Vèo vèo vèo --

Tên bắn như mưa, xuyên thấu không khí lạnh lẽo, điên cuồng bắn vào trong vô số lều trại.

Âm thanh "ầm ầm ầm" vang lên, trong nháy mắt phá vỡ sự yên tĩnh trên bầu trời đêm, lều vốn đang sáng rực ánh nến, trong nháy mắt lọt vào tình trạng tối đen như mực.

Ánh nến dập tắt, đồng thời ba vạn cung tiễn thủ Thương Nguyệt quốc, giống như u linh thoắt ẩn thoắt hiện trong đêm tối, Die nd da nl e q uu ydo n bỗng chốc lặng lẽ nhanh chóng tấn công từ phía sau bức tường đá.

Ba vạn cung tiễn thủ Thương Nguyệt, bắt đầu kéo căng dây cung.

Bọn họ xếp thành từng hàng ngang, đứng ở ngay phía trước lều trại, vị trí mũi tên sắc bén nhắm vào dĩ nhiên là nơi ẩn thân của đại quân Tây Thần.

Địch tướng quân nghĩ cách chờ đợi đèn tắt, Dạ Dật Phong bố trí chiến lược tương kế tựu kế, đã sớm có tâm tư kín đáo tính trước rồi.

Địch tướng quân có mười phần kiên nhẫn, chờ đợi nến tắt, Dạ Dật Phong lại không có chút kiên nhẫn nào.

Nếu, cuộc chiến không cách nào tránh khỏi, như vậy trốn vào trong chỗ tối, dày vò bản thân đợi đèn tắt, đơn giản chỉ là hao phí thời gian. Cho nên...

Đây chính là nguyên nhân khi biết được ý đồ đánh lén của quân địch, Dạ Dật Phong chỉ thị Hàn tướng quân đốt tất cả nến trong lều, để dẫn dụ quân địch đi về phía ánh sáng, và tại sao lại phân phó Hàn tướng quân đốt nến, rồi đặt toàn bộ ở trong chậu nước.

Cung tiễn thủ Thương Nguyệt quốc, dù có bản lĩnh cao siêu bách phát bách trúng, nhưng cách một lớp vải lều dày, dieendaanleequuydonn bắn mũi tên dập tắt ngọn nến, vẫn rất khó khăn như lên trời xanh.

Nhưng, nếu đặt toàn bộ nến trong lều vào trong chậu gỗ lớn có nước.

Sau đó, nhớ từng vị trí đặt chậu gỗ trong từng cái lều, từ đó dù ngăn cách một lớp vải dày, cũng bắn phá chậu gỗ dễ hơn nhiều.

Mũi tên như mang theo tia chớp, làm chậu gỗ bùng nổ trong nháy mắt, khi nến gặp phải cú đánh mạnh mẽ, nhất định sẽ chìm trong nước dẫn đến nến tắt.

Một khi nến tắt, Địch tướng quân vốn án binh bất động, sẽ dẫn theo đại quân Tây Thần lao ra như làn sóng, ý đồ xông thẳng về hai bên doanh trại tấn công đại quân Thương Nguyệt.

Lúc này, ba vạn cung tiễn thủ Thương Nguyệt xếp thành hàng ngang bước ra trước một bước kéo dây cung, mặc dù không cách nào thấy rõ ràng bóng dáng đại quân Tây Thần.

Nhưng, bọn họ chỉ cần bắn mũi tên liên tục qua phía đối diện, chẳng lẽ đại quân Tây Thần sẽ không tử thương vô số sao?

Giờ phút này, đối diện ba vạn cung tiễn thủ Thương Nguyệt --

Nhìn thấy ngọn nến vốn sáng rực trong lều trại, lại bị cung tiễn thủ Thương Nguyệt bắn tắt.

Nhưng bởi vì tiếng chậu gỗ nổ, không thể thành công bắt được ba vạn cung tiễn thủ Thương Nguyệt, Địch tướng quân nhanh chóng lui lại về phía sau tường đá, tự nhiên cho là......

Dạ Dật Phong không có đủ kiên nhẫn, cùng hắn tốn thời gian đợi nến tắt trong đêm đen, lúc này mới chỉ thị cung tiễn thủ Thương Nguyệt, dinendian.lơqid]on bắn tắt nến chiếu sáng trong lều, khiến cuộc chiến này xảy ra sớm thời hạn.

Bóng đêm đen tối không nhìn thấy năm ngón tay, bầu không khí lại vô cùng tĩnh lặng, dĩ nhiên Địch tướng quân sẽ không cao giọng thét lên, hạ lệnh đại quân Tây Thần lập tức giết, từ đó làm bại lộ vị trí của bản thân.

Cho nên, hắn lại một lần nữa lấy phương thức truyền lệnh đặc biệt, lợi dụng tiếp xúc tay chân, chuẩn bị ra chỉ thị cho đại quân Tây Thần ở sau lưng.

Ngay lúc các tướng sĩ Tây Thần đang tiếp xúc tay chân, nhanh chóng truyền tin tức chuẩn bị tấn công.

Ba vạn cung tiễn thủ Thương Nguyệt kéo căng dây cung, cố gắng ngừng thở, hai lỗ tai bén nhạy khẽ nhúc nhích, bắt được tiếng chân của đại quân Tây Thần.

Tiếng bước chân của đại quân Tây Thần vừa vang lên, bọn họ sẽ lập tức bắn ra trận tên dày đặc như bão thì bất chợt --

Một luồng khí vô cùng nóng bỏng, quỷ dị lan tràn trong không khí.

Mọi người trong hai quân, bao gồm cả Dạ Dật Phong, đột nhiên cảm thấy mặt của mình, chợt giống như bị một ngọn lửa nóng hừng hực nướng cháy đến cực kỳ đau đớn.

Luồng khí nóng bỏng lan tràn trong không khí, cùng với cảm giác mặt của mọi người bị nướng đốt đến đau, da.nlze.qu;ydo/nn ngay lập tức liền biến mất. Nhưng, có chuyện kỳ lạ hãi hùng đã xảy ra......

Ba vạn cung tiễn thủ Thương Nguyệt kéo căng dây cung, nỗ lực ngừng thở, ý đồ bắn chết đại quân Tây Thần phía đối diện, lại bại lộ dưới ánh sáng.

Bởi vì, sau lưng ba vạn cung tiễn thủ Thương Nguyệt, vốn có mấy cái lều nằm lặng lặng, lại không hiểu vì sao mà sáng rực lên.

-- tình huống gì đây? Tất cả nến trong lều, không phải đã bị bọn họ dùng tên tắt rồi sao? Sao lại còn có ánh lửa xuất hiện đây chứ?

Hiện tượng cực kỳ quỷ dị này xảy ra, hiển nhiên khiến ba vạn cung tiễn thủ Thương Nguyệt đang giương cung đều không nhịn được quay đầu lại, muốn nhìn việc rốt cuộc là thế nào?

-- trời ạ!

Hóa ra... không biết khi nào cung tiễn thủ Thương Nguyệt quốc lại mai phục ở phía trước, đang chờ bọn họ lao ra từ phía sau tường đá, không chút lưu tình bắn chết bọn họ đây?

Sắc mặt cung tiễn thủ Tây Thần hoảng sợ kinh ngạc, trước đội hình trận tiễn hùng hồn như vậy, khó khăn rút vào chỗ tối, căn bản không cần chỉ thị của Địch tướng quân.

Bọn họ lập tức giương cung, từng tốp từng tốp mũi tên vô cùng sắc bén, mang theo uy lực mạnh mẽ như tia chớp, điên cuồng bắn về phía ba vạn cung tiễn thủ Thương Nguyệt đặt mình trong ánh sáng.

Bởi vì không hiểu tại sao lều lại bùng cháy, ba vạn cung tiễn thủ Thương Nguyệt không nhịn được quay đầu lại nhìn, dfienddn lieqiudoon đột nhiên giật mình ra, hiện giờ bản thân lại đang bại lộ dưới ánh sáng.

Một tên cung tiễn thủ Thương Nguyệt trong đó, nghe được tiếng mũi tên xé gió trong không khí, lúc này mới cao giọng thét chói tai: "Không được, mọi người nhanh chóng rút lui!"

Nhưng mà, đã muộn.

Cung tiễn thủ Tây Thần không nể tình bắn ra tên trận như mưa, giống như sóng dữ sôi trào mãnh liệt, ùn ùn bay về phía vị trí bọn họ.

Ngay cả ba vạn tên cung tiễn thủ Thương Nguyệt có rút lui nhanh hơn nữa, thì sao có thể nhanh hơn mũi tên nhọn bay nhanh như tia chớp chứ?

Bọn họ có người bị mũi tên xuyên tim, có người bị mũi tên đâm hầu, còn có người bị mũi tên xuyên ngực.

Ba vạn cung tiễn thủ Thương Nguyệt, mắt cũng không kịp khép lại, liền té trên mặt đất lạnh lẽo, cùng với bốn vạn cung tiễn thủ Tây Thần bị mất mạng lúc trước, tạo thành một thảm cảnh đầy máu không nỡ nhìn.

Mà ba vạn cung tiễn thủ Thương Nguyệt, trong nháy mắt mất mạng, mấy cái lều vốn chẳng biết sao lại bốc cháy, cũng theo đó lửa mạnh lại bị dập tắt một cách quỷ dị.

Tiếp theo sau đó, lại hình thành mười đám hỏa cầu lớn.

Mười đám hỏa cầu giống như mặt trời, phát ra ánh sáng chói lọi, điên cuồng gào thét giữa không trung, Dieenndkdan/leeequhydonnn khiến toàn bộ đại quân Tây Thần núp sau tường đá và đại quân Thương Nguyệt lộ hết ra.

-- trời ơi, đất ơi!

Là bọn hắn hoa mắt, hay là... bọn họ đang nằm mơ? Nếu không, vì sao lại có mười đám hỏa cầu giống như mặt trời, xoay tròn cực nhanh trên không trung chứ?

Tướng sĩ hai nước đều đồng loạt ngẩng đầu, trố mắt đứng nhìn, hai mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm mười đám hỏa cầu đỏ rực khiến bọn họ không cách nào trốn giữa không trung.

Trừ một người, người này chính là Dạ Dật Phong.

Dạ Dật Phong cũng không trố mắt đứng nhìn, chỉ là đôi mắt đen lướt nhìn mười đám hỏa cầu, hắn cúi đầu xuống, mười ngón tay khảm thật sâu vào lòng bàn tay.

Dạ Dật Phong nắm chặt quả đấm, trong lòng đã mơ hồ đoán được.

Trước khi hắn bị giá họa sát hại Tư Đồ Kiệt, từng ở bên trong quán trà Tụ Tiên, thấy bàn tay Hiên Viên Diễm tùy ý phất qua, khiến than củi trong bếp lò không hiểu vì sao lại bắt đầu cháy rừng rực.

Cho nên, nếu hắn không đoán sai, cảnh tượng quỷ dị nảy sinh trước mắt này, chỉ có hai người Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm mới có bản lĩnh làm được.

Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm biết, nếu đại quân Tây Thần lại bại lần nữa, tinh thần nhất định sẽ xuống thấp, vì vậy liền kịp thời đốt cháy lều, thầm giúp đại quân Tây Thần đánh chết ba vạn cung tiễn thủ Thương Nguyệt của hắn.

Trước mắt, đại quân Tây Thần thắng một lần, tinh thần tự nhiên cũng theo đó mà dâng cao.

Lúc này, bọn họ lại biến đêm tối thành ban ngày, kể từ đó, không chỗ nào che giấu đại quân hai nước, không lập tức trình diễn cảnh chém giết máu tanh thì còn đợi lúc nào nữa?

Dạ Dật Phong cũng không đoán sai, lều bỗng nhiên bị đốt, mười đám hỏa cầu được tạo thành trong nháy mắt, dfienddn lieqiudoon đúng là do Hiên Viên Diễm gây nên.

Phàm là chỗ nào có không khí lưu động, Hiên Viên Diễm có được năng lượng thần kỳ của Ma Châu, cũng có thể khiến không khí tạo thành hỏa cầu, mà nếu có mưa cũng không thể dập tắt hỏa cầu.

Chỉ là, nếu khoảng cách quá xa, thế thì thể lực Hiên Viên Diễm cũng tiêu hao nhiều hơn.

Nhưng mà, Hiên Viên Diễm có năng lượng thần kỳ của Ma Châu, ngay cả thể lực tiêu hao nhiều hơn nữa, rất nhanh, năng lượng thần kỳ của Ma Châu sẽ bù lại khí lực cho Hiên Viên Diễm.

Cho nên, có thể khiến đại quân Tây Thần và đại quân Thương Nguyệt, hai bên tổn thất, sau đó vĩnh viễn làm ngưng hẳn cuộc chiến giữa bốn nước, Hiên Viên Diễm làm tiêu hao thể lực một chút thì có làm sao?

"Giết --"

Theo sát lệnh của Địch tướng quân Tây Thần quốc và thái tử Thương Nguyệt Dạ Dật Phong, đại quân hai nước điên cuồng vọt ra.

Từng ánh đao nhanh chóng lóe lên, từng dòng máu lạnh lẽo thê lương phun trào, từng cánh tay bị chém phăng, di@en*dyan(lee^qu.donnn) từng sinh mạng đáng thương biến mất, cuộc chém giết kinh thiên động địa đã bắt đầu trình diễn.

Vậy mà, lại cố tình có người ngại cuộc chém giết còn chưa đủ tàn khốc, không đạt tới hiệu quả hai bên tổn thất, ống tay áo màu tím không chút để ý phất qua.

Một luồng khí bay ra từ trong lòng bàn tay, lặng yên không tiếng động bay về phía sườn núi, luồng khí này lại thay đổi thành mười luồng khí nhỏ, mười luồng khí nhỏ xuyên qua mười đám hỏa cầu diễm lệ.

Mười đám hỏa cầu vốn đang xoay tròn giữa không trung, tỏa ra ánh sáng chói mắt, bởi vì mười luồng khí nhỏ không tiếng động xuyên qua, lập tức biến mất không còn dấu vết.

Trong nháy mắt --

Đại quân hai nước điên cuồng chém giết, chớp mắt lại tối đen như mực, cả đám người lọt vào trong bóng tối vô biên, chỉ tràn ngập đầy mùi máu tươi gay mũi.

Mặc dù mười đám hỏa cầu chiếu sáng đã biến mất, cuộc chém giết vẫn diễn ra như cũ.

Lúc này, tướng sĩ hai nước lâm vào thế giới đen tối, đừng nói vô tâm vứt bỏ rút khỏi trận chiến, ngay cả bọn họ có lòng muốn, cũng không có một chút cơ hội thoát thân nào, bởi vì khắp bốn phương tám hướng tất cả đều là người.

Cuộc chém giết diễn ra càng thêm bi thảm, vô số binh khí chém ra một đường cong lạnh lẽo trong gió, khiếm máu tươi nhiễm đỏ cả vùng đất rộng lớn dưới chân.

Tướng sĩ hai nước điên cuồng chém giết, vốn không phân biệt được người xung quanh, rốt cuộc là chiến hữu của mình hay là quân địch, tóm lại chính là vung binh khí chém loạn lung tung.

Trong bóng tối, cũng không biết là binh lính nước nào, sau lưng bị người đánh một chưởng, "phốc --" một âm thanh vang lên, phun ra một ngụm máu đầy thê lương.

Bởi vì tiếng hộc máu vì trọng thương, từ đó để lộ ra vị trí chính xác của binh sĩ, trong cùng một lúc, gặp phải ba kiếm, sáu đao, chín mâu vô tình công kích.

Bị đao trên tay sáu người chém đứt tứ chi, bị kiếm trên tay ba người đâm vào bụng, bị mâu trên tay chín người đâm xuyên qua lồng ngực.

Đáng thương tên binh lính này, cho đến chết cũng không biết, đến cuối cùng mình bị người nào đánh một chưởng, Die nd da nl e q uu ydo n lại bị người nào đoạt lấy tánh mạng, là chiến hữu của mình, hay là... kẻ địch?

Tướng sĩ hai nước đã chẳng phân biệt được địch ta, trái tim chỉ có ba chữ, chính là – giết giết giết!

Bởi vì, giờ khắc này, trong đầu tướng sĩ hai nước có chung một ý niệm, thay vì đánh một trận chiến này, chẳng bằng hướng đến cách giải quyết duy nhất đi.

Cho nên, để cho bọn họ ở trong đêm tối vô biên này, vẫn chiến đến kiệt sức, thậm chí là chiến đấu cho đến chết!

Đợi đến khi trời sáng, tướng sĩ nước nào có thể kiên trì đến cuối cùng, duy trì sừng sững không ngã, như vậy tướng sĩ nước đó chính là người thắng.

Thi thể hài cốt chồng chất ngày càng cao trong đêm tối; trên mặt đất vô cùng lạnh lẽo, đã không còn dòng suối đầy máu chậm rãi chảy xuôi, mà là biển máu đang cuộn trào.

Trên đỉnh núi, người nghe chiến đã bắt đầu ngáp, phía dưới núi, cuộc chém giết vô tình vẫn còn kéo dài.

Trên đỉnh núi, người nghe chiến dần dần lọt vào giấc mộng đẹp; phía dưới núi, cuộc chém giết bi thảm đầy máu tanh, vẫn còn tiếp diễn......

Ba canh giờ trôi qua --

Màn đêm đen dần mờ nhạt rồi biến mất, một luồng sáng từ phía đông đẩy ra đám sương màu trắng, mặt trời từ từ mọc lên, vung vẩy ánh sáng vàng rực rỡ khắp thế gian.

Trên đỉnh núi, người tỉnh ngủ nghiêng đầu xem màn diễn.

Phía dưới núi, coi như không thấy thi thể lạnh lẽo đạp dưới chân, tướng sĩ hai nước vẫn giết chóc đỏ cả mắt, dieendaanleequuydonn mặc dù động tác vung vũ khí đã chậm chạp giống như đánh thái cực, nhưng ai cũng không hề từ bỏ ý niệm chém giết.

Trận đánh này, đánh trọn vẹn một đêm.

Số binh lính Tây Thần tử trận, đã gần hơn sáu mươi vạn; số binh lính Thương Nguyệt tử trận, cũng không khá hơn chút nào, ít nhất cũng có hơn bốn mươi vạn.

Nếu như nói, cả quân đội là một con hùng ưng, như vậy người chỉ huy tối cao trong quân đội, tất nhiên chính là bộ phận quan trọng của một con hùng ưng -- hai cánh.

Thử hỏi, nếu một con hùng ưng mất đi hai cánh, như vậy nó...

Sao có thể cuồng ngạo bay lượn trên bầu trời xanh rộng lớn đây? Nó chỉ có thể thống khổ rơi xuống trên mặt đất, trở thành đối tượng để sài lang hổ báo tranh đoạt cắn xé.

Đạo lý này, binh lính Tây Thần hiểu, binh lính Thương Nguyệt cũng hiểu.

Vì vậy, không có màu đêm đen che giấu, binh lính Tây Thần có thể thấy rõ bóng dáng kẻ địch, rối rít chém giết về phía Dạ Dật Phong và Hàn tướng quân cả người đã nhuốm máu.

Mà không có màu đêm đen che giấu, có binh lính Thương Nguyệt có thể thấy rõ bóng dáng kẻ địch, cũng không yếu thế chút nào, chém giết về phía Địch tướng quân.

Trên đỉnh một ngọn núi nào đó --

Thái tử Bắc Dực Tiêu Hàn dựa người vào trên một thân cây tùng chắc khỏe, nhắm mắt nghỉ ngơi một đêm, di@en*dyan(lee^qu.donnn) sau khi lòng bàn tay phủi đi sương sớm trên bộ cẩm y màu xanh dương, vẻ mặt không chút thay đổi lướt nhìn cảnh chém giết máu tanh dưới núi kia.

Đại quân Tây Thần và đại quân Thương Nguyệt đều tổn thất, chính là tiết mục mà thái tử Bắc Dực Tiêu Hàn đã hết sức mong đợi suốt đêm trên đỉnh núi.

Mà, Tiêu Hàn vẫn âm thầm ẩn thân, biết mình không nên chờ quá lâu.

Bởi vì, hắn vốn không cần phí công phí tâm bày kế, khiến đại quân Tây Thần và đại quân Thương Nguyệt đều tổn thất, có hai người sẽ khiến cho tiết mục mình mong đợi được trình diễn.

Quả nhiên không ngoài dự liệu của hắn, hai người kia rốt cuộc đã để cho một màn tiết mục này diễn ra.

Có điều, khiến hắn không thể không bội phục là: hai người kia thật sự lợi hại, thậm chí ngay cả mặt cũng không để lộ, chỉ lấy mười đám hỏa cầu, liền khiến tiết mục hai bên tổn thất được diễn ra thành công.

-- hôm nay, tiết mục hai bên tổn thất, đã diễn ra không tệ lắm, nên đến lúc đại quân Bắc Dực quốc của hắn hiện thân rồi!

Hai mắt Tiêu Hàn lạnh nhạt như băng, sau khi lướt qua đại quân hai nước gần như đã chiến đấu đến kiệt sức ở dưới núi, cánh tay phải bỗng giơ lên về phía không trung.

Một vật hình tròn gì đó, bắn ra từ trong tay áo của Tiêu Hàn.

Vật hình tròn đó, giống như sao băng màu xanh, bay cực nhanh về phía bầu trời, rồi lại lặng yên không tiếng động tan biến.

Đối với đạo tín hiệu màu xanh dương được gửi đi này, dưới núi, đại quân hai nước đang bận chém giết, tất nhiên không một người nào chú ý tới.

Nhưng, đạo tín hiệu màu xanh dương được gửi đi này, lại rơi vào trong tầm mắt của hai người, đổi lại, Dieenndkdan/leeequhydonnn cũng chỉ là một nụ cười đầy châm chọc.

Trên đỉnh một ngọn núi khác --

Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm đã thức giấc, thân thể đang gần gũi kề cận bên nhau ngồi trên mặt đất, cắn trái lê tươi ngon, mọng nước như một bữa điểm tâm mỹ vị.

Về phần Huyết Thứu chi vương Ngốc Bảo, tấm lưng to lớn lại dựa vào một gốc cây xanh chắc khỏe, đầu ngẩng lên thật cao, cũng đang gặm cắn một trái lê tươi ngon, mọng nước.

Nhìn thấy đạo tín hiệu màu xanh lóe lên rồi biến mất trên bầu trời, Hiên Viên Diễm nuốt xuống miếng lê thanh mát, đôi mắt đen đầy ý cười châm chọc nói: "Nguyệt nhi, cuối cùng Tiêu Hàn đã hành động rồi!"

"Tiêu Hàn đã hành động, Ngốc Bảo cũng nên hành động thôi."

Thượng Quan Ngưng Nguyệt xoay chuyển quả lê trong tay, đầu quay lại nhìn Huyết Thứu chi vương sau lưng, dieendaanleequuydonn đôi môi đỏ hồng cong lên một đường quỷ dị nói: "Ngốc Bảo, ngươi có thể đi tìm Vô Ngân rồi. Nói cho Vô Ngân, màn kịch đã có thể hạ xuống rồi!"

Ngốc Bảo vốn đang từ từ nuốt miếng lê, nghe thấy lời Thượng Quan Ngưng Nguyệt nói, lập tức nhét một nửa lê còn lại vào trong bụng.

Ngay sau đó --

Đầu ngoan ngoãn gật nhẹ với Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Ngốc Bảo vỗ nhẹ đôi cánh màu đỏ máu, thân hình khổng lồ giống như tia chớp trong gió mạnh, trong nháy mắt biến mất không còn dấu vết..... 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play