Thân thể Tiêu Hàn và Bắc trưởng lão nghiêng qua, tránh giọt máu tấn công vào điểm trí mạng. Bóng dáng Tiêu Hàn lóe lên như gió cuốn, đứng ngạo nghễ phía trước Tư Đồ Kiệt; tàn ảnh của Bắc trưởng lão như mũi tên nhọn, đứng thẳng sau lưng Tư Đồ Kiệt.

Trước có Tiêu Hàn, sau có Bắc trưởng lão, Tư Đồ Kiệt rơi vào khốn cảnh phía trước không đường tiến, phía sau chẳng đường lui, mũi chân chạm đất như chuồn chuồn lướt nước, tránh khỏi chưởng phong của Tiêu Hàn và Bắc trưởng lão, cơ thể xoay về phía bên phải, ý đồ trốn vào bụi cây.

Ba tia sáng xanh, vàng, trắng xuyên qua gió như ba ngôi sao băng lóa mắt, nhẹ mà cực nhanh. Đợi đến khi Tư Đồ Kiệt phát hiện có điều không ổn thì hắn đã lọt vào hiểm cảnh không thể tránh khỏi.

Một tiếng "rầm" vang lên -- Tư Đồ Kiệt kinh hãi há hốc miệng, vẻ mặt sợ hãi, thân thể đột nhiên mềm nhũn, lấy hình tượng nhếch nhác ngã gục xuống đất. Dưới ánh trăng có thể nhìn thấy trên cổ hắn xuất hiện ba đốm nhỏ màu máu, trên đó cắm ba cây châm. Theo dược thư của Thánh Thủ y vương, một khi đồng thời sử dụng ba cây châm màu xanh, vàng, trắng do hắn chế thành để đâm vào ba nơi khác nhau trên cơ thể người, người bị châm sẽ cả người vô lực trong nháy mắt.

Thượng Quan Ngưng Nguyệt đứng dậy, vuốt phẳng làn váy tựa như tiên tử trên trời bay xuống, bước khỏi thảm lá sen tới gần Tư Đồ Kiệt. Nàng ngồi xuống trước mặt hắn, lười biếng nghiêng đầu, khuỷu tay phải chống xuống đầu gối, lòng bàn tay nâng má phấn, dịu dàng hỏi: “Tây Thần đế uy vũ hiên ngang ơi, ngài vẫn khỏe chứ? Ngã có bị thương chỗ nào không?”

-- Làm người ta té mất cả hình tượng, sau đó dùng gương mặt thiên sứ và giọng nói dịu dàng đủ để hòa tan núi tuyết, hỏi "con mồi" ngã có bị thương không.

Bắc trưởng lão liếc mắt, ngửa mặt lên trời nhìn một vài vì sao lấp lánh; khóe miệng Tiêu Hàn mãnh liệt co giật, cúi đầu xuống rồi ngắm nghía vài chiếc lá xanh xào xạc theo gió.

Tư Đồ Kiệt thử mấy lần nhưng vẫn không thể bò dậy, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, cắn răng nghiến lợi hỏi: “Ngươi muốn thế nào?”

Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười phong tình quyến rũ, dịu dàng nói: “Nói cho ta biết ngươi để Biến Sắc hoa ở nơi nào, dùng nó làm điều kiện đổi lấy cử động bình thường.”

-- Cử động bình thường thì sao? Cho dù nàng giải thoát mình khỏi khốn cảnh toàn thân nhức mỏi nhưng sao có thể dễ cho mình rời khỏi rừng cây? Kết cục... còn không phải là sẽ tới thời khắc thê thảm bị nàng làm thịt sao?

Tư Đồ Kiệt biết một khi rơi vào tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt, tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt nên gào thét như thú dữ: “Muốn giết cứ giết, còn Biến Sắc hoa ngươi đừng có mơ! Ta có chết cũng sẽ mang nơi giấu Biến Sắc hoa xuống hoàng tuyền, không bao giờ nói cho ngươi.”

“Ngươi còn hữu dụng với ta, sao ta có thể để ngươi chết được? Hơn nữa, ngươi nghĩ cắn răng không khai có thể bảo vệ được bí mật của Biến Sắc hoa sao? Chẳng lẽ ngươi không biết...” Nàng giương mày, ngón tay có thêm hai chiếc dược châm. Nàng cong môi, nói từng chữ từng câu: “Tim mới là nơi quan trọng nhất phải bảo vệ sao? Không cạy được miệng ngươi, ta có thể móc tim ngươi.”

“Ngươi...” -- Muốn làm gì?

Tư Đồ Kiệt trợn mắt nhìn như Hắc Bạch vô thường tới đoạt hồn, khủng hoảng nhìn hai dược châm, vừa mới thốt ra chữ "Ngươi" đã bị Thượng Quan Ngưng Nguyệt đâm hai dược châm vào ót. Nàng thôi cười, nhìn Tư Đồ Kiệt hiện lên vẻ mặt mê man trống rỗng, lạnh lùng hỏi: “Nói, ngươi để Biến Sắc hoa ở đâu?”

Đôi mắt Tư Đồ Kiệt lộ ra màu sắc ngốc trệ, lập tức nói một năm một mười: “Ở Chu Tước dược điện trong cung điện của Quỷ Chú môn, dưới mặt đất rừng Vạn Mộ, sau núi Cô Nhạn.” HNTB.DđLQĐ

Hắn vừa dứt lời, nàng lại hỏi: “Làm sao để khởi động cơ quan trên mộ để vào cung điện dưới đất của Quỷ Chú môn?”

Tư Đồ Kiệt không còn lí trí, lập tức nói thật: “Phía đông rừng mộ có một bia mộ khắc chữ màu đen "Ngụy Khoát", ấn xuống giữa chữ Ngụy và chữ Khoát, quay bia về phía tây thì cửa sẽ tự động mở, để lộ cửa vào cung điện Quỷ Chú môn.”

Nàng chậm chạp đứng lên, mở miệng lạnh giọng hỏi: “Hiện tại bên trong cung điện có bao nhiêu thuộc hạ canh gác? Trong những thuộc hạ này có thi tôn không?”

“Tổng cộng có ba ngàn thuộc hạ canh giữ, không có thi tôn. Tất cả thi tôn đều đã đến rừng cây này rồi.”

“Rất tốt! Thấy ngươi ngoan ngoãn trả lời, trước tiên ta thưởng ngươi một giấc ngủ thoải mái. Nhớ là...” Thượng Quan Ngưng Nguyệt kép dài giọng nói, lật cổ tay trái, ót của Tư Đồ Kiệt lại bị đâm thêm hai dược châm nữa.

Đợi đến khi Tư Đồ Kiệt nghiêng đầu ngủ mê man -- Nàng mới nói: “Đợi đến khi ngươi tỉnh giấc, lúc diện kiến Diêm vương, ngàn vạn lần đừng quên nói ngọt mấy câu giúp ta trước mặt Diêm vương, nói cho lão nhân gia Diêm La là ta giúp ông ta tiễn ngươi xuống địa ngục, tiết kiệm thời gian lật sổ sinh tử.”

Dứt lời -- Nàng quay đầu, dời bước đến trước mặt Bắc trưởng lão, mở miệng nói: “Bắc trưởng lão, nếu không có thi tôn thì người cần điều động bao nhiêu đệ tử Cái Bang để lấy Biến Sắc hoa, đồng thời diệt hết ba ngàn thuộc hạ Quỷ Chú môn?”

Bắc trưởng lão cung kính trả lời: “Chỉ cần điều động hai trăm đệ tử và sáu Đại trưởng lão hoặc một trăm đệ tử và bảy Đại trưởng lão (*), nhất định có thể lấy Biến Sắc hoa và diệt toàn bộ thuộc hạ Quỷ Chú môn.”

[(*): Raw nó ghi thế ta cũng không biết rốt cuộc ông ấy muốn bao nhiêu người.]

“Được, vậy người đi làm ngay lập tức. Nhớ...” Thượng Quan Ngưng Nguyệt gật đầu: “Sau khi diệt hết thuộc hạ của hắn, đừng quên tạo hiện trường giả, lưu lại dấu vết của mật thám Thương Nguyệt.” HNTB.DđLQĐ

Bắc trưởng lão vừa nghĩ đến việc diệt Quỷ Chú môn ác độc để Quỷ Chú môn tuyệt tích giang hồ từ nay về sau, hai mắt sáng lên, lập tức kính cẩn trả lời: “Thuộc hạ hiểu, thuộc hạ đi làm ngay.” Nói xong, Bắc trưởng lão đạp đất, bóng dáng biến mất trước mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt...

Cùng lúc đó, ở phía trước năm trượng -- Hai bóng người màu tím và đen vẫn đan vào nhau. Những tiếng "bùm bùm" nổ lên liên tiếp, sau mấy lần hai tay mãnh liệt tấn công bỗng tách nhau ra. Ma Quân nắm chặt tay, ánh mắt tàn độc nhìn Hiên Viên Diễm, nghiến răng "két két" nói: “Hiên Viên Diễm, ta cho ngươi biết tà công của Ma tộc lợi hại như thế nào.”

Hiên Viên Diễm đứng đối diện Ma Quân, cúi đầu không chút để ý vuốt lại tay áo hơi nhăn vì đánh nhau, cười nói: “Nếu ngươi không ngại mất mặt, ta cũng không ngại thưởng thức tà công của ngươi.”

“Muốn chết!” Ma Quân cắn răng nghiến lợi nhảy lên không trung, cả người lập tức hóa thành một đám khói đen. Trong nháy mắt, phía trước và xung quanh Hiên Viên Diễm đồng thời xuất hiện vô số khói đen. Khói đen vây chặt lấy Hiên Viên Diễm đến mức gió thổi không lọt, lấy tốc độ nhanh như tia chớp khiến người ta khó có thể bắt kịp hung ác lao về phía thân thể Hiên Viên Diễm.

“Tiêu Hàn, ta đi giúp Diễm, ngươi trông Tư Đồ Kiệt. Nếu hắn bị dã thú ăn đêm trong rừng cắn xé thì tất cả cạm bẫy đều phí công rồi.” Nàng ném nhanh cho Tiêu Hàn hai câu, bóng dáng nhảy đến chỗ Hiên Viên Diễm.

-- Sát khí trong rừng mạnh như vậy, cứ coi như trong rừng có dã thú cũng đã sợ mất mật trốn xa, sao còn ra ngoài kiếm ăn nữa? HNTB.DđLQĐ

Khóe miệng Tiêu Hàn mạnh liệt co giật, mặc dù trong lòng yên lặng làu bàu nhưng vẫn nhanh chóng đứng bên cạnh Tư Đồ Kiệt.

Hiên Viên Diễm bị khói đen bao vây, ống tay áo màu tím liên tục phất đẩy lui khói đen tấn công từ bốn phương tám hướng nhưng không thể tránh khỏi khói đen trên đỉnh đầu.

“Diễm, cẩn thận!” Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhìn thấy vô số khói đen xuyên từ đỉnh đầu đến gót chân Hiên Viên Diễm, nàng thất thanh hét to. Nàng không thể dùng linh lực bắn về phía khói đen, bởi vì... nàng biết rõ, khói đen ở quá gần Diễm. Cho dù linh lực của nàng đánh lui khói đen, nhưng đầu hắn sẽ bị nàng làm trọng thương. Không ngờ Ma Quân có thể biến ra nhiều khói đen như thế, vả lại còn có lực tấn công quá kinh khủng.

Một tiếng nổ "bùm" vang lên -- Hiên Viên Diễm không thể đẩy lui khói đen trên đỉnh đầu, mặc cho vô số khói đen xuyên qua thân thể...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play