Men theo ngón tay của các trưởng lão, mọi người ngẩng đầu nhìn lên.
Gió ấm nhẹ phất qua, đập vào trong tầm mắt mọi người, dĩ nhiên là khung cảnh tuyệt đẹp khi Thượng Quan Ngưng Nguyệt xem cờ, còn Hiên Viên Diễm và Vô Ngân đang ngồi đánh cờ.
"Trưởng lão, các người..."
Dùng sức chớp chớp mắt, lại nhéo cánh tay của mình.
Sau đó, Địch tướng quân nhìn cả đám trưởng lão Cái Bang, có chút không tin hỏi: "Các ngươi không có chỉ, Die nd da nl e q uu ydo n chỉ, chỉ sai chứ?"
-- Thiếu bang chủ Cái Bang, ân công của bọn họ là ai? Thụy vương Long Diệu? Thụy vương phi Long Diệu? Hay là...... Vô Ngân công tử?
"Địch tướng quân, chúng ta không chỉ sai đâu!"
Các trưởng lão rút ngón tay lại, khuôn mặt tràn đầy ý cười, giọng nói như chuông lớn khẳng định đáp: "Thiếu bang chủ của chúng ta, người lập ra bang quy cứu nguy giúp đỡ người nghèo, chính là Thụy vương Long Diệu!"
Nghe được lời khẳng định của các trưởng lão, toàn bộ các tướng sĩ ba nước Bắc Dực, Tây Thần, Thương Nguyệt đều choáng váng, miệng há to giống như có thể nuốt được một quả trứng ngỗng lớn.
-- không thể nào?
Thụy vương Long Diệu mà bọn hắn đã nói lời lạnh nhạt, dùng thái độ ác liệt đối đãi trước đó, lại là thiếu bang chủ Cái Bang có ân sâu đậm với bọn hắn sao?
Nếu nói là tất cả những việc như Thụy vương Long Diệu tự mình đào mộ, an táng cho các chiến hữu đã hy sinh của bọn hắn, rồi Thụy vương Long Diệu liên tục chịu đựng ác ý khiêu khích khi ném vỡ chén, dieendaanleequuydonn mười phần kiên nhẫn đưa thuốc cho bọn hắn; Thụy vương Long Diệu tự mình dẫn theo thuộc hạ lấy cơm, cho bọn hắn ăn no bụng thật ra đều là tiết mục dối trá của Thụy vương Long Diệu, hòng muốn lung lạc bọn họ.
Như vậy, người thân chịu ân sâu đậm của Cái Bang, cũng tuyệt đối không phải là tiết mục hòng muốn lay động lòng người của Thụy vương Long Diệu!
Bởi vì, ân huệ sâu đậm mà người thân nhận được, gần như đều xảy ra ở nhiều năm trước.
Thậm chí, ngay cả những người thân chịu ân sâu đậm xưa kia, cũng đến hôm nay mới biết được cứu vớt bọn họ ở trong dầu sôi lửa bỏng, thật ra là bang phái nghĩa hiệp -- Cái Bang!
Trên đỉnh núi, liếc nhìn con cờ chủ soái màu đỏ bị vây khốn, Hiên Viên Diễm nhún hai vai, môi mỏng nở nụ cười nói: "Vô Ngân, ta đầu hàng, ngươi thắng!"
Liên tục đấu chín ván cờ với Hiên Viên Diễm, cả chín ván cờ đều bất phân thắng bại.
Cho đến ván cờ thứ mười này, Hiên Viên Diễm chợt lộ ra sơ hở, khiến Vô Ngân thừa lúc vắng mà vào, da.nlze.qu;ydo/nn Vô Ngân há lại không biết Hiên Viên Diễm cố tình thua sao?
"Vẫn là Diễm đủ tri kỷ, không đành lòng tổn thương trái tim yếu ớt của ta. Không giống nữ nhân nào đó..."
Vô Ngân lấy từng con cờ bày trên khắp bàn cờ, chậm rãi cất vào trong lọ, giọng nói mười phần hài hước: "Chỉ biết liều mạng thắng cờ, để cho ta thua đến không còn thể diện, chỉ muốn độn thổ cho xong!"
"Khụ, không phải chỉ thắng ngươi mấy ván quân cờ thôi sao, không cần phải mang thù như thế chứ?"
Khóe miệng co giật mãnh liệt, Thượng Quan Ngưng Nguyệt trừng mắt nói: dinendian.lơqid]on "Được rồi, được rồi, về sau đánh cờ với Vô Ngân thì ta bảo đảm để Vô Ngân giết không chừa mảnh giáp!"
"Được rồi, được rồi, không đùa nữa."
Lãnh đạm nhìn lướt qua chỗ sườn núi và chân núi, Vô Ngân thúc giục nội lực lặng lẽ truyền âm mà nói: "Ta dọn cờ, Nguyệt nhi pha trà, Diễm nên hạ màn tiết mục quy hàng rồi!"
Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười cười, lúc này bóng dáng màu tím chợt lóe, đi tới bên cạnh tủ bát bằng gỗ đàn hương, cầm lấy hộp bạc đựng lá trà nguyên chất.
Nếu như sau khi vây khốn tướng sĩ ba nước, chuyện gì cũng không làm, chỉ chờ các trường lão tới, mang theo người thân của tướng sĩ ba nước xuất hiện.
Như vậy, biết được Diễm là thiếu bang chủ Cái Bang, tướng sĩ ba nước cảm động đến rơi nước mắt, đồng thời trong lòng khó tránh khỏi có thể nảy sinh ra ý nghĩ di@en*dyan(lee^qu.donnn) – Diễm muốn lấy ân để uy hiếp khiến bọn họ cảm tạ quy hàng.
Cho nên, Diễm phải thật tâm thật ý tự đào mộ, an táng các binh lính đã mất của hai nước Tây Thần, Thương Nguyệt, khiến binh lính cảm nhận được, Diễm đối xử với các chiến hữu đã mất của binh lính, là phát ra từ tận đáy lòng.
Tiếp đó, Diễm chịu phải ác ý khiêu khích từ binh lính, nhưng vẫn rộng rãi đưa thuốc chữa thương, khiến binh lính cảm nhận được, Diễm là một thủ lĩnh tốt thật sự yêu binh như tay chân.
Đợi đến khi lòng bọn lính mềm mỏng, bất tri bất giác sắp bị xúc động, nếu để cho binh lính chợt biết được, thì ra là Diễm lại là thiếu bang chủ Cái Bang cò lòng hiệp khách nhân từ.
Lúc này, nhóm binh sĩ từng chịu ân sâu đậm với Diễm, mới có thể triệt để lộ vẻ xúc động, từ đó tâm cam tình nguyện thần phục Diễm.
Nếu coi quốc gia nói là nhà cửa, thì quân đội chính là trụ cột quan trọng nhất.
Như mất đi trụ cột quan trọng nhất, nhà cửa có kiên cố đi nữa cũng sẽ ầm ầm sụp đổ. Vì vậy, chỉ cần đại quân ba nước thần phục, ba nước tất nhiên không công tự bại!
Cho nên --
Biết đại quân ba nước Bắc Dực, Tây Thần, Thương Nguyệt lập tức sẽ quy hàng, Vô Ngân thu dọn lại bàn cờ, để ra một cái bàn trống rộng rãi.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt đi ngâm trà, đợi lát nữa khi thương lượng bốn nước quy về một mối thì để cho thái tử Bắc Dực Tiêu Hàn, Dieenndkdan/leeequhydonnn thái tử Thương Nguyệt Dạ Dật Phong, Địch tướng quân Tây Thần uống trà.
Còn Hiên Viên Diễm chỉ cười cười, đi đến gần vách núi.
Đôi mắt đen nhìn đại quân ba nước Bắc Dực, Tây Thần, Thương Nguyệt, Hiên Viên Diễm mở miệng nói: "Thụy vương Long Diệu hoàng triều ta, có một thân phận khác... đúng là thiếu bang chủ Cái Bang!"
Hiên Viên Diễm vừa dứt lời, đại quân ba nước Bắc Dực, Tây Thần, Thương Nguyệt lập tức đồng loạt vang lên tiếng tạ ơn đến rung trời đất.
"Thụy vương, ngài đại ân đại đức, bọn ta không có gì báo đáp, xin nhận lễ ba quỳ chín lạy của bọn ta!"
Dứt lời, đại quân ba nước liền muốn quỳ xuống.
Chỉ là, đại quân ba nước lại vẫn không thể quỳ xuống được. Bởi vì, bọn họ đã bị trưởng lão Cái Bang dùng chưởng phong mang theo nội lực hùng hậu, ngăn cản lại hành động muốn quỳ xuống.
Cùng lúc đó, Hiên Viên Diễm nhẹ nhàng cất tiếng, theo gió truyền vào trong tai đại quân ba nước.
"Thật không cần lễ ba quỳ chín lạy, Cái Bang cứu nguy giúp đỡ người nghèo vốn là hành thiện, nếu nhận lễ ba quỳ chín lạy, dfienddn lieqiudoon chẳng lẽ làm việc thiện không phải bị biến chất rồi sao?"
Hiên Viên Diễm lười biếng vuốt nhẹ bàn tay, cười nhìn lướt qua đại quân ba nước, tiếp tục truyền âm đưa vào trong tai đại quân ba nước.
"Chỉ tiếc, dù sao năng lực của Cái Bang cũng có hạn, không cách nào trợ giúp tất cả người khổ khắp thế gian. Nếu sau này bốn nước thống nhất, thiên hạ không còn chiến tranh. Như vậy, ta nghĩ... không cần các ngươi cực khổ đánh giặc nữa, liền có đủ thời gian rảnh, cùng Cái Bang cố gắng, tạo phúc cho nhiều người khổ hơn trên thế gian này!"
Lúc trước đại quân ba nước Bắc Dực, Tây Thần, Thương Nguyệt không muốn quy hàng Long Diệu hoàng triều, có nguyên nhân rất lớn là lo lắng quy hàng sẽ không được đối xử tử tế.
Nếu quân đội cũng không được đối xử tử tế, bách tính càng sẽ không được đối xử tử tế.
Nhưng hôm nay, điều đại quân ba nước lo lắng, toàn bộ đều tan thành mây khói. Bởi vì, Thụy vương Long Diệu hoàng triều, là thiếu bang chủ Cái Bang, là đại ân nhân của cả nhà bọn hắn cả nhà.
Thử hỏi, qua nhiều năm như vậy, người lặng lẽ làm việc thiện với dân chúng bốn nước, há lại sẽ không đối xử tốt với đại quân và dân chúng của các nước quy hàng sao?
Địch tướng quân và binh sĩ Tây Thần, đều đồng loạt quỳ xuống, giọng nói như chuông đồng cung kính vang lên: Die nd da nl e q uu ydo n "Bọn ta nguyện quy hàng Long Diệu hoàng triều, từ đó về sau, thề thần phục Thụy vương!"
Đại quân Tây Thần thần phục quỳ xuống, đại quân Thương Nguyệt và đại quân Bắc Dực, cũng chen lấn thần phục quỳ xuống, giọng nói vô cùng cung kính: "Bọn ta nguyện quy hàng Long Diệu hoàng triều, từ đó về sau, thề thần phục Thụy vương!"
Một màn trước mắt, khiến Tiêu Hàn và Dạ Dật Phong nhắm mắt lại, máu nóng trong người như đóng băng, cả người giống như ngã vào đầm băng sâu không thấy đáy.
Từng ấy năm tới nay, bọn họ suy nghĩ đủ loại mưu đồ.
Mưu tính chinh phục ba nước khác, chính là hi vọng ngày sau lúc thừa kế ngôi vị hoàng đế, có thể đi lên ngai vàng đế vương độc nhất vô nhị này. Hôm nay...
Ngai vàng đế vương là độc nhất vô nhị, thân phận của cửu ngũ chí tôn cũng là duy nhất thiên hạ, người có thể có được thân phận đó, dieendaanleequuydonn cũng rốt cuộc không thể nào là bọn họ!
"Các huynh đệ, xin đứng lên mau!"
Hiên Viên Diễm đưa tay lên, vẻ mặt tươi cười nói: "Từ nay về sau, chúng ta chính là người một nhà tương thân tương ái. Để cho chúng ta đồng tâm hiệp lực, cùng tạo ra một đất nước hòa bình không chiến tranh, khiến tất cả dân chúng cơm no áo ấm, vĩnh viễn hưởng thái bình!"
Đại quân ba nước Bắc Dực, Tây Thần, Thương Nguyệt đồng loạt đứng dậy, cùng với tinh binh Long diệu khắp bốn phía gò núi, toàn bộ vung cánh tay hô to.
"Thiên hạ không chiến tranh, vĩnh viễn hưởng thái bình!"
" Thiên hạ không chiến tranh, vĩnh viễn hưởng thái bình!"
Một hồi tung hô với tâm tình kích động trôi qua, Hiên Viên Diễm bỗng giơ cánh tay phải lên, thân thể thẳng tắp đứng trước đại quân bốn nước, lập tức hiện ra bầu không khí yên tĩnh có thể nghe được tiếng lá rơi.
"Các huynh đệ, các ngươi và người thân chia lìa nhiều năm, giờ phút này nhất định có rất nhiều lời phải nói, da.nlze.qu;ydo/nn bồi người thân của các ngươi thật tốt đi! Còn Tiêu thái tử, Dạ thái tử, Địch tướng quân, mời các ngươi dời bước lên núi, có chuyện cần thương lượng với các ngươi."
"Vâng, Thụy vương!"
Hiên Viên Diễm vừa dứt lời, đám binh sĩ cung kính đáp lại, lập tức lôi kéo người thân của mình ở một chỗ, đối mặt trò chuyện với họ.
Đối với Địch tướng quân mà nói, giờ khắc này Hiên Viên Diễm không chỉ là chủ tử mà sau này hắn phải thề thần phục, càng là ân công cứu mạng cả nhà hắn.
Cho nên, lời nói của Hiên Viên Diễm vừa vào hai tai Địch tướng quân, vẻ mặt Địch tướng quân đầy kính phục, lúc này bóng dáng gió giật chạy như bay lên đỉnh núi.
Mà mẫu thân của Địch tướng quân, ngay cả thời gian dặn dò nhi tử chạy chậm một chút cũng không có, liền thân thiết lôi kéo tay một vị đại trưởng lão trò chuyện.
Còn Tiêu Hàn và Dạ Dật Phong bị bọn lính hoàn toàn coi như không thấy, sau khi hai mắt khổ sở liếc nhìn nhau, dinendian.lơqid]on liền giống như hai người già lớn tuổi đứt gan xé ruột, bước chân lảo đảo đi về phía đỉnh núi.
Trên đỉnh núi, Thượng Quan Ngưng Nguyệt đã ngâm trà thơm, cùng Hiên Viên Diễm, Vô Ngân song song ngồi ở phía bên trái chiếc bàn.
Đợi đến khi Địch tướng quân chạy như bay lên núi, bàn tay trắng nõn đưa về phía đối diện, Hiên Viên Diễm cười nói: "Địch đại ca, mời ngồi xuống!"
"Ân công, ngài gọi ta là Địch Phi được rồi."
Thân thể bỗng chốc khom xuống, Địch tướng quân cung kính nói: "Địch Phi cũng không dám ngồi chung với ân công, Địch Phi vẫn nên đứng thì hơn! Ân công có chuyện xin cứ việc phân phó, Địch Phi nhất định bất chấp hiểm nguy, không chối từ!"
"Ta nói, sau này chúng ta là người một nhà. Nếu là người một nhà, tại sao phải cần có ân hay không? Nếu là người một nhà..."
Hiên Viên Diễm đứng lên, nâng Địch tướng quân đang khom lưng ngồi xuống, lòng bàn tay vỗ nhẹ đầu vai Địch tướng quân, từng câu từng chữ nói: "Ngài lớn tuổi hơn ta, gọi ngài một tiếng Địch đại ca, không được sao?"
Địch tướng quân không nói gì, nước mắt nóng hổi trong mắt, ngoài cảm động vẫn là cảm động.
Bỏ qua thân phận của ân nhân thân phận một bên không nói, dựa vào lời nói thân mật này, Địch tướng quân biết rõ, người chủ tử này cuộc đời hắn nhất định trung thành.
Gió, là ấm áp.
Nhưng, Tiêu Hàn và Dạ Dật Phong bước chân lảo đảo di động, chậm rãi lên núi, lại cảm thấy làn gió thổi vào mặt này, di@en*dyan(lee^qu.donnn) quả thật còn lạnh hơn so tuyết phủ mùa đông.
Đợi đến khi Tiêu Hàn và Dạ Dật Phong mặt buồn rầu, cũng giống Địch tướng quân, ngồi xuống đối diện với Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Hiên Viên Diễm và Vô Ngân.
Đưa ba chén trà thơm lần lượt đến trước mặt Tiêu Hàn, Dạ Dật Phong, Địch tướng quân.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt khẽ cong môi anh đào, lúc này mới nghiêng đầu cười nói: "Trước tiên giao binh phù cho ta, sau đó... mọi người lại thương lượng chuyện bốn nước thống nhất, thế nào?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT