Liếc nhìn Vô Ngân ngồi xổm vò đầu, thân thể hơi khom, Thiên Cơ lão nhân duỗi tay trái ra, chạm rãi kéo Vô Ngân đứng lên.
Thiên Cơ lão nhân hiểu rõ, chính mình nói lời " cuối cùng hai người chỉ có thể sống một ", Vô Ngân cũng không phải không biết ý nghĩa, mà là không dám nghĩ sâu.
Giống như phụ thân hiền từ, Thiên Cơ lão nhân đưa tay, dịu dàng sửa lại mái tóc rối cho Vô Ngân.
"Nếu muốn hóa giải nguyền rủa, cần năng lượng của Ma Châu, lão đầu có thể mang năng lượng của Ma Châu đưa vào trong cơ thể Diễm tiểu tử, Die nd da nl e q uu ydo n tự nhiên cũng có thể thu hồi năng lượng của Ma Châu từ trong cơ thể Diễm tiểu tử. Chỉ là......"
Rút tay lại, giọng Thiên Cơ lão nhân đầy rét lạnh mà ưu thương nói: "Sở dĩ Diễm tiểu tử vẫn còn sống tới bây giờ, là bởi vì năng lượng của Ma Châu vận chuyển ở trong người, nếu thu hồi năng lượng của Ma Châu, Diễm tiểu tử sẽ lập tức khí tuyệt."
Hai tay nắm thành quyền, vẻ mặt Vô Ngân bi thương: "Cho nên, nếu dùng năng lượng của Ma Châu hóa giải nguyền rủa, Nguyệt nhi sống Diễm chết, ngược lại, Nguyệt nhi chết Diễm sống."
"Hiện tại, ngươi rốt cuộc hiểu rõ, vì sao lão đầu phải khuyên lui Nam Cung Tuyết Y, không để hắn quấy rầy Nguyệt oa nhi và Diễm tiểu tử chứ?"
"Ừm!"
Vô Ngân gật đầu, tùy tiện nói: "Chỉ là, Thiên Cơ lão nhân người có thể nghĩ tới Nguyệt nhi và Diễm kiếm điệp tình thâm, ân ái vĩnh hằng. Nếu Diễm chết, Nguyệt nhi tuyệt đối sẽ không sống một mình; Nếu Nguyệt nhi chết, dieendaanleequuydonn Diễm nhất định lấy mệnh đi theo. Vì vậy, cuối cùng chỉ sợ không phải hai người chỉ có thể sống một, mà là hai người đều đi vào Hoàng Tuyền."
"Sao lão đầu có thể chưa nghĩ tới chứ đây? Cho nên......"
Sầu khổ cười, Thiên Cơ lão nhân nói: "Trong năm tháng này, tận lực để cho bọn họ vui vẻ, về phần sau khi tới Linh cung, bọn họ sẽ lựa chọn như thế nào, cũng chỉ có thể do chính bọn họ quyết định!"
"Thiên Cơ lão nhân, người khổ tâm vãn bối hiểu. Chỉ là......"
Thân là tri kỷ, Vô Ngân tất nhiên cũng muốn hết sức giấu giếm, để hảo hữu có được khoảng thời gian vui vẻ.
Đôi mày thanh tú đa cảm nhíu lại, Vô Ngân nói: "Nguyệt nhi và Diễm đã thương lượng xong, ngày mai sẽ khởi hành tiến về Linh cung. Nếu người chợt ngang ngược ngăn cản, Nguyệt nhi và Diễm chắc chắn sẽ sinh lòng nghi ngờ!"
Lòng bàn tay phủ lên vai Vô Ngân, Thiên Cơ lão nhân nói: "Đây chính là nguyên nhân vì sao lão đầu nói tất cả, không giữ lại chút nào cho ngươi biết, cả việc thúc giục Nguyệt oa nhi và Diễm tiểu tử thành thân vào hôm nay."
Hơi ngẩn người, Vô Ngân nghi ngờ chớp chớp mắt, nghiêng đầu hỏi: "Thiên Cơ lão nhân, lời này giải thích thế nào?"
"Trước đó lão đầu đã bố trí tốt, dọc theo đường đi tiến về phía Linh cung, sẽ lần lượt có người xuất hiện, trì hoãn Nguyệt oa nhi và Diễm tiểu tử. Đến lúc đó......"
Vỗ vỗ đầu vai Vô Ngân, Thiên Cơ lão nhân chậm rãi nói: "Ngươi nhớ phối hợp với lão đầu, cùng lão đầu kẻ xướng người họa, giúp những người đó trì hoãn Nguyệt oa nhi và Diễm tiểu tử!"
Đôi mày thanh tú càng nhíu chặt hơn, giọng Vô Ngân đầy lo ngại hỏi: "Nguyệt nhi và Diễm không những có bản lĩnh cao cường, da.nlze.qu;ydo/nn lại càng thông minh hơn người, người xác định, những người đó có thể thành công sao?"
"Ngày mai ngươi sẽ biết rõ! Trước mắt ngược lại có một vấn đề khó giải quyết, lão đầu chưa nghĩ ra cách, cần Vô Ngân tiểu tử giúp một tay nghĩ ra chủ ý."
Thiên Cơ lão nhân mở miệng nói nhỏ, đồng thời năm ngón tay trái mò vào trong tay áo, lấy ra một hộp gấm nhỏ màu hồng.
Đầu cúi xuống, Vô Ngân nhìn hộp gấm trong tay Thiên Cơ lão nhân.
"Chẳng lẽ, ba bình Linh Tuyền mà trước đó Nam Cung Tuyết Y giao cho người, có thể trị được chứng đau phổi mười ngày một lần của Nguyệt nhi sao?"
"Không sai! Chứng đau phổi mười ngày một lần này, trước mắt Nguyệt oa nhi chỉ còn có thể dùng linh lực miễn cưỡng áp chế. Nhưng nếu qua một tháng nữa, mặc dù Nguyệt oa nhi vận dụng linh lực cũng không cách nào đè nén, trừ phi Nguyệt oa nhi uống Linh Tuyền."
"Vốn, lão đầu chuẩn bị bớt thời giờ đến Linh cung một chuyến, len lén trộm một ít Linh Tuyền. Hôm nay, dinendian.lơqid]on Nam Cung Tuyết Y cho lão đầu ba bình Linh Tuyền, cũng thay lão đầu tiết kiệm một chút hơi sức. Chỉ là......"
Lòng bàn tay vuốt ve hộp gấm, Thiên Cơ lão nhân cau mày nói: "Linh Tuyền phải trực tiếp uống, không thể trộn lẫn trong đồ ăn gì, nếu không hiệu quả sẽ hoàn toàn ngược lại, dẫn tới đau phổi gấp trăm lần."
"Nếu như cho Nguyệt nhi trực tiếp uống, tạm thời loại bỏ chứng đau phổi cho Nguyệt nhi, Nguyệt nhi thông minh tuyệt đỉnh, nhất định sẽ nổi lên lòng nghi ngờ. Cho nên......"
Nhìn chằm chằm hộp gấm màu hồng, Vô Ngân nói ra tâm tư của Thiên Cơ lão nhân: "Người muốn xem thử vãn bối có cách tốt nào có thể để cho Nguyệt nhi trực tiếp uống Linh Tuyền, lại không sinh ra chút nghi ngờ phải không?"
Vô Ngân và Hiên Viên Diễm là tri kỷ, Thiên Cơ lão nhân lại coi Hiên Viên Diễm như con ruột.
Cho nên, Thiên Cơ lão nhân tất nhiên yêu ai yêu cả đường đi, gật đầu, nhìn Vô Ngân với ánh mắt vô cùng từ ái: "Đúng là như thế!"
Hơi trầm tư một chút, Vô Ngân bỗng chốc đưa tay ra, mở miệng nói: "Người đưa hộp gấm cho ta, ta có biện pháp giải quyết!"
"Ngươi có biện pháp gì tốt?"
Ngoài miệng mặc dù hỏi, Thiên Cơ lão nhân vẫn vô cùng yên tâm, đặt hộp gấm nhỏ màu hồng chứa ba bình Linh Tuyền vào lòng bàn tay Vô Ngân.
"Trước khi bám theo người tới đây, vãn bối đã từng ở cùng với Nguyệt nhi một khoảng thời gian. Lúc ấy, chứng bệnh của Nguyệt nhi vừa lúc phát tác, vãn bối liền bắt mạch cho Nguyệt nhi."
Thu hộp gấm màu hồng vào trong tay áo, đồng thời Vô Ngân chậm rãi nói: "Nguyên nhân chứng bệnh của Nguyệt nhi, di@en*dyan(lee^qu.donnn) vãn bối tuy không chẩn đoán được, lại biết được Nguyệt nhi đã mang song thai long phượng."
Vô Ngân vừa dứt lời, lúc này hai mắt Thiên Cơ lão nhân tràn ngập ý cười: "Cái gì, Nguyệt oa nhi có tin vui? Còn là song thai long phượng?"
Chỉ là, ý cười tràn ngập trong mắt Thiên Cơ lão nhân, lại trong giây lát biến mất vô tung: "Chứng đau phổi mười ngày một lần của Nguyệt nhi, nhất định khiến hơi thở thai nhi yếu ớt chứ?"
Tâm tình Thiên Cơ lão nhân buồn vui lẫn lộn, thân là tri kỷ của Vô Ngân, há lại không hiểu chứ?
Lòng bàn tay nâng lên, mặc dù an ủi vỗ vai Thiên Cơ lão nhân, có thể giờ khắc này tâm tình của Vô Ngân cũng không tốt hơn Thiên Cơ lão nhân chỗ nào.
Khóe môi chua sót mấp máy, Thiên Cơ lão nhân trầm lặng nói: "Đúng rồi, ngươi rốt cuộc có biện pháp gì tốt, khiến Nguyệt oa nhi không nghi ngờ gì mà uống Linh Tuyền đây?"
Rút bàn tay vỗ đầu vai Thiên Cơ lão nhân, Vô Ngân mở miệng nói: "Gia phụ là Thánh Thủ Y Vương, tư chất của vãn bối có hạn, Dieenndkdan/leeequhydonnn không thể thừa kế toàn bộ y thuật của gia phụ, nhưng cũng học được bảy tám phần. Tin tưởng Nguyệt nhi không có chút nghi ngờ nào đối với y thuật của vãn bối."
"Ý của Vô Ngân tiểu tử, sẽ không phải là......"
Nhìn hai mắt Vô Ngân, Thiên Cơ lão nhân đoán được ý định của Vô Ngân: "Lúc để Nguyệt oa nhi uống Linh Tuyền, đã nói đây là thuốc dưỡng thai mà ngươi vắt hết óc, cân nhắc đắn đo mới nghiên cứu ra được, cũng có thể tạm thời áp chế chứng đau phổi?"
Gật đầu một cái, Vô Ngân mở miệng nói: "Trừ cách này ra, sợ rằng không còn cách nào tốt hơn, vừa khiến Nguyệt nhi uống Linh Tuyền, lại không sinh ra chút nghi ngờ nào."
"Ngươi nói không sai, phương pháp này đúng là tốt nhất. Chỉ là......"
Chợt nghĩ đến một sự kiện, Thiên Cơ lão nhân nhắc nhở: "Lúc cho Nguyệt nhi uống Linh Tuyền thì ngươi phải nhớ, dfienddn lieqiudoon nhất định phải tránh khỏi con chồn vàng Cầu Cầu và Huyết Thứu vương Ngốc Bảo."
"Đúng rồi, người nhắc tới hai tên gia hỏa này, trong lòng vãn bối cũng có một chút nghi ngờ."
Mắt chớp chớp, Vô Ngân hỏi: "Hai tên gia hỏa này tới từ Linh cung, bọn chúng hẳn nên biết sau khi Nguyệt nhi cập kê, chứng đau phổi sẽ phát tác, lại vì sao chưa bao giờ nói với Nguyệt chứ?"
Thiên Cơ lão nhân mở miệng, giải thích từng câu từng chữ: "Bệnh chứng của người Linh cung, cùng với chuyện Linh Tuyền loại bỏ cơn đau bảo vệ tính mạng, đối với Linh cung mà nói là một bí mật. Ngoài các thế hệ Thánh đế Linh cung ra, sợ rằng ở Linh cung trước mắt biết được này bí mật, cũng chỉ có chủ tớ năm người Nam Cung Tuyết Y."
Nghe xong Thiên Cơ lão nhân giải thích, Vô Ngân giờ mới hiểu được chuyện là thế nào, miệng nhẹ giọng lẩm bẩm nói: "Thì ra là như vậy!"
"Chỉ là, mặc dù con chồn vàng chồn Cầu Cầu và Huyết Thứu vương Ngốc Bảo cũng không biết bí mật Linh cung. Nhưng, Die nd da nl e q uu ydo n bọn họ một là sủng vật của Thánh chủ tiền nhiệm, một là thần điệu thủ hộ Thánh Đế đời thứ nhất, cho nên bọn họ nhất định vô cùng quen thuộc Linh Tuyền. Nhưng nếu......"
Giải thích xong, Thiên Cơ lão nhân trở về chủ đề chính: "Lúc ngươi cho Nguyệt oa nhi uống Linh Tuyền, bị này hai tiểu tử kia nhìn thấy, bọn chúng nhất định sẽ lắm mồm, nói với Nguyệt nhi đây là Linh Tuyền. Đến lúc đó, những gì chúng ta nhọc lòng giấu giếm, đều sẽ tan thành mây khói!"
Gật đầu, vẻ mặt Vô Ngân nghiêm túc nói: "Vãn bối hiểu, người cứ việc yên tâm, vãn bối cho Nguyệt nhi uống Linh Tuyền thì nhất định sẽ tránh Cầu Cầu và Ngốc Bảo."
Nhưng mà --
Vừa dứt lời, mắt Vô Ngân khẽ đảo qua phía đối diện khe suối, sắc mặt trong lúc bất chợt kinh biến, thất thanh nói: "Không tốt!"
"Sao vậy, Vô Ngân tiểu tử?"
Kinh ngạc chớp chớp con ngươi, Thiên Cơ lão nhân mở miệng hỏi, đồng thời men theo tầm mắt vô cùng hoảng sợ của Vô Ngân nhìn qua.
Chỉ thấy, đối diện khúc quanh khe suối, nơi ánh mắt Vô Ngân dừng lại phía xa, là đại sảnh mà Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm đã bái đường.
Lúc này, Hiên Viên Diễm thành công chuốc say đám trưởng lão ồn ào, đặt lên đất, vẻ mặt dương dương đắc ý nở nụ cười, xoải bước tới gần cánh cửa gỗ khắc hoa.
"Thiên Cơ lão nhân, Nguyệt nhi không muốn làm Diễm lo lắng, cho nên vẫn giấu diếm Diễm việc đau phổi. dieendaanleequuydonn Lúc ta rời khỏi tân phòng của Nguyệt nhi, Nguyệt nhi đã nói......"
Mắt thấy Hiên Viên Diễm sắp bước ra ngưỡng của, Vô Ngân dùng tốc độ nói nhanh nhất từ trước tới nay, nói ra nguyên nhân mình kích động cho Thiên Cơ lão nhân nghe.
"Nàng cần một canh giờ, vận chuyển thất thải linh lực trong cơ thể, để duy trì hơi thở cho thai nhi. Hiện giờ, mới qua nửa canh giờ, chúng ta phải nghĩ cách cản Diễm lại, không để cho Diễm tiến vào tân phòng, nếu không Nguyệt nhi sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ."
"Vậy còn chờ gì, vội vàng chặn Diễm tiểu tử lại đi."
Thu mấy lời Vô Ngân nói, không sót một chữ vào trong lỗ tai, lúc này Thiên Cơ lão nhân đã lôi kéo cánh tay Vô Ngân.
Một tiếng vèo vang lên --
Bóng dáng Thiên Cơ lão nhân và Vô Ngân, giống như sao băng xẹt qua trong đêm tối, trong nháy mắt đáp xuống trước ngưỡng cửa đại sảnh.
Hai chân Hiên Viên Diễm mới vừa bước ra ngưỡng cửa, lại bị hai chướng ngại vật lặng yên không tiếng động, đột nhiên xuất hiện, va chạm bị đẩy vào bên trong đại sảnh.
"Này, ta nói......"
Vuốt vuốt lỗ mũi bị đụng đau, vẻ mặt Hiên Viên Diễm xốc xếch, khóe miệng co giật nói: "Hai ngươi làm cái gì thế, vô thanh vô tức xuất hiện, giả trang quỷ dọa người sao?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT