Con ngươi đen như mực của Hiên Viên Diễm nhìn thẳng vào Nam Cung Tuyết Y, đôi môi mỏng nhếch lên tạo thành một hình cung, nghiêng đầu nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt -- Nguyệt nhi, có nhìn thấy không, hắn đang khiêu khích chúng ta đó.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt đầu tiên là duỗi lưng, sau đó che miệng khẽ ngáp một cái, cũng nghiêng đầu nhìn Hiên Viên Diễm-- thật đáng ghét! Hôm nay người ta không muốn hoạt động gân cốt chút nào hết, hắn cứ khăng khăng bắt ta rèn luyện thân thể là sao?
Đang lúc hai người trao đổi ánh mắt, một thanh âm vô cùng mị hoặc truyền vào đến.
"Xét về thông minh hay bản lĩnh, ta đều không địch lại Thụy vương. Chẳng qua là nói riêng mấy câu, các hạ không cần đề phòng, chắc sẽ không từ chối chứ?"
Người đột nhiên mở miệng nói chuyện -- chính là tên áo đen sau lưng Nam Cung Tuyết Y.
Lời vừa dứt, người đó giơ tay lên kéo khăn che mặt ra, vứt xuống đất.
Tóc mây búi lại gọn gàng, mi thanh mục tú, da thịt tuyết trắng như bạch ngọc. Mắt đẹp sóng sánh, ๖ۣۜ đôi môi đỏ mọng ngậm cười, mặc dù mặc một thân y phục dạ hành, lại khó giấu vóc người hấp dẫn.
Người này chính là Độc Tiên Mộng La Yên, dung mạo tuy diễm lệ nhưng vẫn không thể sánh bằng Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Mỗi cái nhăn mày, mỗi nụ cười của Thượng Quan Ngưng Nguyệt đều quyến rũ phong tình khiến vạn người mê.
Sắc đẹp của nàng làm trăm hoa cũng phải lu mờ, xinh đẹp khiến mặt trời cũng phải tự ti, phong vận của nàng không có ngôn từ nào có thể diễn tả hết, trong thiên hạ này không có nữ nhân nào có thể vượt qua.
Khích tướng vụng về như thế, thật là làm bẩn lỗ tai!
Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm nháy mắt nhìn nhau, rồi quay đầu lại, tươi cười nhìn về phía đối diện.
"Dạ thái tử đã phân phó, nếu có một ngày ta bị vạch trần thân phận nội gián thì phải nghĩ cách gặp mặt riêng Thụy vương. Bởi vì Dạ thái tử có mấy câu rất quan trọng, cần ta truyền đạt cho Thụy vương."
Độc Tiên Mộng La Yên từ sau lưng Nam Cung Tuyết Y nhô người ra, đưa tay vén mấy sợi tóc, nhìn thẳng Hiên Viên Diễm nói: "Những lời đó rất có ích đối với Long Diệu Hoàng Triều, Thụy vương không ngại nghe một chút. Chỉ là điều kiện tiên quyết là . . Chỉ có Thụy vương ngài có thể nghe."
"Ta đã hứa với Mộng La Yên, nếu Thụy vương đồng ý nói riêng với nàng mấy câu, từ nay về sau chủ nhân của giọt lệ thảo chính là Thụy vương. Nếu ngay cả một yêu cầu nho nhỏ như thế mà Thụy vương cũng không đồng ý, như vậy ta sẽ thay Mộng La Yên phá hủy nó!"
Nam Cung Tuyết Y lạnh nhạt rũ mắt xuống, tay phải vẫn cầm giọt lệ thảo nhẹ đung đưa. Nhưng mà lời hắn nói lại không chứa chút ý cười nào.
"Giọt lệ thảo là thuốc quý thế gian hiếm có, phá hủy nó thật đáng tiếc. Cho nên, để bảo đảm nó không bị tổn hại gì, bên cạnh có một tòa núi giả, Thụy vương và Mộng La Yên tiến vào đó, nói mấy câu chứ?"
Nam Cung Tuyết Y vừa dứt lời, Huyết Bàng Vương lập tức vỗ đôi cánh lớn, đẩy Ngân Lang và Thanh Báo lui ra sau mấy bước.
"Chiêm chiếp --" Huyết Bàng Vương bạo rống, hai con mắt đỏ rực hàn quang lạnh lẽo, trợn mắt hung ác nhìn Nam Cung Tuyết Y, giống như lúc nào cũng có thể vọt qua cắn nuốt y vậy.
"Hư!" Thượng Quan Ngưng Nguyệt quay đầu qua, thở dài một tiếng, tựa hồ đang nói: Ngốc Bảo ngoan, tạm thời đừng tức giận, ta và Diễm có tính toán.
Nhìn thấy Huyết Bàng Vương nhanh chóng che giấu lửa giận trong mắt, đôi cánh lớn chọc chọc Ngân Lang và Thanh Báo bị nó đẩy ra sau, bắp thịt trên mặt hai người co quắp đi lên trước, chia hai bên trái phải cạnh Huyết Bàng Vương, lại ra sức vuốt ve đôi cánh.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt quay đầu lại, hơi cười nhìn Hiên Viên Diễm, môi anh đào ôn nhu nói: "Diễm! Mau vào trong núi giả đi, nói xong lập tức ra ngoài, còn rất nhiều chuyện quan trọng đang chờ chúng ta làm đấy."
Nghe được lời này, Độc Tiên Mộng La Yên đưa cánh hướng núi giả, nhếch môi đỏ mọng cười nói: "Thụy vương, mời ngài đi trước."
Hiên Viên Diễm không mở miệng, chỉ lạnh lùng chắp tay sau lưng, mặt không biểu cảm đi về phía núi giả.
Cùng lúc đó, Độc Tiên Mộng La Yên đưa tay về, cười chúm chím rũ mắt xuống, theo sau lưng Hiên Viên Diễm đi về phía núi giả.
Đợi khi bóng dáng của hai người hoàn toàn nhập vào trong núi giả --
Thượng Quan Ngưng Nguyệt đưa tay vén mấy sợi tóc bên má, khuôn mặt mặc dù tươi cười nhưng đôi n mắt lại ẩn núp lạnh lẽo bắn thẳng về phía Nam Cung Tuyết Y nói: "Bọn họ đã vào trong, ngươi cũng nên đưa giọt lệ thảo cho chủ nhân mới rồi chứ?"
"Dĩ nhiên." Nam Cung Tuyết Y lạnh nhạt đáp lời, hơi động tay cầm giọt lệ thảo.
Chỉ thấy Nam Cung Tuyết Y đậy nắp hộp lại, hơi búng tay một cái, cái hộp lập tức bay về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt nâng tay nắm cái hộp.
Bỏ nó vào trong tay áo xong, Thượng Quan Ngưng Nguyệt chuyển mắt nhìn về phía núi giả.
Ngoại trừ tiểu kim chồn Cầu Cầu nằm trên tảng đá ngủ ngon lành ra, Ngốc Bảo Huyết Bàng Vương, Ngân Lang và Thanh Báo đều đồng loạt nhìn về phía núi giả.
Về phần Nam Cung Tuyết Y, hắn đang nhìn chằm chằm Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Mà mười chín tên đệ tử đứng sau Nam Cung Tuyết Y cũng nhìn lướt qua sau lưng Thượng Quan Ngưng Nguyệt, đưa tay vào trong tay áo, lòng bàn tay thấm đẫm mồ hôi.
Kỳ quái là, bọn họ vẫn đặt tay trong áo, không hề có ý lấy ra. Chỉ là, lòng bàn tay trong tay áo ngưng tụ toàn bộ linh lực của bản thân.
Cùng lúc đó, bên trong núi giả --
Hiên Viên Diễm vẫn chắp tay sau lưng, con ngươi không chút nhiệt độ nhìn thẳng Độc Tiên Mộng La Yên ở đối diện, lạnh lùng nói: "Có lời gì mau nói đi!"
Độc Tiên Mộng La Yên cười mị hoặc, bước tới gần Hiên Viên Diễm một bước, nhu hòa nói: "Dạ thái tử bảo ta hỏi một câu, Thụy vương, có muốn cùng người kề vai chiến đấu tiêu diệt hai nước Bắc Dực và Tây Thần hay không?"
Hiên Viên Diễm lui về sau hai bước, kiêu ngạo khoanh tay trước ngực, băng lãnh nói: "Không muốn! Còn có lời gì muốn nói, nếu nói hết rồi thì ra ngoài thôi."
"Có! Dạ thái tử đã nói, nếu Thụy vương cự tuyệt liên thủ với người, thì hỏi Thụy vương thêm một câu. . ." Độc Tiên Mộng La Yên cười cười, cố ý kéo dài tiếng nói, cổ tay trái đột nhiên nâng lên, không chút để ý nghịch mấy sợi tóc mai.
"Hỏi Thụy vương một câu, có hứng thú. . ." Mộng La Yên nghịch tóc, tay áo màu đen hơi đung đưa, trong mắt là ý cười thực hiện được âm mưu.
-- Dạ thái tử bảo ta hỏi Thụy vương một câu, có hứng thú cảm thụ tư vị thân thể không thể nhúc nhích, miệng không thể nói, nội lực mất hết, chỉ có thể mặc cho sói làm thịt hay không.
Tiếng nói của Độc Tiên Mộng La Yên truyền vào tai Hiên Viên Diễm, nhưng môi nàng ta không hề động, mà là dùng nội lực truyền âm.
Vừa dứt lời, thân thể Hiên Viên Diễm lập tức cứng ngắc như đá tại chỗ.
Lúc này hắn không chỉ không thể nhúc nhích, không thể mở miệng nói chuyện mà hai mắt còn trừng lớn, vẻ mặt sợ hãi cùng khó tin.
-- Linh Cung của chúng ta có một loại thuốc, không sắc không hình không vị. Dù ngươi có cảnh giác cao hơn nữa, cũng không thể nhận biết được nó. Vì vậy. . . Thụy vương ngươi bị trúng chiêu, cũng không nên oán giận tính cảnh giác của mình không đủ cao đó.
Đám người Thượng Quan Ngưng Nguyệt ở bên ngoài sẽ xông tới phá hư kế hoạch của Thánh Quân, cho nên Độc Tiên Mộng La Yên giả dùng nội lực truyền âm cho Hiên Viên Diễm để người ngoài không nghe được.
Thân thể không thể nhúc nhích, cũng không thể nói chuyện, Hiên Viên Diễm oán hận nhìn chằm chằm nữ nhân trước mắt, dường như không tiếng động nói: thì ra. . . Ngươi không phải là Độc Tiên Mộng La Yên?
Nàng ta thu liễm nụ cười, khóe môi nhếch lên tạo thành một đường cong lạnh lẽo, ngón tay thon dài hướng vào trong tay áo rồi lập tức bỏ ra.
Thuật dịch dung của Linh Cung vô cùng hoàn mỹ, đệ nhất thiên hạ.
Lúc trước ở ngoài cửa Tả Thừa Tướng phủ, Thánh Quân dịch dung thành người bán hàng rong bị Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhìn ra sơ hở, đó là vì hắn không dụng tâm.
Mà sau khi nghiêm túc dịch dung, dù Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm có thông minh như thế nào, quan sát cẩn thận cũng không thể nhìn ra dấu vết.
Hơn nữa khi trong rừng cây, hắn đã nói với Thượng Quan Ngưng Nguyệt: đợi Mai Lan Trúc Cúc tứ sứ lấy được giọt lệ thảo, họ sẽ mang theo Mộng La Yên tới Tuyết Ảnh Các.
Thánh quân nói như vậy, là vì để cho Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt tin tưởng, Độc Tiên Mộng La Yên mà bọn họ nhìn thấy, chính xác là Mộng La Yên.
Nhưng nếu Độc Tiên Mộng La Yên thật muốn mời Hiên Viên Diễm vào trong núi giả nói chuyện phiếm thì dù nàng ta có mang theo thuốc của linh cung cũng không thể sử dụng trên người Hiên Viên Diễm.
Bởi vì nếu nàng ta trực tiếp dùng thuốc với Hiên Viên Diễm, với nội lực của Hiên Viên Diễm, trước khi hít phải thuốc thì đã đánh ngã Mộng La Yên rồi rời khỏi núi giả rồi.
Mà nếu nàng ta không trực tiếp vẩy thuốc vào người Hiên Viên Diễm thì sẽ phải giấu trong người, sau đó vận nội lực để thuốc bột tản ra, truyền vào mũi Hiên Viên Diễm.
Tuy thuốc bột không sắc không hình không vị, nhưng khi Hiên Viên Diễm nhận ra luồng nội lực đó thì hắn sao có thể không ngưng thở đề phòng chứ?
Mà linh lực của Linh Cung không giống nội lực, sử dụng linh lực làm thuốc bột tản ra truyền vào mũi Hiên Viên Diễm sẽ không để lộ chút dấu vết nào.
Thử hỏi, khi Hiên Viên Diễm vẫn cho là người đứng trước mặt mình là Độc Tiên Mộng La Yên, mà cũng không hề cảm giác được có luồng khí lưu nào tồn tại, như vậy. . . sao Hiên Viên Diễm phải nín thở chứ?
Nữ tử thò tay vào trong áo, kẹp lấy một cây nhìn như nhũ đá.
Khẽ chuyển cây trong tay, nàng ta cười lạnh, lại vận nội lực truyền âm cho Hiên Viên Diễm.
-- ta biết hiện tại người đang nghĩ gì, nhất định là đang sợ hãi nghĩ rằng. . . Cái cây trong tay ta cất dấu âm mưu quỷ kế gì chứ gì? Ngươi không cần phí công phỏng đoán, ta sẽ cho ngươi biết ngay bây giờ.
Đây là Hàn Băng Thần Châm do Linh Cung đặc chế, một khi Hàn Băng Thần Châm tan chảy thành nước, sau đó đưa nước vào trong đầu ngươi, như vậy ngươi sẽ hoàn toàn bị ta điều khiển.
Nàng ta truyền âm xong liền vọt đến sau lưng Hiên Viên Diễm, đưa Huyết Băng Thần Châm tới gần gáy Hiên Viên Diễm.
Nàng ta quy tụ linh lực vào lòng bàn tay, trong nháy mắt Hàn Băng Thần Châm chuyển thành nước, thẩm thấu vào Hiên Viên Diễm.
Ngay sau đó, nàng ta vung tay lên, thuốc bột vô hình bay vào mũi Hiên Viên Diễm.
Loại thuốc này, mặc dù làm Hiên Viên Diễm không thể nhúc nhích, không thể nói chuyện lại làm Hiên Viên Diễm tạm thời mất hết nội lực.
"Hiên Viên Diễm, lập tức theo ta ra ngoài." Nàng ta lạnh lùng nói xong liền xoay người, dẫn đầu đi ra ngoài.
"Ừ!" Hiên Viên Diễm biểu tình mê man, nhẹ nhàng lên tiếng đáp lời, đồng thời chậm rãi quay người sang, đi theo nàng ta ra ngoài.
Chỉ là, trong lúc Hiên Viên Diễm đi theo nàng ta ra ngoài --
Chỗ Hàn Băng Thần Châm thẩm thấu vào Hiên Viên Diễm đột nhiên có nước chảy mang theo khí lạnh.
Hơn nữa khi nước chảy ra, lập tức bốc hơi hết.
Nữ tử kia lập tức quay lại nhìn sau lưng Hiên Viên Diễm, cả kinh thất sắc.
Nàng ta cứ cho rằng âm mưu của mình rất hoàn mỹ, đã thao túng được thần trí của Hiên Viên Diễm, cho nên ban đầu đã không quay lại xem xét. . .
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT