Thanh Thần thấy Tư Mộ hơi nóng, cho nên vội trấn an: "Thuốc đó không có hại với cơ thể, đó không phải là thuốc ngừa thai."

"Vậy tại sao cậu lại ấp a ấp úng?" Tư Mộ sửng sốt, nếu không phải là thuốc tránh thai, vậy thì đó là thuốc gì?

"Tý nữa sẽ nói rõ ràng với cậu, như vậy đi, cậu có thể đi ra ngoài một lát không? Mình sẽ đưa tài liệu cho cậu xem, lúc đó cậu sẽ hiểu." Thanh Thần suy nghĩ một lúc rồi mới nói.

"Đi ra ngoài?" Tư Mộ hơi khó xử. Hôm nay Ngôn Mặc Bạch ở nhà cả ngày, đang ở trong phòng làm việc xem tài liệu Tiểu Cửu đưa. Nhìn dáng vẻ bận rộn của hai người họ, Tư Mộ đâu dám đi quấy rầy? Nếu anh không đồng ý, lại còn nổi giận nữa thì sao.

"Sao vậy? Cậu bị Ngôn Mặc Bạch quản quá chặt rồi đó." Thanh Thần chê cười cô, sau đó nói: "Vậy cậu lên mạng đi, mình sẽ gửi tài liệu cho cậu rồi bọn mình nói chuyện."

Tư Mộ rất tò mò cuối cùng thuốc kia là thuốc gì, cho nên vừa cúp điện thoại liền vọt lên phòng ôm máy tính làm ổ trên giường.

Dù sao những việc này điều làm lén, mà Ngôn Mặc Bạch đang ở nhà nên Tư Mộ liền phòng bị. Chạy đi đóng cửa lại, rồi mới trở lại giường. Dĩ nhiên không dám khóa trái, nếu như Ngôn Mặc Bạch về phòng anh sẽ hiểu lầm, chỉ có thể có gắng thính tai, nghe thấy tiếng động ngoài cửa liền tắt máy tính, không thể để Ngôn Mặc Bạch phát hiện được.

Lên QQ, Thanh Thần vừa mới gửi một tập tin, đó là những ảnh hưởng của ô nhiễn môi trường đến khả năng sinh sản, trong đó có một đoạn quan trọng được đánh dấu. Đó chính là ô nhiễm môi trường ảnh hưởng đến khả năng sinh đẻ của đàn ông.

Mới đầu Tư Mộ không hiểu nhưng sau đó cô chết lặng.

Ngôn Mặc Bạch từng nói với cô, anh buôn lậu súng ống đạn dược.

Chẳng lẽ khả năng sinh đẻ của Ngôn Mặc Bạch bị ảnh hưởng.

Tay Tư Mộ run gõ chữ: "Có ý gì? Ngôn Mặc Bạch... không thể sinh sao?"

Thanh Thần vẫn đợi Tư Mộ xem xong, do không yên tâm. Bởi vì một trong những nhiệm vụ khi Tư Mộ lấy Ngôn Mặc Bạch là trong vòng một năm phải sinh con trai. Nhưng sức khỏe Ngôn Mặc Bạch không tốt, đừng nói sinh con trai ngay cả mang thai cũng không có.

Thanh Thần cũng biết Ngôn Mặc Bạch không phải người bình thường, chỉ cần nhìn thủ hạ phía sau anh, ai ai cũng thân thủ bất phàm, trên người còn có sát khí. Chỉ có cường giả mới phát ra hơi thở như vậy. Nhưng lại không đoán được rốt cuộc là Ngôn Mặc Bạch làm nghề gì.

Thanh Thần đã tra tất cả các sách vở cũng không tra được thành phần và tác dụng của viên thuốc này, cuối cùng cô phải cầm đi hỏi ông nội, mới miễn cưỡng biết được một chút. Lúc ấy ông nội thấy những thành phần trong bản phân tích, kích động liên tiếp hỏi thuốc này ở đâu ra.

Lúc ấy Thanh Thần cũng bị lời nói của ông nội dọa cho sợ hết hồn, còn tưởng rằng đây là thuốc độc, nhưng khi nhìn vẻ mặt ông nội, đó là vui mừng kích động, mà không phải hoảng sợ bối rối, cô mới hơi yên tâm.

Dĩ nhiên cô sẽ không nói cho ông nội biết thuốc đó do Tư Mộ đưa. Chỉ nói là một người bạn đưa cho cô.

Về phần tác dụng của thuốc cũng do ông nội nói cho cô biết.

"Có phải Ngôn Mặc Bạch đã từng tiếp xúc với những chất hóa học độc hại?" Sau khi hỏi xong Thanh Thần mới cảm thấy mình thật ngốc, Ngôn Mặc Bạch làm việc thần bí như vậy sao Tư Mộ biết được.

"Mình không biết, nhưng rất có thể."

Tư Mộ trả lời khiến Thanh Thần rất ngạc nhiên, hình như cô ấy biết gì đó.

Tư Mộ lại hỏi: "Cái này không có biện pháp trị liệu nào sao?"

Mấy chữ ngắn ngủn, nhưng vô cùng khó khăn mới mở miệng hỏi được.

Nếu như Ngôn Mặc Bạch vô sinh, vậy phải làm sao đây?

Đứa bé...

Thanh Thần cũng cảm nhận được Tư Mộ đang rất đau lòng, cho nên nhỏ giọng an ủi: "Không cần lo lắng như vậy. Vấn đề này không tính là nghiêm trọng. Thật ra thuốc kia có tác dụng tăng cao khả năng thụ thai. Còn vấn đề sức khỏe thì có thể chữa trị, mấy năm sau sẽ tốt hơn."

"Vấn đề không phải ở bản thân anh ấy sao?" Vấn đề ở trên người anh Tư Mộ uống thuốc có lợi ích gì?

"Ha ha, câu này giống như một trai một gái nói yêu nhau, người đàn ông là hũ nút thì phụ nữ phải chủ động một chút chứ sao. Thuốc kia để tăng khả năng thụ thai, dù cậu uống cũng không có gì xấu." Thanh Thần cũng không giải thích rõ ràng lắm, đại khát chính là ý này.

"Nói như vậy giống như nuông chiều cho hư ấy? Dùng thuốc thì sau này đứa bé sinh ra có khỏe mạnh không?" Tư Mộ cái hiểu cái không, nghĩ nghĩ một lúc mới hỏi Thanh Thần.

"Nếu như cậu không yên tâm...., vậy hãy để anh ta đến bệnh viện kiểm tra đi, hoặc là thụ tinh nhân tạo, như thế có thể chọn lọc những tinh trùng tốt để tiến hành cấy ghép." Thanh Thần đề nghị. Cô cũng không hiểu rõ về phương diện này, chỉ có thể cố gắng giải thích. Nhưng việc này rất quan trọng, cô cũng không dám tùy tiện đưa ra kết luận, tốt nhất là đến bệnh viện tìm bác sĩ chuyên môn.

"Về phần trong một năm phải sinh đứa bé, cậu cũng không cần lo lắng. Dù sao bây giờ cậu và Ngôn Mặc Bạch cũng có tình cảm với nhau, ai cũng nhìn ra được anh ta rất quan tâm cậu, chắc canh sẽ không vì cái bản hợp đồng hoang đường kia mà bỏ rơi cậu." Thanh Thần khẽ an ủi.

Nhưng Tư Mộ lại không yên lòng.

Ngôn Mặc Bạch biết chuyện cô ký hợp đồng với cha anh không? Cho nên mới cho cô uống thuốc, hy vọng cô mang thai? Vậy tại sao anh nói hai năm nữa mới có con?

Trong lòng buồn phiền, nói chuyện với Thanh Thần vài câu rồi đóng laptop lại.

Trong đầu đều nghĩ đến Ngôn Mặc Bạch.

Cô đứng dậy ra khỏi phòng, khẽ bước đến phòng làm việc.

Ngôn Mặc Bạch đang vùi đầu xem tài liệu.

Dáng vẻ nghiêm túc, nhìn rất đẹp, Tư Mộ nhìn đến phát ngốc.

Nhìn một chút, mũi cô vừa cay cay, trong lòng lại thấy chát chát, hơn nữa còn đau ê ẩm, không biết tại sao lại vậy.

Khi Tư Mộ vừa đến cửa, Ngôn Mặc Bạch đã chú ý đến cô, cửa phòng không đóng lại hoàn toàn vẫn còn một khe hở nhỏ, Tư Mộ chính là nhìn Ngôn Mặc Bạch qua khe cửa đó.

"Vào đi!" Ngôn Mặc Bạch ngẩng đầu nhìn khe cửa, trong mắt mang theo ý cười mở miệng nói.

Tư Mộ đứng ngoài cửa một lúc lâu, sau đó nghe thấy anh nói vậy cô cũng không vội đi vào, cố bình tâm lại mới đẩy cửa đi vào.

Khi vào phòng thấy vẻ mặt lạnh lùng nhưng hơi mệt mỏi của anh, cô lại càng đau lòng.

"Qua đây." Ngôn Mặc Bạch để tài liệu trong tay xuống, vươn tay về phía cô, ý bảo cô đến cạnh mình.

Tư Mộ nghe lời đi đến, rất tự giác ngồi lên đùi anh, để anh ôm mình.

Ngôn Mặc Bạch cũng hơi kinh ngạc, cô chưa từng ngoan ngoãn như vậy bao giờ.

Lúc trước anh đều phải cưỡng ép mới có thịt ăn, ngay cả chủ động yêu cầu được ôm cũng là sau khi hoan ái, làm đau cô nhiều cô mới để anh ôm.

Nhưng hôm nay lại ngoan ngoãn đến ngồi trên đùi mình, khiến Ngôn Mặc Bạch nhíu mày hỏi: "Ở một mình rất chán hả?"

Mấy ngày nay Ngôn Mặc Bạch bận nhiều việc, sáng dậy sớm tối ngủ muộn, ngoại trừ ăn cơm ra anh đều ở trong phòng làm việc, khó tránh khỏi lạnh nhạt với cô.

Tư Mộ ôm cổ anh, đưa tay vuốt ve khuôn mặt Ngôn Mặc Bạch, đau lòng không thôi, giọng nói cũng yếu rất êm ái: "Rất chán."

Quả thật rất chán, cả ngày không có chuyện gì làm liền nhớ đến những hứng thú nhỏ mỗi ngày, toàn vì những chuyện nhỏ nhặt mà đấu võ mồn với anh, bây giờ không cãi thật là không quen.

Chỗ được cô sờ rất ấm áp, tim anh cũng ấm áp, ôm chặt cô vào ngực, dịu dàng nói: "Anh sẽ bảo Tiểu Cửu đưa em đi chơi với Vưu Ưu."

Nhốt cô ở nhà đã lâu, đúng là không có ai nói chuyện với cô, với tính cách hoạt bát hiếu động của cô thì làm sao chịu nổi.

Chưa bao giờ suy nghĩ đến cảm nhận của người khác, từ trước đến giờ Ngôn Mặc Bạch luôn bá đạo, chính anh cũng không biết từ khi nào thì anh lại bắt đầu quan tâm người khác có vui vẻ hay không.

Nếu là bình thường Tư Mộ nhất định sẽ nhảy dựng lên hoan hô, còn có thể vì quá vui mừng mà ôm lấy anh hôn một cái rồi nói: "Anh thật tuyệt!" Thế nhưng lần này biểu hiện của Tư Mộ nằm ngoài dự đoán của anh, cô không nhảy cẫng lên hoan hô, cũng không xúc động ôm hôn, mà chỉ vùi đầu vào hõm cổ anh cọ cọ, sau đó nhỏ giọng, buồn buồn, nóng nóng truyền đến cổ anh: "Không muốn đi..."

Ngôn Mặc Bạch vốn cho rằng cô sẽ chủ động hôn nhưng bây giờ phúc lợi lại bị cắt bớt, nhưng ngay sau đó liền phát hiện người trong ngực lạ lạ.

Đưa tay nâng mặt cô lên nhìn kỹ, kết quả phát hiện ánh mắt cô hồng hồng, dáng vẻ như sắp khóc. Từ trước đền giờ cho dù có cầm đại bác hướng về phía anh, sắc mặt anh cũng không đổi nhưng giờ đây lại cay mày, trong lòng thấy khó chịu, vội vàng hỏi: "Em sao vậy?"

Tư Mộ ôm anh, khóc thành tiếng.

Ngôn Mặc Bạch không quen dỗ dành phụ nữ, chân tay luống cuống. Thử dỗ mấy câu kết quả là Tư Mộ càng khóc đau lòng hơn, nhất thời phiền não cào cào tóc ngắn, thở phì phò: "Con mẹ nó! Rốt cuộc em làm sao thế? Khóc có lợi ích gì chứ?"

Anh khăng khăn theo thuyết nam nhi: đàn ông đổ máu không đổ lệ, cho nên không biết tại sao phụ nữ lại nhiều nước mắt như vậy, càng chảy càng nhiều. Nóng lòng không biết phải làm sao, thấy cô mặt đầy nước mắt lại càng luống cuống.

Đưa tay lên lau nước mắt cho cô, dùng lực lớn đến nỗi cô cảm thấy đau.

"Ngôn Mặc Bạch, anh thích có con không?"

Cô đau lòng nhìn Ngôn Mặc Bạch, giọng nói đứt quãng hỏi anh.

Dịch thể ấm ấp thấm ướt đầu ngón tay anh, cũng thấm ướt trái tim anh. Vì câu nói kia của cô mà tay anh cứng đờ.

"Sao, sao cũng được!" Ngôn Mặc Bạch cân nhắc một chút, sau đó không chắc lắm mà trả lời.

Sao, sao cũng được?

Trả lời không xác định như vậy?

Vậy anh cho mình uống thuốc kia làm gì? Không phải là cũng muốn nhanh có con chứ?

Hoặc là anh ấy biết giao dịch của mình với cha anh, anh muốn thành toàn cho mình?

"Không thích?" Tư Mộ nhìn vào mắt anh hỏi.

"A?" Ngôn Mặc Bạch sửng sốt, không biết trả lời thế nào.

Tư Mộ lại hỏi: "Thích?"

Ánh mắt Ngôn Mặc Bạch rũ xuống, không để cô nhìn vào mắt mình. Thật sự không biết trả lời thế nào.

Nếu trả lời không thích, nhất định cô sẽ không vui, bởi vì mục đích cô lấy mình là phải nhanh chóng sinh con.

Nếu trả lời thích, thì lại trái lương tâm. Thật ra thì, anh không thích có con, rất, không, thích.

Tư Mộ thấy dáng vẻ này của anh, liền đưa tay nâng mặt anh lên để anh nhìn thẳng vào mắt cô, "Vẫn đề này khó trả lời như vậy sao? Gật đầu yes, lắc đầu no, có như vậy thôi mà anh cũng phải suy nghĩ lâu thế, còn không chịu trả lời." Tư Mộ hơi bực mình nói: "Ngôn Mặc Bạch, nhất định là anh không thích có con."

Nhất định là anh không thích, nhưng lại không biết trả lời như thế nào, mới khiến cô không đau lòng khi nghe được đáp án.

Nhất định là anh đã biết giao dịch của cô và cha anh!

Ngôn Mặc Bạch bị nhìn thấu tâm sự nên hơi ngượng ngùng cười cười, cô nhìn vào mắt anh, chân thành hỏi: "Ngôn Mặc Bạch, em có thể hỏi anh một chuyện không?"

"Ừ, em hỏi đi!" Ngôn Mặc Bạch thấy cô ăn nói trịnh trọng như vậy hơi mất tự nhiên, tim cũng đập chậm một nhịp.

"Anh có biết trước khi kết hôn em có làm một giao dịch với cha anh không?" Tư Mộ hít sâu một hơi, khi cô hỏi những lời này, rõ ràng cô có thể cảm nhận được người anh cứng đờ. Mặc dù điều này hơi khó mở miệng nhưng cô vẫn phải nói: "Ban đầu lấy anh, thật sự là vì muốn YT Quốc Tế giúp đỡ tài chính. Anh cũng biết khi đó Lăng Vũ gần như phá sản, ba em lại bị bệnh, trách nhiệm nặng nề đó liền đặt lên người em, em nhất định phải gánh trách nhiệm này. Lúc đầu em có đi tìm anh, nhưng lúc đó em không có đồng ý điều kiện của anh, sau đó anh lại không đồng ý giúp em. Em đành phải đi tìm cha anh, ông ấy đồng ý giúp em với một điều kiện, em phải lấy anh và trong một năm phải sinh cho anh một đứa con trai. Quả thật khi đó em không có sự lựa chọn nào khác, vì Lăng Vũ em chỉ có thể đồng ý."

Nhắc đến chuyện Ngôn Mặc Bạch không đồng ý yêu cầu của cô, giọng của cô không phải trách cứ, cô cũng không có ý đó. Bởi vì Ngôn Mặc Bạch không có trách nhiệm phải giúp đỡ cô, nếu có giúp thì cũng không phải con số nhỏ, mấy trăm triệu, người bình thường ai có thể xuất ra? Dù có thể xuất ra thì tại sao lại phải vì một phụ nữ say rượu loạn tính như cô.

Cho nên, Tư Mộ không trách anh.

"Anh biết." Ngôn Mặc Bạch có chút áy náy, hôn lên đôi mắt hồng hồng của Tư Mộ, nói: "Anh biết em và cha anh làm giao dịch. Nếu như anh không phối hợp, ông ấy cũng không có cách ép anh lấy em."

"Nhưng trong hợp đồng nói, nếu như trong một năm em không sinh được con trai..."

"Không sao, người anh cần chính là em. Hợp đồng đó với anh chỉ vô dụng!"

Ngôn Mặc Bạch tựa trán mình vào trán cô, giọng nói nhỏ nhẹ bay vào tai Tư Mộ, làm cô rất an tâm.

Ban đầu Ngôn Diệu Thiên nói, chỉ cần Tư Mộ đáp ứng điều kiện đó, ông liền giúp Lăng Vũ phát triển lớn mạnh hơn. Nhưng mà nếu Tư Mộ bội ước, ông ấy cũng có thể phá hủy Lăng Vũ.

Ngôn Diệu Thiên nói được thì sẽ làm được!

Ban đầu cô vẫn kiêng kỵ Ngôn Diệu Thiên mới miễn cưỡng đồng ý.

Mà quan hệ của Ngôn Mặc Bạch và Ngôn Diệu Thiên kém như vậy, nếu ông ấy thu hồi vốn thì Lăng Vũ phải làm sao?

"Ông ấy sẽ không làm vậy!" Ngôn Mặc Bạch trả lời chắc chắn.

Sở dĩ Ngôn Diệu Thiên ký kết hợp đồng đó với cô, chẳng qua chỉ vì lấy lòng Ngôn Mặc Bạch, nhìn thấy tâm tư nhỏ của con trai mình, cho nên mới dùng kế đưa Tư Mộ đến cạnh con mình mà thôi. Cũng chỉ có Tư Mộ tự mình căng thẳng.

Nhưng mà, Ngôn Mặc Bạch biết Tư Mộ căng thẳng vì sợ phải rời khỏi anh, biết được lòng cô, anh rất hài lòng, môi hơi cong lên, cúi đầu hôn người phụ nữ trong ngực: "Đừng lo lắng, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Em đã là vợ anh, chỉ cần anh không nói lời nào, ông ấy sẽ không dám làm gì đâu."

Lúc này Tư Mộ mới hoàn toàn an tâm. Nhưng mà, chỉ cần anh không nói lời nào? Cái này có ý gì?

Hoặc là nói, có thể anh sẽ đuổi cô ra khỏi cửa.

Vừa nghĩ như thế, Tư Mộ liền xụ mặt xuống.

Nhưng cô sẽ không hỏi "Ngôn Mặc Bạch, liệu một ngày anh nào đó anh sẽ vứt bỏ em không?" Cho dù hiện tại anh thề son sắt nói cho cô biết "Bảo bối, anh sẽ không làm vậy, đời này anh chỉ cần mình em thôi", cũng không thể đảm bảo họ luôn thương yêu nhau. Tương lai xảy ra chuyện gì ai biết được?

Giống như Diệp Nham, ban đầu tốt như thế nào, thề non hẹn biển, sông cạn đá mòn, cái gì cần và có thể thề đều nói ra hết, cuối cùng thì sao? Vẫn không tránh được một mỹ nữ dùng sắc dụ mê hoặc.

Tay đang ôm chặt cổ Ngôn Mặc Bạch liền buông ra, nhưng vòng tay của Ngôn Mặc Bạch ở trên eo cô lại siết chặt hơn.

Tư Mộ nghĩ rằng buông anh ra sau đó đứng dậy, lại bị anh ôm chặt eo kéo về phía ngực mình, người cô đụng mạnh vào lồng ngực rắn chắc của anh.

Tư Mộ bị đau, nhướng mày nghi hoặc nhìn về phía anh, không ngờ lại chạm phải con ngươi đen u ám của Ngôn Mặc Bạch.

Anh thản nhiên nói: "Anh rất muốn biết, rốt cuộc trong đầu em chứa thứ gì? Cả ngày đều không nghĩ được chuyện gì hay."

"Trong đầu em đương nhiên là tế bào não..." Hình như Ngôn Mặc Bạch có thể nhìn thấu lòng của cô, bây giờ bị anh nói như vậy, cô có cảm giác giác quan của cô đã bị anh lấy đi hết. Cho nên cô thẹn quá thành giận hét to với Ngôn Mặc Bạch. Hơn nữa giọng điệu thản nhiên của anh cũng kích thích cô.

"Anh thấy là bã đậu."

"Đầu anh mới chứa bã đậu, tào phở, chao, bã đậu đã mọc nấm..."

Tư Mộ còn chưa nói hết câu, đã bị anh chặn miệng bằng một nụ hôn.

Cái miệng nhỏ nhắn luôn lải nhải, thì phải dùng phương thức như thế mới có thể làm cô yên lặng.

Quấn lấy lưỡi cô mút trong chốc lát, vẫn chưa thỏa mãn buông cô ra, giọng nói trở nên khàn khàn: "Hiện tại anh muốn ăn đậu hũ của em ở ngay tại đây..." vừa nói đôi tay lại lại bắt đầu vuốt ve cơ thể cô.

"Ưm..." Tư Mộ cũng động tình, vẫn còn chưa thấy anh trêu chọc như thế nào cô đã say mê, khẽ ngân nga, âm thanh mê hoặc này lại càng kích thích Ngôn Mặc Bạch, tim anh như nhũn ra, động tác trên tay tăng lên vuốt ve vài cái, liền nhanh chóng cởi quần áo của cô ra.

Lúc này Tư Mộ rất chủ động, cơ thể uốn éo, phối hợp với động tác của Ngôn Mặc Bạch, đợi đến lúc quần áo trên người cô bị cởi sạch, cô lại bắt lấy tay Ngôn Mặc Bạch. Vội vàng lắc lắc vài cái, ngay cả quần áo của anh cũng chưa cởi ra. Môi cô tiến tới gần tai anh, giọng nói quyến rũ thì thầm cái gì đó, khiến Ngôn Mặc Bạch cũng phải rên rỉ.

Ngôn Mặc Bạch giữ cô ngồi yên trên bắp đùi mình, vỗ mông cô mấy cái, cười thở hổn hển: "Tiểu yêu tinh, một chút kiên nhẫn cũng không có."

Đúng là không có kiên nhẫn, lắc lắc có hai cái lại không chịu cởi quần áo của anh ra, phủi tay cái gì cũng không chịu làm, ngược lại còn đi mê hoặc anh.

Ngôn Mặc Bạch tự động thủ cởi sạch quần áo của mình, sau đó ôm cô đặt lên bàn làm việc rộng rãi.

"A, lạnh..." trên người không có gì, hiện tại là mùa đông, bàn làm việc gỗ lim lạnh như băng, lưng Tư Mộ vừa mới chạm đến mặt bàn, đã ôm chặt cổ Ngôn Mặc Bạch oán trách.

"Vào phòng trong...."

"Ngoan, ở nơi này. Gia còn chưa thử làm ở đây..."

Tư Mộ giận cắn vai anh, quát lên: "Anh còn chưa thử qua nhiều chỗ đó, lần sau dứt khoát làm trên sàn nhà đi..." Vừa nói ra cô liền muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình. Đây là cô xem trên mạng.

"Được, ý này cũng không tệ. Lần sau trên sàn nhà, chúng ta phải thử một lần." Ngôn Mặc Bạch nghiêm trang gật đầu.

"Anh đi chết đi!" Tư Mộ đỏ mặt, phun nước miếng lên mặt anh.

Ngôn Mặc Bạch cũng không thèm để ý, ôm cô rồi cắn lên ngực cô một cái.

Đưa tay lấy quần áo vừa mới cởi ra lót dưới người cô, rồi ấn cô lên bàn, kéo hai chân cô vòng qua eo mình, hung hăng làm một lần, sau đó lại lật người cô lại từ phía sau làm một lần, mới miễn cưỡng cảm thấy đỡ thèm. 

"Đủ rồi." Ăn hai lần rồi, anh đang bế cô vào phòng, tính bắt đầu cuộc chiến thứ ba, Tư Mộ lắc lắc cơ thể kháng nghị.

"Không phải em nói muốn ở trong phòng sao? Em đã nói ra tâm nguyện, gia phải thỏa mãn em chứ!"

"Anh...." Không biết xấu hổ!

Vẫn giằng co hai giờ, hai người mới chịu dừng lại.

Tư Mộ yếu ớt nằm trên giường hỏi: "Ngôn Mặc Bạch, mau cho em uống thuốc."

Ngôn Mặc Bạch sửng sốt, đưa tay lên sờ trán cô, không nóng mà? Tại sao hôm nay lại vậy chứ?

Tư Mộ giơ tay lên định hất tay anh ra, nhưng không có chút khí lực nào, chỉ có thể nắm tay anh, "Ngôn Mặc Bạch, em biết anh cho em uống thuốc gì rồi."

Mặc dù anh giấu diếm không nói, nhưng lúc này cô muốn nói cho anh biết tất cả, cũng không chỉ có mỗi việc này.

"Ngày hôm qua anh cho em uống thuốc, em không có uống... sau đó gửi đi xét nghiệm."

Ngôn Mặc Bạch ôm cô vào ngực, đưa tay ngắt một cái ngay eo cô, "Sao lại không chịu nghe lời? Lại dám không uống thuốc? Còn lén mang đi xét nghiệm? Không tin anh như vậy sao?"

Nói thật, trong lòng Ngôn Mặc Bạch hơi không vui.

"Không phải em không tin anh, em hỏi anh là thuốc gì, anh lại không nói cho em biết, em lại muốn biết thì chỉ có thể mang đi xét nghiệm. Lòng hiếu kỳ của con người rất lớn, em lại là người lương thiện và thành thật cũng bị lòng hiếu kỳ thúc giục! Cho nên nếu như nói, lòng hiếu kỳ hại chết con mèo, đây tuyệt đối là sự thật! Mèo đã chết, đầu sỏ gây nên chuyện này phải quan tâm chứ!" Tư Mộ bị Ngôn Mặc Bạch chỉ trích, bắt đầu vắt hết óc bịa chuyện lung tung, dù có chết cũng không chịu nhận mình sai.

Đối với sự vô lại của cô, Ngôn Mặc Bạch chỉ cười một tiếng, cảm thấy cô thật nghịch ngợm và đáng yêu, cũng không trách cứ, đây cũng nằm trong dự đoán của Tư Mộ.

"Em cũng ngụy biện nhiều ghê." Đưa tay lên vò tóc cô làm nó toán loạn cả lên, thở dài hỏi: "Em thích có con vậy sao? Anh là nói, nếu như không phải có giao dịch với lão đầu tử, em có còn muốn sinh con gấp như vậy không?"

Đầu Tư Mộ bị vò loạn lên, cô hất tay anh ra, nghiêm túc suy nghĩ, sau đó kiên định gật đầu: "Em vẫn muốn. Lúc mới lấy anh, em đã chuẩn bị trong vòng một năm phải mang thai trở thành một người mẹ, nhưng mà bây giờ đột nhiên nói, có thể muộn hai năm cũng không sao nhưng em lại cảm thấy là lạ, thật giống như gác lại một chuyện gì đó mà không làm, trong lòng cảm thấy vắng vẻ."

"Em còn nhỏ như vậy, thật không thích hợp làm mẹ, tự chăm sóc mình còn chưa xong, làm sao chăm sóc con?" Trong đầu Ngôn Mặc Bạch vang lên lời Cố Khuynh nói... nếu có con, cô chỉ quan tâm đến đứa bé, không thèm để ý đến anh nữa thì sao?

Vì thế Ngôn Mặc Bạch kiên trì thuyết phục bà xã của mình, không, muốn, sinh con! Tối thiểu thì cũng hai năm nữa không sinh.

"Em nhỏ ở đâu? Em bằng tuổi với Vưu Ưu. Anh thử nhìn xem, hiện tại con gái cô ấy đã năm tuổi." Tư Mộ thấy anh đột nhiên thuyết phục mình không nên có con, liền nóng nảy lắc lắc anh làn nũng: "Sinh một đứa thôi! Anh xem, anh đẹp trai như vậy em cũng không đến nỗi nào, tương lai con của chúng ta khẳng định sẽ rất đáng yêu."

Ngôn Mặc Bạch bị cầm đầu lắc lắc, cơ thể bóng loáng của cô dính chặt vào người anh, bởi vì động tác của cô, một mảng kiều diễm mềm mại cọ cọ vào lồng ngực anh, cọ đến mỗi tâm anh cũng rục rịch.

Xoay người lại đặt cô dưới thân. Tư Mộ kêu to: "Ngôn Mặc Bạch, anh là tên khốn kiếp, đủ rồi! Ô ô, eo của em sắp đứt rồi, cơ thể cũng bị anh làm mệt rã rời rồi... tha cho em đi...."

Một khi đã rục rịch, lại ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, thì sao có thể dừng được?

Hung hăng cắn môi cô rồi nói: "Muốn có con... vậy nên biết điều mà phối hợp một chút, để gia thoải mái mấy lần nữa!"

Gào khóc... đây là uy hiếp trắng trợn mà!

Tư Mộ nhắm mắt lại: "Muốn trước muốn sau thì gia tùy ý lấy đi! Dù sao em cũng không còn chút sức lực nào nữa rồi!"

Ngôn Mặc Bạch bị lời nói của cô chọc cười, đưa tay xoay người cô lại, một tay nâng bụng cô lên, một tay khẽ vuốt ngực cô: "Gia muốn đánh từ hai mặt!"

Giây phút đó, mất hồn nhất!

Sau Tư Mộ bị dày vò mệt mỏi ngủ thiếp đi. Mà Ngôn Mặc Bạch cũng không cho cô uống thuốc.

Hôm sau, Ngôn Mặc Bạch nhận được điện thoại của Lâu Diệc Sâm, sáng sớm đã muốn đi ra ngoài.

"Em ngủ thêm lát đi, buổi trưa muốn ăn cái gì?" Ngôn Mặc Bạch hôn lên mắt Tư Mộ, dịu dàng hỏi.

Tư Mộ mơ mơ màng màng, nhắm chặt mắt mặc anh hôn, nghe thấy anh hỏi, mới khẽ mở mắt: "Anh muốn đi đâu?"

"Autumn, có một số việc cần phải xử lý."

"Vậy em thì sao?"

"Đương nhiên là ở nhà ngủ, muốn ăn gì để anh gọi người mang đến cho em."

"Không phải anh đã nói, sau này không bao giờ... để em ở nhà một mình sao? Ngôn Mặc Bạch, sao anh có thể như vậy? Nói mà không giữ lời!" Hiện tại Tư Mộ đã hoàn toàn tỉnh táo, nhìn người mặc quần áo chỉnh tề ngồi bên giường, cô ngồi dậy, đấm giường lên án.

Ngôn Mặc Bạch đưa tay cần lấy bàn tay đang nắm chặt thành nắm đấm ở trên giường đặt vào vòng bàn tay, cảm giác trơn mềm vô cùng tốt. "Anh không có thời gian ở cạnh em, anh hai gọi anh."

"Em lại không muốn anh đi chơi cùng em, em tìm Vưu Ưu chơi."

Lấy cớ! Tuyệt đối là lấy cớ!

Lúc này Tư Mộ cảm thấy nhất định Ngôn Mặc Bạch không đi đến Autumn.

Ngôn Mặc Bạch thở dài, thật sự là hết cách với cô.

Quả thật anh không có đến Autumn, mới vừa rồi anh hai gọi điện nói hàng bên Miến Điện (Myanmar ) có vấn đề, bảo anh qua đó một chuyến. Ngôn Mặc Bạch đi bằng máy bay tư nhân chỉ một ngày là đủ, hơn nữa lần này đi rất nguy hiểm, cho nên sẽ không đưa cô đi cùng, hơn nữa càng không nói cho cô biết.

"Nếu thật sự nhàm chán vậy thì em về nhà cha mẹ đi! Hôm qua mẹ còn gọi điện cho em, chắc chắn là nhớ em, không phải cứ cách vài ngày là em lại về thăm họ sao? Anh bảo Tiểu Cửu lái xe đưa em về." Nói xong còn sờ sờ đầu cô, muốn cô nghe lời.

Vừa nghe anh nói vậy, Tư Mộ càng chắc canh phán đoán của mình.

Bám chặt tay anh không buông: "Ngôn Mặc Bạch, anh không đến Autumn đúng không? Anh muốn đi đâu? Có phải rất nguy hiểm không?"

"Em lại nghĩ đi đâu vậy hả? Buổi tối anh sẽ về, có thể đi đâu được chứ? Thường thì cách một thời gian sẽ có một hội nghị, bời vì tương đối bí mật nên không thể dẫn em theo cùng, em nghe lời một chút, trở về cha mẹ, buổi tối anh sẽ đến đón em." Không thể nói sự thật cho cô biết, chỉ có thể gạt cô như thế, không muốn cô lo lắng.

Ngôn Mặc Bạch hôn cô, đứng dậy muốn đi. Tư Mộ nắm chặt tay anh, giọng nói run rẩy lại hơi nức nở: "Ngôn Mặc Bạch, nhất định anh phải về sớm đó. Em nói mẹ nấu món anh thích nhất, chờ anh về... anh nhất định phải bình an trở về..."

Còn chưa nói hết câu, thanh âm cũng đã nghẹn ngào.

Ngôn Mặc Bạch phì cười ra tiếng, đi lại về giường, đưa tay nhéo mặt cô: "Em lại suy nghĩ vớ vẩn gì vậy? Đâu phải anh đi đánh nhau, còn bình an trở về? Anh chỉ đi họp uống trà, chẳng lẽ uống một ly trà cũng nghẹn chết? Nếu xui xẻo như vậy, anh không ra khỏi cửa cũng bị nghẹn chết."

Khó có lần Ngôn Mặc Bạch nói đùa, lại chọc Tư Mộ rơi nước mắt lả chả, tay nhỏ bé đấm anh: "Phi phi phi! Không được nói điềm xấu! Sau này không cho phép anh nói như vậy nữa!"

Ngôn Mặc Bạch cười gật đầu: "Được, anh không nói! Nhất định chúng ta sẽ bạc đầu răng long, sống lâu trăm tuổi. Đến lúc đó anh già rồi, không biết còn ôm em được không nữa."

"Hừ, em không cần anh ôm!"

"Được, không quan tâm anh có ôm được không! Vậy hôn một cái..." Vừa nói liền cúi đầu đặt lên môi cô một nụ nụ hôn sâu, lưu luyến không hơn so với tất cả các lần trước, hôn sao cũng cảm thấy không đủ, cứ như đây là nụ hôn cuối cùng, sau khi rời đi thì không thể gặp lại nữa.

Nhưng mà muốn triền miên hơn nữa cũng phải buông ra.

Tư Mộ bị hôn thiếu chút nữa không thở nổi, mặt cũng nghẹn đỏ, Ngôn Mặc Bạch mới buông cô ra.

Ngón tay thon dài vuốt ve gò má mềm mại của cô: "Ngoan ngoãn ngủ thêm tý nữa, anh sẽ bảo Tiểu Cửu chờ rồi lái xe đưa em về nhà."

Tư Mộ thở hỗn hển dựa vào ngực anh, khuôn mặt mặt hồng hào tức giận nói: "Em không cần anh ấy đưa, tự em sẽ lái xe về."

"Không phải anh đã nói là em không được lái xe sao? Nghe nói gần cuối năm bên ngoài rất loạn, khắp nơi đều là cướp với trộm, một mình em đi anh không yên tâm."

"Nhưng mà, không phải Tiểu Cửu phải đi theo anh sao?"

Tiểu Cửu là trợ thủ đắc lực của Ngôn Mặc Bạch, tại sao lại không mang Tiểu Cửu cùng đi.

"Chỉ có mấy người bọn anh họp, họ không thể đi vào."

"Được rồi!" Tư Mộ không nói gì nữa, gật đầu đồng ý.

"Vậy em ngủ đi, anh đi đây. Nếu đến trễ, anh hai lại mắng." Ngôn Mặc Bạch đặt cô nằm xuống giường để cô tiếp tục ngủ.

Ngôn Mặc Bạch lái xe nhưng không đến Autumn, mà trực tiếp đến sân bay tư nhân của anh.

Tiểu Cửu, Tiểu Trang và vài người nữa đang chờ ở đó.

Ngôn Mặc Bạch xuống xe, nói với bọn họ: "Lần này một mình tôi đi, các cậu đều ở lại bên đây."

Ngôn Mặc Bạch vừa nói xong, mấy người cũng nóng nảy, vội vàng kháng nghị: "Đại ca, quá nguy hiểm, mặc kệ như thế nào, bọn em sẽ không để anh đi một mình, nhất định phải mang theo trên năm người."

Ngôn Mặc Bạch bày ra vẻ mặt không được phản đối, nói: "Nhiều người ngược lại sẽ làm hư việc. Một mình tôi đi, giải quyết xong chuyện bên kia lập tức trở về." Sau đó nhìn Tiểu Cửu: "Cậu chờ một lát rồi đưa Tư Mộ đến nhà cha mẹ cô ấy, đi lên lầu đón cô ấy, không được để cô ấy một mình. Phái thêm hai người nữa chú ý nhà cha mẹ cô ấy, nếu cô ấy đi chơi..., hãy đi theo. Đừng để người khác đến gần cô ấy."

Ngôn Mặc Bạch nghiêm túc nói, Tiểu Cửu nghe vậy sắc mặt liền biến đổi.

Ngôn Mặc Bạch phái người đi theo Tư Mộ, cũng không phải lần một lần hai, nhưng chưa bao giờ như lần này, tỉ mỉ căn dặn. Đặc biệt là câu cuối "Đừng để người khác đến gần cô ấy." Chỉ trong nháy mắt Tiểu Cửu đã cảm thấy chuyện này không hề đơn giản.

"Lúc ra khỏi nhà, hình như thấy có người ở đó theo dõi." Ngôn Mặc Bạch nhàn nhạt mở miệng, nói ra nghi hoặc trong lòng Tiểu Cửu.

"Vậy tại sao còn muốn chị dâu về nhà mẹ đẻ?" Lệ Hỏa tính tình nóng nảy, nói tiếp: "Đại ca tăng thêm hệ thống an toàn trong nhà, người khác không xông vào được. Để chị dâu ở nhà an toàn hơn, em dẫn người đi xử mấy người theo dõi kia."

"Không thể đánh rắn động cỏ, hiện tại ta ở ngoài sáng kẻ địch ở trong tối, ngay cả đối phương là ai chúng ta cũng không biết. Lúc trước nói là Diệp Nham làm, nhưng thế lực của anh ta cũng không lớn đến vậy, hơn nữa nếu đúng như lời anh ta nói, thì tạm thời Tư Mộ sẽ không có nguy hiểm." Ngôn Mặc Bạch nhìn lướt qua máy bay tư nhân đang đậu bên kia, dặn dò bọn họ: "Các cậu nên dừng mọi chuyện trong tay lại, không nên nóng vội, tất cả chờ tôi quay lại rồi tính tiếp." Sau đó lại an bài một số chuyện liền xoay người bước lên máy bay.

Tiểu Trang tiến lên: "Đại ca, hay anh cho em theo anh đi có gì cũng có thể có thể giúp đỡ lẫn nhau."

Tiểu Trang thân thủ lợi hại, cũng thận trọng, nếu như Ngôn Mặc Bạch đi một mình không mang theo người..., một người một ngựa đi qua Miến Điện, tất nhiên họ sẽ không yên tâm. Mà Tiểu Trang lại là người có quyền uy gần như Ngôn Mặc Bạch, nếu chỉ có một người đi, vậy Tiểu Trang đi, không có ai dị nghị gì.

"Tiểu Cửu, cậu hãy cẩn trọng một chút." Trong khoảnh khắc lên máy bay, Ngôn Mặc Bạch xoay người lại nói với Tiểu Cửu.

Tiểu Cửu tiếp xúc với Tư Mộ tương đối nhiều, Ngôn Mặc Bạch để cậu bảo vệ Tư Mộ là thích hợp nhất. Hơn nữa Ngôn Mặc Bạch biết rõ tính của Tư Mộ, có lẽ hôm nay cô sẽ không ngoãn ở nhà cha mẹ, nếu đi ra ngoài có thể sẽ xảy ra chuyện. Cho nên, anh lại dặn Tiểu Cửu lần nữa.

....

Tư Mộ nhìn anh đi ra khỏi phòng, khi cửa phòng đóng lại, lòng cô bắt đầu nhớ nhung rồi.

Cho nên cô không thể nào ngủ được.

Tư Mộ đứng dậy, dùng một tiếng để nấu bữa sáng, nhưng khi bữa sáng thơm ngào ngạt được dọn lên bàn, cô lại không muốn ăn.

Quyết định sẽ về nhà cha mẹ sớm.

Thay quần áo, trang điểm, cố gắng làm cho ánh mắt mình tươi sáng. Dùng nước ấm chườm qua, đôi mắt sưng đỏ rõ ràng đã đỡ rất nhiều, nếu để nguyên như vậy về nhà cha mẹ, nhất định họ sẽ cho rằng cô và anh cãi nhau, cô mới chạy về nhà.

Sau khi đã sửa soạn xong, đứng trước gương tỉ mỉ ngắm lại lần nữa, thấy người trong gương xinh đẹp chói lọi, lúc này mới thỏa mãn gật đầu.

Trước đó cô đã gọi điện cho Tiểu Cửu, nói cho anh biết mấy giờ thì đến. Cho nên Tiểu Cửu đã canh thời gian mà đến, khi cô mở cửa xuống lầu cũng là lúc Tiểu Cửu vừa đến.

Tư Mộ hơi kinh ngạc. Sao anh lại lên đây đón cô, trước đó cô nói anh ở trước tiểu khu đợi cô.

"Chị dâu, đi thôi!" Tiểu Cửu vừa mới chuẩn bị nhấn chuông cửa thì cửa liền mở ra, thấy Tư Mộ đi ra, anh cũng hơi sững sờ.

Trên xe, Tư Mộ ba lần bảy lượ hỏi Tiểu Cửu, rốt cuộc là Ngôn Mặc Bạch đi đâu, anh nói năng thận trọng, nhất quyết không trả lời. Trái tim Tư Mộ càng khó chịu, cho đến khi về nhà mẹ, sắc mặt cô tái nhợt, trong lòng lo sợ bất an.

Phó Minh Vũ và Tô San đều ở nhà, mời vừa đi dạo về, má Vương cũng mua rất nhiều đồ ăn. Trước khi về Tư Mộ đã gọi điện cho mẹ, nói tý nữa cô sẽ về ăn cơm, còn nói má Vương khi mua thức ăn mua thêm vài món mình thích, cả những món Ngôn Mặc Bạch thích ăn.

Trong điện thoại cô không nói với mẹ, mình về một mình. Cho nên sau khi vào cửa, Tô San chỉ thấy mình con gái nhà mình mà không thấy con rể, liền quay đầu nhìn về phía cửa, giọng nói của Tư Mộ từ bên trong vọng ra: "Đừng nhìn nữa, chỉ có mình con về thôi. Anh ấy có việc bận tối mới đến đón con."

"Vậy mà mẹ tưởng hai con cùng về, còn dặn dì Vương mua rất nhiều thức ăn." Tô San đóng cửa đi vào, thấy trên mặt con gái không hề có tươi cười, cho nên quan tâm hỏi: "Sao sắc mặt lại khó coi như vậy, trong người không thoải mái sao?"

Tư Mộ liền sờ sờ mặt mình, cố gắng mỉm cười: "Có sao? Hai ngày nay con mất ngủ, chắc vì vậy nên sắc mặt hơi khó coi."

"Vậy thì thật là tốt, để dì Vương nấu canh an thần bổ cho con." Phó Minh Vũ ngồi ở trên ghế sofa xem báo, nghe thấy con gái nói, liền cười nói một câu.

"Vậy buổi trưa Mặc Bạch ăn cơm ở đâu? Nấu nhiều một chút, chúng ta đến đưa cho nó." Tô San rất vừa vòng với cậu con rể này, mới đầu biết hôn nhân của con gái và con rể chỉ là cuộc giao dịch, nhưng sao lại nhìn thấy con rể đối xử tốt với Tư Mộ, hơn nữa còn hiếu kính với hai ông bà, làm được như vậy, quả thật không có gì để xoi mói. Huống chi lại còn giàu có đẹp trai, ai không yêu cho được? Bà thầm nghĩ.

"Anh ấy đang ở Autumn ăn gì mà chả có? Nếu mẹ sợ anh ấy đói bụng, đau lòng thay anh ấy thì giữ lại, buổi tối anh ấy đến ăn cơm, đưa cho anh ấy uống là được!" Tư Mộ ngồi ở trên ghế sofa gọt táo, nghe thấy mẹ nói vậy, liền hồi hộp, vỏ táo được cắt thành một vòng dài liền bị đứt, xém nữa cô cũng bị đứt tay.

"Vậy buổi tối mẹ sẽ tự mình xuống bếp chuẩn bị một bàn thịnh soạn."

Tư Mộ tiếp tục quả táo giả bộ tức giận oán trách: "Mẹ, con phát hiện anh ấy mới giống con ruột của mẹ còn con chỉ là con dâu mà thôi, sao mẹ lại có thể như vậy? Buổi trưa con ở nhà mẹ lại không xuống bếp, chờ đến tối anh ấy đến mẹ lại xuống bếp chuẩn bị một bàn thịnh soạn? Sao mẹ lại có thể thiên vị như vậy?"

"Nha đầu ngốc!" Phó Minh Vũ lật tờ báo trong tay, quay đầu nhìn con gái của mình cười sủng nịnh nói: "Mẹ con tốt với nó, còn không phải vì nó là chồng con? Nếu không mẹ con sẽ không đích thân xuống bếp."

Tô San cũng đi đến vỗ vào người con mình một cái, trừng mắt với cô nói: "Con là đứa bé không có lương tâm, nghĩ mẹ con làm một bàn thức ăn dễ dàng lắm sao? Không phải vì bồi bổ cơ thể cho con rể, cơ thể của các con tốt, mới sớm sinh con được, mẹ cũng sẽ trông hộ hai đứa."

Tư Mộ ngẩn ngơ, ngượng ngạo nở nụ cười.

Đứa bé, sao cô lại không muốn chứ, nhưng nói thì dễ. Có thể mang thia hay không, còn phải xem tạo hóa nữa.

Mỗi đêm đều liều mạng tạo người, nhưng đến bây giờ cũng không có tin tức gì, thật là khiến người khác nổi giận mà!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play