Vô số cục đá đột phá vòng vây của khói đen, lấy tốc độ gió bay chớp điện đụng vào á huyệt của Ma Quân, ngăn cản hắn nói ra bí mật trong cơ thể Hiên Viên Diễm có năng lượng cường đại của Ma Châu. 

"Phốc --" Ma Quân chưa kịp nói hết đã trợn to mắt, phun ra một ngụm lớn máu tươi pha lẫn khói đen. 

Máu tươi đầy đất, khói đen tản đi.

Ma Quân đờ đẫn nhìn hai bên rồi đờ đẫn nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Ngay sau đó, Ma Quân nghiêng đầu, đôi môi nhuốm máu phát ra tiếng cười ngây ngô "hi hi hi". 

-- Tình hình là sao? 

Thượng Quan Ngưng Nguyệt liếc nhìn Ma Quân, mày phượng chau lên, rút chủy thủ về. 

Ma Quân cười ngây ngô một hồi, bỗng nhiên cảm thấy cơ thể rất đau đớn, đặc biệt là cổ tay trái của mình. Cúi đầu nhìn xuống, phát hiện máu phun ra từ cổ tay trái, Ma Quân khóc rống lên "hu hu", lệ như mưa rào, gào lên: "Tay ta đau quá, nhiều máu quá, ta sợ lắm a!" 

Khóe miệng Hiên Viên Diễm không nhịn được giật giật, nghi hoặc hỏi: "Nguyệt nhi, chuyện này... chuyện gì xảy ra vậy?" 

Thượng Quan Ngưng Nguyệt chớp mắt, cúi đầu nhìn kĩ Ma Quân, khóe miệng cũng co giật, nói: "Hắn... chẳng lẽ đã hóa ngu?" 

Hiên Viên Diễm chống khuỷu tay xuống gối, lòng bàn tay đỡ má, bàn về nguyên nhân Ma Quân hóa ngu như nói về thời tiết: "Chẳng lẽ bị quà đáp lễ tử vong của Nguyệt nhi làm sợ hãi nên tinh thần bất thường, hóa ngu?" 

"Bị dọa sợ nên thật sự hóa ngu, hay là..." Nàng nheo mắt, giương cao thanh điệu nói từng chữ từng câu: "Định dùng chiêu giả ngu này để tránh bị nỗi hành hạ xé da cắt thịt, thử một lần thì sẽ biết rõ ngay." Dứt lời, thấy Ma Quân ngoảnh mặt làm ngơ với lời nói của mình, vẫn đắm chìm trong trạng thái gào khóc như cũ, tia chớp trắng lạnh lùng lóe lên, nàng giơ chủy thủ chém xuống ngón út phải của Ma Quân. 

"A --" Ma Quân hét to thê thảm, chuyển sang nhìn tay phải của mình. Thấy ngón út không còn nữa, máu tươi chảy ra từ ngón tay như suối. Ma Quân nâng tay phải lên, muốn cho nàng một chưởng. Nhưng bởi vì không còn sức lực nên chưa kịp chạm vào thân thể nàng, hắn đã nằm rạp xuống mặt đất. 

"Hu --" Ma Quân ngửa đầu, khóc rống thê thảm, lệ rơi càng nhiều, kêu gào: "Tay đau quá, tỷ tỷ bắt nạt ta, tỷ tỷ là đồ đại khốn kiếp." 

Thượng Quan Ngưng Nguyệt đưa tay bắt mạch Ma Quân, nghiêng đầu nhìn Hiên Viên Diễm: "Diễm, hắn ngốc thật rồi!" 

Nhớ lại lúc nàng đâm nát hai bên xương vai của Ma Quân, hắn đã nói -- "Không, Ma Quân ta không muốn làm kẻ thiểu năng, không... đừng...", Hiên Viên Diễm suy đoán: "Nguyệt nhi, chẳng lẽ Ma Quân hóa ngu không phải vì sợ hãi quá độ mà vì võ công bị phế?" 

Trước giờ nàng có Linh Tê tương thông với Hiên Viên Diễm, hiểu được ý ở ngoài lời của hắn, lúc này gật đầu một cái rồi trả lời: "Có khả năng rất lớn!" 

Hiên Viên Diễm chau mày, nhìn nàng: "Giờ phải làm sao?" 

Thượng Quan Ngưng Nguyệt dịch chuyển chủy thủ, cong môi lên: "Có thù trả thù, có oán báo oán! Hắn từng khiến tính mạng chàng bị đe dọa, cho dù giờ hắn đã biến thành kẻ ngu cũng không thể chuộc được lỗi lầm ngập trời của mình. Chỉ có điều..." 

Nghe nàng kéo dài câu nói, Hiên Viên Diễm hiểu rõ, lập tức tiếp lời: "Chỉ có điều hành hạ kẻ thù ngu dại, sau đó ban thưởng cái chết cho hắn là một chuyện hết sức vô vị, cho nên Nguyệt nhi quyết định rút ngắn quá trình hành hạ cắt gân xé thịt, trực tiếp cho hắn cái chết không toàn thây đi!" 

"Người hiểu lòng ta, không ai có thể hơn được chàng." Thượng Quan Ngưng Nguyệt mỉm cười, vứt chủy thủ trong tay đi, móc từ trong tay áo ra một bình nhỏ màu trắng. Bình này chứa nước độc màu đen khiến xác mục nát phân hủy. Nàng đứng lên cùng Hiên Viên Diễm, lùi về phía sau mấy bước, mở nắp bình rồi nhìn Ma Quân: "Ma Quân, ngươi đúng là tốt số, có thể tránh khỏi bị ta trừng phạt hành hạ, trực tiếp được nhận... hậu lễ chết không toàn thây." 

Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười khát máu, bỗng nhiên lật cổ tay. Bình nhỏ được hào quang bảy màu bao bọc như được không khí nâng lên, xoay tròn phía trên Ma Quân. Ngón tay khẽ nhích, một tia sáng đánh tới bình sứ trắng. Nàng hô lên một tiếng: "Nổ!", lập tức bình sứ bị vỡ nát, nước độc màu đen rơi xuống người Ma Quân như mưa. HNTB.dđLQĐ

Thế nhưng, lúc nước độc sắp chạm đến người Ma Quân -- Cuồng phong bỗng nổi lên, cuốn lấy nước độc ra khỏi đó. Thân thể Ma Quân không dính chút nước độc nào, nước độc đã bị đẩy xuống mặt đất cách hắn bốn thước bên phải. Đất nơi nước độc rơi xuống lập tức chuyển thành màu đen sì, lá cây phủ trên mặt đất cũng biến thành tro bụi. 

Cùng lúc đó -- một làn khói đen như linh hồn địa ngục bay ra từ góc tối như tia chớp. Trong thời gian chưa đầy một lần nháy mắt, khói đen biến mất... mà Ma Quân cũng biến mất theo đó. 

Tốc độ khói đen xuất hiện thực sự quá nhanh, thậm chí khiến Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm phản ứng không kịp. Hai người không những chưa kịp nhìn rõ khói đen xuất hiện từ đâu, khói đen đã lao cực nhanh đến bên Ma Quân, điểm á huyệt của hắn, mà còn không thể nắm được khói đen mang Ma Quân biến mất về phía nào. 

Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm không khỏi bị chấn động, nhìn nhau. Nay sau đó, Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhìn chỗ Ma Quân nằm lúc nãy, ngón tay bỗng chỉ về trước, hô lên: "Diễm, chàng xem kìa!" 

Chỗ đó có một bảng gỗ hình chữ nhật, dưới ánh trăng lộ rõ hai hàng chữ to màu cam. HNTB.dđLQĐ

-- "Lúc trước Ma Quân hại người, tối nay bị hai vị trừng phạt, võ công đã bị phế, đôi tay tàn tật, đầu óc ngu dại vĩnh viễn không thể khôi phục bình thường, thậm chí hai vị ban cho cái chết cũng là báo ứng của hắn. Chỉ là ta và Ma Quân là đồng tộc, còn có quan hệ máu mủ ruột già, mắt thấy Ma Quân gặp tử kiếp, thật khó để thờ ơ, thấy chết không cứu!

Nể tình ta từng ra tay cứu hai vị một lần trong rừng trúc, xin hai vị thu hồi trừng phạt với Ma Quân, đừng tìm kiếm Ma Quân nữa, để cho Ma Quân sử dụng thân phận kẻ ngu sống đến cuối đời đi."

"Thì ra..." Thượng Quan Ngưng Nguyệt nghiêng đầu nhìn Hiên Viên Diễm, mở miệng nói từng chữ từng câu: "Làn khói đen cứu Ma Quân là người Ma tộc thần bí mà chúng ta mang ơn ở rừng trúc lúc trước." 

"Theo như trên bảng gỗ thì Ma Quân sẽ mãi mãi trở thành kẻ ngu, tin rằng từ nay về sau hắn không thể tiếp tục sinh ý đồ xấu hại người. Nguyệt nhi..." Hiên Viên Diễm phất tay, đánh tấm bảng gỗ thành tro bụi rồi kéo tay nàng, dịu dàng nói: "Coi như trả ơn cho người kia đi! Nơi ở của Ma Quân, chúng ta cũng không cần hao tâm tổn sức tìm kiếm nữa." 

"Người Ma tộc thần bí từng có ơn cứu mạng chúng ta. Hắn muốn chúng ta buông tha cho tính mạng Ma Quân, chúng ta phải trả ơn hắn thôi. Dù sao..." Thượng Quan Ngưng Nguyệt gật đầu, chậm rãi nói: "Giờ Ma Quân đã trở thành kẻ ngu, hơn nữa còn có đôi tay tàn tật, không thể tự lo liệu cho cuộc sống, cũng coi như báo được mối thù của chàng." 

Dứt lời, đôi phu thê nhìn nhau cười, tắm ánh trăng sáng tỏ, hạnh phúc đan tay vào nhau, đi về phía Tiêu Hàn. 

Mặc dù Tiêu Hàn đang im lặng trông chừng Tư Đồ Kiệt nhưng vẫn vô cùng nghiêm túc lắng nghe, không bỏ qua cuộc đối thoại của hai người kia sau khi Ma Quân được cứu. Vì vậy -- Đến khi Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm đứng trước mặt Tiêu Hàn: "Người Ma tộc thần bí muốn bảo vệ tính mạng của Ma Quân, nhưng nửa tháng trước hắn cứu các ngươi, không tiếc trở thành kẻ địch của Ma Quân, thậm chí còn làm Ma Quân bị thương hộc máu. Chẳng lẽ..." Tiêu Hàn nhíu mày, không nhịn được hỏi: "Hai người các ngươi không thấy thắc mắc về hành động của hắn chút nào sao?" 

"Cho dù có thắc mắc thì sao? Người Ma tộc này đến không hình đi không bóng, nếu muốn tìm hắn hỏi rõ tại sao lúc trước ở trong rừng trúc lại cứu người không quen biết như chúng ta, e còn khó hơn cả lên trời, cho nên..." Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhún vai: "Trước mắt, chỉ cần biết người Ma tộc này không có ác ý với ta và Diễm, vậy là đủ!" 

Tư Đồ Kiệt cấu kết với Ma Quân có thể sẽ biết tại sao người Ma tộc thần bí kia lúc thì cứu mạng bọn họ, không tiếc trở thành kẻ địch của Ma Quân, lúc lại muốn bảo vệ tính mạng của Ma Quân. Chỉ tiếc, cho dù Tư Đồ Kiệt biết đáp án, hắn cũng không có cơ hội trả lời, bởi vì... hai dược châm cắm ở ót hắn do Thánh Thủ y vương tỉ mỉ nghiên cứu, có thể tạm thời khống chế tâm trí kẻ địch, để khi kẻ địch hỏi thì trả lời thành thật. Mà trong dược như của Thánh Thủ y vương cũng ghi chép cẩn thận -- Khi dược tính của dược châm hết, não người bị châm sẽ chịu tổn thương nghiêm trọng, mất tất cả trí nhớ. 

Nàng vừa dứt lời, Hiên Viên Diễm không chút để ý liếc nhìn vô số thi tôn bị bao vây trong lồng băng, tiếng cười nhàn nhạt tiêu tán theo gió đêm: "Ma Quân mất mạng thì thi tôn tận diệt. Nhưng giờ tính mạng hắn đã được người bảo vệ, xem ra... chúng ta còn phải phí sức lực mới có thể giết số thi tôn không ngừng sống lại này." 

Băng sẽ tan chảy. Một khi băng đã tan chảy, thi tôn vẫn còn sát lệnh trong đầu, nhất định sẽ lại hung tàn vây giết bọn họ một lần nữa. Dĩ nhiên bọn họ có thể nhân lúc băng chưa tan, rút lui khỏi rừng cây. Nhưng thi tôn sẽ tản ra tìm kiếm bọn họ, ngộ nhỡ có dân chúng bất hạnh đụng phải thi tôn, bị thi tôn giết chết, chẳng phải bọn họ đã tạo nghiệt sao? Cho nên, trước khi bọn họ rời khỏi rừng cây phải tiêu diệt hết thi tôn để tránh dân chúng chết oan. HNTB.dđLQĐ

Mà dấu ấn hình hoa sen máu của Nguyệt nhi vẫn chưa chuyển thành bảy sắc, vì vậy vẫn chưa thể hoàn toàn thao túng mưa gió sấm sét, trước mắt mới chỉ có thể sử dụng thuật gọi sấm một lần mỗi ngày. Không thể liên tục gọi sấm để đánh nát thi tôn, bọn họ chỉ có thể cực khổ hoạt động gân cốt, tiêu hao nhiều sức lực để chém giết thi tôn thôi.

Nghe Hiên Viên Diễm nói, nàng cúi đầu hơi trầm tư, sau đó ý tưởng trong đầu lóe lên, ngẩng đầu nhìn hắn: "Diễm, không cần lãng phí sức lực, chỉ cần đồng thời sử dụng sức mạnh lửa của chàng và trận Thiên La Địa Võng của Tiêu Hàn, những thi tôn này sẽ tan thành mây khói hết." 

Nàng vừa dứt lời, Hiên Viên Diễm và Tiêu Hàn vốn khó chịu liếc nhìn thi tôn, buồn bực vì sắp phải phí sức đều nhìn nàng, đồng thanh khen ngợi: "Diệu kế!" 

Mái tóc nàng bay múa theo gió, dung nhan tuyệt sắc nở nụ cười xinh đẹp khiến Hiên Viên Diễm chìm sâu trong say đắm, hồ nước phẳng lặng trong tim Tiêu Hàn cũng gợn sóng lăn tăn. 

Thượng Quan Ngưng Nguyệt chỉ Tư Đồ Kiệt, bĩu môi: "Tiêu Hàn, đưa con mồi ra xa một chút. Nếu con mồi chết cháy, tuồng hay không thể hát nữa rồi." 

Tiêu Hàn khẽ nâng mũi chân, dùng sức đá lên người Tư Đồ Kiệt một cái. Một tiếng "rầm" vang lên, Tư Đồ Kiệt bị mũi chân vô tình của Tiêu Hàn "tiễn" ra xa mười thước. Thấy vậy, khóe mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt giật giật, kéo tay áo Hiên Viên Diễm lùi về phía sau, đồng thời mở miệng nói: "Bảo hắn đưa, thế mà hắn lại đá, người này bạo lực quá đi!" 

-- Hắn bạo lực? Hắn chỉ đá Tư Đồ Kiệt một cước, phu thê họ "đá" cả Tây Thần quốc, không, còn có cả Thương Nguyệt quốc nữa. Thế nên... rốt cuộc ai mới bạo lực? 

Tiêu Hàn bước đến trước mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt, không nhịn được lạnh giọng: "Quá khen! So sánh với việc trừng phạt địch bạo lực của hai ngươi, ta đá Tư Đồ Kiệt một cước đã coi như quá dịu dàng rồi." Dứt lời, Tiêu Hàn xoay gót chân, vung ống tay áo lên, tám mươi mốt thẻ gỗ bay ra từ tay áo, xoay tròn giữa không trung. Hiên Viên Diễm cũng phất tay áo, lồng băng vây giữ vô số thi tôn biến mất không chút dấu vết. 

Thi tôn thoát khỏi lồng băng, gương mặt vô cùng vặn vẹo, tím tái vì lạnh, nhưng sát lệnh vẫn còn trong đầu nên lại điên cuồng tràn về phía ba người Thượng Quan Ngưng Nguyệt như đê vỡ. 

Trong lúc thi tôn cách Thượng Quan Ngưng Nguyệt năm thước -- Vô số hỏa cầu lấy tốc độ sét đánh bay vụt về phía thi tôn. Cùng lúc đó, tám mươi mốt thẻ gỗ ghép thành hình Cửu Cung. Thân thể thi tôn bị lửa mạnh hừng hực liên tục thiêu đốt, lửa mạnh được bao phủ trong trận Thiên La Địa Võng. Thi tôn lần lượt hóa thành khói đen, lại một lần sống lại, rồi lại bị lửa thiêu thành tro bụi. 

Ba người Thượng Quan Ngưng Nguyệt đứng ngoài trận, ôm cánh tay đứng yên tựa như đang thưởng thức một bức họa mỹ lệ. Hiên Viên Diễm đã nhận năng lực cường đại của Ma châu, lửa mạnh phóng ra có khả năng đốt cháy mà lửa bình thường không thể so sánh. HNTB.dđLQĐ

Vì vậy, chỉ trong thời gian chốc lát -- Thi tôn đã hết một trăm lần tái sinh, tất cả hóa thành tro bụi rơi xuống mặt đất. 

Thấy thi tôn đã bị diệt hết, Tiêu Hàn vung tay áo thu hồi thẻ gỗ, đồng thời trận Thiên La Địa Võng cũng tan biến. Hiên Viên Diễm phất tay, hỏa cầu biến mất không dấu vết. 

Lúc này, cánh đó không xa -- Một tiếng "vèo" vang lên, một con vật giáng từ trên trời xuống. 

Nghe thấy tiếng vỗ cánh quen thuộc, Thượng Quan Ngưng Nguyệt mỉm cười nhìn theo âm thanh, dịu dàng nói: "Ngốc Bảo yêu dấu, ngươi đến chậm rồi." 

Nàng vừa dứt lời, trong rừng cây chỉ nghe thấy âm thanh gió đêm lùa qua tán lá, không nghe Ngốc Bảo trả lời, thậm chí tiếng vỗ cánh quen thuộc của Ngốc Bảo cũng biến mất không sót lại chút nào. Khóe miệng Thượng Quan Ngưng Nguyệt mãnh liệt co rút, biết Ngốc Bảo lại giận dỗi, lập tức trừng mắt nói: "Ngốc Bảo ngoan nào... Đừng chơi trốn tìm nữa, nhanh đi ra đi, đang chờ ngươi đến hoàng cung Tây Thần báo tin đó."

Lần này, nàng vừa nói xong, Ngốc Bảo núp trong tán cây, chán nản cúi đầu, rốt cuộc cũng buồn bã đáp lại: "Nguyệt chủ tử đại hư hỏng, phá hủy hình tượng của Ngốc Bảo rồi. Ngốc Bảo không ra, nhất quyết không ra. Ngốc Bảo muốn tìm hang để chui vào!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play