Ngôn Mặc Bạch nhìn bàn tay đang nắm chặt dây an toàn của cô, đầu ngón tay cũng trắng bệch rồi.. Cô cắn môi nhìn về phía anh, "Ngày mai chúng ta lại đến được không? Hôm nay quá đột nhiên, chưa chuẩn bị sẵn sàng.."

Ngôn Mặc Bạch xuống xe, trực tiếp đi vòng qua phía cô mở cửa xe, giúp cô tháo dây an toàn ra. Nhưng Tư Mộ nắm rất chặt, ngăn cản hành động của anh.

Một tay Ngôn Mặc Bạch đẩy tay cô ra, tay còn lại của anh vỗ vỗ mặt cô, dụ dỗ nói: "Sợ gì chứ? Cũng đến nơi rồi sao lại về rồi mai lại đến? Lái xe đến đây cũng mất mấy tiếng, ngoan, đừng sợ."

Tư Mộ hít sâu một hơi, dựa vào ngực Ngôn Mặc Bạch, tùy ý anh ôm ra ngoài.

Thật ra thì sợ cái gì?

Chính cô cũng không biết.

Ngôn Mặc Bạch mới ôm cô đi vài bước, thì có hai người đi từ cửa lớn biệt thự ra, tất nhiên là có quen biết với Ngôn Mặc Bạch, thái độ rất cung kính, chắc là thủ hạ của Cố Khuynh!

"Ngôn Thiếu!"

Ngôn Mặc Bạch gật đầu với họ, "Cố thiếu đâu?"

"Đang ngủ!" Trăm miệng một lời đáp, một người trọn họ nhìn thoáng qua Ngôn Mặc Bạch, sau đó nói thêm: "Chiều hôm qua sau khi tách ra ở bệnh viện, Cố thiếu lập tức đáp máy bay tư nhân đến Mỹ, sáng này mới về."

Lúc Ngôn Mặc Bạch ôm Tư Mộ đi tới bên cạnh bọn họ, vươn chân ra đạp anh chàng vừa mới nói chuyện một phát, cười mắng: "Các cậu đang bất bình thay cho Cố thiếu nhà các cậu sao, hay đang giúp cậu ta tranh công nhận thưởng? Nói cho cậu biết, đây là những chuyện anh ta nên làm!"

Sau đó không để ý đến hai người bọn họ trực tiếp đi vào.

Tư Mộ bị anh, chỉ dúi đầu vào ngực anh, nghe thấy lời trêu trọc của họ, muốn chính mình tự đi, dù sao cũng ở trước mặt người ngoài không thể buồn nôn như vậy, quả thật không có ý tốt. Cô thử ngọ ngạy hai cái, nhưng Ngôn Mặc Bạch ôm quá chặt, cô đành từ bỏ.

Ngôn Mặc Bạch đặt Tư Mộ ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách, kêu người giúp việc pha trà, giống như đang sai người giúp việc nhà của mình.

Biệt thự trang trí vô cùng xa hoa, cảm giác đầu tiên khi Tư Mộ bước vào chính là ban thân đang vào cung điện.

Mà ở trong đó lại không hề nhìn thấy bóng dáng người phụ nữ nào, chỉ thấy toàn nam thôi.

Tư Mộ cầm ly trà uống một ngụm, tay hơi run.

Thử nghĩ xem tự nhiên bị hơn mười người đàn ông vây xem, bạn có thể bình tĩnh làm bộ như không có chuyện gì tự nhiên uống trà nói chuyện không? Cho dù bọn họ cách mình khá xa, nhưng cũng rất kinh hãi đó.

Những người này ai cũng cường tráng, hơn nữa còn hung thần ác sát, nhìn không hiền hòa như thuộc hạ của Ngôn Mặc Bạch.

Tư Mộ không được tự nhiên, nghiêng đầu nhìn Ngôn Mặc Bạch, ho nhẹ một tiếng, nhỏ giọng nói: "Người đâu? Sao còn chưa xuống?"

Ngôn Mặc Bạch thấy dáng vẻ cẩn thận của cô, có chút buồn cười sờ sờ mặt cô, ánh mắt quét về phía những ngườiđang đứng đằng xa kia, nói: "Nhanh đi thúc dục!"

Vừa dứt lời, trên lầu truyền đến giọng nói bất mãn của Cố Khuynh: "Hai người đến quá chậm, tôi cũng ngủ được một giấc rồi. Tiểu Bạch, kỹ thuật lái xe của em sao lại thoái hóa rồi? Nếu là trước kia, chắc khoảng một tiếng là đến đây, hôm nay từ lúc cúp điện thoại đến giờ cũng bốn tiếng rồi mới đến. Em đẩy xe đến đây sao? Nếu là như vậy chiếc xe kia ở trên tay em cũng lãng phí, không bằng tặng..."

Về tới đây lập tức gọi điện thoại cho Ngôn Mặc Bạch, sau đó đem an bài thỏa đáng cho các chuyên gia xong anh mới đi ngủ. Bây tỉnh ngủ rồi Ngôn Mặc Bạch mới đến. Tốc độ như vậy Tốc độ như vậy, làm Cố Khuynh muốn cười. Dựa trên tốc độ của tất cả mấy con xe trên tay Ngôn Mặc Bạch, con nào cũng chạy khoảng một tiếng là đến đây, mà hôm nay lại lâu như vậy.

Ngôn Mặc Bạch hừ hừ, không để ý Cố Khuynh trêu chọc.

Buổi sáng thức dậy, ở nhà chuẩn bị tốn không ít thời gian, sau đó lại chậm rì rì đến Autumn ăn sáng. Lúc lái xe vì bận tâm Tư Mộ, cho nên mới lái chậm như vậy, tốn bốn tiếng, cũng không có gì lạ. Nhưng anh ấy lại muốn xe của mình, không thương lượng gì hết!

"Người đâu?" Ngôn Mặc Bạch uống trà liếc Cố Khuynh một cái, cũng không thấy người đi theo anh, cho nên nhàn nhạt hỏi một câu.

"Vì lệch múi giờ, nên đang ngủ!" Cố Khuynh đi đến ngời xuống cạnh họ, tự rót cho mình một ly trà vừa uống vừa hỏi: "Gấp gì chứ, để họ nghỉ ngơi ốt rồi làm kiểm tra cũng không muộn. Lâu rồi anh chưa đến đây, lát nữa chúng ta đi săn tối có thể nướng ăn."

Tư Mộ âm thầm trợn mắt, sáng sớm anh gọi điện giục chúng tôi đến đây. Chúng tôi đi cả đoạn đường dài đến đây bây giờ anh lại nói không vội.

Anh đang đùa giỡn với chúng tôi sao?

Còn đi săn?

Tư Mộ trợn mắt nhìn Cố Khuynh một cái, đảo mắt nhìn về phía Ngôn Mặc Bạch, bất mãn cong miệng lên, ám chỉ chị không đợi được nữa!

Ngôn Mặc Bạch nhận được tín hiệu của cô, rất phối hợp nói: "Trước hết để họ đến kiểm tra, sau đó nghỉ ngơi tiếp! Chiều rồi đi săn."

Nếu Ngôn Mặc Bạch đã nói vậy, Cố Khuynh có thể nói gì? Ai bảo em ba nhà ta bây giờ nổi danh yêu thương vợ chứ?

Cố Khuynh âm thầm lắc đầu, thật là có vợ liền quên anh em!

Cho nên đặt ly trà trên tay xuống, đứng dậy duỗi lưng một cái, nói: "Được rồi, thấy hai người gấp gáp như vậy, anh sao lỡ làm người ác! Dù sao mặt đen cũng đóng một lần rồi, anh không ngại đóng thêm lần nữa."

Ngôn Mặc Bạch nhìn anh u oán nói, một chút áy náy hay biết ơn cũng không có, bình tĩnh nói: "Nhanh đi! Đừng để vợ em đợt lâu!"

Một câu nói kia xem làm Cố Khuynh lảo đảo ngã xuống đất. Đúng là tên kiêu ngạo không có lương tâm!

Sau khi cưới vợ lại đối đãi với anh em vào sinh ra tử của mình như vậy, làm sao mà chịu nổi!

Những chuyên gia kia luôn luôn tự cho mình là thanh cao ngạo mạn vô cùng, Cố Khuynh không nói tiếng nào "mời" lại bị trói cũng tức giận. Giằng co một ngày người cũng mệt mỏi, thật vất vả mới nghỉ ngơi được một chút, nhưng chưa có nghỉ đủ lại bị bắt đi làm việc, đều là người cáu kỉnh, huống chi họ lại là chuyên gia danh tiếng.

Cho nên lúc bị gọi xuống, khó tránh khỏi bày ra vẻ mặt khó nhìn, một nhóm người tức giận đi xuống, Tư Mộ im lặng nhích lại gần Ngôn Mặc Bạch.

Sao đám người này nhìn có vẻ ác độc vậy?

Họ thật sự là chuyên gia y học nổi tiếng sao?

Không phải bác sĩ đều là thiên sứ trắng sao?

Sao có thể hung dữ như vậy?

Nếu là người nhát gan, chắc đã bị hù khóc rồi.

Dĩ nhiên Ngôn Mặc Bạch cũng có thể cảm nhận được ánh mắt không của những người đó, nhưng mà nếu so sánh ắn mắt ai sắc bén hơn, thì ai có thể so với anh được?

bầu không khí toàn mùi thuốc súng, con mắt lạnh lùng nhìn qua, những chuyên gia kia cảm nhận được vô số sóng to gió lớn, không tự chủ mà run run sống lưng.

Sát khí thật mạnh!

Một đám chuyên gia cũng không phải người ngu, sau khi bị Ngôn Mặc Bạch nhìn một cái, tự nhiên không dám làm càn nữa. Mọi người lập tức thu hồi vẻ mặt vốn có, cung kính đi đến trước mặt Ngôn Mặc Bạch và Tư Mộ.

"Xin chào, tôi là Edward, tổ trưởng tổ nghiên cứu về sự ảnh hưởng của chất phòng xạ đối với sức khỏe con người, những người này là thành viên của tổ tôi." Vị tổ trưởng dùng tiếng Anh giới thiệu mình, sau đó giới thiệu những thành viên còn lại của tổ. Có lẽ cho rằng mình tài trí hơn người nên giọng nói mang theo vẻ ngạo mạn. Mặc dù biết người trước mặt họ là người không thể chọc, nhưng họ vẫn không khiêm tốn.

Ngôn Mặc Bạch cũng không so đo điều này, dù sao cũng là người học cao khó tránh có tính tình đó.

"Được rồi! Trước tiên mọi người kiểm tra cho bà xã tôi đã!" Giọng nói nhàn nhạt của Ngôn Mặc Bạch vang lên, quanh thân tản ra toàn khí lạnh, khiến những ngườinày không rét mà run.

"Dạ!"

Cố Khuynh cũng thật giỏi, chẳng những bắt cóc người ta đến, còn đóng gói những trang thiết bị cần thiết mang về luôn.

Cho nên quá trình kiểm tra hoàn toàn có thể tiến hành ở đây, hơn nữa từng bước đều kiểm tra rất kỹ, kết quả sẽ nhanh chóng có.

Tư Mộ nắm chặt tay Ngôn Mặc Bạch, lo lắng kết quả kiểm tra không khả quan.

Không phải nói ba tháng mới có thể xác định chính xác sao, bây giờ chưa đủ ba tháng... kết quả không chính xác thì sao?

Tư Mộ lo lắng đủ mọi thứ điều đó làm tâm trạng cô không ổn định, lại càng nắm chặt tay Ngôn Mặc Bạch. Ngôn Mặc Bạch hơi nhíu mày, đưa tay nhéo mặt cô, cố gắng giúp cô thả lỏng. Giống như đang nói giỡn: "Tay của anh sắp bị em làm chảy máu rồi."

Tư Mộ ngẩn người, lúc này mới lúc này mới buông tay anh ra, ngượng ngùng cười cười, nói: "Tự xưng là Ngôn Thiếu mạnh mẽ cường tráng, em muốn thử xem anh có phải mình đồng da sắt hay không thôi."

Ngôn Mặc Bạch hừ lạnh một tiếng, chỉ thấy tổ trưởng Edward đi đến.

Tư Mộ liền căng thẳng, ngồi thẳng người, cứ nhìn chằm chằm ông ta, tim cũng đập nhanh hơn.

"Ông Ngôn, bà Ngôn." Edward đi tới, cười nói: "Đã có kết quả kiểm tra. Đúng như những gì ông Cố đã nói, sau hai lần kiểm tra xác định bà Ngôn hoàn toàn bình thường, theo tình hình này, không cần điều trị đứa bé cũng có thể khỏe mạnh ra đời. Phải liên tục quan sát một tuần lúc đó tôi sẽ cho ông câu trả lờichắc canh."

"Ý ông là con trai tôi không có chuyện gì, có thể bình an ra đời." Tư Mộ mở to mắt nhìn Edward, lúc nói chuyện giọng nói hơi run run.

"Đúng vậy! Trước mắt kết quả kiểm tra là như vậy, nhưng phải quan sát liên tục trong vòng một tuần, để ngừa có đột biến. Nhưng khả năng này rất nhỏ." Edward mỉm cười gật đầu.

Nhận được câu trả lời chắc canh của ông, Tư Mộ ôm chầm lấy người bên cạnh, chảy nước mắt, khóc không thành tiếng nói bên tai của Ngôn Mặc Bạch: "Ông xã đứa bé không có chuyện gì, anh có nghe thấy không? Bảo bối của chúng ta không có chuyện gì, có thể bình an ra đời."

Thật sự rất vui, vậy nên vui mừng quá mà ứa nước mắt.

Bị cô ôm chặt, Ngôn Mặc Bạch không vui hôn lên trán cô, thầm nghĩ nếu như đứa bé ra đời, cô dám chỉ lo cho đứa bé mà không để ý đến anh, nhất định anh sẽ xách con ra ngoài ném đi!

"Được rồi được rồi, hiện tại yên tâm chưa? Có thể đã đi săn không? Chúng ta bắt mấy con thỏ hoang về nướng." Cố Khuynh ở một bên thấy vậy cũng không chịu nổi, thầm nói vợ chồng các người ân ái buồn nôn và vân vân cũng phải kiêng kỵ một chút chứ, tại sao lại trình diễn trước mặt nhiều người như vậy. Tư Mộ lau nước mắt, nhìn về phía Edward, dùng tiếng Anh lưu loát hỏi ông:

"Xin hỏi bây giờ thể chất của tôi như thế nào? Có cần nằm trên giường nghỉ ngơi không?"

"Cô cần vận động nhiều, nếu không lúc sinh có thể bị khó sinh." Edward mỉm cười giải thích.

Thật ra thì lần đầu Tư Mộ đến bệnh viện làm kiểm tra, vị trưởng khoa kia cũng liên lạc với họ, hỏi thăm tình trạng và cũng đưa kết quả kiểm tra cho họ xem. Khi đó tình trạng không mấy lạc quan, nếu như muốn giữ đứa bé thì tương đối phiền toái.

Nhưng sau hai lần kiểm tra, giống như kỳ tích xuất hiện, mọi thứ từ từ bình thường, đây cũng là điều họ chưa từng gặp. Lúc ấy không dám tin, lo lắng trong quá trình kiểm tra có sai sót hoặc gì đó.

Trải qua lần tự kiểm tra này, mới dám tin đó là sự thật.

Đây đúng là một phát hiện trọng đại, khiến lần nghiên cứu này đột phá rồi.

Xem ra lần này bị trói đến đây, cũng có thu hoạch lớn.

Cho nên Edward và thành viên tổ của ông đều mang theo nét cười trên mặt.

Tư Mộ vừa nghe, lập tức cười lên.

Xoay mặt hỏi Cố Khuynh: "Nơi này của anh có thể cho người ngoài vào không?" Ngôn Mặc Bạch lập tức hiểu âm mưu của bà xã, bất đắc dĩ vỗ vỗ mông cô.

Cố Khuynh nhíu mày cười một tiếng, hỏi ngược lại: "Cô muốn gọi ai đến?"

"Bọn Sở Kỳ đó! Nếu mà nướng đồ..., dĩ nhiên nhiều người sẽ vui hơn!" Tư Mộ trừng mắt nhìn Cố Khuynh, chỉ sợ anh chỉ sợ anh cầu cũng không được đó!

Tư Mộ chưa từng thấy hoạt động săn bắt, cho nên cũng muốn cùng đi chơi, nhưng chỉ có mình cô cũng không có ý nghĩa. Cho nên muốn kêu những người bạn thân đến, mọi người cùng nhau vui vẻ, cũng là ăn mừng vì có thể giữ được bào bối.

Lúc trước vì phát sinh sự cố ngoài ý muốn, có thể không giữ được đứa bé, cho nên Tư Mộ không nói với ai. Tất nhiên cả mấy người bạn thân cũng vậy. Tối nay biết thì cô cũng mang thai hơn hai tháng, chắc mấy cô cô kia sẽ tức giận vì cô giấu mọi người.

Quả nhiên, Cố Khuynh lập tức gật đầu, đáy mắt còn chứa ý cười.

“Chắc các cô ấy không biết đường, cô gọi điện cho các cô ấy nói tôi sẽ cho người đến đón.” Trong lòng Cố Khuynh rất hồi hộp, được rồi, tối nay lại có thể ăn thịt rồi, ăn chay một thời gian dài rồi, tối nay anh phải ăn đủ một lần cho no, ăn đến nỗi khiến cô phải khóc cầu xin tha thứ mới thôi.

Tư Mộ nhìn đáy mắt anh hiện lên tia sáng, thầm lau mồ hôi thay cho Sở Kỳ.

Gọi điện thoại báo cho từng người mới được.

Cả đám đều rất vui mừng, các cô ấy chưa từng đi săn bao giờ, vừa mới nghe thấy Tư Mộ nói vậy, không hề nghĩ ngợi lập tức đồng ý.

Vui mừng nhất là Sở Kỳ, lúc này cô đang ở nhà rất chán, vừa nghe Tư Mộ nói đến săn thú, lập tức ném điện thoại qua một bên, hưng phấn chạy đi thay quần áo. Sau khi lao ra cửa xong mới nhớ không biết đi đến đâu/ Cho nên mới gọi điện thoại cho Tư Mộ, lúc nãy Tư Mộ thấy cô hưng phấn cúp điện thoại, cũng không gọi lại, chờ bên kia gọi đến, mới nói với cô ấy ở nhà chờ, sẽ có người đến đón.

Cố Khuynh phái vài người đi đón, một phục vụ một. Bởi vì những người đó ở trong thành phố, sau khi nhận được điện thoại liền đi ngay, tốc độ nhanh một cách đặc biệt.

Nhưng mà, đợi đến khi các cô đến nơi hoang dã đó, mọi người đều dựng hết lông, vô cùng sợ hãi, nếu không phải Tư Mộ tự mình gọi điện đến, các cô đều hoài nghi không biết có phải mình bị lừa rồi không.

Sau đó nghĩ lại, nếu đi săn thú thì tất nhiên phải đến rừng sâu núi thẳm rồi.

Mấy người lái xe cũng rất nhanh, chưa đến hai tiếng đã đưa người đến nơi.

Mấy người nhìn thấy ngôi biệt thự trước mặt, cũng sợ hãi than lên một tiếng.

Sinh ra lớn lên trong gia đình giàu có, nhưng cũng không xa hoa như toà biệt thự này, được xây dựng ở lưng chừng núi, xa hoa giống như cung điện, đúng là chưa thấy bao giờ.

Xuống xe, đã có người đứng sẵn ở ngoài cửa để đón mọi người, mà mấy lái xe đưa các cô đến đây trực tiếp quay đầu xe rời đi.

Một đường đi vào biệt thự, âm thanh xuýt xoa không hề ngừng.

Vưu Ngư bị Vưu Ưu nắm tay, cặp mắt to tròn của bé nhìn dáo dác xung quanh, sau đó nói: “Mẹ, đây là lâu đài của công chúa sao? Thật đẹp! Không biết có hoàng tử khôi ngô tuấn tú không đây? Công chúa ở cùng với hoàng tử!”

Vẻ mặt bé ngây thơ, nói những điều này khiến mọi người đều cười.

Diêu Dao trêu chọc bé: “Lâu đài của công chúa rất đẹp đúng không? Vậy Vưu Ngư có muốn ở đây không?”

Vưu Ngư nghiêng đầu nhìn Diêu Dao, hỏi: “Nơi này có hoàng tử khôi ngô tuấn tú không? Nếu như có, con liền ở. Con muốn ngủ cùng hoàng tử khôi ngô tuấn tú, như vậy con mới ngủ được.”

Phốc…

Những lời này làm các cô phun một ngụm máu, đồng thời tất cả đều nhìn Vưu Ưu, ánh mắt đó ý hỏi, sao cậu lại dậy con gái những điều này? Có phải nó trưởng thành quá sớm rồi không?

Tư Mộ ra đón, nhìn thấy các cô, vui mừng chào hỏi.

“Dì Mộ Mộ, dì cũng ở đây hả?” Vưu Ngư nhìn thấy Tư Mộ liền vùng vẫy khỏi tay mẹ già, nhào tới, ôm bắp đùi Tư Mộ, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên hỏi: “Dì Mộ Mộ, dì nói nơi này có hoàng tử khôi ngô tuấn tú không? Nếu có, Vưu Ngư muốn ở lại đây.”

Tư Mộ cũng đã quen với sự trưởng thành sớm của bé, nghiêm trang gật đầu. Ngồi chồm hỗm xuống hôn bé, nói: “Đương nhiên là có hoàng tử khôi ngô tuấn tú, hơn nữa còn rất nhiều đó!”

Nơi này cũng có đàn ông, hơn nữa dáng vẻ ai cũng đều thành thục, Tư Mộ không có nó láo.

“Vậy… Vưu Ngư muốn ở đây, buổi tối Vưu Ngư sẽ ngủ chung với hoàng tử!” Vưu Ngư hưng phấn kêu to, ôm Tư Mộ hôn lên mặt cô một cái, cô giật nảy mình, thiếu chút nữa bị động tác kịch liệt của bé làm cho ngã ra sau.

Vưu Ưu lập tức đi đến, kéo con gái mình ra, trợn mắt nhìn bé, muốn bé an tĩnh.

“Mộ Mộ, sao cậu lại gầy vậy?” Mấy người đến gần, nghiêm túc nhìn Tư Mộ mấy lần, Thanh Thần liền hỏi.

Trong khoảng thời gian này Tư Mộ ăn không vô, ăn cái gì cũng ói, chỉ dựa vào truyền dinh dưỡng để sống, vì vậy mới gầy đi. Nhưng vừa mới biết bảo bối không có chuyện gì, trong lòng vui mừng, tự nhiên vẻ mặt cũng hớn hở.

“À, gần đây luôn ói, cho nên gầy đi mấy ký, nhưng một thời gian ngắn nữa sẽ mập lại thôi.” Không lo lắng, tâm trạng cũng tốt hơn, dĩ nhiên có thể nuốt trôi rồi.

Cố Khuynh cùng Ngôn Mặc Bạch từ trên lầu đi xuống, nói với các cô: “Đi thôi, cùng nhau đi săn nào! Nhưng mà đến lúc đó mọi người đừng có mà sợ quá phát khóc đó!” Nói xong nhìn Sở Kỳ với ánh mắt không đứng đắn.

Mấy cô gái rất hưng phấn, hoàn toàn không chú ý đến mấy câu đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play