Nghe thấy lời Dạ Dật Phong nói, lúc này nam tử trung niên áo đen đứng ở bên trái mới nâng cổ tay lên, kéo nhẹ vòng sắt màu đen trên cửa.
Một tiếng kẽo kẹt vang lên, trong nháy mắt cánh cửa rộng mở, bàn tay nam tử trung niên áo đen đứng ở phía bên phải nhanh chóng đưa về phía cánh cửa, thân thể hơi khom lại, nói: “Hai vị, xin mời!”
Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm bước vào bên trong, cánh cửa đỏ đóng lại vang lên một tiếng kẽo kẹt lần nữa, cùng lúc đó hai nam tử trung niên áo đen, cũng cất bước biến mất ở ngoài thư phòng.
Vách tường bên trái thư phòng, treo mấy bức tranh thuỷ mặc.
Phía dưới tranh thuỷ mặc, xếp đặt chậu sứ cao không bằng nhau, trong chậu trồng đủ loại hoa tươi. Bên trong ánh dạ minh châu cùng với ánh nến đỏ rực bao phủ, hoa tươi được phiến lá xanh biếc điểm xuyết, càng lộ vẻ thiên kiều bá mị.
Bên phải vách tường của thư phòng, cũng treo mấy bức tranh thuỷ mặc.
Chỉ là phía dưới mấy bức tranh thuỷ mặc, cũng không phải bài trí mấy chậu gốm hoa, mà là bàn gỗ tử đàn được trải khăn màu hoa anh đào xinh đẹp và ba chiếc ghế trúc màu xanh lá.
Vào giờ phút này --
Dạ Dật Phong đang ngồi trên một chiếc ghế trúc đưa lưng về phía bên phải vách tường của thư phòng, trong tay đang cầm ấm trà mang theo hơi nóng lượn lờ, khẽ cúi đầu, chậm rãi rót nước trà thơm ngát vào trong ba ly trà sứ thanh hoa trên bàn.
Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt đã tiến vào thư phòng, không có mở miệng nói chuyện, cũng không có trực tiếp cất bước đi về bàn trà bằng gỗ tử đàn cách xa bọn họ ước chừng ba mét.
Hai mắt Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt đầy ý cười, cứ như vậy lẳng lặng nhìn Dạ Dật Phong châm trà, hai người bọn họ đang đợi, chờ đợi Dạ Dật Phong sau khi đã rót trà xong, mở miệng mời hai người bọn hắn ngồi.
Thời gian trôi qua nhanh, Dạ Dật Phong đã rót xong nước trà, đôi mắt đen nhìn Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Tay đưa về phía hai chiếc ghế trúc ở phía đối diện, Dạ Dật Phong mở ra chiếc mặt nạ vô dụng, hoặc là miếng vải đen che giấu gương mặt tuấn tú nhiễm đầy ý cười, môi mỏng bật ra âm thanh cũng tràn đầy tiếng cười: “Hai vị, mời ngồi!”
Hắn giống như không phải người đã phái mười tên hộ pháp của Sinh Tử Môn cố gắng tập sát Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm ở ngoài cung điện, cũng giống như chưa bao giờ thiết lập mưa độc ám khí, cố gắng đoạt lấy tính mạng của Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm.
“Nước trà rất thơm, mặc dù còn chưa uống, đã có ba phần say!”
Hai người Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt cùng đồng thanh cười nói, vạt áo thêu hoa màu xanh lam, theo gió bay lên, cùng sánh đôi ngồi đối diện với Dạ Dật Phong.
Ngay cả hai người bọn họ cũng giống như chưa bao giờ lấy xương trắng và máu tươi làm dây đàn, làm “quà đáp lễ” cho mười tên hộ pháp của Sinh Tử Môn đã “nhiệt tình nghênh đón” ở bên ngoài cung điện Sinh Tử Môn, cũng chưa bao giờ ở trên hành lang Sinh Tử Môn dài mười mét, gặp phải ám khí độc dày đặc như mưa tập kích.
“Hai vị ưu ái Sinh Tử Môn như thế, lo lắng Sinh Tử Môn yên lặng trên giang hồ đã lâu, khiến võ lâm nhân sĩ không hề nhớ Sinh Tử Môn nữa, vì vậy không hề tiếc phí công phí sức, khiến uy danh của Sinh Tử Môn trong giang hồ càng sâu. Đại ân đại đức như thế, ta thân là môn chủ Sinh Tử Môn, sao có thể không ghi nhớ trong lòng đây?”
Sau khi Dạ Dật Phong nở nụ cười càng đậm, tay trái đưa về phía ly trà sứ thanh hoa rót đầy nước ở trước mặt hai người Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm, giọng nói cũng càng thêm tao nhã: “Tối nay, hai vị đặc biệt tới Sinh Tử Môn uống trà, nếu Sinh Tử Môn không dâng lên loại trà ngon nhất, nhất định sẽ áy náy cả đời.”
“Khiến uy danh của Sinh Tử Môn trong giang hồ càng sâu, chỉ là một cái nhấc tay thôi, cần gì nhắc đến chứ?” Hiên Viên Diễm mở miệng nói, đồng thời cổ tay trắng nõn khẽ giơ lên, bưng ly trà sứ thanh hoa ở trước mặt lên.
“Cũng không thể nói như vậy, có lẽ một cái nhấc tay của chúng ta, đối với Sinh Tử Môn mà nói... so với trèo lên trời xanh còn khó hơn đấy?”
Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng bưng ly trà sứ thanh hoa lên, đưa đến gần trước cái mũi ngọc tinh sảo ngửi nhẹ một chút, mở miệng tiếp tục cười nói: “Cho nên, trong lòng môn chủ có sự cảm kích, biết chúng ta đặc biệt đến uống trà, di@en*dyan(lee^qu.donnn) không chỉ chuẩn bị loại trà thượng hạng, trong vị trà lại càng tăng thêm độc dược thượng đẳng, chỉ sợ thất lễ với chúng ta.”
Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt lời, ý cười trên gương mặt tuấn tú của Dạ Dật Phong trong nháy mắt cứng ngắc một hồi.
Hương trà nồng đậm, đã che giấu hương vị nhẹ của độc dược không lưu lại một chút dấu vết nào. Nhưng tên nam tử áo lam thấp hơn này, vẫn vô cùng nhạy cảm nhìn thấu được trong nước trà đã bị hắn thêm vào độc dược trí mạng, chuyện này...
“ Độc dược của Sinh Tử Môn, đúng là nổi tiếng thiên hạ. Người sống luôn luôn cầu cũng cầu không được, trừ phi người chết mới có tư cách hưởng dụng. Thật sự tuyệt đối không ngờ rằng, tối nay...”
Coi như không nhìn thấy ý cười cứng ngắc trên gương mặt tuấn tú của Dạ Dật Phong, Hiên Viên Diễm nghiêng đầu nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt nói: “Vì quan tâm người sống sờ sờ như hai chúng ta, Sinh Tử Môn lại phá lệ, Dieenndkdan/leeequhydonnn không tiếc lấy độc dược quý giá thêm vào trong trà, khiến hương trà càng thêm nồng đậm, ta nhận lấy thì thật rất ngại!”
“Cho nên, chúng ta nhiều lắm chỉ uống mấy ly trà, như vậy... mới sẽ không khiến độc dược quý giá của Sinh Tử Môn lãng phí vô ích, cũng sẽ không khiến cảm giác áy náy trong lòng càng ngày càng đậm!”
Dứt lời, cổ tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt bỗng giơ lên, sau khi để ly trà sứ thanh hoa trong tay cụng với ly trà sứ thanh hoa trong tay Hiên Viên Diễm vang lên một tiếng thanh thúy, liền ngửa đầu uống cạn nước trà trong chén.
“Thơm, thơm không thể nói rõ được.” Hiên Viêm Diễm cũng ngửa đầu, uống cạn nước trà trong chén, môi mỏng bật ra tiếng khen lớn, đồng thời cầm ấm trà sứ thanh hoa trên bàn, một lần nữa rót đầy vào trong chén.
Hình như rất không vừa lòng với hành động cướp đoạt ấm trà của Hiên Viên Diễm, Thượng Quan Ngưng Nguyệt vội vàng cầm ly trà trong tay, dfienddn lieqiudoon đưa tới trước mặt Hiên Viên Diễm, giọng nói tràn đầy oán giận: “Đừng có một mình hưởng dụng chứ, cũng phải rót cho ta nữa.”
Nhìn thấy hai người Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt cướp ấm trà cướp tới cướp lui, không ngừng rót nước trà vào trong chén sứ thanh hoa, lại không ngừng ngửa đầu uống cạn nước trà trong chén.
Trên khuôn mặt tuấn tú của Dạ Dật Phong vẫn tràn đầy ý cười, nhưng ý cười đó không còn sự dịu dàng nữa, mà là một loại cười mà khó có từ ngữ nào có thể hình dung được, quả thật so với khóc còn khó coi hơn nhìn gấp trăm lần.
Bọn họ, bọn họ biết rõ trà có độc, lại còn ngươi một chén ta một chén uống ừng ực? Hơn nữa, bọn họ uống vào trà có độc, lại kì lạ là không có chảy máu đến chết? Chuyện này......
Trước đó Dạ Dật Phong đã uống thuốc giải, dĩ nhiên không sợ uống xong nước trà có độc, sẽ dẫn đến bản thân bị chảy máu đến chết.
Vì vậy, Dạ Dật Phong rợn cả người, lòng bàn chân cũng lạnh run từng trận, bưng ly trà sứ thanh hoa ở trước mặt lên. Dạ Dật Phong cũng không có ngửa đầu uống trà, hắn chỉ yên lặng cúi đầu, từng ngụm từng ngụm nhỏ, hết sạch nước trà trong chén.
Nước trà thật rất thơm, nhưng nước trà có thơm ngát hay không, có lúc cũng không vì nước trà, mà là tâm tình của một người.
Một người nếu có tâm tình vô cùng vui vẻ, cho dù nuốt vào chính là hoàng liên đắng, cũng sẽ cảm thấy cực kỳ ngọt ngào. Nhưng một người nếu có tâm sự nặng nề, cho dù nuốt vào chính là đường mật ngọt, vẫn sẽ cảm thấy cay đắng không chịu nổi.
Giờ phút này, Dạ Dật Phong thuộc về vế sau.
Bỏ qua độc dược khiến thất khiếu* chảy máu sang một bên, trà này quả thật là cực phẩm nhân gian, nhưng mỗi lần Dạ Dật Phong uống một ngụm nhỏ, là có một loại cảm giác đau đến cả ruột gan.
*thất khiếu (gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng)
Dạ Dật Phong nhìn như đang uống trà, thực ra lại đang ưu sầu.
Hai nam tử áo lam bụng dạ khó lường này, uống độc giống như uống không khí vô hại, lại còn chưa nói rõ ra ý đồ thực sự phía sau, cho nên hắn cũng không tiện mở miệng hỏi trước.
Bởi vì trong lòng hắn biết rõ, đến lúc nên làm rõ, hai người kia tất nhiên sẽ tự nói.
Ngược lại, cho dù hắn chủ động mở miệng hỏi, hai người kia hoặc là giả bộ điếc làm như không nghe thấy, hoặc là đổi sang đề tài khác không có liên quan.
Đợi sau khi Dạ Dật Phong uống cạn một phần ba nước trà trong chén, thấy trong ấm trà gần như sắp thấy đáy, từng người Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm đã uống đủ sáu chén, lúc này mới dừng động tác giành ấm uống ừng ực.
“Uống no bụng quá, ta phải vận động một chút để giãn gân cốt đã.”
Vừa đặt ly trà sứ thanh hoa xuống bàn, Thượng Quan Ngưng Nguyệt từ trên ghế đứng lên, đi tới phía mấy chậu hoa sứ ở vách tường bên trái thư phòng.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm uống no, dĩ nhiên là Dạ Dật Phong lại càng “uống no bụng” hơn.
Vừa đặt ly trà cầm trong tay xuống bàn, hai mắt đầu tiên là liếc nhìn bóng lưng Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ngay sau đó lại nhìn Hiên Viên Diễm phía đối diện, đầu Dạ Dật Phong khẽ nghiêng cười hỏi: “Ngươi và hắn đều uống no bụng, có cần đứng lên vận động, giãn gân cốt một chút hay không?”
“Hắn chỉ tới uống trà, uống no không có việc gì làm, tất nhiên vận động một chút để giết thời gian mà thôi.”
Thân thể thoải mái khẽ dựa vào thành ghế, ngón tay Hiên Viên Diễm chơi đùa xoay tròn cái chén không, đôi mắt đen đầy ý cười nhìn Dạ Dật Phong nói: “Ta lại khác, ngoài việc ta tới uống trà, còn có một chuyện quan trọng hơn cần phải làm, chính là nói chuyện phiếm với môn chủ.”
“Như vậy...” Hai cánh tay đan vào nhau, thân thể Dạ Dật Phong cũng thoải mái khẽ dựa vào thành ghế, giọng nói lạnh nhạt hỏi “Ngươi muốn cùng ta tán gẫu chuyện gì đây?”
Hiên Viêm Diễm xoay tròn ly trà không trong tay càng nhanh hơn, ý cười trong đôi mắt đen càng đậm hơn, nói: “Ngươi hẳn nên biết, trên tờ giấy lúc trước đã đưa cho ngươi, ta đã nói rất rõ ràng.”
Trên gương mặt tuấn tú của Dạ Dật Phong vẫn đầy ý cười, nhưng từng chữ bật ra từ trong miệng, lại ẩn chứa sát khí âm u rét lạnh:dfienddn lieqiudoon “Sinh Tử Môn vốn không quen biết các ngươi, tại sao các ngươi lại phí công phí sức, để uy danh của Sinh Tử Môn càng cao hơn trong giang hồ?”
“Không sai!” Hiên Viên Diễm khẽ gật đầu, môi mỏng cong cong cười câu lên nói: “Thật ra thì chúng ta cũng không phải là không cầu trả ơn, chúng ta nghĩ cách khiến uy danh của Sinh Tử Môn càng cao hơn trong giang hồ, là còn có lòng riêng.”
Cánh tay vốn bắt chéo đã thả lỏng ra, lòng bàn tay trái khẽ vuốt ở trước mặt Hiên Viên Diễm, Dạ Dật Phong mở miệng nói: “Còn có lòng riêng? Lòng riêng thế nào, ngươi nói đi, tại hạ rửa tai lắng nghe.”
“Chúng ta là vì lấy một ân huệ với môn chủ, nghe nói môn chủ chính là chủ nhân của khấp huyết hoa, không biết môn chủ có thể xem ở việc...”
Hiên Viên Diễm kéo dài giọng nói, ngón tay bỗng nhiên gảy nhẹ, sau khi khiến ly trà không bằng sứ thanh hoa vừng vàng rơi vào trên mặt bàn, môi mỏng tiếp tục chậm rãi nói: “Chúng ta khiến uy danh của Sinh Tử Môn càng cao hơn trong giang hồ, từ đó để môn chủ nguyện ý bỏ những thứ yêu thích, đưa khấp huyết hoa cho chúng ta?”
Nghe thấy ba chữ khấp huyết hoa, thân hình Dạ Dật Phong đột nhiên cứng ngắc, trên gương mặt tuấn tú vẫn cố gắng duy trì nụ cười giả dối, trong nháy mắt biến mất không còn sót lại chút gì.
“Nếu như, ta cảm thấy được hành động khiến uy danh của Sinh Tử Môn càng cao hơn trong giang hồ của các ngươi, mặc dù làm ta cảm thấy mang ơn...”
Không chỉ nụ cười trên mặt Dạ Dật Phong biến mất, ngay cả giọng nói cũng không có chút ấm áp nào: “Vẫn còn không khiến ta mang ơn đến mức nguyện ý bỏ khấp huyết hoa mình yêu thích lấy làm vật báo đáp đâu?””Mang ơn “
Ngoài thư phòng --
Nghe thấy lời Dạ Dật Phong nói, lúc này nam tử trung niên áo đen đứng ở bên trái mới nâng cổ tay lên, kéo nhẹ vòng sắt màu đen trên cửa.
Một tiếng kẽo kẹt vang lên, trong nháy mắt cánh cửa rộng mở, bàn tay nam tử trung niên áo đen đứng ở phía bên phải nhanh chóng đưa về phía cánh cửa, thân thể hơi khom lại, nói: “Hai vị, xin mời!”
Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm bước vào bên trong, cánh cửa đỏ đóng lại vang lên một tiếng kẽo kẹt lần nữa, cùng lúc đó hai nam tử trung niên áo đen, cũng cất bước biến mất ở ngoài thư phòng.
Vách tường bên trái thư phòng, treo mấy bức tranh thuỷ mặc.
Phía dưới tranh thuỷ mặc, xếp đặt chậu sứ cao không bằng nhau, trong chậu trồng đủ loại hoa tươi. Bên trong ánh dạ minh châu cùng với ánh nến đỏ rực bao phủ, hoa tươi được phiến lá xanh biếc điểm xuyết, càng lộ vẻ thiên kiều bá mị.
Bên phải vách tường của thư phòng, cũng treo mấy bức tranh thuỷ mặc.
Chỉ là phía dưới mấy bức tranh thuỷ mặc, cũng không phải bài trí mấy chậu gốm hoa, mà là bàn gỗ tử đàn được trải khăn màu hoa anh đào xinh đẹp và ba chiếc ghế trúc màu xanh lá.
Vào giờ phút này --
Dạ Dật Phong đang ngồi trên một chiếc ghế trúc đưa lưng về phía bên phải vách tường của thư phòng, trong tay đang cầm ấm trà mang theo hơi nóng lượn lờ, khẽ cúi đầu, chậm rãi rót nước trà thơm ngát vào trong ba ly trà sứ thanh hoa trên bàn.
Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt đã tiến vào thư phòng, không có mở miệng nói chuyện, cũng không có trực tiếp cất bước đi về bàn trà bằng gỗ tử đàn cách xa bọn họ ước chừng ba mét.
Hai mắt Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt đầy ý cười, cứ như vậy lẳng lặng nhìn Dạ Dật Phong châm trà, hai người bọn họ đang đợi, chờ đợi Dạ Dật Phong sau khi đã rót trà xong, mở miệng mời hai người bọn hắn ngồi.
Thời gian trôi qua nhanh, Dạ Dật Phong đã rót xong nước trà, đôi mắt đen nhìn Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Tay đưa về phía hai chiếc ghế trúc ở phía đối diện, Dạ Dật Phong mở ra chiếc mặt nạ vô dụng, hoặc là miếng vải đen che giấu gương mặt tuấn tú nhiễm đầy ý cười, môi mỏng bật ra âm thanh cũng tràn đầy tiếng cười: “Hai vị, mời ngồi!”
Hắn giống như không phải người đã phái mười tên hộ pháp của Sinh Tử Môn cố gắng tập sát Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm ở ngoài cung điện, cũng giống như chưa bao giờ thiết lập mưa độc ám khí, cố gắng đoạt lấy tính mạng của Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm.
“Nước trà rất thơm, mặc dù còn chưa uống, đã có ba phần say!”
Hai người Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt cùng đồng thanh cười nói, vạt áo thêu hoa màu xanh lam, theo gió bay lên, cùng sánh đôi ngồi đối diện với Dạ Dật Phong.
Ngay cả hai người bọn họ cũng giống như chưa bao giờ lấy xương trắng và máu tươi làm dây đàn, làm “quà đáp lễ” cho mười tên hộ pháp của Sinh Tử Môn đã “nhiệt tình nghênh đón” ở bên ngoài cung điện Sinh Tử Môn, cũng chưa bao giờ ở trên hành lang Sinh Tử Môn dài mười mét, gặp phải ám khí độc dày đặc như mưa tập kích.
“Hai vị ưu ái Sinh Tử Môn như thế, lo lắng Sinh Tử Môn yên lặng trên giang hồ đã lâu, khiến võ lâm nhân sĩ không hề nhớ Sinh Tử Môn nữa, vì vậy không hề tiếc phí công phí sức, khiến uy danh của Sinh Tử Môn trong giang hồ càng sâu. Đại ân đại đức như thế, ta thân là môn chủ Sinh Tử Môn, sao có thể không ghi nhớ trong lòng đây?”
Sau khi Dạ Dật Phong nở nụ cười càng đậm, tay trái đưa về phía ly trà sứ thanh hoa rót đầy nước ở trước mặt hai người Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm, giọng nói cũng càng thêm tao nhã: “Tối nay, hai vị đặc biệt tới Sinh Tử Môn uống trà, nếu Sinh Tử Môn không dâng lên loại trà ngon nhất, nhất định sẽ áy náy cả đời.”
“Khiến uy danh của Sinh Tử Môn trong giang hồ càng sâu, chỉ là một cái nhấc tay thôi, cần gì nhắc đến chứ?” Hiên Viên Diễm mở miệng nói, đồng thời cổ tay trắng nõn khẽ giơ lên, bưng ly trà sứ thanh hoa ở trước mặt lên.
“Cũng không thể nói như vậy, có lẽ một cái nhấc tay của chúng ta, đối với Sinh Tử Môn mà nói... so với trèo lên trời xanh còn khó hơn đấy?”
Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng bưng ly trà sứ thanh hoa lên, đưa đến gần trước cái mũi ngọc tinh sảo ngửi nhẹ một chút, mở miệng tiếp tục cười nói: “Cho nên, trong lòng môn chủ có sự cảm kích, biết chúng ta đặc biệt đến uống trà, di@en*dyan(lee^qu.donnn) không chỉ chuẩn bị loại trà thượng hạng, trong vị trà lại càng tăng thêm độc dược thượng đẳng, chỉ sợ thất lễ với chúng ta.”
Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt lời, ý cười trên gương mặt tuấn tú của Dạ Dật Phong trong nháy mắt cứng ngắc một hồi.
Hương trà nồng đậm, đã che giấu hương vị nhẹ của độc dược không lưu lại một chút dấu vết nào. Nhưng tên nam tử áo lam thấp hơn này, vẫn vô cùng nhạy cảm nhìn thấu được trong nước trà đã bị hắn thêm vào độc dược trí mạng, chuyện này...
“ Độc dược của Sinh Tử Môn, đúng là nổi tiếng thiên hạ. Người sống luôn luôn cầu cũng cầu không được, trừ phi người chết mới có tư cách hưởng dụng. Thật sự tuyệt đối không ngờ rằng, tối nay...”
Coi như không nhìn thấy ý cười cứng ngắc trên gương mặt tuấn tú của Dạ Dật Phong, Hiên Viên Diễm nghiêng đầu nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt nói: “Vì quan tâm người sống sờ sờ như hai chúng ta, Sinh Tử Môn lại phá lệ, Dieenndkdan/leeequhydonnn không tiếc lấy độc dược quý giá thêm vào trong trà, khiến hương trà càng thêm nồng đậm, ta nhận lấy thì thật rất ngại!”
“Cho nên, chúng ta nhiều lắm chỉ uống mấy ly trà, như vậy... mới sẽ không khiến độc dược quý giá của Sinh Tử Môn lãng phí vô ích, cũng sẽ không khiến cảm giác áy náy trong lòng càng ngày càng đậm!”
Dứt lời, cổ tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt bỗng giơ lên, sau khi để ly trà sứ thanh hoa trong tay cụng với ly trà sứ thanh hoa trong tay Hiên Viên Diễm vang lên một tiếng thanh thúy, liền ngửa đầu uống cạn nước trà trong chén.
“Thơm, thơm không thể nói rõ được.” Hiên Viêm Diễm cũng ngửa đầu, uống cạn nước trà trong chén, môi mỏng bật ra tiếng khen lớn, đồng thời cầm ấm trà sứ thanh hoa trên bàn, một lần nữa rót đầy vào trong chén.
Hình như rất không vừa lòng với hành động cướp đoạt ấm trà của Hiên Viên Diễm, Thượng Quan Ngưng Nguyệt vội vàng cầm ly trà trong tay, dfienddn lieqiudoon đưa tới trước mặt Hiên Viên Diễm, giọng nói tràn đầy oán giận: “Đừng có một mình hưởng dụng chứ, cũng phải rót cho ta nữa.”
Nhìn thấy hai người Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt cướp ấm trà cướp tới cướp lui, không ngừng rót nước trà vào trong chén sứ thanh hoa, lại không ngừng ngửa đầu uống cạn nước trà trong chén.
Trên khuôn mặt tuấn tú của Dạ Dật Phong vẫn tràn đầy ý cười, nhưng ý cười đó không còn sự dịu dàng nữa, mà là một loại cười mà khó có từ ngữ nào có thể hình dung được, quả thật so với khóc còn khó coi hơn nhìn gấp trăm lần.
Bọn họ, bọn họ biết rõ trà có độc, lại còn ngươi một chén ta một chén uống ừng ực? Hơn nữa, bọn họ uống vào trà có độc, lại kì lạ là không có chảy máu đến chết? Chuyện này......
Trước đó Dạ Dật Phong đã uống thuốc giải, dĩ nhiên không sợ uống xong nước trà có độc, sẽ dẫn đến bản thân bị chảy máu đến chết.
Vì vậy, Dạ Dật Phong rợn cả người, lòng bàn chân cũng lạnh run từng trận, bưng ly trà sứ thanh hoa ở trước mặt lên. Dạ Dật Phong cũng không có ngửa đầu uống trà, hắn chỉ yên lặng cúi đầu, từng ngụm từng ngụm nhỏ, hết sạch nước trà trong chén.
Nước trà thật rất thơm, nhưng nước trà có thơm ngát hay không, có lúc cũng không vì nước trà, mà là tâm tình của một người.
Một người nếu có tâm tình vô cùng vui vẻ, cho dù nuốt vào chính là hoàng liên đắng, cũng sẽ cảm thấy cực kỳ ngọt ngào. Nhưng một người nếu có tâm sự nặng nề, cho dù nuốt vào chính là đường mật ngọt, vẫn sẽ cảm thấy cay đắng không chịu nổi.
Giờ phút này, Dạ Dật Phong thuộc về vế sau.
Bỏ qua độc dược khiến thất khiếu* chảy máu sang một bên, trà này quả thật là cực phẩm nhân gian, nhưng mỗi lần Dạ Dật Phong uống một ngụm nhỏ, là có một loại cảm giác đau đến cả ruột gan.
*thất khiếu (gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng)
Dạ Dật Phong nhìn như đang uống trà, thực ra lại đang ưu sầu.
Hai nam tử áo lam bụng dạ khó lường này, uống độc giống như uống không khí vô hại, lại còn chưa nói rõ ra ý đồ thực sự phía sau, cho nên hắn cũng không tiện mở miệng hỏi trước.
Bởi vì trong lòng hắn biết rõ, đến lúc nên làm rõ, hai người kia tất nhiên sẽ tự nói.
Ngược lại, cho dù hắn chủ động mở miệng hỏi, hai người kia hoặc là giả bộ điếc làm như không nghe thấy, hoặc là đổi sang đề tài khác không có liên quan.
Đợi sau khi Dạ Dật Phong uống cạn một phần ba nước trà trong chén, thấy trong ấm trà gần như sắp thấy đáy, từng người Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm đã uống đủ sáu chén, lúc này mới dừng động tác giành ấm uống ừng ực.
“Uống no bụng quá, ta phải vận động một chút để giãn gân cốt đã.”
Vừa đặt ly trà sứ thanh hoa xuống bàn, Thượng Quan Ngưng Nguyệt từ trên ghế đứng lên, đi tới phía mấy chậu hoa sứ ở vách tường bên trái thư phòng.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm uống no, dĩ nhiên là Dạ Dật Phong lại càng “uống no bụng” hơn.
Vừa đặt ly trà cầm trong tay xuống bàn, hai mắt đầu tiên là liếc nhìn bóng lưng Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ngay sau đó lại nhìn Hiên Viên Diễm phía đối diện, đầu Dạ Dật Phong khẽ nghiêng cười hỏi: “Ngươi và hắn đều uống no bụng, có cần đứng lên vận động, giãn gân cốt một chút hay không?”
“Hắn chỉ tới uống trà, uống no không có việc gì làm, tất nhiên vận động một chút để giết thời gian mà thôi.”
Thân thể thoải mái khẽ dựa vào thành ghế, ngón tay Hiên Viên Diễm chơi đùa xoay tròn cái chén không, đôi mắt đen đầy ý cười nhìn Dạ Dật Phong nói: “Ta lại khác, ngoài việc ta tới uống trà, còn có một chuyện quan trọng hơn cần phải làm, chính là nói chuyện phiếm với môn chủ.”
“Như vậy...” Hai cánh tay đan vào nhau, thân thể Dạ Dật Phong cũng thoải mái khẽ dựa vào thành ghế, giọng nói lạnh nhạt hỏi “Ngươi muốn cùng ta tán gẫu chuyện gì đây?”
Hiên Viêm Diễm xoay tròn ly trà không trong tay càng nhanh hơn, ý cười trong đôi mắt đen càng đậm hơn, nói: “Ngươi hẳn nên biết, trên tờ giấy lúc trước đã đưa cho ngươi, ta đã nói rất rõ ràng.”
Trên gương mặt tuấn tú của Dạ Dật Phong vẫn đầy ý cười, nhưng từng chữ bật ra từ trong miệng, lại ẩn chứa sát khí âm u rét lạnh:dfienddn lieqiudoon “Sinh Tử Môn vốn không quen biết các ngươi, tại sao các ngươi lại phí công phí sức, để uy danh của Sinh Tử Môn càng cao hơn trong giang hồ?”
“Không sai!” Hiên Viên Diễm khẽ gật đầu, môi mỏng cong cong cười câu lên nói: “Thật ra thì chúng ta cũng không phải là không cầu trả ơn, chúng ta nghĩ cách khiến uy danh của Sinh Tử Môn càng cao hơn trong giang hồ, là còn có lòng riêng.”
Cánh tay vốn bắt chéo đã thả lỏng ra, lòng bàn tay trái khẽ vuốt ở trước mặt Hiên Viên Diễm, Dạ Dật Phong mở miệng nói: “Còn có lòng riêng? Lòng riêng thế nào, ngươi nói đi, tại hạ rửa tai lắng nghe.”
“Chúng ta là vì lấy một ân huệ với môn chủ, nghe nói môn chủ chính là chủ nhân của khấp huyết hoa, không biết môn chủ có thể xem ở việc...”
Hiên Viên Diễm kéo dài giọng nói, ngón tay bỗng nhiên gảy nhẹ, sau khi khiến ly trà không bằng sứ thanh hoa vừng vàng rơi vào trên mặt bàn, môi mỏng tiếp tục chậm rãi nói: “Chúng ta khiến uy danh của Sinh Tử Môn càng cao hơn trong giang hồ, từ đó để môn chủ nguyện ý bỏ những thứ yêu thích, đưa khấp huyết hoa cho chúng ta?”
Nghe thấy ba chữ khấp huyết hoa, thân hình Dạ Dật Phong đột nhiên cứng ngắc, trên gương mặt tuấn tú vẫn cố gắng duy trì nụ cười giả dối, trong nháy mắt biến mất không còn sót lại chút gì.
“Nếu như, ta cảm thấy được hành động khiến uy danh của Sinh Tử Môn càng cao hơn trong giang hồ của các ngươi, mặc dù làm ta cảm thấy mang ơn...”
Không chỉ nụ cười trên mặt Dạ Dật Phong biến mất, ngay cả giọng nói cũng không có chút ấm áp nào: “Vẫn còn không khiến ta mang ơn đến mức nguyện ý bỏ khấp huyết hoa mình yêu thích lấy làm vật báo đáp đâu?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT