"Thế nào, bị ta làm bể chén thuốc, nổi giận rồi sao? Tức giận, liền thiếu kiên nhẫn như vậy, diễn kịch không được, muốn lấy tính mạng của ta để phát giận, làm tế cho vở kịch bị phá hư của ngươi sao?"

Địch tướng quân không những bị bóp cằm, càng bị Thượng Quan Ngưng Nguyệt ra tay nhanh như chớp, điểm trúng mấy chỗ huyệt, giờ phút này thân thể hoàn toàn không thể động đậy được.

Nhưng, trên mặt Địch tướng quân không có vẻ sợ hãi chút nào, giọng nói lại càng châm chọc: "Muốn lấy mạng cũng nên nhanh lên, Die nd da nl e q uu ydo n nếu bản tướng quân cau mày một chút, liền uổng phí ý chí kiên cường của nam nhi rồi!"

"Không phải chỉ ném vỡ một cái chén thôi sao, có gì đáng phải tức giận? Địch tướng quân, cũng quá coi thường lòng dạ của Thượng Quan Ngưng Nguyệt ta rồi."

Thượng Quan Ngưng Nguyệt bật ra tiếng cười mị hoặc, mặc dù năm ngón tay trái đang bóp chặt cằm Địch tướng quân, lòng bàn tay phải lại đưa về phía Ngân Lang.

Ngân Lang ngầm hiểu trong lòng, lúc này lại rót một chén thuốc, đưa tới tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

Cầm chén thuốc lên, Thượng Quan Ngưng Nguyệt nói: "Ta nói rồi, mặc dù lung lạc không được lòng người, dieendaanleequuydonn ân huệ nhỏ này của ta cũng nhất định phải làm. Địch tướng quân không chịu nể mặt tiếp thu, ta cũng chỉ có thể uất ức Địch tướng quân, mạnh mẽ khiến Địch tướng quân tiếp thu."

Dứt lời, năm ngón tay trái vốn bóp lấy cằm Địch tướng quân, bỗng chốc dời lên phía trên một chút, ghìm chặt hai bên miệng Địch tướng quân.

Địch tướng quân bị ghìm chặt hai bên miệng, trong nháy mắt miệng không cách nào kiềm chế được mà mở lớn ra, Thượng Quan Ngưng Nguyệt đưa bàn tay phải cầm chén thuốc, kề vào bên miệng Địch tướng quân, mạnh mẽ rót thuốc vào trong miệng Địch tướng quân.

Địch tướng quân muốn mở miệng mắng, thế nhưng hai bên miệng lại bị Thượng Quan Ngưng Nguyệt ghìm chặt, vốn không thể nào mắng được.

Hai mắt Địch tướng quân vọt từng ngọn lửa giận hừng hực, chỉ có thể trơ mắt nhìn thuốc trong chén từng chút từng chút giảm bớt, rồi từng chút từng chút rót vào miệng của mình.

Nhưng mà, điều khiến Địch tướng quân sinh lòng nghi hoặc là, mình bị mạnh mẽ rót thuốc uống, thế nhưng lại không có một chút cảm giác bị sặc nào? Chẳng lẽ...

Liếc nhìn bàn tay cầm chén thuốc của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, mơ hồ có tia sáng bảy màu đang lưu chuyển.

Lúc trước Địch tướng quân đã biết uy lực của thất thải linh lực, tất nhiên không khó đoán ra, mình không có một chút cảm giác bị sặc, da.nlze.qu;ydo/nn có liên quan đến thất thải linh lực lưu chuyển trong lòng bàn tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

Mình có thái độ ác liệt với nàng như thế, vì sao nàng không mượn việc rót thuốc, làm mình nếm thử cảm giác bị sặc, mà là âm thầm thay mình tiêu trừ đi chứ?

Lửa giận trong mắt Địch tướng quân vẫn hừng hực, nhưng trong lòng lại không tự chủ được, hiện lên một làn sóng gợn lăn tăn.

Đợi khi thuốc trong chén, một giọt không lọt rót vào trong miệng Địch tướng quân, Thượng Quan Ngưng Nguyệt lấy chén thuốc ra, cũng giải khai điểm huyệt cho Địch tướng quân.

"Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ngươi..."

Địch tướng quân khôi phục lại trạng thái như thường, ngón trỏ chỉ về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt, muốn hung dữ mắng to mấy câu, nhưng lời nói đến cổ họng, lại bởi vì làn sóng gợn lăn tăn hiện lên trong lòng, lại nuốt xuống trở về.

"Địch tướng quân, ngươi không chịu tiếp thu ân huệ, ta lại mạnh mẽ ban ân huệ cho ngươi. Như vậy, người làm chuyện sai là ta, mà không phải ngươi. Đã như vậy, ngươi không nên tức giận. Bởi vì..."

Không nhìn Địch tướng quân chỉ ngón trỏ về phía nàng, Thượng Quan Ngưng Nguyệt thản nhiên cười nói: "Nếu như ngươi nổi giận, dinendian.lơqid]on chính là lấy lỗi ta đã phạm tới trừng phạt chính ngươi, như vậy rất đần, không phải sao?"

"Hừ --"

Trong môi lạnh lùng khẽ hừ, Địch tướng quân rút tay lại, bỗng chốc quay người, tránh nhìn mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

Nở nụ cười thật sâu nhìn bóng lưng Địch tướng quân, Thượng Quan Ngưng Nguyệt xoay tròn chơi cái chén không trong tay, nháy mắt với Hiên Viên Diễm.

Hiên Viên Diễm gật đầu, lúc này dẫn theo cả đám đệ tử Cái Bang, chạy trong đội ngũ đại quân hai nước Thương Nguyệt, Tây Thần.

Đối mặt với Hiên Viên Diễm và đệ tử Cái Bang, vẻ mặt bình thản đưa chén thuốc, tầm mắt binh lính hai nước giao nhau, cũng không có đưa tay tiếp nhận chén thuốc.

Thật đúng là -- bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm.

Đối phương vì muốn để bọn họ quy hàng kẻ địch, nếu bọn họ nhận ân huệ nhỏ này của kẻ địch, bọn họ lại còn đúng lý hợp tình nói lời ngoan độc với kẻ địch nữa sao?

"Ta nói các vị này, nếu các ngươi không sợ lỗ tai có vết chai, ta cũng không ngại nhiều mấy lần. Ân huệ nhỏ này ta nhất định phải làm, di@en*dyan(lee^qu.donnn) nếu các ngươi không chịu nhận, cũng chỉ có thể giống như Địch tướng quân, bị ta cưỡng ép rót thuốc, cứng rắn ban ân huệ!"

Tìm một tảng đá ngồi xuống, đưa hai chân bắt chéo lại, Thượng Quan Ngưng Nguyệt nghiêng đầu cười nói: "Nếu không nhận cũng phải nhận, ta nghĩ... Các ngươi tâm không cam tình không nguyện uống thuốc, dù sao cũng hơn bị ta cưỡng ép rót thuốc, cảm giác hẳn sẽ thoải mái hơn chứ?"

Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt lời, bọn lính nắm chặt tay, không thể làm gì khác hơn là nhận lấy chén thuốc, ngửa đầu đổ thuốc vào trong miệng.

Dĩ nhiên, trong đám binh lính hai nước Thương Nguyệt, Tây Thần, cũng không thiếu người có tính tình cương liệt, quật cường như Địch tướng quân.

Lúc này --

Hiên Viên Diễm thành công đưa được mười hai chén thuốc, lúc đi đến trước mặt một tên binh lính Tây Thần, đưa lên chén thuốc thứ mười ba.

Mà tên binh lính Tây Thần nhận lấy chén thuốc, nhưng lại không có uống thuốc.

Liếc nhìn Hiên Viên Diễm, tên binh lính Tây Thần nhẹ buông tay, khiến chén thuốc vang lên một tiếng Dieenndkdan/leeequhydonnn "loảng xoảng", vỡ thành từng mảnh nằm trên đất.

Ánh mắt binh lính Tây Thần lạnh lùng, đón lấy ý cười trong ánh mắt Hiên Viên Diễm, gằn từng chữ một: "Tay không có lực, không nhận được."

Ánh mắt binh lính Tây Thần lạnh lùng, nói ra sáu chữ, cất dấu một chút khiêu khích.

Ý khiêu khích này, chính là – nếu ta không nhận thuốc, các ngươi liền mạnh mẽ rót thuốc cho ta. Nhưng, hiện giờ cũng không phải là ta không nhận thuốc, ta nhận rồi, chỉ là tay không có lực không nhận nổi thôi.

Hiên Viên Diễm thông minh tuyệt đỉnh, há lại không phát hiện được trong ánh mắt và giọng điệu của binh lính Tây Thần này ẩn giấu một chút khiêu khích chứ?

Môi mỏng cong lên lười, Hiên Viên Diễm rót một chén thuốc nữa, nhẹ giọng nói: "Nếu tay không có lực, dfienddn lieqiudoon có nguyện ý để ta giúp một tay, đút ngươi uống xong chén thuốc này chứ?"

Đút và rót, hai khái niệm.

Đút -- Hiên Viên Diễm bưng chén thuốc, binh lính Tây Thần há miệng ra, Hiên Viên Diễm đưa chén đến bên miệng binh lính Tây Thần, binh lính Tây Thần nuốt xuống từng chút từng chút một.

Rót – giống như Thượng Quan Ngưng Nguyệt đối xử với Địch tướng quân, Hiên Viên Diễm ghìm chặt hai bên miệng binh lính Tây Thần, trực tiếp đổ thuốc vào trong miệng binh lính Tây Thần.

Mà, đề nghị quan tâm của Hiên Viên Diễm, binh lính Tây Thần lại không cảm kích.

Tay duỗi ra đưa về phía Hiên Viên Diễm, binh lính Tây Thần lạnh nhạt trả lời: "Ta cảm thấy tay đã lấy lại chút hơi sức, Die nd da nl e q uu ydo n có thể nhận được chén thuốc rồi, Thụy vương có thể để cho ta thử một lần nữa hay không?"

"Dĩ nhiên!"

Cười liếc nhìn binh lính Tây Thần, môi mỏng Hiên Viên Diễm bật ra hai chữ, một lần nữa, cầm chén thuốc đưa tới trên tay binh lính Tây Thần.

Lại một tiếng “loảng xoảng” vang lên, chén thuốc thứ hai cũng hy sinh.

Binh lính Tây Thần cố gắng bắt được nét giận dữ trên mặt Hiên Viên Diễm, nhưng vẫn không bắt được một điểm nào, mở mắt nói mò mà nói: "Lần này cũng không phải là tay không có lực, chỉ là tay nhận chưa ổn định thôi."

Hoàn toàn như trong dự liệu, biết dụng ý thực sự của tên binh lính Tây Thần, thật ra là muốn chọc giận mình, để cho mình mất đi tính tính nhẫn nại đối với hắn.

"Không sao, thuốc còn nhiều lắm, bát cũng chuẩn bị rất nhiều, tin rằng cuối cùng cũng có một lần, ngươi có thể nhận được chén thuốc."

Ý cười trong mắt Hiên Viên Diễm càng sâu, môi mỏng mở miệng trả lời, đồng thời đưa chén thuốc chữa thương thứ ba tới trước mặt binh lính Tây Thần.

Lúc này, bất luận là binh sĩ đã uống thuốc, hay là đang uống thuốc, hoặc là sắp uống thuốc, ánh mắt đều nhìn về phía Hiên Viên Diễm.

Trong lòng bọn họ đều biết, binh lính Tây Thần muốn chọc giận Hiên Viên Diễm.

Mà, bọn họ cũng rất muốn nhìn thử, binh lính Tây Thần cứ liên tục cố ý khiêu khích như vậy, Thụy vương Long Diệu có thân phận vô cùng tôn quý, đến cuối cùng có thể nhịn đến khi nào?

Tiếng rơi vỡ “loảng xoảng” lại một lần nữa vang lên trong gió, hơn nữa còn là lần thứ năm.

Cộng thêm hai lần trước trước, đã bể mất bảy chén.

Nếu đổi lại bất cứ người nào, đối mặt với khiêu khích như thế, trên mặt sợ rằng ít nhiều gì cũng nên có một chút tức giận. dieendaanleequuydonn Nhưng, Hiên Viên Diễm lại vẫn cười tươi như cũ!

Đợi đến khi Hiên Viên Diễm nở nụ cười, đưa chén thuốc thứ tám, thân thể tên binh lính Tây Thần cứng ngắc lại, lạnh nhạt trong mắt cũng biến mất không còn sót lại chút gì.

Hắn tuyệt đối không nghĩ tới, đường đường là Thụy vương Long Diệu, vì để cho hắn uống xong một chén thuốc chữa thương, có thể chịu được nhiều lần ác ý khiêu khích của hắn, lại không thấy tức giận chút nào.

Đưa mắt nhìn Hiên Viên Diễm hồi lâu, binh lính Tây Thần nhận lấy chén thuốc thứ tám. Chỉ là...

Lần này, binh lính Tây Thần không có làm rớt chén thuốc xuống đất, mà là ngẩng cao đầu lên, sau khi uống hết thuốc không dư thừa một giọt, cầm chén thuốc trả lại cho Hiên Viên Diễm.

Cười cười, Hiên Viên Diễm nhận lấy chén thuốc, dời bước đi tới phía trước, đưa thuốc cho những binh lính khác.

Trải qua đoạn nhạc đệm khiêu khích nhỏ này, những binh sĩ còn lại chưa uống thuốc, khuôn mặt có chút xúc động, da.nlze.qu;ydo/nn lạnh nhạt trong mắt cũng giảm bớt không ít, đều yên lặng uống thuốc do Hiên Viên Diễm và đệ tử Cái Bang đưa tới.

Nhìn thấy tình cảnh này, ý buồn trong mắt Dạ Dật Phong càng đậm.

Đợi đến khi Bắc trưởng lão đến trước mặt Dạ Dật Phong, đưa một chén thuốc cho Dạ Dật Phong, Dạ Dật Phong chậm rãi nhận lấy chén thuốc, ngẩng cao đầu uống.

Dạ Dật Phong không phải uống thuốc, là nốc thuốc, nốc một ngụm lớn vào miệng, giống như trong chén là rượu mạnh vậy, mạnh mẽ rót vào như để mượn rượu giải sầu.

Thời gian trôi nhanh, giờ trưa lặng lẽ đến, Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Hiên Viên Diễm, dẫn theo cả đám đệ tử Cái Bang rốt cuộc đưa thuốc xong, trở về đỉnh núi.

Lúc này, trên đỉnh núi --

Vô Ngân công tử đang cùng với các đệ tử Cái Bang khác, tụm thành từng nhóm nhỏ, vo gạo, nhặt rau, nhào bột mì.

Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Hiên Viên Diễm, cùng với cả đám đệ tử Cái Bang trở về đỉnh núi cũng không còn nhàn rỗi.

Rửa sạch sẽ chén thuốc và bình thuốc, sau khi dọn vào tủ, Hiên Viên Diễm và một đám đệ tử Cái Bang, cũng gia nhập đội ngũ vo gạo, nhặt rau.

Còn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nàng không gia nhập đội ngũ vo gạo, nhặt rau, mà là kéo Ngân Lang sang một bên, chụm đầu ghé tai nói thầm với Ngân Lang.

Sau một hồi thầm thì bàn tán, Thượng Quan Ngưng Nguyệt hỏi: "Ngân Lang, lời ta nói, ngươi đều nhớ không?"

"Khụ, vương phi à, phần lớn người nói Ngân Lang đều nhớ, chỉ là..."

Ngân Lang gãi đầu, ánh mắt lộ vẻ lúng túng trả lời: "Cái gì mà cày giữa trưa, cái gì mà mồ hôi rơi đất, rồi cái gì mà ăn cơm, dfienddn lieqiudoon hạt hạt cái gì đó lại không nhớ."

Liên tiếp nghe được bốn chừ "cái gì", Thượng Quan Ngưng Nguyệt không nhịn được trừng mắt, nửa ngồi trên mặt đất.

Đầu ngón tay mang theo thất thải linh lực, thân thể Thượng Quan Ngưng Nguyệt nửa ngồi ở trên đất viết xuống một bài thơ -- cày đồng đang buổi ban trưa, mồ hôi thánh thót như mưa ruộng cày, ai ơi bưng bát cơm đầy, dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần (thắc mắc sao ca dao việt lại ở đây nhỉ??).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play