xuống, sau khi đứng vững trên đất, xoay người chuẩn bị đi vào thì Ngôn Mặc Bạch nắm tay cô, kéo cô vào trong lòng lần nữa. Cái trán để trên đầu cô, nhỏ giọng hỏi: “Vợ à, tức giận sao?”

Anh hạ thấp giọng hỏi, âm thanh đặc biệt dễ nghe. Tư Mộ nhắm mắt cô hiểu lời này của anh là đang nghĩ cho mình, quay người lại đối mặt với anh, đột nhiên hôn lên môi anh.

Vào lúc môi chạm môi, Tư Mộ cũng nhẹ giọng nói: “Chồng, em không có tức giận. Anh mau đi lo giải quyết công việc của mình đi.”

Ngôn Mặc Bạch dịu dàng hôn cô một lúc lâu mới chịu thả cô ra.

“Ngoan ngoãn chơi ở bên trong, đừng đi ra ngoài.” Ngôn Mặc Bạch vuốt nhẹ tóc cô nói.

“Ừ, em đã biết.” Tư Mộ nghiêm túc gật đầu.

Thật ra thì mỗi lần đi cùng với anh, chỉ cần rời khỏi tầm mắt của anh, anh cũng đều dặn như vậy: đừng đi ra ngoài.

Có một lần cô không nghe lời anh, đi xuống lầu trước, liền gặp chuyện ở bãi đậu xe. Từ lần đó cho tới giờ, trong lòng Tư Mộ vẫn còn thấy sợ hãi. Cho nên, khi anh căn dặn việc gì, Tư Mộ đều ngoan ngoãn làm theo, cực kì nghe lời.

Ngôn Mặc Bạch hài lòng nhìn cô đi vào, rồi mới trở về phòng 1818. Sau khi tiến vào, chuyện đầu tiên anh làm không phải hỏi Tiểu Cửu mà là cho người đứng canh ở bên ngoài phòng 1817. Anh không muốn để Tư Mộ ra ngoài, cũng không muốn có người đi vào trong.

Tiểu Cửu nhìn thấy đại ca của mình chăm lo chu đáo cho chị dâu như vậy, thở dài trong lòng. Đều nói người đàn ông tốt chí ở bốn phương, không thể rơi vào chuyện tình yêu nam nữ, nhưng mà đại ca đối xử rất tốt với chị dâu, càng ngày cậu càng thấy đại ca rất giống các ông già.

Chuyện gì đang xảy ra đây hả?

Trước kia, không phải chỉ có những người lớn tuổi mới có thể phát huy sự hấp dẫn từ nhân cách khi ở trên chiến trường sao?

Đột nhiên nhớ đến cái ngày ở biệt thự giữa núi, cậu chợt nghĩ đến cái cô gái kia, cái cô gái nhất định đòi vào phòng cậu, leo lên giường cậu, ôm cậu ngủ. Trong lòng Tiểu Cửu bỗng vang lên một tiếng chuông báo động!

Chuyện gì xảy ra? Tại sao cậu lại nghĩ đến cô ấy, sao lại nhớ đến đêm hôm ấy?

Ngôn Mặc Bạch thấy sắc mặt Tiểu Cửu thay đổi vài lần, im lặng quan sát một lúc rồi mới mở miệng: “Nói đi!”

Tiểu Cửu đang còn chìm trong suy nghĩ của bản thân thì bị tiếng nói trầm thấp, lạnh nhạt của Ngôn Mặc Bạch kéo trở lại, lập tức thu lại sắc thái thẩn thờ, khôi phục vẻ nghiêm túc trước đó, rồi nói với Ngôn Mặc Bạch: “Trong khoảng thời gian truy tìm tung tích của Danny, vẫn luôn luôn không có tin tức, giống như là anh ta đột nhiên biến mất vậy. Nhưng hôm nay lại phát hiện ra anh ta đang ở trong thành phố A.”

“Ở chỗ nào?”

“Ở quán cà phê Hiroshima gần quảng trường Thời Đại, anh ta đi gặp mặt Diệp Nham.” Sau khi nói xong, Tiểu Cửu đưa mắt nhìn về phía đại ca của mình, quả nhiên lập tức nhìn thấy sắc mặt của anh trầm xuống.

Tất cả những gì có quan hệ với chị dâu, đại ca đều sẽ chú ý như thế.

“Biết nội dung nói chuyện của bọn họ không?” Ngôn Mặc Bạch giống như biết được suy nghĩ của cậu, nghiêng đầu hỏi.

Diệp Nham, tại sao lúc nào cũng có liên quan tới Diệp Nham?

“Không biết.” Tiểu Cửu thành thật trả lời.

Lúc đó là bọn họ vô tình phát hiện được, khoảng cách theo dõi cũng khá xa, trên người lại không mang theo thiết bị nghe trộm, hơn nữa xung quanh hai người kia đều có rất nhiều người đi theo bảo vệ, bọn cậu cũng không dám lại gần, nếu bị phát hiện, vậy sẽ đả thảo kinh xà.

“Vậy bây giờ có biết người của Danny ở đâu hay không?” Ngôn Mặc Bạch không muốn hao tốn một tí thời gian nào với Danny, anh ta lại dám tới thành phố A hoạt động, vậy thì phải luôn chuẩn bị tinh thần có thể bị mất mạng bất cứ lúc nào.

Một khi anh biết tung tích của anh ta, sẽ trực tiếp dẫn người đi giết anh ta, kết thúc mọi chuyện sạch sẽ, trừ tai họa về sau.

Tiểu Cửu mang vẻ mặt áy náy: “Xin lỗi đại ca, người theo dõi bị phát hiện, sau đó bị bỏ rơi, nhưng mà bây giờ vẫn đang tiếp tục tìm kiếm, tin tưởng sẽ có thể nhanh chóng tìm ra anh ta.”

Ngôn Mặc Bạch tức giận nhìn chằm chằm Tiểu Cửu: “Lại có thể để cho tên đó phát hiện? Có phải càng ngày càng thoải mái rồi hay không? Bây giờ là ai đang ở bên kia?”

Tiểu Cửu bị bộ dạng giận dữ của đại ca làm cho giật mình, nãy giờ anh không có thái độ gì, đột nhiên tức giận như vậy, cậu có hơi bất ngờ. Nhỏ giọng trả lời: “Lệ Hỏa.”

Tính tình Lệ Hỏa nóng nảy kích động, đoán chừng chỉ cần tìm được người, cậu ta sẽ nhào vào đánh nhau với người ta luôn.

Ngôn Mặc Bạch đá vào cái ghế bên cạnh, cái ghế bay xa ra mấy mét, lập tức đụng vào vách tường ngăn cách với phòng 1817, gãy nát.

Nghĩ đến Tư Mộ đang ở phòng bên cạnh, Ngôn Mặc Bạch cố gắng kìm chế cơn giận của mình, nhắm mắt, thu lại nét tàn độc trên người, hình như sợ âm thanh quá lớn, vì vậy giảm nhẹ âm thanh xuống, nói: “ Lập tức kêu Tiểu Trang đi hỗ trợ, nếu có tin tức gì, báo lại cho anh ngay.”

Tiểu Cửu nhận lệnh, nhưng vẫn không có rời đi.

“Còn có chuyện gì?”

Tiểu Cửu dừng một chút, nói: “Đại ca, hai ngày nay, thành phố A đột nhiên xuất hiện nhiều tên sát thủ hàng đầu thế giới, không biết có quan hệ gì vói Danny hay không? Khi chúng ta phá hệ thống mạng lưới nội bộ của tên Danny cũng không có phát hiện Danny có giao dịch gì với bọn họ. Còn nữa, người của Mafia Ý cũng xuất hiện ở thành phố A…”

Khi Tiểu Cửu nhận được tin tức, cũng thấy kinh ngạc, thành phố A là thành phố lớn nhất nước, kinh tế phát triển, nhưng cũng không thể vì vậy mà hấp dẫn nhiều người trong giới hắc đạo tới đây. Đúng lúc bọn người Danny cũng ở đây, ít nhiều gì giữa bọn họ cũng có quan hệ với nhau.

Sắc mặt Ngôn Mặc Bạch càng trầm hơn, xoa xoa thái dương, hỏi: “Vậy có phát hiện bọn họ có gì bất thường hay không?”

Không biết tại sao, đột nhiên Ngôn Mặc Bạch nghĩ đến người có đôi mắt xanh lam mà anh vừa gặp ở Tây Xan Sảnh. Lần đầu nhìn thấy, trực giác đã cho biết người đó không phải là nhân vật đơn giản. Có lẽ anh ta cũng là người của thế lực nào đó vừa vào thành phố A.

Anh ta còn quen biết Tư Mộ và Sở Kỳ…

Hình như chuyện càng ngày càng trở nên phức tạp rồi.

“Tạm thời không có. Hơn nữa bọn họ cũng hành động một mình, chưa từng thấy bọn họ gặp mặt nhau.” Nhưng mà điều này cũng không có gì lạ. Mấy người kia đều đứng trên bảng xếp hạng sát thủ thế giới, quan hệ với nhau cũng không có tốt lắm, nếu nhận nhiệm vụ, đều là của riêng từng người làm, nếu không có gì quan trọng, cũng sẽ không gặp mặt nhau, đây cũng là tính kiêu ngạo của sát thủ.

“Tiếp tục theo dõi bọn họ.”

“Dạ.” Lúc này Tiểu Cửu mới đi ra ngoài.

Ngôn Mặc Bạch nghĩ, đoán chừng trong khoảng thời gian này sẽ khá bận rộn, hơn nữa cũng khá nguy hiểm, phải chờ tới khi xử lí xong hết mọi chuyện mới có thể cùng vợ đi dạo phố rồi.

Hiện tại anh cũng không thể về nhà, chờ ở đây, vừa có tin tức của Danny, tùy lúc hành động.

Ngôn Mặc Bạch không thích dài dòng dây dưa, một khi biết Danny gây uy hiếp với anh, anh muốn lập tức đi giải quyết anh ta.

Trầm mặc ngồi trước bàn làm việc, nhắm mắt suy nghĩ trong giây lát, lấy điện thoại ra gọi cho Lâu Diệc Sâm: “Đại ca, gần đây anh có nghe được tin tức gì hay không?”

Cho dù Ngôn Mặc Bạch không nói rõ là chuyện gì, Lâu Diệc Sâm cũng biết. Anh đang tính gọi điện thoại cho Ngôn Mặc Bạch, kết quả liền thấy cậu gọi điện tới.

“Ừ, gần đây trên đường có nhiều sát thủ tới thành phố A, nghe nói là nhận nhiệm vụ. Người đứng đầu Mafia Ý cũng ở thành phố A.” Âm thanh Lâu Diệc Sâm luôn luôn lạnh lùng, nhưng mà lúc này trong âm thanh lại có một tia quan tâm khó phát hiện được: “Cần anh phái người trợ giúp cậu không?”

Trước đó Ngôn Mặc Bạch và Cố Khuynh ở trên núi bị người của Danny đánh lén, Lâu Diệc Sâm cũng có nghe nói. Mặc dù không biết Ngôn Mặc Bạch và Danny có thù oán gì, nhưng mà anh em của mình bị người khác bắt nạn, không cần biết tốt xấu, dù thế nào thì vẫn luôn luôn bao che, đứng ở phía anh em của mình.

Ở nước ngoài, bọn họ đã quen ngang ngược như vậy, bọn họ chính là vương đạo. Cho nên chỉ cần có người tìm mình gây phiền phức, thì đều là lỗi của người đó.

Ngôn Mặc Bạch không khách khí nói: “Vậy để cho Nhậm Phẩm và Lôi Ngạo tới đây đi.”

Đoán chừng hai tên nhóc này đã lâu không có luyện tập gì, rãnh rỗi tức giận liền chạy tới Châu Phi.

Ngôn Mặc Bạch đang suy nghĩ gọi bọn họ trở về, để bọn họ luyện tay một chút. Nếu như là anh mở miệng thì hai người họ sẽ cò kè mặc cả nửa ngày, nhưng nếu là đại ca mở miệng, vậy thì sẽ khác. Đại ca trong lòng mọi người, vẫn luôn tồn tại như thần vậy, lạnh lùng ít nói, một chữ ngàn vàng, nói một là một, bọn họ mới không dám phản kháng lại.

Ngôn Mặc Bạch đợi lâu cũng không thấy Lâu Diệc Sâm nói lai, liền bổ sung thêm một câu: “ Số lượng người bên đây cũng chưa bị thiếu nghiêm trọng. nhưng anh cũng biết bình thường vợ của em thích làm mấy chuyện tụ họp gì đó, bạn bè của cô ấy cũng nhiều, tốp ba tốp năm, mà nghe nói hình như mấy hôm nay có người theo dõi….”

Ngôn Mặc Bạch nói mọi chuyện đang xảy ra, rất biết điều dừng lại.

Quả nhiên bên kia Lâu Diệc Sâm cũng không hề suy nghĩ, lập tức nói: “Anh sẽ gọi bọn họ tới thành phố A giúp cậu.” Dừng một chút, nói tiếp: “Buổi tối anh cũng sẽ ghé qua xem một chút.”

Ngôn Mặc Bạch hết sức trẻ con vui mừng giơ “V” trong lòng nhưng mà trên mặt vẫn tỏ vẻ bình thường nói chuyện với đại ca mình: “Nếu như anh không đi được……thì cũng không cần tới, có Nhậm Phẩm và Lôi Ngạo là được rồi. Mặc dù không có nhiều người, nhưng mà cũng đủ dùng đi?”

“Tên nhóc này, cậu đừng có được voi đòi tiên.” Làm sao Lâu Diệc Sâm không biết tính toán của Ngôn Mặc Bạch? Chỉ là nghĩ đến việc cậu nói có thể làm người khác gặp nguy hiểm, dù là nói dối anh, trong lòng anh vẫn hơi lo lắng, không yên lòng muốn tận mắt sang đây nhìn xem.

Ngôn Mặc Bạch cười hì hì nói: “Không dám không dám! Vậy mấy giờ thì anh đến đây? Em sẽ chuẩn bị sẵn một ít thức ăn cho anh. Mới vừa lấy một ít nấm Bách Tùng lộ ở bên Ý, anh đến ăn thử một chút!”

Nếu có đại ca giúp đỡ, dù là mười Danny, anh cũng sẽ nhanh chóng tiêu diệt được hết.

Hết chương 121.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play