Trần Mộ ngồi trên chuyến xe đường dài không ngừng suy ngẫm. Đoạn cuối của hành trình này chắc chắn là lúc xuống xe. Nếu như có thể vượt qua cửa này, cũng có nghĩa mình cách an toàn thực sự không xa.
Từ thành Đông Thương Vệ đến thành Ami tốn 6h đi xe đường dài, cả hành trình đều ở dưới lòng đất, không hề dừng lại.
Trần Mộ ngồi tại chỗ cẩn thận đánh giá xung quanh. Hắn từng đi chuyến xe này nhiều lần nên không hề lạ lẫm.
Ngồi cạnh hắn là một vị phu nhân khoảng ba mươi tuổi, trang phục mộc mạc, cũng không có nhiều trang sức, có thể thấy vị phu nhân này là người lương thiện.
Trong xe vẫn đang chiếu {Sư Sĩ Truyền Thuyết}, sau khi các nhân viên trên xe phát hiện nó được khen ngợi rộng rãi, thì giữ nó thành tiết mục cơ bản, mỗi lần đều trình chiếu.
Phu nhân bên cạnh xem {Sư Sĩ Truyền Thuyết} có vẻ rất hứng thú, rõ ràng đây là lần đầu tiên nàng xem nên rất say mê. Chỉ thấy khi thì nàng che miệng hoảng hốt, khi thì cau mày lo lắng cho vận mệnh của nhân vật chính.
Bí mật nhìn lướt qua chung quanh, không phát hiện nhân vật khả nghi. Hoàn hảo, tất cả đều bình thường, điều này làm cho Trần Mộ thoáng yên tâm một chút.
Hắn nhắm mắt lại, hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện làm cho hắn sinh ra cảm giác căng thẳng tột độ, cũng khiến cho hắn cảm thấy khá mệt mỏi. Hắn cần nghỉ ngơi, vẫn chưa rõ chút nữa sẽ gặp chuyện gì, bản thân mệt mỏi sẽ làm phản ứng chậm chạp đi.
Đột nhiên không hề có dấu hiệu báo trước, dưới da tay dường như có thứ gì đó nhúc nhích! Cảm giác kinh hoàng dựng tóc gáy trải rộng toàn thân Trần Mộ, hắn liền mở mắt ra.
Cố nén lồng ngực đang đập dồn dập, Trần Mộ liếc nhìn phu nhân bên cạnh, nàng đang xem hết sức say mê, không hề để ý đến hắn.
Cẩn thận vén tay áo lên, sắc mặt Trần Mộ lập tức thay đổi!
Có thể mơ hồ nhìn ra một sợi tơ xanh nhạt cực nhỏ ở dưới da hắn đang chậm rãi nhúc nhích. Cảm giác khác thường mà Trần Mộ vừa cảm thấy là do chuyển động của nó tạo ra. Sợi tơ màu xanh nhạt nhỏ như sợi tóc, nếu như không nhìn kỹ thì rất khó phát hiện.
Là sợi tơ màu xanh kia! Trần Mộ giống như bị sét đánh, trong lòng bị nỗi sợ hãi khổng lồ bao trùm, cả đời này hắn cũng không quên được cảnh nữ ma quỷ rút sợi tơ màu xanh từ trong thi thể ra lúc còn trong rừng rậm.
Hai mắt Trần Mộ có vẻ thẫn thờ, không biết có phải là quá sợ hãi hay không, hắn cảm giác được sợi tơ màu xanh này nhúc nhích càng rõ ràng, làm sau lưng hắn ướt đẫm mồ hôi.
Mặc dù Trần Mộ đoán được nữ ma quỷ sẽ dùng một ít thủ đoạn trong cơ thể mình, nhưng lại chưa từng nghĩ đến là thứ hung vật này! So sánh với nó, các loại thuốc độc mạn tính mà mình phán đoán lúc trước dường như chỉ là đồ ăn vặt vô hại. Hắn không biết rốt cuộc sợi tơ màu xanh là gì, nhưng hắn đã từng tận mắt thấy uy lực khủng khiếp của nó.
Nó đang nhúc nhích! Tiếp theo nó muốn làm cái gì? Tiến vào mạch máu của mình? Hay là đâm thủng trái tim mình?
Mặc dù khả năng chịu đựng của tâm lý đã lớn hơn trước nhiều, nhưng lần này hắn vẫn cảm thấy sự kinh khủng và tuyệt vọng.
Trần Mộ muốn cắt da tay mình, sau đó đem sợi tơ màu xanh này rút ra. Tuy nhiên hắn rất nhanh bỏ đi ý nghĩ này, việc này phải đợi bản thân an toàn rồi mới nghiên cứu kỹ càng được.
Sợi chỉ nhỏ chậm rãi nhúc nhích dường như không cẩn thận đụng phải thần kinh cảm giác đau nhức của Trần Mộ, hắn chỉ cảm thấy một cơn đau thấu xương từ da tay truyền đến, không nhịn được kêu lên một tiếng đau đớn.
Tiếng kêu đau đớn này làm cho phu nhân đang xem tạp ảnh bên cạnh bừng tỉnh, nàng vội vàng quay qua. Ân cần hỏi: “Cậu học viên này, ngươi có chỗ nào khó chịu sao?” Tuổi của Trần Mộ rất dễ làm cho người ta có cảm giác hắn là một học viên.
Đau nhức! Đầu Trần Mộ kêu ong ong, tất cả thế giới xung quanh đều rời xa hắn. Hắn không nghe thấy câu hỏi của vị phu nhân kế bên, cơn đau toàn thân khiến hắn mất đi năng lực phản ứng.
Toàn thân đau đớn dữ dội! Không chỉ mình cánh tay hắn, sợi tơ màu xanh nhạt này dài vài chục mét, đủ để phân bố khắp cơ thể.
Sự đau đớn dữ dội khiến Trần Mộ vô thức co người lại.
“Cậu học viên, ngươi làm sao vậy?” Rõ ràng phu nhân bên cạnh bị bộ dạng đau đớn của hắn dọa sợ.
Thiếu niên bên cạnh không nói tiếng nào, nhưng người hắn co lại run rẩy dữ dội. Nàng biết chỉ khi cực kì đau đớn mới gặp cảnh này.
Nàng bắt đầu lo lắng. Ở trên xe không có bác sĩ, trong khi còn hai giờ nữa mới đến thành Ami. Nhìn bộ dáng của thiếu niên này thì hắn có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.
Vị phu nhân tốt bụng này cúi người, vỗ nhẹ vào lưng Trần Mộ vốn đã co người lại, hy vọng cách này có thể làm cho hắn dễ chịu hơn.
Rất nhanh nàng liền nhận thấy phương pháp này của mình có hiệu quả, cơn run rẩy của thiếu niên giảm một ít. Điều này làm nàng rất mừng, tay trái kiên trì không ngừng vỗ vào lưng Trần Mộ.
Rốt cuộc sau nửa tiếng, thiếu niên dần dần tỉnh táo lại.
Ánh mắt rã rời của Trần Mộ bắt đầu tập trung một chút, cảm giác của cơ thể, tiếng xe chạy, tiếng nói chuyện của người xung quanh cũng trở nên rõ ràng hơn. Quần áo đầy mồ hôi dính sát vào người, rất không thoải mái.
Nếu như không có việc đổ mồ hôi nhiều như vậy nhắc nhở, thì Trần Mộ rất nghi ngờ có phải vừa rồi mình nằm mơ hay không. Cơn đau ập đến như cơn sóng dữ, lúc đi thì như cơn gió thoảng, liền biến mất.
Sự quan tâm và ý tốt từ bàn tay không ngừng vỗ sau lưng truyền đến, làm cho Trần Mộ cảm thấy rất ấm áp. Hắn từ từ ngồi thẳng người lại, chân thành nói với vị phu nhân bên cạnh: “Cám ơn ngài!”
“Ngươi cảm thấy khỏe hơn chưa? Mới vừa rồi bị sao vậy? Dọa ta sợ muốn rụng tim.” Phu nhân quan tâm hỏi, vừa rồi nàng bị bộ dáng đau đớn muốn chết của Trần Mộ dọa sợ.
Trần Mộ chỉ nói qua loa: “Không có gì, chỉ là một ít bệnh cũ.” Bản thân hắn còn không biết rõ ràng, hơn nữa loại chuyện này sao có thể nói ra.
“A!” Phu nhân kinh sợ, liền thông cảm nhìn Trần Mộ: “Chẳng lẽ là thường xuyên bị thế này sao? Cái này đau đớn rất nhiều a!” Nàng dừng một chút, sau đó nói: “Ta có quen mấy vị bác sĩ tương đối nổi tiếng......”
Trần Mộ biết ơn nhìn phu nhân, nhưng vẫn ngắt lời nàng: “Không sao cả, thật sự chỉ là một ít tật cũ thôi.” Tình huống đặc thù của hắn, cứ như vậy đi tìm bác sĩ còn không biết gây nên rắc rối gì. Sợi tơ màu xanh quỷ dị khó lường sẽ khiến bác sĩ hiếu kì, mà bây giờ với hắn, bị để ý quá nhiều chính là trí mạng.
Hơn nữa Trần Mộ cũng tin tưởng với thủ đoạn của nữ ma quỷ, bác sĩ bình thường khó mà điều trị thành công.
Vị phu nhân này thấy Trần Mộ kiên quyết như vậy, liền chuyển sang đề tài khác.
Trần Mộ rất biết ơn vị phu nhân này, hắn có thể cảm nhận được sự quan tâm của nàng đối với mình, đã rất lâu rồi hắn mới có cảm giác này.
Từ lúc bị Tả gia đuổi giết, Trần Mộ càng ngày càng trở nên âm trầm, mà từ khi gặp phải nữ ma quỷ thì điểm này càng rõ ràng hơn. Hơn nữa lúc nào cũng bị nguy hiểm vây quanh, thần kinh hắn vẫn luôn căng ra, luôn giữ khoảng cách với người xung quanh. Điều này cũng làm cho tính cách của hắn trở nên lạnh lùng hơn rất nhiều.
Nếu như nói khoảng thời gian trước như vực sâu u ám, thì sự ân cần của vị phu nhân này giống như ánh mặt trời chiếu vào vực sâu, làm cho Trần Mộ cảm thấy hết sức ấm áp. Trong mắt Trần Mộ, vị phu nhân này là người phụ nữ xinh đẹp nhất trên đời.
Bỗng Trần Mộ thấy thứ phu nhân đeo trên cổ hơi quen, hắn không nhịn được hỏi: “Phu nhân, có thể cho ta xem qua thứ ngài đang đeo một chút không?”
“Ngươi nói là cái này sao?” Ngón tay Phu nhân nắm khối tạp phiến đeo trước ngực, thấy Trần Mộ gật đầu, liền lấy nó xuống đưa cho Trần Mộ, một bên mỉm cười nói: “Đây là di vật do cha ta để lại, một thời gian trước vừa mới sửa xong, ta liền đeo nó trên người.”
Trần Mộ cầm lấy mới tỉnh ngộ, khó trách sao mình lại thấy quen mắt, thì ra đây là vòng năng lượng huyễn tạp cấp ba mình từng sửa, kết cấu ẩn chứa bên trong làm cho Trần Mộ được lợi không ít.
Nhớ tới chủ tiệm từng nói chủ nhân tấm tạp phiến này tên là Trữ phu nhân, chẳng lẽ là người trước mặt này sao?
Trần Mộ cẩn thận hỏi: “Ngài là Trữ phu nhân?”
Vị phu nhân này sửng sốt, rất khó hiểu nhìn Trần Mộ: “Ngươi biết ta sao?”
Trần Mộ mỉm cười, chỉ là các cơ trên mặt có chút cứng ngắc, hắn cười còn khó coi hơn khóc: “Tấm tạp phiến này là do ta sửa, chủ tiệm từng nhắn lại lời mời của ngài với ta. Không ngờ ngài chính là Trữ phu nhân, thật sự là thất lễ.”
Trữ phu nhân giật mình, khẽ che môi đỏ mọng: “A! Ngươi chính là vị trung cấp chế tạp sư kia sao? Trời ạ, ngươi còn trẻ như vậy mà đã là trung cấp chế tạp sư! Làm cho người ta giật mình quá!”
Không biết tại sao, Trần Mộ nói chuyện cùng vị Trữ phu nhân này có cảm giác hết sức thoải mái, hoàn toàn không cần lo lắng đề phòng như ở trường. Hắn lắc đầu: “Ta không phải trung cấp chế tạp sư gì, chỉ là một học viên ở Đông Vệ học phủ.”
“Nhưng không phải chỉ có trung cấp chế tạp sư mới sửa được huyễn tạp cấp ba sao?” Vẻ mặt Trữ phu nhân có chút thắc mắc, nhưng rất nhanh nàng liền cười tươi lên: “Mặc kệ thế nào, cám ơn ngươi đã sửa di vật của cha ta, thật sự rất cảm ơn.”
“Ngài quá khách sáo rồi, đây là việc ta phải làm.” Trần Mộ vội vàng trả lời. Không biết có phải là do đã rời khỏi thành Đông Thương Vệ hay không, Trần Mộ cảm thấy hết sức thoải mái, ngay cả câu nói này cũng lưu loát hơn trước kia rất nhiều.
Sau khi biết được Trần Mộ là người từng sửa tạp phiến của cha mình, Trữ phu nhân rất vui vẻ. Nàng nhiệt tình nói: “Ta vẫn muốn mời ngươi dùng bữa để cảm ơn, nhưng chủ tiệm nói ngươi khá bận. Hôm nay nếu gặp gỡ, thì nhất định phải đến thăm gia đình ta. Hôm nay không được từ chối nha.”
Nói xong, nàng dùng ánh mắt chờ đợi nhìn Trần Mộ.
Trần Mộ thầm nghĩ, thân mình đang có rắc rối, không nên kéo vị phụ nhân tốt bụng này vào. Chỉ cười khổ nói: “Chỉ sợ hôm nay cũng không tiện, ta còn có việc quan trọng hơn trong người. Nếu như lần sau có thời gian, nhất định sẽ ghé thăm.”
Trần Mộ hứa hẹn lần sau ghé thăm chỉ là nói dối mà thôi. Chút nữa khi xuống xe vượt qua cửa ải cuối cùng, thì hắn sẽ dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi thành Ami. Khoảng cách từ thành Ami đến thành Đông Thương Vệ quá gần, ở đây cũng không an toàn.
Trữ phu nhân cũng nghe được ý từ chối trong lời nói Trần Mộ, lại nhạy cảm phát giác trong mắt hắn có một tia lo lắng, biết hắn thật sự có việc, chỉ thất vọng nói:“Vậy thật sự là rất tiếc. Nhưng mà lần sau ngươi nhất định phải tới a.”
Hai người trò chuyện một lúc, bất tri bất giác, chuyến xe đã vào ga ngầm dưới thành Ami.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT