Tên tạp tu Hùng gia vẻ mặt hung dữ, đảo người lao về phía Lôi Tử ở trước cửa sổ!
Lôi Tử nhất thời bừng tỉnh, phẫn nộ quát: “Hùng Thân, ngươi dám…”
Trong mắt Trần Mộ chợt sinh sát cơ, tay khẽ giương lên, hai luồng ba văn mắt thường không thể thấy được bỗng chốc phủ lên hai gã tạp tu Hùng gia nọ.
“A! Mắt của ta! Sao ta không nhìn thấy cái gì vậy!”
“Đây là đâu?”
Thanh âm hai gã tạp tu tràn đầy hoảng sợ, chúng giống như ruồi nhặng không đầu xoay tròn trên bầu trời.
Trong tâm Hùng Thân hơi hồi hộp, sắc mặt kịch biến: “Bình tĩnh! Là huyễn tượng tạp thôi! Đó chỉ là ảo giác!”
Hai gã tạp tu Hùng gia không nghe thấy câu thét của y, thanh âm kinh khủng tuyệt vọng của chúng khiến mọi người vây quanh run sợ trong lòng.
“A, ta muốn rời khỏi đây…” Tạp tu nọ gào thét cuồng loạn, hắn đột nhiên tăng tốc độ, lao thẳng về phía vị trí Hùng Thân.
Hùng Thân vô ý thức né tránh, nhưng hắn vừa tránh ra thì đột nhiên cả kinh: “Cẩn thận…”
“A…” Tiếng gào thảm thiết thê lương dị thường, trên bức tường của quán rượu Duy Đa Lợi Á, một bông hoa máu đỏ tươi chói mắt bung nở.
Gã tạp tu Hùng gia còn lại điên cuồng thét: “Ta muốn giết ngươi! Ta muốn giết ngươi!”
Hắn liều mạng bắn năng lượng thể về bốn phía, bỗng chốc như chọc vào tổ ong vò vẽ. Tiếng la thảm thiết của mọi người vây quanh vang lên liên tục không ngừng. Những tạp tu hơi có thực lực vội vàng bung lồng năng lượng, nhưng vẫn có không ít người ngộ thương.
“Hừ. Cứ Hùng gia là có thể đả thương người vô tội vạ ư?” Một thanh âm lạnh lẽo vang lên.
Hùng Thân đang nộ hỏa công tâm trong tâm càng tức giận. Sắc mặt càng trở nên u ám: “Vị bằng hữu kia không hài lòng với Hùng gia ta chăng? Sao không dám nói hẳn ra?”
“Ngu xuẩn như thế tốt hơn hết là giết phắt cho xong. Tránh cho người khác bị thương thêm.” Thanh âm lạnh lẽo lại phát ra không hề để ý tới Hùng Thân. Vừa dứt lời, mọi người chỉ cảm thấy kim quang lóe lên rồi tắt ngay trước mắt. Gã tạp tu Hùng gia nọ ôm cổ họng, phát ra thanh âm ồng ộc, đôi mắt lồi ra.
“Bịch.” Hắn tựa như bao cát từ giữa không trung rơi tự do xuống, máu thịt bầy nhầy.
Hùng Thân mặt xanh mét, song gã hít sâu một hơi, mạnh mẽ tự kiềm chế mình. Tầm mắt của gã lần nữa rọi lên người Trần Mộ. Hắn là người biết nặng nhẹ, đạo kim tuyến vừa rồi kia tuy chỉ là lóe lên vụt tắt, nhưng đối với thực lực gã tạp tu thầm lặng này gã cảm nhận được rất sâu sắc. Trước mắt bao nhiêu người, việc này nếu xử lý không hay, Hùng gia quả thật sẽ mất hết mặt mũi. Cùng lúc chuốc thù với hai địch nhân, tình cảnh của hắn quả thật không ổn.
Hắn đánh mắt về phía Cung Lương, miệng nói: “Các hạ đây là ý gì? Chuyện nội bộ Hùng gia ta, tay các hạ cũng vươn quá dài rồi đó.”
Trần Mộ liếc nhìn Lôi Tử, trong lòng đan xen kinh ngạc lẫn vui mừng. Tuy trong lòng hắn luôn nuôi hi vọng có thể nhìn thấy Lôi Tử lần nữa nhưng rất nhiều lúc, hắn tưởng như chỉ là hy vọng xa vời. Nhưng Lôi Tử hiện tại sống sờ sờ trước mặt hắn, nỗi kinh ngạc vui mừng này không cách nào hình dung ra nổi. Rất nhanh hắn cũng nhận ra Lam Phong bên cạnh Lôi Tử. Lời của Hùng Thân, hắn không nghe thấy. Hắn tức khắc bay về phía cửa sổ chỗ Lôi Tử.
Cung Lương chuyển thân một cái, chặn lấy Trần Mộ, miệng cười lạnh: “Sao cơ? Các hạ không phải muốn khiêu chiến ta ư?”
“Tránh ra!” Ánh mắt Trần Mộ chợt lạnh xuống.
“Ái chà, thế nhưng các hạ đã đích danh khiêu chiến ta…”
Cung Lương còn chưa nói xong, Trần Mộ đã động thủ! Đối với gã này, hắn quả thật không có nửa phần hứng thú nói nhảm. Tay hơi giơ lên, ba động vô hình vô chất như thể một chiếc lưới lớn trùm về phía Cung Lương.
Nụ cười lạnh trên mặt Cung Lương còn chưa tiêu biến, thân hình đột nhiên mờ ảo, xuất hiện ngay bên phải Trần Mộ. Tay phải xòe ra, vô số lông chim màu xanh biếc xuất hiện trước mặt y, đám lông chim này mỗi cây ước chừng khoảng 10 cm, đầu mũi sắc bén, thân lông tinh vi nhỏ xíu, xanh biếc như ngọc. Lông chim xanh biếc dày dặc bồng bềnh trước mặt y, mà đầu nhọn chĩa thẳng Trần Mộ.
“Đi nào!”
Vút vút vút! Tiếng rít dày đặc như mưa xối xả không dứt bên tai, nhiếp hồn người đột ngột nổi lên.
Trần Mộ nhẹ nhàng trượt sang, chân như thể giẫm trên mặt băng, ở giữa không trung thực hiện một cú trượt giao thoa.
Đám lông chim xanh biếc kề sát bên người Trần Mộ, biến mất ở đằng sau hắn. Vẻ mặt Cung Lương không hề bất ngờ chút nào, dường như gã cũng biết công kích như thế không thể thương hại tới vị tạp tu trẻ tuổi trước mặt này. Công kích của gã không hề gián đoạn, lông chim xanh biếc như những hạt mưa vô cùng vô tận bắn về phía Trần Mộ.
Công kích đến thẳng qua thẳng như thế đối với Trần Mộ hiện tại mà nói thì né tránh quá đơn giản. Thường thường chỉ cần một cú vặn sườn là có có thể tránh thoát phần lớn công kích. Động tác hắn rành mạch lưu loát, khiến cho các tạp tu đứng ngoài quan sát không ít người chú ý. Nhất là sự bình tĩnh và ung dung của hắn, khiến đám tạp tu vây quanh đối với thân phận hắn thầm đoán không thôi. Cho tới bây giờ Trần Mộ còn chưa sử dụng bất cứ kỹ xảo phức tạp nào. Rơi vào trong mắt rất nhiều người, phần lão luyện như vậy chỉ có trải qua chiến đấu trường kỳ mới có thể hình thành nên được.
Có vài người thậm chí đang phán đoán, Trần Mộ có phải tạp tu của gia tộc nào đó ngầm bồi dưỡng hay không. Bởi chỉ có tạp tu như vậy mới có khả năng thực hiện được loại trình độ này.
Trần Mộ bỗng nhíu mày, giữa không trung, hắn không chút dự báo nào quặt ngang về một bên hai mét. Vô thanh vô tức, ba cọng lông chim xẹt qua vị trí hắn vừa mới đứng.
Ngay sau đó, “Oành!” một tiếng cùng lúc vang lên!
Mọi người lúc này mới ngơ ngác chú ý, đằng sau Trần Mộ xuất hiện một âm ảnh màu xanh cực lớn, năng lượng thể hình lông chim xanh biếc Cung Lương vừa phóng ra không ngờ đi rồi lại trở lại!
Lông chim xanh biếc lũ lượt kéo tới từ đằng sau Trần Mộ điên cuồng bắn về phía hắn, đan xen thành một tấm lưới không thể trốn thoát. Thanh âm rít gào của hơn ngàn cọng lông chim cùng tạo ra át đi toàn bộ thanh âm xung quanh!
Trần Mộ giữa không trung dường như không thể trốn thoát.
“Đầu Gỗ!” Lôi Tử hoảng sợ kinh hô, đầu óc trống rỗng, Lam Phong bên người gã thất sắc.
Giữa không trung Trần Mộ như một cục nam châm, hấp dẫn tất cả lông chim trên trời! Vô số lông chim hợp thành cơn sóng cả màu xanh biếc cuộn tới, gây cho người ta một loại ảo giác có thể nghiền nát tất cả mọi thứ.
Có thể được Hùng Gia lựa trúng, Cung Lương khẳng định thực lực không tầm thường, Trần Mộ cũng đã sớm đoán được đối phương có hậu chiêu. Song, chém giết mãnh liệt như thế vẫn khiến Trần Mộ có chút bất ngờ. Nhưng cũng chỉ là bất ngờ, hắn tịnh không hoảng loạn.
Mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, Trần Mộ đã biến mất ngay tại chỗ. Cơn sóng cả màu xanh đậm hùng dũng đột ngột tắc ngẽn, nhưng ngay giây tiếp theo, chúng lại bùng nổ một lần nữa! Hệt như có người đang chỉ huy, đồng loạt đánh về một hướng khác.
Nụ cười lạnh trên khóe miệng Cung Lương vẫn như cũ, từ xa ôm ngực đứng, thong thả nói: “Các hạ chỉ có chút bản lãnh này thôi sao? Muốn dựa vào ít thủ đoạn này mà muốn lấy giấy tham dự trên tay tại hạ, chà chà!”
Trần Mộ không nói một lời, hết sức chăm chú tiến hành tránh né. Động tác hắn cực nhanh, hệt như tia chớp vậy, nhanh đến mức mắt thường không thể bắt kịp. Một loạt động tác tránh né độ khó siêu cao được Trần Mộ thuận tay dùng ra.
Tránh né hình S, bổ nhào hình U, lắc dây chuyền hình bán (半)…
Đám tạp tu đứng xem nhìn đến trợn mắt há mồm, khi nhìn thấy những động tác chiến thuật phức tạp lưu loát như thế xuất hiện trước mắt mình, không thể nghi ngờ là một loại hưởng thụ tuyệt hảo. Nhất là khi mọi người thấy mỗi lần dường như thiếu niên tránh cũng không thể tránh nổi thì hắn thường thường lại dùng một động tác không thể tưởng tượng được, trong khoảng thời gian không cho phép, hoặc nhẹ nhàng hoặc quỷ mị tránh né, bình yên vô sự. Cho tới bây giờ, hắn thoạt nhìn tuy khá chật vật nhưng lại chưa hề bị tổn hại.
“Hùng gia lần này gặp xui xẻo rồi.” Bên trong đám quan sát, một nam tử trên mặt có một vết sẹo màu xanh nhìn thiếu niên trên bầu trời, lộ ra vẻ khen ngợi: “Tuổi còn trẻ đã có tu vi như thế, chẳng biết là đệ tử của ai?”
Y đứng ở đó hệt như một cây giáo, có thể rất dễ dàng tách biệt khỏi mọi người xung quanh. Nam tử đứng cạnh hắn trên mặt đeo một tấm mặt lạ vàng lợt, trường y đấu bồng dài thượt, che kín cả thân hình y vào trong đó. Nam tử này không nói gì, chỉ nhìn lên bầu trời.
Trần Mộ ngay lúc này bất kể tránh né thế nào thì đều không thể thoát khỏi đám lông chim như giòi bám xương này. Chỉ cần tốc độ hắn hơi chậm lại thì lập tức sẽ bị đám lông chim ùa tới bắn cho tơi tả.
Dư quang nơi khóe mắt liếc thấy Cung Lương đang đắc ý dào dạt, hai tay đối phương khoanh ngực bồng bềnh ở xa xa, dường như không chút lo lắng, Cung Lương không chỉ huy lông chim! Trần Mộ lập tức làm ra phán đoán, chân chưa khi nào dừng lại, thân hình như điện, đại não lại vận chuyển với tốc độ càng nhanh.
Cung Lương không chỉ huy, lông chim lại có thể tự tìm mục tiêu công kích, vậy nói cách khác, nhất định có chỉ thị gì đó cho đám lông chim này. Thân là một chế tạp sư, Trần Mộ rất rõ ràng, năng lượng thể tuyệt đối không thể có trí tuệ, chúng không thể phân biệt ra ai là địch nhân.
Nhược điểm của tạp phiến huyễn tượng lúc này lập tức hiện ra, sóng vô hình vô chất tuy có thể khiến địch nhân khó có thể ngăn cản nhưng lại vô phương tạo thành công kích thực thể.
Có điều, là một tấm tạp phiến sáu sao, tính năng của Vĩnh Viễn Chi Dạ đương nhiên không phải huyễn tượng tạp phổ thông nào có thể sánh bằng. Trong lần đầu tiên nghiên cứu Vĩnh Viễn Chi Dạ, Trần Mộ đã phát hiện ra một chỗ kỳ lạ của tấm tạp phiến này. Thân là tạp phiến dùng ba loại công kích làm chủ, nó có thể mô phỏng tạo ra rất nhiều sóng điện từ bước sóng ngắn, không chỉ như thế, nó có thể khiến cảm giác sử dụng đối với sóng điện từ xung quanh đạt đến một mức linh mẫn kinh người. Đây là một thế giới tràn ngập sóng điện từ.
Sóng vô hình vô chất, bức xạ ở mỗi một xó xỉnh trên thế giới này, mỗi một vật chất đều sẽ tản ra dao động đặc thù của chúng. Những dao động này mắt thường không thể phát hiện, nhưng sau khi Trần Mộ tiếp xúc với Vĩnh Viễn Chi Dạ thì lại có thể cảm giác được rõ ràng.
Nhưng cũng tương tự, đây cũng là một thế giới hỗn loạn, có đủ các loại sóng, có thứ tự, không có thứ tự, tản loạn, hỗn tạp lẫn nhau. Đối với người khác mà nói thì đây là một một vấn đề, nhưng đối với Trần Mộ vốn đã quen với các trạng thái linh thức phức tạp tương tự mà nói, điều này chưa hề đủ để trở thành chuyện làm khó cho hắn.
Trần Mộ đoán trên người mình nhất định có gì đó có thể chỉ dẫn đám lông chim này ‘ghi nhớ’.
Sau một hồi quan sát tỉ mỉ quả nhiên đã bị hắn phát hiện ra đầu mối. Trên người hắn tản ra một loại sóng điện cực nhỏ gần như không thể phát giác, nếu không phải dựa vào Vĩnh Viễn Chi Dạ, tuyệt khó phát hiện. Chẳng nhẽ là loại sóng điện này giở trò?
Trong tâm Trần Mộ bỗng sinh ra một chủ ý, hắn đột nhiên bẻ hướng, bổ nhào đánh về phía Cung Lương xa xa!
Một màn này hoành tráng cực điểm, hắn hệt như một ngôi sao sáng, cái đuôi xanh biếc kéo dài thườn thượt phát ra tiếng rít đáng sợ.
Trên mặt Cung Lương lộ ra vẻ khôi hài, đứng ở đó, không nhúc nhích, dường như không hề lo lắng đám lông chim xanh biếc này sẽ thương hại y. Khoảng cách hai bên không ngừng sáp lại, y liếc Trần Mộ một cái, vượt ngoài dự đoán đột nhiên chui vào trong biển lông chim xanh biếc đang rít gào.
Đám tạp tu vây quanh không khỏi xôn xao! Thằng cha này muốn chết ư?
Khóe miệng Hùng Thân nổi lên một nụ cười đắc ý.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT