Chuyện yêu bằng miệng, Tư Mộ chưa từng làm, Ngôn Mặc Bạch cũng chưa từng được hưởng thụ qua.
Trước kia Tư Mộ xem rất nhiều phim yêu bằng miệng, lúc ấy chỉ cảm thấy
vô cùng ghê tởm. Nhưng mà, cô thấy vẻ mặt cố gắng chịu đựng của Ngôn Mặc Bạch, cô lại muốn giúp anh.
Có lẽ ở một thời điểm nào đó bạn không có cảm giác, anh ta chỉ cần hôn
bạn, bạn cũng thấy ghê tởm. Nhưng sau khi yêu yêu sâu đậm một người, tất cả của anh, bạn đều không hề chán ghét, nhìn dáng vẻ thống khổ của anh, bạn sẽ đau lòng, dù mình bị oan ức cũng đồng ý.
Cũng không phải Ngôn Mặc Bạch chưa từng tưởng tượng đến chuyện này, lúc
ấy nghĩ vậy nhưng không dám nói, chỉ cảm thấy nếu cô biết ý tưởng xấu xa trong đầu mình, thì sẽ rất mất mặt không còn đất dung thân. Nhưng khi
chính miệng cô nói ra, anh không từ chối, lúc cô bắt đầu làm anh lại vô
cùng hưởng thụ, đó là một cảm giác rất thoải mái, giống như tim mình hòa tan trong miệng cô.
Khi chiếc lưỡi mền mại trơn trợt đụng vào vật cứng rắn của anh, giây phút đó linh hồn cũng run rẩy theo.
Bây giờ là ban ngày, cửa Autumn rất nhiều người ra vào, từ trong xe có
thể thấy rõ ràng người đi qua sát bên cạnh xe, cự ly rất gần, giống như
chỉ cần thở mạnh người bên ngoài cũng sẽ nghe thấy. Nhưng càng như vậy
lại càng kích thích.
Tay Ngôn Mặc Bạch nắm chặt ghế dựa, ngửa đầu hừ một hơi thật dài, anh chưa bao giờ có kinh nghiệm về chuyện này.
Chờ sau khi kết thúc thì miệng hai người đều mỏi nhừ không thể thở nổi.
Sau Ngôn Mặc Bạch hồi phục, liền nâng mặt Tư Mộ, trên môi cô vẫn còn lưu lại sợi chỉ bạc, ánh mắt vô tội và tủi thân nhìn Ngôn Mặc Bạch. Trong
nháy mắt đó, Ngôn Mặc Bạch rút một tờ khăn giấy, lau cho Tư Mộ, sau một
hồi cô vẫn dùng ánh mắt ướt át đó nhìn Ngôn Mặc Bạch, giống như đang
ngây người.
Ngôn Mặc Bạch cũng mềm lòng, đau lòng hôn lên môi cô, "Bảo bối..."
Tư Mộ ôm chặt eo Ngôn Mặc Bạch, giọng nói có chút nức nở: "Ngôn Mặc
Bạch, của anh vừa dài vừa lớn, đụng đến cổ họng họng em không dễ chịu tý nào."
Mặc dù lúc nhìn cũng biết chỗ kia to lớn cường tráng, nhưng lúc đi vào
miệng cô, Ngôn Mặc Bạch không kìm nén được mà đẩy thẳng vào trong, đụng
đến tận cổ họng cô.
"Được rồi, ngoan! Cũng tại anh không tốt, lần sau không vậy nữa." Lời
nói của cô khiến Ngôn Mặc Bạch dở khóc dở cười. Lúc ấy mình không khống
chế được, nếu cô khó chịu như vậy thì đừng miễn cưỡng.
"Anh có khó chịu không?" Tư Mộ bị anh ôm vào trong ngực, cô vương một cánh tay ra sờ sờ mặt anh hỏi.
"Cực sướng thì có!"
Cho nên Tư Mộ liền cảm thấy có chút thành tựu không hề khó chịu nữa, ở
trong lòng ngực của anh hừ hừ một lát, rồi thúc giục Ngôn Mặc Bạch:
"Được rồi, không phải anh có chuyện cần xử lý sao? Nhanh lên đi!"
Ngôn Mặc Bạch còn ôm như vậy, chắc lúc nữa lại bộc phát thú tình thì cô không thể chống đỡ nổi.
Hai người dọn dẹp, rồi xuống xe vào Autumn.
Vừa mới vào cửa thì gặp hai mẹ con Vưu Ưu. Vưu Ngư kêu to chạy tới, "Dì Mộ Mộ, đã lâu không gặp, con rất nhớ dì đó!"
Nhưng bé còn chưa chạy đến trước mặt Tư Mộ, đã bị Ngôn Mặc Bạch nghiêng
người đưa chân ra chặn lại, cho nên bạn nhỏ Vưu Ngư đã thuận lợi ôm được bắp đùi Ngôn Mặc Bạch.
Vẻ mặt anh không hề thay đổi nhìn đứa bé đang ôm chân mình, nhưng ánh mắt lại rất lạnh lùng.
Vưu Ngư ngước mắt lên, dùng ánh mắt vô tội nhìn Ngôn Mặc Bạch, sau đó lại nhìn Tư Mộ. "Dượng Tiểu Bạch..."
Tư Mộ bật cười ra tiếng, nhìn về phía Ngôn Mặc Bạch, quả nhiên thấy mặt
anh đen đi, trong mắt hiện lên vẻ tức giận. Tư Mộ vội vàng kéo kéo Ngôn
Mặc Bạch, sau đó dịu dàng nói với Vưu Ngư: "Dì Mộ Mộ cũng rất nhớ con
đó!" Từ lần đi ăn thịt nướng đến giờ cũng gần mười ngày rồi? Quả thật
rất lâu.
"Vậy dì Mộ Mộ cùng đi chơi với mẹ con con được không?" Vưu Ngư không
nhìn cặp mắt lạnh lùng của Ngôn Mặc Bạch, thật tình mời Tư Mộ.
Vưu Ưu đứng bên cạnh bàn nói chuyện gì đó, sau khi gặp Tư Mộ liền đi
đến, vừa vặn nghe thấy lời mời của con gái mình. Cho nên cười nói: "Dì
Tư Mộ của con không có ngây thơ như con đâu mà đi công viên chơi!"
Vưu Ngư nghiêng đầu nhìn thoáng qua mẹ mình, sau đó nói: "Nhưng ở đó
cũng có rất nhiều người lớn! Họ cũng rất thích đi chơi. Cái chú đẹp trai kia cũng rất thích đi, chú ấy dẫn con đi nhiều lần. Chú ấy cũng rất vui vẻ mà."
Lời của Vưu Ngư khiến Tư Mộ kinh ngạc nhìn Vưu Ưu, xem ra Vưu Ưu vẫn lui tới với Lâu Diệc Sâm. Cô cười như không cười nhìn thoáng qua Vưu Ưu,
sau đó cúi đầu nói với Vưu Ngư: "Vậy hôm nay con đi cùng với ai vậy?"
"Đương nhiên là mẹ, còn có chú đẹp trai! Dì Mộ Mộ có đi không? Chú đẹp
trai rất lợi hại, trò gì chú ấy cũng có thể chơi, nếu như dì sợ..., con
sẽ nói chú ấy ôm dì, giống như mẹ sợ đến nỗi hét to, chú ấy cũng sẽ ôm
mẹ. Còn có còn có, chú ấy và hai mẹ con con còn ngủ chung, nhà chú đẹp
trai rất lớn rất đẹp...” Vưu Ngư càng nói càng hưng phấn, cuối cùng Vưu
Ưu chỉ có thể đỏ mặt che miệng con gái lại, không cho bé nói tiếp nữa.
Tư Mộ cười lớn lên, nhìn Vưu Ưu với ánh mắt càng sâu xa.
Vưu Ưu chịu không nổi ánh mắt ấy của cô, cho nên ôm con gái của mình,
vội nói: “Ngày mai lại tìm cậu chơi.” Rồi chạy trốn mất dạng.
Tư Mộ nhìn người đang chạy trối chết kia, khà khà cười to. Ngang hông bị siết chặt, cô quay đầu lại nhìn thoáng qua Ngôn Mặc Bạch đang đứng bên
cạnh, mặt thì đen thui, có vẻ như vô cùng không thoải mái, nhưng vẫn yêu thích nụ cười như hoa nở của cô.
Ngôn Mặc Bạch hừ hừ, nói: “Đi!”
Tư Mộ bị anh kéo vào thang máy, cô ngửa đầu nhíu mày hỏi anh: “Ngôn Mặc
Bạch, anh có biết chuyện của anh hai anh năm năm trước không? Về phương
diện tình cảm ấy.”
Ngôn Mặc Bạch nhéo nhéo mặt cô, vô cùng sảng khoái trả lời: “Không biết!”
“Chuyện của chính mình anh còn không nhớ được, làm sao nhớ được chuyện
của anh ấy.” Ngôn Mặc Bạch hừ hừ, lơ đễnh trả lời. Hơn nữa, đâu phải ai
cũng nhiều chuyện như vậy, sao có thể giống như đàn bà hỏi thăm chuyện
riêng của anh hai chứ?
“Chính chuyện của mình anh cũng không nhớ rõ?” Tư Mộ kinh ngạc mở to
mắt, nắm lấy quần áo anh hỏi: “Ngôn Mặc Bạch, anh không nhớ được cái
gì?”
“Lúc trước đầu bị trúng đạn mất đi một phần trí nhớ.” Ngôn Mặc Bạch bình tĩnh nói, giống như đây không phải chuyện của mình. Ban đầu thiếu chút
nữa là mất mạng, bây giờ kể lại chỉ vỏn vẹn trong vòng một câu.
Tư Mộ nghe thấy anh nói vậy, tim ngừng một nhịp.
Đầu trúng đạn?
Vậy hẳn phải rất nghiêm trọng.
Sớm biết công việc của anh vô cùng nguy hiểm, nhưng mà bây giờ chỉ cần
nghĩ đến anh có thể mất mạng, cô rất sợ, mặc dù chuyện đó đã qua, bây
giờ anh hoàn hảo đứng trước mặt cô, cô có thể chạm được vào anh, nhưng
lưng cô đều đã chảy mồ hôi lạnh!
Đưa tay chạm vào mặt Ngôn Mặc Bạch, cảm giác được nhiệt độ ấm áp của anh truyền đến lòng bàn tay mới có thể cảm thấy anh thật sự tồn tại.
Tư Mộ nghẹn ngào dựa vào trong lòng anh, nói: “Ngôn Mặc Bạch, lúc đó anh có cảm giác gì? Đau không?”
Cảm giác bể đầu như thế nào? Tư Mộ chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy choáng váng đầu óc chứ đừng nói chi là tự mình trải qua.
Ngôn Mặc Bạch ôm chặt eo cô, cười nói: “Không biết, sau khi đầu bị
thương, liền hôn mê. Cảm giác gì cũng không có. Chờ đến khi tỉnh lại thì không nhớ được gì cả, sau đó từ từ điều dưỡng một thời gian, mới tìm
được chút trí nhớ trở về, nhưng lại mất một năm trí nhớ.”
Tư Mộ ngừng thở, trái tim cô rất đau.
Cửa thang máy mở ra, Tư Mộ vẫn ôm thắt lưng Ngôn Mặc Bạch không buông,
Ngôn Mặc Bạch dứt khoát bế cô lên, trực tiếp đi tới phòng 1818.
“Em ngoan ngoãn ngủ trưa đi.” Ngôn Mặc Bạch khẽ đặt Tư Mộ xuống giường, kéo chăn qua đắp cho cô, hôn lên mắt cô, nhẹ nói.
Tư Mộ nắm lấy ống tay áo của anh, không cho anh đi. Nhỏ giọng nói, “Anh đừng đi, ngủ với em một chút thôi!”
Chỉ cần vừa nghĩ tới đầu của anh từng bị trúng đạn, Tư Mộ vô cùng đau
lòng, không nỡ để anh chỉ quan tâm đến công việc, nhìn giấy tờ rất hao
tổn tâm trí! Tư Mộ đau lòng.
Ngôn Mặc Bạch có rất nhiều giấy tờ cần xem, nhưng Tư Mộ mở to đôi mắt
ướt nhẹp nhìn anh, trông thấy đáng thương, anh thở dài, vén góc chăn
lên, chui vào. Nằm với cô lát thôi, đợi cô ngủ rồi, anh đi xem đống giấy tờ kia cũng được.
Tư Mộ nằm trong chăn ôm chặt eo Ngôn Mặc Bạch, đầu vùi vào ngực anh, cô
ngẩng đầu nhìn vào mắt Ngôn Mặc Bạch nói: “Ngôn Mặc Bạch, trước kia anh
có mấy người bạn gái?”
Một người ưu tú như thế, lại đẹp trai, thông minh, huống chi còn tung
hoành trong hai giới hắc bạch, không thể nào không có bạn gái, dù không
nhiều nhưng cũng phải có một hai người bạn giường để giải quyết nhu cầu
sinh lý.
Mặc dù biết khi đó anh chưa quen biết mình, mình không nên nhỏ nhen như
vậy, đi so đo những thứ này, nhưng chỉ cần nghĩ đến anh cũng ôm những
người phụ nữ kia như đang ôm mình, Tư Mộ không thể chịu được. Cho nên,
cái giọng nói này có chút chua chua.
Khóe mắt Ngôn Mặc Bạch khẽ giương, cười nhìn cô, không nói gì. Ôm cô vào trong ngực, ôm thật chặt.
Thật ra thì, lần đầu ở trong căn phòng này, ở trên chiếc giường này, bọn họ đều giao ra lần đầu tiên.
Lúc ấy Tư Mộ uống rượu say, dĩ nhiên cái gì cũng không biết. Nhưng Ngôn
Mặc Bạch biết lúc ấy mình có bao nhiêu khẩn trương, luống cuống, kích
động không thể khống chế, tất cả đều ngây ngô và không có kỹ xảo, nhưng
theo cảm giác của bản thân, cơ thể tiến hành hành động nguyên thủy nhất. Lúc đó cô có đau, anh cũng không ít hơn bao nhiêu.
Chương 107 tt
Editor: Queen
Anh không nói lời nào, Tư Mộ liền cho rằng là mình đã đoán đúng. Nhất định là có phụ nữ!
Cho nên trong lòng càng thêm khó chịu, bàn tay đang đặt trên eo anh hung hăng nhéo một cái, giọng nói hơi nghiêm nghị: "Ngôn Mặc Bạch, không
phải cái năm không có trong trí nhớ của anh, anh đã từng yêu một cô gái
chứ? Chính yêu rất sâu đậm. Có thể chỉ trong nháy mắt, trong đầu anh
hiện lên hình dáng của một cô bé, sau đó anh nghĩ hoài mà không biết cô
ấy là ai. Nói, anh có cảm thấy như vậy không?"
Trong đôi mắt của Ngôn Mặc Bạch hiện lên vẻ kinh ngạc. Quả thật có cảm
giác như vậy! Trước kia cảm giác đó thường xuyên xuất hiện, nhưng sau
khi kết hôn, đã dần dần biến mất.
Dù tia kinh ngạc đó hiện lên rất nhanh rồi biến mất, nhưng Tư Mộ vẫn
luôn nhìn anh chằm chằm nên thấy được, vì vậy tâm trầm xuống. Quả nhiên
trong cuộc sống thực tế cũng giống như ti vi và tiểu thuyết.
Nếu đúng trong năm kia Ngôn Mặc Bạch đã yêu một cô gái, sau này anh nhớ ra, anh sẽ làm sao?
"Vậy nếu như anh nhớ lại chuyện trước đây, đồng thời còn có một đoạn
tình cảm chưa dứt, phải làm sao đây?" Tư Mộ muốn hỏi, anh sẽ bỏ em lại
rồi đi tìm cô ấy sao? Nhưng cô không dám, cô sợ nghe thấy đáp án.
Trong lòng cô suy nghĩ gì cũng viết hết lên mặt, Ngôn Mặc Bạch nhìn một
cái là biết trong đầu cô nghĩ gì. Sao anh có thể bỏ cô mà đi tìm người
khác chứ?
Cho nên trầm giọng, hết sức nghiêm túc nói: "Anh sẽ không như vậy."
"Em nói nếu như. Nếu quả như thật có một đoạn tình cảm như vậy, một người như vậy, anh sẽ làm sao?"
"Không có nếu như." Vẻ mặt Ngôn Mặc Bạch nghiêm túc đến dọa người, Tư Mộ cũng không dám hỏi nữa. Chẳng qua vẫn âm thầm tủi thân, hơn nữa nỗi tủi thân đó không ngừng lớn lên.
Ngôn Mặc Bạch cúi đầu hôn cô: "Không được nghĩ lung tung như vậy. Biểu
hiện của anh bây giờ còn chưa lấy được lòng tin của em sao? Huống chi
anh là dạng người như thế nào, em không biết sao?"
Tư Mộ rầu rĩ hơi tức giận nói: "Không biết!"
"Chụt..." Đột nhiên Ngôn Mặc Bạch nâng mặt cô lên, dùng sức cắn mấy cái
lên môi cô, mút chặt đầu lưỡi của cô đến lúc nó tên rần mới bằng lòng
buông ra. Nhìn dáng vẻ thở hổn hển của cô, nhướn mày nói: "Đây chính là
sự trừng phạt em nghĩ lung tung!"
Tư Mộ trợn mắt nhìn anh, sau đó nhắm mắt lại giả bộ ngủ.
Thật ra thì bây giờ bình tĩnh lại, nghĩ kỹ một chút, toàn là tự mình cố
tình gây sự thôi. Mấy chuyện này ai cũng không khống chế được, mình lại
vì nó mà gây với Ngôn Mặc Bạch thật không nên.
Ngôn Mặc Bạch đợi chu đến khi hô hấp của cô đều đều, mới đứng dậy ra
ngoài phòng khách xử lý tài liệu, lúc đi ra còn nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Mới vừa xem một phần tài liệu, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
"Vào đi!"
Tiểu Cửu mở cửa ra đi vào.
Tiểu Cửu biết Ngôn Mặc Bạch và Tư Mộ ở trong phòng, cho nên không dám
tùy tiện trực tiếp mở cửa đi vào, mà gõ cửa chờ Ngôn Mặc Bạch lên tiếng, mới dám đi vào. Đại ca và chị dâu rất dính nhau, đây là điều ai cũng
biết. Nếu cậu không gõ cửa mà trực tiếp vào chẳng may gặp hình ảnh không nên thấy vậy phải làm sao? Đại ca không xé anh ra từng mảnh mới lạ.
Cho nên người luôn luôn vào cửa nhưng không biết gõ cửa, hiện tại cũng hiện tại cũng rất hiểu lễ nghĩa rồi.
Ngôn Mặc Bạch ngẩng đầu nhìn Tiểu Cửu đi vào, lo lắng nhìn về phía căn
phòng có người thật vất vả mới dỗ ngủ say được, mặc dù biết ở đây cách
âm rất tốt những vẫn nói nhỏ: "Chuyện gì?"
Tiểu Cửu cung kính tiến lên mấy bước, ngay lúc vào cửa ánh mắt đã quét
một vòng quanh phòng, không thấy chị dâu ở đây, chắc đang ngủ trong
phòng ngủ. Liền nói với Ngôn Mặc Bạch: "Đại ca, lúc trước anh giao cho
em đi điều tra giờ đã tra ra chút manh mối."
"Nói!"
"Người theo dõi hai người trong tiểu khu là do Diệp Nham phái đi. Còn về mục đích thì không rõ lắm nhưng mấy ngày nay không thấy có động tĩnh
gì." Diệp Nham báo cáo.
Sau khi từ Myanmar về Ngôn Mặc Bạch liền bảo Tiểu Cửu đi điều tra lai
lịch người theo dõi Tư Mộ. Cho tới bây giờ đã bảy tám ngày rồi, mới tra
ra một chút. Anh rất yên tâm về năng lực của Tiểu Cửu, như vậy chỉ có
thể nói rõ thủ đoạn của đối phương thật cao minh.
Nghe Tiểu Cửu báo cáo Ngôn Mặc Bạch cau mày, mấp máy môi, im lặng một
lúc, rồi nói: "Tra được gần đây anh ta hay tiếp xúc với ai không?"
"Phần lớn thời gian anh ta ở chung với xã hội đen của thành phố A, nhưng cũng từng tiếp xúc với người nước ngoài, chính là đám người Dany kia."
Ngôn Mặc Bạch khẽ nở nụ cười tàn nhẫn, đám người kia sao chứ giống như
âm hồn bất tán vậy? Trước kia lúc bọn anh ở nước ngoài vẫn đấu, giời về
nước đã nửa năm rồi, tiểu tử Dany kia lại chạy sang đây, không phải âm
hồn bất tán thì là gì?
"Phiền phức của chúng ta, khẳng định có liên quan đến thằng khốn Dany
này. Không nghĩ tới móng vuốt của nó có thể vươn dài như vậy, từ Mỹ đến
đây, nhưng nếu nó có can đảm gây rối lần nữa, thì không cần chịu đựng
nữa. Mặc kệ có phải nó khơi mào hay không, đều đổ hết lên đầu nó. Đến
lúc đó chúng ta trực tiếp tính sổ với nó!" Trên mặt Ngôn Mặc Bạch hiện
lên vẻ lạnh lùng rất rõ.
Chẳng qua tiểu tử Diệp Nham kia, sau lại tiếp xúc với Dany?
Mặc kệ vì nguyên nhân gì mà anh ta phái người theo dõi Tư Mộ, Ngôn Mặc
Bạch cũng không có ý định bỏ qua cho anh ta. Anh ta không chỉ là tình
địch của anh, còn cấu kết với địch thủ của anh, không có khả năng xem
như không thấy.
Nhưng chuyện này nên giữ bí mật thì hơn, không để cho Tư Mộ biết thì tốt hơn.
Ngôn Mặc Bạch dặn dò Tiểu Cửu một hồi, Tiểu Cửu nhận lệnh đi ra ngoài,
Ngôn Mặc Bạch tiếp tục vùi đầu xem tài liệu. Mãi cho đến sáu giờ chiều,
Tư Mộ mới bị chuông điện thoại đánh thức.
Là số của nhà họ Ngôn. Tư Mộ nhìn thời gian hơn sáu giờ rồi, chắc là gọi họ về ăn cơm.
Điện thoại do má Ngô gọi đến, nói đồ ăn đã chuẩn bị xong, hỏi cô khi nào thì về nhà?
Tư Mộ tùy ý hỏi mấy câu liền cúp điện thoại, đứng dậy đi tới phòng
khách, thấy Ngôn Mặc Bạch vẫn đang nghiêm túc làm việc. Cô nhẹ nhàng đi
đến sau anh, vươn tay đặt lên huyệt thái dương của anh, xoa bóp giúp anh để giảm bớt mệt nhọc.
"Tỉnh." Tư Mộ đến gần, Ngôn Mặc Bạch đã phát hiện. Cô đưa tay xoa bóp
đưa tay, Ngôn Mặc Bạch nhắm mắt lại hưởng thụ, giọng nói trầm nhẹ hỏi Tư Mộ.
Tư Mộ ừ, sau đó hỏi: "Còn chưa xong sao? Bên kia gọi điện bảo chúng ta về, thức ăn đã chuẩn bị xong."
Ngôn Mặc Bạch để cô xoa bóp một lúc rồi nắm tay cô kéo cô về trước mặt,
hôn một cái, nói: "Vậy thì bây giờ về, anh mang phần còn lại về nhà xem! Có phải em đói bụng rồi không?”
Buổi trưa, Tư Mộ ăn rất ít cơm, chỉ uống súp đã no, chắc bây giờ đã đói
rồi. Không đành lòng để cô bị đói, Ngôn Mặc Bạch dọn qua loa giấy tờ
trên bàn, ôm cô ra cửa.
Quả nhiên như má Ngô đã nói với cô, súp buổi tối khác với buổi trưa nhưng mùi vị lại ngon như nhau.
Cô uống vài chén, lại không ăn cơm nên buổi tối phải đi toilet hai lần,
cảm thấy bụng trống rỗng. May mà má Ngô cho một chén vào bình giữ nhiệt
để cô mang về nhà, để ăn khuya.
Từ nay về sau nguyên một thời gian dài, Ngôn Mặc Bạch và Tư Mộ ngày ngày đều về nhà họ Ngôn ăn cơm, thỉnh thoảng sẽ về nhà họ Phó, nhưng ở lại
đó không lâu. Bởi vì thời gian đầu Tư Mộ mang thai nôn nghén rất dữ dội, ăn cái gì ói cái đó, ngay cả uống nước cũng ói. Nếu như về nhà họ
Phó... chắc chắn hai vị nhà họ Phó kia sẽ nhìn ra manh mối.
Ngôn Mặc Bạch hết sức lo lắng về tình trạng của Tư Mộ, mỗi lần thấy cô ói, thì rất đau lòng.
Cứ bay ngày lại đến bệnh viện kiểm tra một lần, mỗi lần kiểm tra xong,
khi nhìn kết quả mặt bác sĩ lại trầm xuống. Cố Khuynh cũng xem những kết quả đó, nói thật anh ta cũng có thể nói rất giỏi về y học nhưng khi
nhìn kết quả lại không thể giải thích được tại sao lại xuất hiện những
hiện trạng này.
Tư Mộ không biết chuyện gì xảy ra, nhưng nhìn sắc mặt bác sĩ, lòng của cô cũng trầm xuống. Trong lòng càng thấp thỏm lo âu.
Hiện tại thai nhi đã hơn hai tháng, chỉ còn khoảng gần hai mươi ngày nữa là ba tháng, nhưng bây giờ Tư Mộ lại có cảm giác một ngày dài bằng một
năm.
Mỗi ngày nôn nghén không phải là điều khó chịu nhất, mà chỉ cần nghĩ đến kết quả kiểm tra khi thai được ba tháng mới khiến cô bất an nhất.
Chỉ cần nhìn vẻ mặt của bác sĩ thôi cũng biết kết quả không lạc quan,
nên hy vọng trong lòng cũng giảm mất mấy phần. Cho tới bây giờ, thậm chí có lúc cô đã tuyệt vọng.
Còn khoảng hai mươi ngày nữa nếu thật sự không thể giữ đứa bé, vậy thì
hai mươi ngày này là thời gian cuối cùng của cô và đứa bé này rồi.
Chỉ cần nghĩ như vậy mỗi lần nôn nghén Tư Mộ đều thấy hạnh phúc, không
hề thấy khổ chút nào. Bởi vì nôn nghén là trao đổi duy nhất của cô với
bé.
Phôi thai mới hơn hai tháng, giống như một hạt đậu đang lớn dần, chưa hình thành người chưa nghe thấy âm thanh bên ngoài.
Lại một lần nữa Tư Mộ vừa uống hai chén súp liền chạy vào nhà vệ sinh ói ra.
Ngôn Mặc Bạch đi theo sau cô, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, hai tay chống trên bồn rửa tay nôn khan, tim anh đau nhói.
Giờ khắc này, Ngôn Mặc Bạch không muốn đứa bé chút nào, sau này cũng
không muốn. Nếu mang thai sanh con khiến cô khổ vậy, tốt nhất đừng bao
giờ có con.
Nhưng mà anh không dám ở trước mặt cô nói ra những lời này. Mỗi lần thấy cô đặt tay lên bụng ngẩn người, anh biết cô rất mong đợi đứa bé này,
cũng không bỏ được đứa bé. Anh sao dám nói như vậy, khiến cô đau lòng.
Ngôn Mặc Bạch vuốt lưng cô để cô thấy khá hơn, dịu dàng hỏi: “Đỡ hơn chưa?”
Tư Mộ nôn đến mức chảy nước mắt, gật đầu thật mạnh, yếu ớt dựa vào lòng
Ngôn Mặc Bạch, đưa tay sờ sờ bụng mình, nói với Ngôn Mặc Bạch: “Ngôn Mặc Bạch, anh nói, đứa bé này, có thể giữ lại không?”
Mỗi lần đi làm kiểm tra, đều nhìn thấy vẻ mặt u sầu của bác sĩ, chỉ gọi
mình Ngôn Mặc Bạch vô gặp, lúc trước thì còn nói cho cô biết nhưng hiện
tại hoàn toàn nửa úp nửa mở với cô.
Mà khi Ngôn Mặc Bạch quay lại gặp cô, luôn chỉ nói điều tốt, không nói chuyện xấu, cười cười an ủi cô, nói không có chuyện gì!
Khẳng định Ngôn Mặc Bạch biết điều gì đó nhưng lại giấu cô.
Tư Mộ hỏi vậy, Ngôn Mặc Bạch chỉ đâm đâm đầu cô nói: “Đứa ngốc, lại nghĩ lung tung rồi!”
Cô không nghĩ lung tung sao được? Mỗi lần đều giấu diếm cô, cô chỉ có thể nhìn sắc mặt bác sĩ mà đoán thôi.
Tư Mộ hơi nổi giận đẩy tay anh ra: “Không nói thì đừng đụng vào em!”
Ngôn Mặc Bạch thở dài, quả thật anh không biết nói thế nào, tình trạng
không có tiến triển gì, nhưng cũng không chuyển xấu, chẳng qua là chỉ
phức tạp hơn thôi.
Cố Khuynh và vị trưởng khoa kia cũng không thể giải thích được, cuối
cùng tình trạng cơ thể Tư Mộ xảy ra chuyện gì, cho nên vị bác sĩ kia đề
nghị triệu tập tất cả các chuyên gia trong ngành tham khảo xem rốt cuộc
nguyên nhân là gì, sau đó thảo luận biện pháp trị liệu.
“Bảo bối, đừng quấy nữa, ngoan nào, nếu không sẽ không tốt cho bảo bảo.” Mỗi lần Ngôn Mặc Bạch an ủi cô đều dùng chiêu này, lần nào cũng hiệu
quả.
Quả nhiên tâm trạng của Tư Mộ ổn định lại, đặc biệt ngoan ngoãn không khóc không làm khó.
“Khá hơn chưa? Súc miệng đi, chờ lát nữa bác sĩ đến tiêm cho em.” Tư Mộ ăn không vô, chỉ có thể truyền dinh dưỡng.
Tư Mộ nghe lời làm theo, lúc hai người quay lại phòng khách bác sĩ đã đến.
Ngôn Diệu Thiên cũng ở đây.
Về chuyện của đứa bé Ngôn Mặc Bạch chủ động nói toàn bộ cho Ngôn Diệu
Thiên biết, nếu như không giữ được đứa bé thì vấn đề là do mình, không
liên quan đến Tư Mộ.
Ngôn Diệu Thiên rất vui vẻ vì hành động này của Ngôn Mặc Bạch, về vấn đề đứa bé dù trong lòng ông cũng rất mong chờ nhưng nguyên nhân do con
trai mình không thể đổ lên đầu Tư Mộ được.
Vừa tiêm xong Tư Mộ nhận được điện thoại của Phó Minh Vũ, hình như tâm
trạng của người bên đầu dây bên kia rất tốt, gọi điện thoại bảo Tư Mộ và Ngôn Mặc Bạch cùng về đó ăn cơm.
Đã mấy ngày Tư Mộ không gọi điện thoại cho ba mẹ, giờ nhận được điện thoại của ba, cô cảm thấy hơi áy náy.
Vốn dĩ không nên để họ thấy tình trạng này của mình, nhưng cô không đành lòng từ chối ba, hơn nữa ông đang rất vui, cô không muốn ba mất hứng,
cho nên đã đồng ý.
Ngôn Mặc Bạch không có ý kiến gì, chỉ tò mò sao cha có chuyện gì lại vui như vậy? Chẳng lẽ biết Tư Mộ mang thai, nên gọi điện thoại bảo họ về ăn mừng?
Ôm một bụng bất an và thấp thỏm về nhà họ Phó, liền thấy Tô San đã bày
một bàn lớn thức ăn, toàn là những món Tư Mộ và Ngôn Mặc Bạch thích ăn.
“Mộ Mộ, Mặc Bạch, các con đến rồi, nhanh đi rửa tay, thức ăn đã chuẩn bị xong, có thể ăn rồi.” Tô San cười nói với con gái và con rể.
Tư Mộ càng bất an, nụ cười của mẹ, có phải quá vui mừng không, rất hiếm khi thấy mẹ cười như vậy.
Tư Mộ và Ngôn Mặc Bạch nhìn nhau một cái, sau khi rửa tay ra ngoài, thấy Phó Minh Vũ đang rót rượu vào, đó là bình rượu quý nhất của ba cô, bạn
ba tặng, quý trọng đã nhiều năm, luôn luôn không nỡ uống.
Sao hôm nay lại lấy ra?
Vừa mới ngồi xuống, Phó Minh Vũ nâng ly cười ôn hòa với con gái và con rể, Tư Mộ căng thẳng, chắc sắp công bố đáp án.
Tô San ở bên cười thanh nhã, khuôn mặt không che giấu được nụ cười.
Tư Mộ nhìn thoáng qua Ngôn Mặc Bạch, rồi nhìn mẹ mình, bất an chờ Phó Minh Vũ nói... Lòng bàn tay cũng bắt đầu đổ mồ hôi.
Giọng nói của Phó Minh Vũ rất ôn hòa, do ngồi xa nên không thấy hai má
ông ửng đỏ: “Đầu tiên, ba muốn cảm ơn mẹ của các con, vợ của ba, đã hiến tặng tuổi thanh xuân cho ba, giúp chồng dạy con thật không dễ dàng. Rất may mắn, ba dùng hết năng lực để mẹ con có một cuộc sống không buồn
không lo.” Phó Minh Vũ xoay người nhìn bà xã của mình, thâm tình nói:
“Cảm ơn em, cho anh một mái nhà, sinh cho anh một đứa con gái, làm ngôi
nhà của chúng ta đầy ấm áp và yêu thương.”
Tô San rơi nước mắt, đó là nước mắt của sự cảm động và vui sướng.
Tư Mộ không theo kịp chuyển biến của câu chuyện.
Ba mẹ sao vậy?
Sao ba lại nói cám ơn mẹ, sinh con gái cho ba, không phải là mình sao,
như vậy kế tiếp sẽ nói, hiện tại con gái đã lớn, đã lấy chồng giờ còn
mang thai, đứa bé nhà chúng ta mong đợi cuối cùng đã đến chứ.
Nếu sự thật như vậy, Tư Mộ gặp rắc rối rồi!
Cái mũ chụp này cũng lớn quá đó.
Nếu không giữ được đứa bé vậy phải làm sao?
Nhưng mà, lời tiếp theo... khiến Tư Mộ thở phào nhẹ nhõm.
“Hôm nay là kỷ niệm kết hôn lần thứ hai mươi bốn của ba mẹ, cũng là năm
thứ hai mươi bốn em yêu anh, cảm ơn anh đã yêu em, che chở em, sủng ái
em...” Tô San chảy nước mắt, nhìn Phó Minh Vũ, nhưng vẻ mặt lại rất vui
mừng.
A! Thì ra là ngày kỷ niệm kết hôn của ba mẹ, hại cô lo lắng không đâu!
Nhưng mà làm đứa con gái duy nhất của ba mẹ, vào ngày quan trọng như vậy cô nên đưa quà mới đúng!
Nhưng lúc trước Tư Mộ hoàn toàn không nhớ đây là ngày kỷ niệm chứ đừng nói đến đi mua quà.
Phó Minh Vũ rót rượu cho cô, Tư Mộ cũng không dám uống, đành lấy nước
thay rượu, mong ba mẹ mình có thể ân ân ái ái đến bạch đầu. Chỉ có thể
nói với Phó Minh Vũ nói mình không thoải mái không thể uống rượu rồi đẩy cho Ngôn Mặc Bạch uống thay.
Lúc về Ngôn Mặc Bạch phái lái xe, nên Phó Minh Vũ không để anh uống nhiều.
Khi hai người về nhà, Tư Mộ ngồi ở ghế lái phụ, vỗ vỗ lồng ngực của
mình, thật là làm cô sợ muốn chết, sợ ba mẹ nhìn ra gì đó, ngay cả món
ăn cũng không dám động đến, chỉ có thể nói mình không thoải mái.
“Ngôn Mặc Bạch, mai chúng ta bổ sung quà cho ba mẹ được không?” Tư Mộ nhìn Ngôn Mặc Bạch áy náy nói.
Không cần nhắc nhở Ngôn Mặc Bạch cũng biết, lúc nãy anh đã bảo Tiểu Cửu chuẩn bị.
Quay đầu nhìn thoáng qua Tư Mộ, nói: “Tính gạt ba mẹ như vậy sao? Nếu sau này họ biết được chỉ càng đau lòng hơn thôi.”
Tư Mộ không biết làm sao cả.
Còn chưa về đến nhà, thì nhận được điện thoại của Cố Khuynh: “Tiểu Bạch, hai người đến bệnh viện một chuyến. Có chuyện quan trọng!” Giọng nói
của Cố Khuynh hơi ngưng trọng, tâm Ngôn Mặc Bạch cũng treo lên theo
giọng nói ấy.
Hết chương 107
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT