Theo lời nhắc nhở của An Đức Liệt, Trần Mộ tháo bỏ hết những đồ vật bắt mắt trên người, Trát Lạp mặc dù không muốn đem vũ khí của nàng gỡ xuống nhưng cũng cũng chùm lên người một chiếc áo choàng che kín toàn thân. Quả nhiên dọc đường bọn họ không gặp phải phiền toái gì nữa.

Số lượng dân cư của Bách Uyên phủ ít hơn Liên Bang rất nhiều, trình độ khoa học kỹ thuật cũng chênh lệch khá lớn. Từ thực lực tổng hợp mà xét, Bách Uyên phủ còn kém Liên Bang khá xa. Nhưng do hoàn cảnh sống khắc nghiệt, so với người Liên Bang thì cư dân Bách Uyên phủ hung tợn tàn nhẫn hơn nhiều. Ở nơi này, đánh nhau là chuyện phổ biến nhất. Dọc đường, chuyện họ thường xuyên gặp phải những trận chiến đấu dữ dội là rất bình thường.

Tại Bách Uyên phủ, thất bại chỉ có nước chết, nơi này so với Liên Bang tàn khốc hơn nhiều. Ở Liên Bang, chuyện thi đấu cũng rất nhiều nhưng không dễ xảy ra chuyện chấn thương. Hai cơ chế hoàn toàn bất đồng này đào tạo ra chất lượng chiến sĩ cũng hoàn toàn bất đồng. Tạp tu Liên Bang có trang bị và kỹ thuật tiến tiến, nhưng về ý chí lại thua xa sự kiên nhẫn của nhu khách Bách Uyên phủ. Cuộn mình trong bóng bóng tối, trụ lại không nhúc nhích trong thời gian vài ngày, không ăn không uống là chuyện thường ngày đối với nhu khách Bách Uyên phủ. Nhưng tại Liên Bang, tuyệt đại đa số tạp tu đều được nuông chiều từ bé, được chơi những đồ chơi đẹp như công tử thiếu gia, làm sao có thể làm được những việc như vậy? Cho dù được huấn luyện có tổ chức như Mộc Tự doanh hay Tuyết Ti Trùng tạp tu đoàn dưới trướng Trần Mộ, người có thể làm được điều này cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Trần Mộ cho rằng, đây đại khái cũng là lý do tại sao Liên Bang phát hiện ra lối thông tới Bách Uyên phủ, nhưng cũng không có cách nào xâm nhập Bách Uyên phủ thành công cả.

Đồ ăn tại Bách Uyên phủ thật tồi tệ kinh khủng, tuyệt đại đa số là một ít hoa quả khô quắt nhạt nhẽo vô vị. Loại quả này quả thật có chứa tinh bột, ăn vào cũng miễn cưỡng nuốt được, nhưng nếu nhai đủ lâu thì sẽ thấy nhạt toẹt, dù nó chính là thực vật. Vô luận là hoàng thân vương tộc như Trát Lạp hay An Đức Liệt đều cẩn thận chậm rãi nhai nuốt, cẩn thận ăn bằng hết. Tại Bách Uyên phủ, lãng phí thực phẩm là một tội ác cực lớn.

“Phía trước là thành A Cổ Đạt, chúng ta đến đó có thể nghỉ ngơi và hồi phục một chút.” An Đức Liệt chỉ vào thành phố huy hoàng xa xa, thần sắc có chút phức tạp.

Bách Uyên phủ khắp nơi đều là bóng tối, chỉ tại nơi loài người ở mới có thể nhìn thấy ánh sáng. Ánh mắt Trần Mộ và Trát Lạp cùng nhìn theo ngón tay An Đức Liệt về phía thành phố. Thành phố này so với Môn Đức sâm bảo thì lớn hơn nhiều. Địa thế rất hiểm trở, chỉ có một con đường uốn lượn theo thế núi, cách một đoạn lại có một trạm canh gác. Các nhu khách cầm cung tên từ trên nhìn xuống bao quát dòng người qua lại, chỉ nhìn ánh mắt trầm ổn cũng đủ để biểu hiện ra những nhu khách này đều là tinh nhuệ.

“Đây là một thành phố lớn.” Trần Mộ đánh giá ngắn gọn.

Mấy ngày này, An Đức Liệt đã dần dần hiểu được tính khí của hai người. Trần Mộ tính tình rất tốt, hơn nữa cũng sẵn sàng nói chuyện trao đổi. Về phần Trát Lạp, ngàn vạn lần đừng trêu chọc cô ta, giá mà cô ta không tồn tại thì đã tốt.

“Vâng, thành A Cổ Đạt là thành thị lớn nhất khu vực này, nhân số năm trăm vạn người. Thành chủ Mạc Tang chính là một nhân vật hùng tài đại lược, thủ hạ tinh nhuệ vô số. Nếu Hách Địch Lạp Đặc mấy năm trước đột nhiên ngang trời xuất thế, thì Mạc Tang từng được mọi người công nhận là nhân vật có khả năng nhất chống lại Tây Sơn vương tộc. Không ai ngờ tới Hách Địch Lạp Đặc dẫn dắt người Hắc Uyên bất ngờ đem toàn bộ Tây Sơn vương tộc tiêu diệt.” Nói đến đây An Đức Liệt không khỏi có chút cảm thán.

Trần Mộ nhận thấy Trát Lạp hơi cứng người lại. “Hách Địch Lạp Đặc còn chiến tích gì đặc biệt trong hai năm gần đây không? Người Bách Uyên thì sao? Bọn họ vẫn trụ lại sau tai nạn chứ?” Trần Mộ tò mò hỏi, hắn biết Trát Lạp đang nghe.

“Không biết, Hách Địch Lạp Đặc sau trận chiến với Tây Sơn vương tộc, liền đóng cửa không ra. Có người nói hắn đã bị thương. Dẫu sao Cổ Đặc thực lực cũng là sâu không lường được, hơn nữa Tây Sơn vương tộc cao thủ nhiều như mây, người Hắc Uyên có lợi hại phỏng chừng nguyên khí cũng đại thương. Dù sao lâu lắm cũng không nge thấy động tĩnh gì của Hách Địch Lạp Đặc cùng người Hắc Uyên cả.” An Đức Liệt mơ màng nói.

Trần Mộ và Trát Lạp cùng liếc nhau. “Vào thành cũng không có gì vướng mắc chặn ở cổng cả.” An Đức Liệt nói tiếp.

Vừa vào thành, Trần Mộ chỉ cảm thấy trước mắt một màu đỏ sậm. Màu đỏ ở đường đi, ở tường nhà, đâu đâu cũng là một màu đỏ sậm.

“Thành A Cổ Đạt xây dựng trên một vùng đất nham thạch đỏ cực lớn, màu đỏ sậm chính là màu của loại đá này. Ở nơi đây, mọi kiến trúc đều chế tạo từ đá nham thạch đỏ, nên cũng có người gọi nơi này là hồng thành. Nơi này nhu khách rất nhiều, hơn nữa đều tương đối có thực lực, còn có một số ít đoàn thể rất mạnh. Bất quá Mạc Tang nổi danh lãnh khốc vô tình, người của hắn cũng phần lớn là như vậy, cho nên cũng không có người dám ở nơi này gây chuyện.”

An Đức Liệt vừa nói xong đột nhiên cảm giác có chút không đúng, không ai dám gây chuyện ở nơi này? Hai cái người đang ở bên cạnh đây chẳng phải là chuyên gia gây chuyện sao? Mà lại không phải là người gây chuyên bình thường a. Nghĩ đến đây mồ hôi lạnh toát ra, trong lòng hắn cầu khẩn cho lời lỡ miệng của mình ngàn vạn lần đừng có kích động hai kẻ không sợ trời không sợ đất này.

Cũng may Trần Mộ cũng không cảm thấy những lời này có vấn đề gì. Hắn đang hứng thú đánh giá các cửa hàng xung quanh. Tại Liên Bang rất khó nhìn thấy các cửa hàng nguyên thủy đến như vậy.

Đúng lúc này đột nhiên có người cười lạnh “Oa, không phải là An Đức Liệt sao? Như thế nào lại từ cái Môn đức sâm bảo chim không thèm ỉa kia chạy về đây vậy? Lại đây, cho ca ca nhìn một chút xem hai năm nay ngươi có gì tiến bộ.”

An Đức Liệt dừng bước, sắc mặt sầm xuống.

“Côn Á, chỉ bằng vào bản thân ngươi cũng dám ở trước mặt ta càn rỡ mở mồm sao?” Một cái thuẫn cao cỡ nửa người xuất hiện trên tay hắn, hắn thần sắc bất thiện nhìn chằm chằm vào đối phương.

Ở trước mặt hắn, một gã dáng vẻ nhanh nhẹn đang cười cợt nhìn hắn. Côn Á có đôi mắt mắt lé, cái mũi khoằm và cặp môi mỏng làm cho người ta có cảm giác âm trầm nguy hiểm.

“A, chẳng lẽ An Đức Liệt của chúng ta hai năm nay tiến bộ không nhỏ, khẩu khí cũng tăng lên à nha.” Trên tay Côn Á đồng dạng xuất hiện một cái thuẫn.

Trần Mộ kinh ngạc nhìn hai người, cơ hồ cùng một loại thuẫn, cùng một tư thế công kích,.. Hai người là đồng môn? Thù hận đồng môn? Tấm thuẫn ngũ giác có hình dạng rất giống tấm thuẫn lá sen trên tay hắn, nhưng chỉ là chất liệu thua xa tấm thuẫn lá sen. Hai năm lang thang sâu trong Bách Uyên, nhận thức của hắn về các loại chất liệu đã sớm vượt qua Trát Lạp. Hắn tự đánh giá rằng có tri thức chế tạp, hiểu biết về vật liệu có chút sâu sắc, nhưng trong hai năm nghiên cứu tài liệu bản địa cũng làm cho hắn có rất nhiều phát hiện ngạc nhiên. Loại lá sen đó là do chính hắn phát hiện, loại lá sen không biết tên này có năng lực phòng ngự cường hãn đến mức làm người ta giật mình. Hắn tìm không ít tâm tư đoán chế mới chế thành tấm thuẫn lá sen hiện tại. Sự chú ý của hắn rất nhanh liền bị giằng co giữa hai người hấp dẫn.

“Ngươi cứ thử thì biết.” An Đức Liệt trầm giọng nói.

Con mắt Côn Á híp lại, trong mắt hiện lên một chút do dự. An Đức Liệt hiên ngang không lùi bước trước mặt và An Đức Liệt khiếp đảm trong ấn tượng của hắn trước kia rất khác biệt. Chăng nhẽ hai năm nay hắn thật sự gặp được cơ hội gì? Ánh mắt của hắn không khỏi rơi vào hai người Trần Mộ bên cạnh An Đức Liệt.

Trần Mộ nhìn qua không có gì đặc biệt, trừ cái rương khá lớn trên lưng, còn Trát Lạp cả người trùm trong chiếc áo choàng, hắn không nhìn rõ mặt nhưng cả người Trát Lạp phát ra khí tức nguy hiểm làm cho hắn sắc mặt khẽ biến. “Ta nói ngươi hôm nay lòng can đảm sao lại tăng lên, nguyên lai là có cao thủ hỗ trợ.”

Côn Á cười lạnh xoay người hướng Trần Mộ thi lễ “Tại hạ Côn Á của Thuẫn Nhận lưu, không biết hai vị là..?”

“Ngươi không cần biết ta là ai.” Trần Mộ thản nhiên nói, hắn đối với cái gã càn rỡ quá mức này không có chút hảo cảm gì. Trát Lạp cũng không thèm một lần liếc mắt nhìn Côn Á.

Côn Á tự báo gia môn là để thử dò xét hai người trước mắt này. Phóng mắt nhìn trên toàn Bách Uyên phủ thì Thuẫn Nhận lưu không phải là đại lưu phái hàng đầu, nhưng tại thành A Cổ Đạt thì Thuẫn Nhận lưu lại là lưu phái bản địa nổi danh nhất. Thuẫn Nhận lưu đã từng xuất ra nhu khách hàng đầu Bách Uyên phủ, người tìm nơi nương tựa mà đến học nghề cũng là không kể siết, mấy trăm năm tích lũy thực lực cũng rất hùng hậu.

Câu trả lời của Trần Mộ làm Côn Á lập tức ý thức được, đối phương rõ ràng không đem Thuẫn Nhận lưu để trong mắt.

Tại thành A Cổ Đạt còn chưa có người dám đối với Thuẫn Nhận lưu kiêu ngạo như vậy. Là lưu phái bản địa lớn nhất, lợi ích của Thuẫn Nhận lưu đã sớm cùng thành chủ Mạc Tang cột chặt với nhau. Rất nhiều nhu khách Thuẫn Nhận lưu là thủ hạ dưới quyền của Mạc Tang. Điều này cũng làm cho sức ảnh hưởng trong vùng của Thuẫn Nhận lưu cực kỳ kinh người.

Côn Á khôi phục sắc mặt như thường, trong lòng cười lạnh. Cường long cũng không thể đè ép địa đầu xà. Cường giả thì có thể làm được gì cơ chứ? Thế lực của Thuẫn Nhận lưu đã sớm thâm nhập vào mọi ngóc ngách của thành A Cổ Đạt. Bọn họ thậm chí còn có thể sử dụng nhiều danh nghĩa để điều động quân đội, trước mặt quân đội đại cường giả đều chỉ là cặn bã! Đối phương càng kì thị Thuẫn Nhận lưu đối với hắn càng có lợi, bất luận thế nào hiện tại hắn cũng ở thế bất bại. An Đức Liệt cấu kết ngoại nhân, đàn áp đệ tử bổn phái, bao che tội lỗi của mình, đối với Thuẫn Nhận lưu là tội lớn nhất

Tâm tư thay đổi rất nhanh, hắn quay sang An Đức Liệt mắng “Thằng chíp An Đức Liệt này, lâu như vậy không gặp chúng ta cũng cũng nên luận bàn một chút, sư đệ ngươi phiêu bạt bên ngoài, không biết đã có hay không quên mất giáo lý của bản phái.”

An Đức Liệt mấy năm nay tâm tính đã trầm ổn rất nhiều nhưng đối diện khiêu khích như vậy ánh mắt không khỏi thêm phần lạnh lẽo.

Đột nhiên có một thanh âm chen vào “An Đức Liệt, nếu ngươi có thể thắng, thưởng cho ngươi một cái Yên Liên Nhận Diệp thuẫn.”

Trát Lạp vẫn trầm mặc đột nhiên mở miệng. An Đức Liệt mừng như điên, hắn cũng không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn Trần Mộ.

“Lời cô ta nói cũng là lời của ta.” Trần Mộ cười cười, nhìn qua trông ôn hòa vô hại. hắn lúc này mới biết tấm thuẫn lá sen của mình còn có một cái tên vang dội như vậy. Nhưng điều làm hắn giật mình chính là Trát Lạp cư nhiên lại lên tiếng. Xem ra Trát Lạp rất chán nghét cái tên Côn Á này, Trần Mộ có chút ác ý thú vị nghĩ.

“Yên Liên Nhận Diệp thuẫn.” Côn Á tâm thần chấn động mãnh liệt. Đối với một nhu khách Thuẫn Nhận lưu mà nói, cái tên này không có gì xa lạ. là vũ khí tối cầu mong của Thuẫn Nhận lưu, một trong ngũ thánh khí của lưu phái, trong lưu phái chỉ có phái chủ mới có quyền lợi sử dụng. Hai ngươi kia thế mà lại có được thánh khí của bản phái? Khó có khả năng này! Bất quá khi ánh mắt hắn bắt gặp tia mừng rỡ trong mắt An Đức Liệt, tâm thầm có chút hoảng hốt. Chẳng lẽ đây là sự thật?!

“Côn Á, chúng ta tới đấu trường chứ.” Đầu óc An Đức Liệt vẫn không bị choáng váng, hắn vẫn giữ được tỉnh táo như cũ. “A, tội nhiễu loạn trị an ta không gánh nổi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play