"Nha đầu, thật là nhanh nhẹn." Nam tử thần bí chậm rãi nâng lên đầu ngón tay, động tác ưu nhã xuyên qua làn khói đen, đến trước mặt Mị thần, trong môi tràn ra thanh âm ôn hòa.
"Giết người, cần phải nhanh. Động tác người nào nhanh hơn, người đó có thể sống ." Mị thần mặt không chút thay đổi quét mắt nhìn mặt nạ nam tử, lạnh giọng nói. Chỉ là trong lòng của nàng lại quanh quẩn một đám sương mù, mới vừa rồi nàng bắn ra viên đá đã khống chế lực đạo, vốn nên trực tiếp lấy mạng người kia. Nhưng ngay khi nàng bắn đá ra, bỗng nhiên bị choáng, tiếp đến một chút trí nhớ không rõ ràng giống như những đợt sóng tràn vào trong đầu. Việc này làm nàng thất thần, vì vậy cũng làm cho viên kia bắn ra sai lệch. Gặp quỷ, vì sao trong đầu của mình sẽ xuất hiện đoạn trí nhớ xa lạ như vậy đây? Giống như là trí nhớ thuộc về một tiểu nha đầu tên là Thượng Quan Ngưng Nguyệt? Thượng Quan Ngưng Nguyệt? Giống hệt tên nàng trước khi nàng tiến vào tổ chức? Nha đầu ngu dại xấu xí này bị người trong thiên hạ phỉ nhổ, khinh bỉ, khi dễ? Nếu nói là nha đầu kia đáng thương, thì cũng không hoàn toàn đúng, bởi vì nàng lại có một người cực kỳ sủng ái nàng, tướng quân phụ thân thương yêu nàng như mạng.
"Ta nghĩ. . . Ta rốt cuộc có thể hiểu Thượng Quan tướng quân vì sao coi ngươi như bảo bối rồi. Nha đầu, có lẽ ngươi là niềm kiêu ngạo lớn nhất cả đời của Thượng Quan tướng quân." Mặt nạ nam tử chau mày, bên môi nở nụ cười bí ẩn nhìn Mị thần. Gió đêm thổi qua y phục của nàng, ánh trăng bao phủ xuống, bóng dáng của nàng mặc dù có vẻ mỏng manh, nhưng lại toát ra hơi thở bức người, không khỏi làm cho mặt nạ nam tử bị mê hoặc. Từ lúc nàng bắn ra viên đá kia thì hắn liền biết nha đầu này không có chút nội lực nào, nhưng nàng lại có bản lĩnh cực kỳ cổ quái cùng với sát khí kinh người. Sát khí như vậy ngay cả hắn cũng không cách nào vượt qua đi? Đây quả thực là không thể tưởng tượng nổi! Thuộc hạ của hắn về phương diện thăm dò tin tức tuyệt đối là hạng nhất, vì sao bọn họ hoàn toàn không có thăm dò được bí mật của Thượng Quan Ngưng Nguyệt chứ? Mặt khác, Thượng Quan Ngưng Nguyệt bản lĩnh xuất sắc như thế, tại sao lại bị bọ thuộc hạ của nam nhân này dễ dàng bắt cóc khỏi tướng quân phủ đây?
"Nha đầu? Ngươi kêu ai là nha đầu?" Mị thần trợn mắt giận dữ nhìn mặt nạ nam tử, giọng nói lạnh lẽo. Nàng là tử thần lấy mạng mà giới hắc đạo chỉ nghe tin đã sợ mất mật, là thiên tài đặc công mà giới bạch đạo cực kỳ tôn sùng. Hôm nay thế nhưng lại bị người khác kêu là nha đầu?
"Long Diệu hoàng triều người nào không biết Thượng Quan Ngưng Nguyệt nữ nhi bảo bối của Thượng Quan tướng quân còn chưa đến tuổi cập kê? Ngươi đã chưa trưởng thành, tại sao lại không thể gọi ngươi là nha đầu đây?" Mặt nạ nam tử lười biếng khoanh tay, mỉm cười nói.
"Đợi chút, ngươi. . . Mới vừa nói cái gì?" Mị thần nhăn mày nhìn về phía mặt nạ nam tử, giọng nói có chút khiếp sợ. Mặt nạ nam tử cùng mấy người lúc nãy đều mặc trang phục cổ đại? Bây giờ mặt nạ nam tử còn nói mình là nữ nhi của Thượng Quan tướng quân Long Diệu hoàng triều? Còn cả đoạn trí nhớ xa lạ hiện lên trong đầu lúc trước?
"Thế nào, chẳng lẽ ta nói sai? Thật ra thì ngươi đã qua tuổi cập kê?" Mặt nạ nam tử không chút để ý quét mắt nhìn gương mặt Mị thần, ôn nhu hỏi.
"**" Mị thần cắn răng, không nhịn được mắng một câu. Nàng nghĩ. . . Nàng hiện tại rốt cuộc có thể hiểu rồi. Có lầm hay không, nàng lại bị một tia chớp đánh cho xuyên không rồi, mà lại còn xuyên đến thân thể một nha đầu ngu dại xấu xí, không phải chứ?
"Khụ. . . Ngươi nói cái gì? Ngàn vạn lần đừng nói cho ta biết, ngươi là đang chửi ta a!" Mặt nạ nam tử kinh ngạc nhìn Mị thần, hắn xác định mình nghe không hiểu lời nói của nha đầu này, nhưng là từ nét mặt của nàng, hắn có thể nhận thấy nàng đang bất mãn cùng tức giận. Mình dù gì cũng được tính là một nửa ân nhân cứu mạng của nàng chứ? Nàng sao có thể dùng thái độ ác liệt như thế kêu mình đây?
Sau khi hít một hơi thật sâu, Mị thần vẫn là tỉnh táo đón nhận sự thực mình đã xuyên qua. Việc này đã xảy ra, nàng có khiếp sợ thì cũng có ích lợi gì đâu, còn không bằng thản nhiên tiếp nhận thực tế. Đối với nàng mà nói, vô luận ở nơi nào, cho dù là đặt chân tại địa phủ âm u làm người ta rợn tóc gáy, nàng cũng tuyệt đối tự tin mình có thể tự nhiên đối mặt, huống chi chỉ là đổi một thế giới khác mà sống chứ?
"Mới vừa rồi người kia vì sao muốn giết ta?" Mị thần, không, hiện tại nên xưng hô nàng là Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Thượng Quan Ngưng Nguyệt lạnh nhạt quét mắt qua mặt nạ nam tử, xác định hắn cũng không gây nguy hiểm với mình, mới mở miệng chậm rãi hỏi.
"Chính xác mà nói, người kia vốn là muốn bắt ngươi làm con tin. Bởi vì ngươi là điểm yếu duy nhất của Thượng Quan tướng quân, chỉ có bắt ngươi mới có thể uy hiếp Thượng Quan tướng quân, thế nên hắn mới không cho ai biết mục đích của hắn. Chỉ là. . . Ngươi cũng không ngoan ngoãn phối hợp với hắn, thậm chí còn khiêu khích hắn, chắc hẳn là vì thế hắn mới nổi sát tâm muốn giết ngươi." Mặt nạ nam tử âm thầm nhìn sâu vào mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt, mở miệng kiên nhẫn giải thích.
"Ha ha. . . Xem ra ta là bị cuốn vào tranh đấu chính trị nhàm chán rồi." Thượng Quan Ngưng Nguyệt khóe môi nổi lên một độ cong lạnh lùng, tướng quân luôn là người cầm binh quyền trong triều đình, có địa vị hết sức quan trọng. Bắt nàng đi uy hiếp tướng quân phụ thân, dụng ý trong đó cũng không khó suy đoán.
"Nha đầu thông minh." Mặt nạ nam tử quét mắt một vòng qua Thượng Quan Ngưng Nguyệt, giọng điệu nhàn nhạt thở dài nói. Nếu nàng là nữ nhi của Thượng Quan Hạo, trước kia giả bộ điên khùng ngu dại, vậy có thể đoán chắc được mục đích của nam tử kia, thật ra thì cũng không có gì ngạc nhiên, không phải sao?
"Nói cho ta biết thân phận của hắn." Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhíu mày nhìn về phía mặt nạ nam tử, nàng không có hứng thú với âm mưu chính trị, nhưng nàng tuyệt đối cũng không cho phép người khác lấy mình làm con cờ, cho nên phải hiểu rõ kẻ địch của mình.
"Ta nghĩ. . . Tướng quân phụ thân của ngươi hẳn là rõ ràng hơn ta, ngươi có thể đi hỏi hắn a! Chỉ là, tên vừa rồi không chỉ không giết được ngươi, mà còn bị thương nặng. Chỉ sợ hắn sẽ ôm hận mà đến tìm ngươi báo thù a, ngươi cũng nên cẩn thận!" Mặt nạ nam tử đầu tiên là ngẩn người, tiếp nhún vai một cái nói. Nha đầu này thật đúng là vô cùng thú vị, thế nhưng mang theo giọng điệu ra lệnh muốn từ trong miệng mình biết thân phận của người kia? Thái độ này cũng không khỏi quá coi rẻ mình đi?
"Chỉ sợ người ta phải cẩn thận không chỉ là tên kia chứ?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt hai mắt không chút để ý nhìn mặt nạ nam tử nói.
"Nha đầu ngươi nói hình như là ý tại ngôn ngoại a! Ta không phải kẻ địch của ngươi, ngược lại ta còn là ân nhân cứu mạng của ngươi. Thời điểm ngươi hôn mê bất tỉnh, suýt chút nữa bị người ngũ mã phanh thây rồi, nhưng ta đã ra tay cứu ngươi a!" Dưới mặt nạ, nam tử thần bí dương lông mày thật cao.
"Vậy sao? Mang mặt nạ ra ngoài cứu người? Chắc hẳn ngươi và người kia rất quen thuộc đi, ngươi muốn hắn không phát hiện thân phận chân chính của ngươi." Thượng Quan Ngưng Nguyệt không trực tiếp trả lời mặt nạ nam tử, mà là sau khi quan sát kỹ hắn, khẳng định nói.
"Ngươi không cảm thấy mang mặt nạ ra ngoài cứu người, rất có vẻ đẹp thần bí sao?" Mặt nạ nam tử cũng không có trả lời ngay, mà là nhếch môi cười hỏi Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
"Vậy chỉ sợ ngươi phải nhanh biến mất trước mắt ta." Thượng Quan Ngưng Nguyệt giễu cợt nói.
"Vì sao? Ta dù gì cũng coi như là ân nhân cứu mạng của ngươi, ngươi keo kiệt đến mức một câu cám ơn cũng không có, còn không kịp chờ đợi muốn đuổi ta đi?" Mặt nạ nam tử giọng nói mang theo một tia uất ức.
"Ngươi không phải là muốn giữ cảm giác thần bí sao? Thuốc đổi thanh âm cùng hình dáng của ngươi sắp hết hiệu lực, nếu ngươi đi trễ, chẳng phải là sẽ bị ta phát hiện bí mật của ngươi sao?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt khẽ nghịch tóc trên trán.
"Ngươi. . ." Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt lời, thân thể mặt nạ nam tử liền cứng ngắc. . .
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT