Ni Khắc lộ ra vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy: “Béo, ngươi định trả lời sao?”

La Tây Cư gối lên hai tay, nhìn lên trời, nói: “Làm sao có thể.”

“Vậy là tốt rồi.” Ni Khắc như trút được gánh nặng nằm xuống, cười nói: “Lão hồ ly kia ăn thịt người không nhả xương. Ta rất không thích lão cứ làm bộ làm tịch. Cái gì là Tinh viện vinh quang chứ, cứ nhai đi nhai lại mãi, quá là phiền phức! Ta không cha không mẹ, cũng không có gì lo lắng. Ngươi còn có một người huynh đệ, nhưng lại không thèm quan tâm đến ngươi, quẳng ngươi cho người khác sai bảo.”.

“Ta cũng không thích.” La Tây Cư lạnh nhạt nói: “Mấy năm nay, người khác không biết, chứ ngươi lại không biết sao? Người khác chỉ nhìn thấy sự vinh quang của ta, đâu biết kì thật ta đâu có khác gì bị giam lỏng? Hừ, tinh anh do học viện bồi dưỡng? Lão tử chỉ tưởng là chuyện ăn chuyện ngủ, chứ không phải lĩnh mệnh liều mạng? Bao người cùng đi với ta, đến giờ chỉ còn có một mình ta sống sót. Bọn họ cũng là thiên tài đó, đáng tiếc, đều chết hết cả rồi.”.

Giọng gã béo lộ ra sự oán giận pha lẫn với vẻ bi ai, thê lương.

Ni Khắc đột nhiên khẩn trương: “Coi chừng chung quanh!”

“Không cần kích động! Lúc này, bọn họ làm sao dám đụng đến ta?” La Tây Cư cười lạnh, vẻ mặt chắc chắn: “Từ khi ta đánh bại bộ tham mưu của quân đoàn Hai, chỉ cần không trốn khỏi Tinh viện, dù thế nào bọn họ cũng sẽ không đụng đến ta. Hơn nữa, bọn họ biết rằng chỉ cần ta không đi thì ngươi cũng sẽ không rời khỏi Tinh viện.”.

Ni Khắc mắt lóe tinh quang, lộ ra vài phần hàn ý.

La Tây Cư nhẹ nhàng cười: “Ta làm sao mà để hắn được như ý? Nếu như ta đoán không sai, Đường Hàm Phái nhất định sẽ có kế hoạch ngầm! Người khác chỉ thấy Đàm Vũ cấu kết với hắn, nhưng ta đoán hắn nhất định đã nhắm vào cái kĩ thuật tạp giới đó từ lâu rồi. Theo tính cách của hắn, định mưu kế rồi mới hành động, trước khi hành động thì công tác chuẩn bị, mười phần tới chín đã hoàn thành. Các kĩ thuật tạp giới này rơi vào tay người khác, kể cả Pháp Á, thì cũng không có gì khác biệt, nhưng rơi vào tay Đường Hàm Phái, hắc hắc, các giáo viên trong trường đại khái còn không rõ điểm ấy sao.”.

Ni Khắc giật mình kinh hãi: “Có hại như thế nào?”.

La Tây Cư ngồi dậy, ánh mắt sâu thẳm: “Mạc Doanh song tử tinh khiêu chiến Sương Nguyệt Hàn Châu, bị Bách Nguyệt đánh bại. Trên đường về nhà bị tập kích, một chết một bị thương, trực tiếp làm cho Mạc Doanh và Sương Nguyệt Hàn Châu khai chiến toàn diện.

Hắc hắc. Tại sao Mạc Doanh song tử tinh lại đi khiêu chiến Sương Nguyệt Hàn Châu? Là ai mai phục trên đường trở về để tập kích hai người bọn họ?”.

Ni Khắc cũng không phải hạng người ngu xuẩn, kinh hãi suýt nữa thất thanh hét lên: “Ngươi hoài nghi là Đường Hàm Phái?”.

“Ừ.”La Tây Cư gật đầu, sắc mặt nghiêm trọng: “Nhưng còn chưa có chứng cớ. Tiếp theo, trong cuộc đấu tranh nội bộ của La gia, hắn khai mào chém giết, khiến cho Liên bang Tổng hợp Học phủ, Trung Đạt thư phủ và Pháp Á kết thành mối thù không đội trời chung. Sau khi trở về, hắn không giải thích lấy một câu và bị giam lỏng. Còn Liên bang Tổng hợp Học phủ đã lâm vào cảnh nguy hiểm. Bị hai nhà chèn ép, Liên bang Tổng hợp Học phủ tràn ngập nguy cơ. Hắn đến lúc cuối cùng mới ra tay, một lần hành động đoạt lấy quyền lực rồi lập tức bổ nhiệm Tống Thành Ngạn ngăn cơn sóng dữ, cũng làm cho danh vọng của hắn trở nên độc nhất vô nhị. Một loạt những sự kiện này nhìn có vẻ ngẫu nhiên nhưng bên trong đường như có một sợi dây xâu chuỗi chúng nó hợp lại với nhau.”.

Rốt cuộc, Ni Khắc lộ ra vẻ kinh hãi.

“Thành lập Đường doanh. Cướp lấy kĩ thuật tạp giới. Hắn hiện tại chỉ còn thiếu một điều…” gã béo thản nhiên mà xuất thần.

“Điều kiện gì?” Ni Khắc bất giác tiếp lời.

La Tây Cư chợt mở mắt ra, một đạo hàn quang lóe lên rồi biến mất: “Một thống soái ưu tú!”.

“Thống soái ưu tú?” Ni Khắc lẩm nhẩm trong miệng, đột nhiên ngẩng đầu: “Hắn có thể tìm tới ngươi hay không?”.

La Tây Cư không nhịn được cười: “Làm sao có thể thế được? Hắn có thể khi dễ Trung Đạt thư phủ, đó là bởi vì Trung Đạt thư phủ vốn là lấy sức chiến đấu mà nổi tiếng. Ta tin tưởng, hắn còn chưa ngu xuẩn đến mức trực tiếp giết cả Tinh viện.” Giọng nói của hắn đột nhiên trở nên nghiêm trọng: “Ta hoài nghi, rất có thể hắn đã có ứng cử viên thích hợp rồi! Hoặc......”.

Trên mặt hắn lộ ra vẻ do dự ít khi thấy.

“Hoặc cái gì?” Ni Khắc gấp gáp hỏi.

“Hoặc, kì thật bản thân hắn chính là một thống soái ưu tú!” Vẻ mặt của Lã Tây Cư dài thuỗn ra.

Ni Khắc mặt trắng nhợt, một lúc lâu sau mới miễn cưỡng cười nói: “Ngươi đúng là một kẻ hay nói lung tung! Nếu hắn mạnh như vậy, việc gì phải ẩn giấu lâu như vậy, đã tranh đấu từ lâu rồi.”.

“Có thể là một điều kiện nào đó còn chưa chín muồi, hắn không đánh khi chưa nắm chắc phần thắng.” Nói đến đây, La Tây Cư bỗng mở mắt ra, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Ta hiểu rồi! Hắn đang đợi kĩ thuật tạp giới! Đúng, hắn nhất định đang đợi kĩ thuật tạp giới!”.

Hắn thất thần, thì thào: “Năm nhà khác lâm nguy rồi......”.

“Không đến mức như vậy chứ!” Ni Khắc cảm giác được nụ cười của mình thật sự là gượng gạo. Phỏng đoán của La Tây Cư làm cho hắn khá hoảng hốt. Những năm gần đây, chỉ cần gã béo này nói ra, mười thì đến chín đều thành sự thật. Nghĩ đến đây, hắn không khỏi sốt ruột hỏi: “Chúng ta phải làm sao bây giờ?”.

“Lo chuyện chúng ta làm gì chứ?” Gã béo duỗi cái lưng đau mỏi, lại nằm phục xuống: “Bọn họ đánh nhau, đánh càng quyết liệt thì chúng ta càng an toàn.”.

Ni Khắc chấn động tinh thần, âm thầm để ý bốn phía, hạ giọng nói: “Chúng ta có thể thừa dịp rối loạn mà chạy trốn hay không?”.

“Một mình ngươi thì không có vấn đề.” La Tây Cư lắc đầu: “Ta thì chạy không thoát. Hơn nữa, cha mẹ ta còn đang trong tay bọn họ.”.

Ni Khắc chán nản: “Ngươi không chạy, ta chạy làm gì chứ. Dứt khoát phải làm cho Đường Hàm Phái đánh cho Tinh viện tan tành mây khói, như vậy là ngươi có thể tự do.”.

Gã béo cười buồn, cô đơn không tả hết: “Một kẻ giống như ta vậy, bất kể là ai thắng, trừ phi ta gia nhập vào bọn họ, nếu không chỉ có một con đường là chết.”.

Ni Khắc im lặng, hắn biết gã béo nói rất thật. Trong mắt người đương quyền, một nhân tài như La Tây Cư là nhân vật bọn họ thích nhất mà cũng sợ hãi nhất. Qua một hồi lâu, hắn nói với giọng căm hận: “Bằng không, chúng ta hay tự mình làm đi! Ta không tin, với trí tuệ của ngươi mà còn có thể bị lão hồ ly ăn hiếp được! Chúng ta nghĩ biện pháp cứu cha mẹ ngươi ra, không đi được Hoa khu hoa lệ thì chúng ta tới khu phổ thông, bình dân. Khu bình dân không dung được chúng ta thì chúng ta đi đến Bách Uyên phủ, đi đến Ma Cáp Địch! Dù ngươi đi đâu, ta sẽ cùng ngươi đến đó! Còn hơn so với cứ ở đây vươn cổ chờ chết chém!”.

La Tây Cư không nói gì, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

**********

Thành phố Tây Đức Lý rất nhanh rơi vào sự khống chế của Mộc Tự doanh. Tất cả các thế lực nhỏ đều ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, vô cùng hợp tác. Bọn họ đều biết, một đội quân có thực lực mạnh mẽ đến như vậy căn bản sẽ không dừng lại lâu tại địa phương hẻo lánh như thế này.

Đây là một đội ngũ kì quái.

Mộc Tự doanh, bọn họ chưa từng nghe nói qua. Cho đến tận bây giờ, thủ lĩnh của bọn họ vẫn chưa từng lộ mặt. Mà doanh trại cũng trật tự nghiêm trang, trừ thỉnh thoảng có tạp tu tuần tra trên không trung, Mộc Tự doanh đến đây nhưng không hề gây ra bất cứ ảnh hưởng nào đối với cuộc sống hàng ngày của thành phố Tây Đức Lý. Ngược lại bởi vì sự có mặt của những tạp tu tuần tra này mà trị an của thành phố đạt tới mức cao nhất trong lịch sử.

Những tạp tu này lại đều là kẻ giết người không nháy mắt!

Bọn họ từng tận mắt chứng kiến những tạp tu không nghe lời, trở thành một cái thi thể dễ dàng như một cộng một bằng hai. Thực lực của mỗi tạp tu Mộc Tự doanh vô cùng kinh khủng, còn có khí thế hung hãn nghiêm nghị, kẻ nhát gan thì ngay cả tới gần cũng không dám. Tuy nhiên, kỷ luật của Mộc Tự doanh hết sức nghiêm khắc, ngoại trừ tạp tu tuần tra, những tạp tu khác đều ở trong doanh trại, không ai bước ra ngoài lấy một bước.

Các thế lực nhỏ ban đầu nơm nớp lo sợ, càng về sau cũng dần dần thích ứng. Bọn họ hiểu rằng chỉ cần không bị khiêu khích thì những người này căn bản sẽ không quan tâm bọn họ làm cái gì.

Hơn nữa, ngoại trừ mua bán một số nguyên liệu, đội ngũ này không có bất cứ hoạt động gì khác. Mua nguyên liệu, Mộc Tự doanh đều trả tiền toàn bộ và đầy đủ.

Làm cho các thế lực nhỏ địa phương đã dốc hết tài vật ra bán này không khỏi ngạc nhiên là hàng ngày, tổ hậu cần của Mộc Tự doanh còn xuất ra một ít tài liệu quý báu để đấu giá. Đó là những tài liệu phát sinh từ chỗ sâu trong rừng rậm, bình thường đều là đồ tốt khó gặp. Sau khi vài vị thương nhân thử mua một lô tài liệu, rồi bán sang tay kiếm được lợi nhuận cực lớn, nơi này liền trở nên đông như trẩy hội. Tuy nhiên, ở đây chỉ có thể dùng âu địch để nói chuyện, ai dám ở này ỷ thế hiếp người sẽ bị đánh chết ngay.

Ngoài việc đấu giá tài liệu quý hiếm, Mộc Tự doanh còn mua số lượng lớn vật tư khác. Những vật tư này bao gồm rất nhiều chủng loại, có linh kiện tạp giới, có nguyên liệu chế tạp, có các loại dược phẩm. Mộc Tự doanh mua đồ với giá cả hết sức hậu hĩnh làm cho các thương nhân càng ra sức bán.

Dần dần, số thương nhân thu được lợi ích càng ngày càng nhiều. Thành phố cũng nhanh chóng trở nên an toàn, thị trường bắt đầu trở nên phồn vinh, mọi người từ chỗ sợ hãi ban đầu lại bắt đầu có chút hy vọng thời gian Mộc Tự doanh đóng quân ở đây nhiều thêm một chút.

Hàng ngày, Trần Mộ chỉ ở trong phòng thí nghiệm của mình, không để ý đến chuyện bên ngoài.

Việc huấn luyện những tạp tu phổ thông vẫn vô cùng khắc khổ như trước. Hai người Tiêu Ba và Tang Hàn Thủy cực kỳ nhất trí trong việc này. Tuy nhiên, không phải không có ai oán hận. Suốt bao nhiêu ngày bọn họ đã phải sống cuộc sống trong rừng rậm, thật vất vả mới tiến vào được một cái thành phố, thế mà bọn họ vẫn bị nhốt tại quân doanh. Về điểm này, rất nhiều tạp tu thất cấp đã âm thầm oán giận.

Cũng may là mặc dù tuyệt đại đa số chỉ bất mãn trong lòng, nhưng vẫn có thể chấp nhận. Dù sao, bọn họ có thể rõ ràng cảm nhận được thực lực của chính mình đang không ngừng tăng lên, hơn nữa số tự hệ liệt tạp phiến trong truyền thuyết vừa mới đến tay, bọn họ hận không thể cả ngày đều đắm chìm trong huấn luyện.

“Rốt cuộc đã chuẩn bị xong.” Trần Mộ nói.

“Mộc đầu, mấy thứ này có tác dụng không?” Tiểu Bộ Mặc hỏi thăm với vài phần sùng bái. Hắn cảm giác rằng Mộc đầu cực kì thần kỳ, những vật thoạt nhìn cũ nát vừa đến tay Mộc đầu liền có thể biến thành rất nhiều đồ vật cổ quái đến kinh ngạc.

Những ngày này, thân thể của nó lớn lên, không chỉ có vóc dáng cao thêm một chút mà cái đầu cũng to ra không ít. Da dẻ vốn ngăm đen, không biết có phải là do ở trong rừng tuyết quá lâu hay không mà đã trắng ra rất nhiều, nhìn kĩ còn cảm thấy hơi hơi quá trắng trẻo. Điều đó cũng làm cho cặp lông mi đen nhánh của nó càng nổi bật lên, khiến cho có cảm giác tựa như cầm mực mà vẽ nên vậy.

Mà thực lực của nó tiến bộ nhanh đến mức làm cho Trần Mộ há mồm trợn mắt. Chỉ nói riêng về kĩ xảo Vô tạp lưu, Trần Mộ hiện tại đã không phải là đối thủ của Tiểu Bộ Mặc. Tiểu Bộ Mặc hiện giờ có thể rất nhẹ nhàng thi triển Hư không kĩ, thiên phú của hắn ở phương diện này hết sức xuất chúng. Ngoại trừ việc kế thừa đặc điểm của Duy A là đơn giản, trực tiếp và có lực sát thương thật lớn, Hư không kĩ của hắn còn thêm vài phần biến hóa. Khi xuất thủ thì mang theo vài phần khí tức băng hàn, cực kì giống dã thú sinh hoạt trong rừng tuyết.

Nhưng nó hiện giờ chỉ là một tiểu hài tử tràn ngập tò mò.

Trần Mộ vuốt vuốt đầu Bộ Mặc, cười nói: “Chỉ có thử thì mới biết được.”.

“Vâng. Chúng ta bận rộn lâu như vậy, đương nhiên phải có tác dụng.” Tiểu Bộ Mặc coi là điều tất nhiên, vẻ mặt nó hưng phấn và mong chờ. Mấy ngày hôm nay, nó đi theo Mộc đầu và Duy A làm việc bù đầu tối mắt, chỉ là nó vẫn không biết rốt cuộc cái công việc bề bộn này là cái gì, hiện tại muốn công bố đáp án.

Buổi sớm cùng ngày, Trần Mộ tự thân ban bố mệnh lệnh, ngày hôm nay toàn bộ doanh trại được xả trại luân phiên.

Buổi sáng, mười lăm tên hộ vệ và thanh niên vệ có thể tự do hoạt động, mà buổi chiều đến phiên đội viên của năm đại đội. Nhưng mọi người chỉ được phép hoạt động ở bên trong thành Tây Đức Lý, không được mang theo độ nghi ra ngoài doanh trại, cấm thông tin đối ngoại. Mà sau lần nghỉ này sẽ tiếp đến một tháng cấm trại huấn luyện.

Cái lệnh này vừa ban ra, toàn bộ doanh trại hoan hô!

Mười lăm vị thất cấp tạp tu cùng một trăm tên thanh niên vệ trước ánh mắt hâm mộ của các đội viên khác, cởi độ nghi trên tay ra, khoái trá đi ra khỏi doanh trại.

Thị dân trong Tây Đức Lý kinh ngạc thấy cánh cửa quân doanh vẫn thường đóng chặt, canh gác nghiêm ngặt đã được mở ra lần đầu tiên. Một số tạp tu mặc trang phục chiến đấu từ bên trong đi ra, vẻ mặt tò mò đánh giá chung quanh. Ban đầu, đám thị dân còn có chút lo lắng, nhưng bọn họ rất nhanh phát hiện rằng các tạp tu này chỉ muốn mua sắm, cơ hồ nhìn thấy cái gì là mua cái đó, hơn nữa lại hết sức hào phóng, mua đồ căn bản không hề mặc cả. Các thương gia tất nhiên vui vẻ ra mặt, vô cùng nhiệt tình.

Huống Thi nhìn quanh khắp mọi nơi, không có ai theo dõi. Trên mặt cô ta nổi lên một nụ cười lạnh. Khi ra khỏi doanh trại thì phải giao nộp độ nghi, cô ta biết Trần Mộ sợ tin tức bị tiết lộ ra nên dùng phương thức này để tránh không cho bọn họ liên lạc với bên ngoài.

Đáng tiếc, đạo cao một thước, ma cao một trượng.

Cô ta cũng không lập tức hành động, mà làm bộ đi dạo phố, trên tay xách theo bao lớn bao nhỏ. Cô ta nhanh chóng hồi tưởng trong đầu, thấy rằng hành vi của mình bình thường, chắc hẳn là không có gì sơ hở. Nghĩ đến đây, cô ta không khỏi có chút sung sướng.

Tính toán sơ bộ thì số lượng sáng nay ra khỏi doanh trại có một trăm mười lăm người, lão đại căn bản không có biện pháp theo dõi! Hơn nữa, hành vi theo dõi công khai tất sẽ khiến cho tất cả đội viên bất mãn.

Lão đại có thể tin cậy vào quá ít người trong Mộc Tự doanh.

Tâm tình của Huống Thi càng thêm sung sướng, nhưng lòng cảnh giác không hề giảm đi, nhất mực chú ý mọi sự ở chung quanh mình. Tuy nhiên, cô ta không phát hiện ra một ai theo dõi, rốt cuộc tâm tình cũng được thả lỏng. Nếu có người theo dõi, cô ta không tin có ai có thể tránh thoát ánh mắt của mình. Cô ta đã trải qua khóa huấn luyện bồi dưỡng theo dõi chuyên nghiệp.

Cô ta đi dạo vài vòng tại những chỗ đông người, trên đường thay đổi quần áo vài lần, không ai có thể cho rằng cô ta cùng với người nữ tạp tu dịu dàng kia có liên quan tới nhau.

Thoáng nhìn thời gian, cô ta cảm giác thấy đã không sai biệt lắm. Một lần nữa xác định rằng chung quanh không có ai, cô ta tự nhiên lấy ra một cái máy thông tin đường dài của tiểu doanh nghiệp. Ngoại trừ thông tin tạp cao cấp, khoảng cách thông tin của tạp phiến bình thường hết sức có hạn. Loại thông tin tạp có thể thực hiện truyền tin đường dài này có giá cả rất cao, không phải người bình thường có thể chịu nổi, vì vậy có thể tưởng tượng được là doanh nghiệp chuyên buôn bán loại máy thông tin đường dài này nhiều như nấm sau cơn mưa xuân, khắp nơi đều có.

Sở dĩ cô ta không mua sắm thông tin tạp một lần nữa là xuất phát từ tính cẩn thận. Tại một thành phố nhỏ như thế này thì tất nhiên không có nhiều cửa hàng bán ra loại thông tin tạp cao cấp như thế, hơn nữa mua sắm thông tin tạp có giá trị đắt đỏ như thế nhất định sẽ lưu lại cho nhân viên bán hàng ấn tượng rất sâu sắc. Sau đó nếu có kiểm tra thì mình sẽ rất dễ dàng bại lộ.

Cô ta cười lạnh trong lòng, đây nhất định là bẫy rập do lão bản lưu lại.

Cô ta đã nhớ như in mã số liên lạc ở trong lòng.

Cô ta bắt đầu ấn dãy số.

Mà ngay lúc này, không khí tràn ngập khẩn trương tại một gian phòng được bảo vệ nghiêm mật trong quân doanh của Mộc Tự doanh, nếu Tiêu Ba và Tang Hàn Thủy ở đây thì nhất định sẽ rất kinh ngạc vì các thành viên đều là nguyên tạp tu của Thái Thúc gia.

Hơn mười quầng sáng to to nhỏ nhỏ khiến cả căn phòng được chia ra thành rất nhiều phần, mỗi người đều nhìn chằm chằm vào quầng sáng trước mặt như lâm đại địch.

Con ngươi của một vị tạp tu chợt mở to: “Phát hiện có bất thường! Địa điểm, phía bắc con đường số chín mươi bảy có máy thông tin doanh nghiệp đường dài!”.

Những lời này tựa như một cái ngòi nổ, một trận chiến đấu không tiếng động lặng lẽ triển khai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play