Mộc Tự doanh dừng lại, các đội viên đều đã ngủ

Bọn họ đều mệt mỏi đến cực điểm, mỗi người ngủ rất say, tiếng ngáy liên tiếp không ngừng. Trần Mộ không ngủ, hắn vẫn còn xuất thần ở đó.

- Ông chủ, không sao chứ.

Tiếu Ba tiến đến trước mặt, hơi lo lắng hỏi. Tình hình Trần Mộ hiện tại rất kém, tóc hắn rối tung, trong mắt chằng chịt tơ máu nhìn qua rất đáng sợ.

Mấy ngày này, đội viên bình thường mỗi ngày đều có ba giờ nghỉ ngơi, nhưng ông chủ lại không chợp mắt một khắc nào.

Khí thế của ông chủ hiện tại thật làm cho người ta sợ hãi, thần kinh căng thẳng khiến hắn tựa như một con dã thú nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể đả thương người.

Thời gian Tiếu Ba theo Trần Mộ không ngắn, nhưng chưa từng thấy bộ dạng ông chủ thế này.Trong đầu hắn, ông chủ trước sau vẫn thong dong bình tĩnh như vậy, dường như trên thế giới này không có thứ gì có thể dậy sóng trong tâm hắn.

Trước kia ông chủ mặc dù cũng không thích nói chuyện nhiều, nhưng mà mọi người lại không sợ hãi hắn, nhưng ông chủ trầm mặc trước mắt này lại khiến Tiếu Ba rất sợ hãi.

- Không có việc gì.

Trần Mộ lắc đầu, giọng hắn có hơi khàn khàn. Mấy ngày này không ngủ không nghỉ, thân thể của hắn đã mệt mỏi tới cực điểm. Nhưng hắn không có thời gian nghỉ ngơi, ngoại trừ dẫn dắt mọi người tiến tới với tốc độ cao nhất thì trong thời gian khác, hắn còn phải suy nghĩ rất nhiều thứ. Hắn là thủ lĩnh của Mộc Tự doanh, hắn phải gánh vác tất cả trách nhiệm.

Mấy ngày nay, dọc đường vẫn không có một chút động tĩnh, điều này làm cho hắn trăm mối nghi vấn mà không có lời giải, cũng làm cho thần kinh hắn căng thẳng tột độ. Có điều mấy ngày liên đi không ngừng nghỉ, rốt cục hắn đã chứng kiến ánh rạng đông của thắng lợi.

Tòa thành thị xa xa kia là thành Ba Môn, là chướng ngại cuối cùng của bọn hắn, chỉ cần xuyên qua nó, bọn họ liền thoát khỏi phạm vi khống chế của Thương Lan.

Chỉ có điều thành Ba Môn là thành thị lớn nhất vùng này, chiếm diện tích cực lớn, hơn nữa tạp tu hoạt động chung quanh rất nhiều, nếu bọn họ muốn vòng qua thành Ba Môn, cũng có nghĩa phải vòng qua một vòng tròn rất lớn, cũng có nghĩa bọn họ mất thời gian càng nhiều.

Thời gian trong tính toán của Trần Mộ là một nhân tố mấu chốt nhất.

Trần Mộ quyết định xuyên thẳng qua thành Ba Môn. Trục tiếp xuyên qua nó có thể rút ngắn thời gian xuống cả hai ngày. Dù là hành động này khá mạo hiểm nhưng Trần Mộ vẫn lựa chọn nó.

Tất cả đội viên có năm giờ nghỉ ngơi.

Mặc dù Trần Mộ rất sốt ruột về mặt thời gian nhưng cũng biết, vạn nhất tại thành Ba Môn đụng phải việc bị đánh úp, vậy Mộc Tự doanh mệt mỏi sẽ không có sức hoàn thủ.

Tiếu Ba há mồm muốn nói. Trần Mộ ngăn:

- Ngươi đi nghỉ ngơi đi. Ải cuối cùng này chưa chắc đã rất thuận lợi.

Tiếu Ba trong lòng rùng mình. Dọc theo đường đi, việc ông chủ phán đoán chuẩn xác đã sớm khắc sâu trong tâm mỗi thành viên Mộc Tự doanh. Mọi người đối với những phán đoán này rất tin tưởng.

Nhìn thấy Tiếu Ba đi nghỉ ngơi, Trần Mộ cũng không nghỉ. Hắn tiến vào sự yên tĩnh thâm sâu. Mặc dù hắn đột phá cấp bảy nhưng liên tục phi hành như vậy, lại không có thời gian nghỉ ngơi, cảm giác của hắn cũng cơ hồ đã cạn đáy.

Thế giới yên tĩnh, thời gian dường như ngừng lại, tất cả thanh âm đều bị cắt đứt, tức thì sựu vận chuyển rèn luyện cảm giác xuất hiện một cách tự nhiên, tràn ngập sinh cơ.

5 giờ chiều, ánh mặt trời lặn rực rỡ chiếu khắp mặt đất, tô điểm thêm cho cái thế giới tuyết trắng này một chiếc áo màu da cam cực kỳ đẹp đẽ. Các đội viên đều bị đánh thức, năm giờ nghỉ ngơi làm cho bọn họ cảm thấy tinh lực dư thừa, trong mấy ngày liên tiếp thì đây là lần bọn họ nghỉ ngơi dài nhất.

Không ai lớn tiếng ồn ào, các đội viên trầm mặc dùng tuyết xoa xoa mặt, điều này có thể làm cho bọn họ thêm tỉnh táo. Đầu óc sau khi hoàn toàn tỉnh táo, bọn họ bắt đầu thay thế năng lượng tạp trong độ nghi, kiểm tra tạp phiến có hư hao gì không, sửa sang chiến đấu phục của mình, cả quá trình không có người nào nói chuyện.

Động tác của bọn họ rất nhanh, sau năm phút đồng hồ, các đội đã hoàn thành tập kết. Lần này bọn họ cũng không có lệnh lập tức đi, mà tập kết lại một chỗ.

Trần Mộ đứng trước mặt những đội viên này, nhìn thấy từng gương mặt trầm mặc, trong lòng hắn bỗng nhiên tràn đầy kiêu ngạo. Mộc Tự doanh là hắn một tay thành lập, mà trải qua những ngày ma luyện, bọn họ rốt cục đã lộ ra phong phạm của một đội ngũ cường đại

. - Phía trước chính là ải cuối cùng với chúng ta, thành Ba Môn! Đột phá nó, chúng ta tất thắng!

Trần Mộ nói rất đơn giản, nhưng lại trầm hùng, mạnh mẽ, tinh thần mỗi vị đội viên đột ngột rung lên! Bọn họ thuận theo ngón tay của Trần Mộ, nhìn về phía phương xa chỉ có thể thấy đại khái đường nét của thành Ba Môn. Không ai sợ hãi, trái lại, bọn họ đều rất hưng phấn, ánh mắt bọn họ tựa như thấy được con mồi.

- Hiện tại ta truyền lệnh!

Mộc Tự doanh mọi người im lặng như tờ, mỗi người đều ngừng thở, chờ đợi Trần Mộ hạ lệnh. Gió lạnh rít gào không làm cho bọn họ thấy rét lạnh, bọn họ thấy rất nóng, máu trong thân thể tựa hồ như muốn sôi lên. Một số tạp tu không khống chế được, hô hấp của bọn họ đột ngột trở nên nặng nề.

Chỉ cần xuyên qua tòa thành thị trước mắt này, bọn họ sẽ danh chấn Liên Bang! Xuyên qua thành thị này, bọn họ sẽ sáng lập một kỳ tích!

Tại thời sùng bái anh hùng này, có gì có thể so sánh càng khiến kẻ khác nhiệt huyết sôi trào?

- Toàn thể sắp xếp đội hình chiến đấu, hành quân với tốc độ cao nhất!

Tất cả tạp tu Mộc Tự doanh lên không, trong ánh mặt trời lặn chói lọi, bọn họ tựa như được phủ thêm một tầng áo giáp hoàng kim vậy. Bọn họ ngược lại với mấy ngày ẩn náu trước đó, không chút giấu giếm bay lên bầu trời, hướng thành Ba Môn ở xa xa rít lên bay đi.

Các tạp tu kích động hận không thể chắp thêm đôi cánh, bọn họ tăng tốc độ tới cực hạn! Tốc độ cực hạn mang đến bạo âm (thuật ngữ chỉ hiện tượng vật thể-đặc biệt là máy bay khi đạt tới tốc độ siêu âm sẽ sinh ra), mà tập thể hơn một ngàn tám trăm người sinh ra bạo âm.

Không khí bị cắt nát thành mảnh nhỏ. Tiếng rít ùn ùn kéo đến khiến tạp tu trong rừng xa gần bị nó làm cho kinh sợ, đồng loạt ngẩng đầu hết lên.

Song bọn họ vừa mới ngẩng đầu, tạp tu như cơn lốc quét qua khiến những tạp tu đang hoạt động trong rừng chỉ cảm thấy bất ổn toàn thân, mỗi người đều cực kỳ hoảng sợ. Bạo âm khuếch tán ra bốn phía, vị trí của những người này cũng nhận được tác động, trong thời gian ngắn ngủi không khí xuất hiện sự rối loạn.

- Trời ạ, đây là đội ngũ nào thế?

- Chẳng lẽ là Thương Giang quân? Chỉ có Thương Giang quân mới dám hung hăng càn quấy như vậy?

- Quỷ mới biết, có điều, thật xuất sắc a!



Thành Ba Môn trong mắt mọi người loáng cái đã gần hơn, tạp tu xuất hiện trên mặt đất càng ngày càng nhiều, những người này hoặc là vẻ mặt hoảng sợ, hoặc là thừ người ra.

Tốc độ cao như thế, trận hình đội ngũ này vậy mà không chút rối loạn, khoảng cách giữa các đội viên không xuất hiện chập chờn gì. Đây là một đội quân mạnh mẽ chính thức!

Tạp tu trên mặt đất trơ mắt nhìn đội ngũ này rời đi trước mắt họ, mặc dù chỉ thoáng nhìn qua, nhưng đã mang đến cho bọn họ sự chấn động khó quên.

Đằng đằng sát khí như vậy, chẳng phải sẽ tấn công thành Ba Môn chứ?

Không rõ ngọn nguồn, trong đầu rất nhiều người đều hiện lên ý niệm đầu tiên đó là việc này chưa chắc đã có khả năng. Đương nhiên không có khả năng, đây là thành Ba Môn, mặc dù không phải thành thị mạnh nhất Bắc vọng châu, nhưng có thể được xếp trước vài cái tên, tạp tu đóng quân nhiều vô số kể, ai lại dại dột động thủ với con quái vật lớn như thế? Bất quá đám tạp tu này dồn dập dừng việc đang làm lại, bay lên trên không, hướng phía thành Ba Môn bay tới.

Rất nhiều người đều muốn biết, một đội ngũ cường đại như vậy rốt cuộc có lai lịch gì?

Khoảng cách giữa thành Ba Môn với bọn họ càng ngày càng gần, tạp tu trên không trung càng lúc càng nhiều, Trần Mộ hạ lệnh đội ngũ chậm lại, tốc độ Mộc Tự doanh đột nhiên giảm.

Nếu nói vừa rồi là nhanh như điện chớp, thì hiện tại chính là ôn hòa như nước chảy, giữa hai biến hóa lưu loát vô cùng, cả đội hình không chút hỗn loạn.

Lợi hại!

Chứng kiến một màn như vậy, đôi mắt các tạp tu xung quanh đều sáng ngời. Việc chuyển đổi từ tốc độ cao xuống tốc độ thấp đối với quân đôi quy mô lớn mà nói, vẫn là sự tình khiến người chỉ huy vô cùng đau đầu. Nếu động tác tạp tu hơi không thống nhất, thì tạp tu đằng sau rất dễ dàng đụng phải tạp tu phía trước.

Nhưng mà đội ngũ này lại không chút lộn xộn, cả quá trình giống như nước chảy mây trôi, có thể nói là hoàn mỹ! Giống như thác nước đổ từ trên cao xuống, đột nhiên hóa thành mặt thủy ngân chậm rãi chảy.

Đội hình đội ngũ vừa chuyển, đội hình chiến đấu biến thành đội hình phòng ngự.

Chỉ thấy tạp tu phi hành đan xen nhau, xen kẽ như làm ma thuật, nhìn hoa cả mắt, nhưng trong chớp mắt, cả đội hình đã hoàn thành việc chuyển hóa. Tạp tu vây xem nhất thời hít một hơi lạnh.

Đội ngũ này biểu hiện ra tính tổ chức với hiệu quả cao không gì so sánh nổi, bọn họ chưa bao giờ gặp qua.

Mỗi người trong lòng không tự chủ địa dấy lên một nghi vấn rất lớn, đội ngũ này rốt cuộc có lai lịch gì?

Đội hình chiến đấu cùng đội hình phòng ngự chỉ là một cách gọi, nếu chia nhỏ thì trong đó có rất nhiều loại. Loại đội hình phòng ngự này được gọi là số 8 vì điểm tốt nhất chính là có thể thoải mái chuyển hóa thành đội hình chiến đấu số 6. Trần Mộ sở dĩ biến hóa đội hình là bởi vì hắn phát hiện tạp tu thành Ba Môn so với hắn tưởng tượng còn nhiều hơn rất nhiều. Hắn hiện tại cần chính là tốc độ nhanh nhất xuyên qua thành Ba Môn, mà không phải khiêu khích đối phương.

Nhưng trên thế giới này, cũng không phải mỗi sự kiện đều thuận theo ý người như vậy.

Đội ngũ Mộc Tự doanh càng đến gần khu chủ thành Ba Môn thì tạp tu vây xem càng lúc càng nhiều, từ xa xa nhìn lại, trên bầu trời đông nghịt cả một vùng.

Một đội ngũ ước chừng hai ngàn người đột nhiên xuất hiện phía trước Mộc Tự doanh.

Tựa như dã thú chịu kích thích, không cần Trần Mộ hạ lệnh, Mộc Tự doanh tự phát hoàn thành chuyển hóa đội hình. Nếu nói vừa rồi Mộc Tự doanh tựa như một con rùa rụt lại trong mai, thì hiện tại Mộc Tự doanh lại nhe răng nanh của nó ra!

Biến hóa của Mộc Tự doanh hiển nhiên nằm ngoài dự đoán của đội ngũ phía trước, đối phương rối loạn một hồi, rất nhiều tạp tu sắc mặt trắng bệch ra. Khí thế cường đại Mộc Tự doanh phát ra, còn có loại mùi vị trải qua ngọn lửa chiến tranh rèn giũa làm cho bọn họ cực kỳ hoảng sợ.

Bọn họ chỉ là một chi bộ đội đồn trú bình thường, ngày thường vô luận đi đến đâu, những tạp tu đoàn có lớn đến mấy cũng người người phục tòng, bọn họ nào có gặp phải tình thế như vậy?

Trần Mộ lạnh lùng nhìn chăm chú đối phương, không nói gì. Mộc Tự doanh vô cùng tĩnh lặng, mỗi vị tạp tu dường như đều giống Trần Mộ, lạnh lùng nhìn chăm chăm vào phía trước, chỉ có thân thể hơi đổ về phía trước nói cho đối phương rõ, bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.

Đơn vị không chút tạp âm này mang đến cảm giác áp bức không gì sánh nổi, khiến người ta hít thở không thông!

Tạp tu phía đối diện sắc mặt vốn đã có phần trắng bệch nhất thời càng thêm tái nhợt. Sát khí! Đối phương toát ra sát khí nhàn nhạt cùng trầm mặc khiến mỗi tạp tu đều tin tưởng, phe mình một lời không hợp, tuyệt đối họ sẽ động thủ!

Cử động của Mộc Tự doanh cũng hù dọa tạp tu chung quanh, bọn họ chưa từng nghĩ đến sẽ có người dám đối đãi với đội ngũ đồn trú thành Ba Môn như vậy.

Bọn họ điên rồi sao?

Trầm mặc, trầm mặc đến chết lặng, tâm tư mỗi người đều thót lên.

Ánh mắt Trần Mộ càng lúc càng lạnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play